Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm (Dịch)
Chapter 21: Hợp tác vui vẻ, anh bạn! (2)

Khi Lục Viễn điều tra nó, anh chỉ dò xét ra một loạt các dấu chấm hỏi “???”

Chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, khiến “Đôi mắt của người khai phá” không thể tra ra bảng thuộc tính.

“Giá mà có thể ăn được một miếng trái cây thì tốt biết mấy.”

Ngoài hoa ăn thịt là con boss mạnh nhất ra, trong phạm vi hàng chục cây số còn có rắn chúa, bọ cạp, quái vật đầu lừa, thằn lằn lửa, ong chúa độc là năm sinh mệnh siêu phàm cấp tiểu boss.

Những cái tên này là do Lục Viễn đặt bừa cả đấy, như rắn chúa, chỉ riêng đường kính đã là 1 mét, to bằng một cái chum nước!

Cơ thể dài 20 30 mét, trọng lượng có thể còn nặng hơn cả vài con voi.

Ong chúa độc là một con ong khổng lồ dài hơn 1 mét, khi bay nó phát ra tiếng “vù vù vù” như máy bay không người lái, chỉ huy hàng chục vạn con ong.

Hình như đàn ong này có mối quan hệ cộng sinh với boss hoa ăn thịt.

Còn quái vật đầu lừa là một con quái vật thối rữa không rõ nguồn gốc, một số nơi đã lộ cả xương, nằm lì một chỗ, không nhúc nhích.

Xung quanh con lừa này tỏa ra một luồng khí độc màu xám xịt.

[Sinh vật sa đọa thối rữa, cho dù giết chết nó cũng không có bất kỳ chiến lợi phẩm nào đâu, đừng để nó nhận ra sự tồn tại của bạn.]

[Thuộc tính: ???]

Còn bọ cạp, nó là một con bọ cạp lớn, trên lưng dày đặc những con bọ cạp nhỏ.

Còn thằn lằn lửa, nó là một con thằn lằn biết phun lửa, to như con voi.

Dù sao Lục Viễn chắc chắn sẽ không tùy tiện trêu chọc những thứ kỳ lạ không giải thích được đó đâu.

“Hầy, rõ ràng mình đã giết chết con Ma Chu Địa Ngục có tiềm năng nhất trong vùng đất này rồi, nhưng lại bị đám lâu la bắt nạt.”

“Cuộc sống ở tầng chót của giang hồ thật không dễ chịu...”

...

ĐIều tra xung quanh là một chuyện rất cực khổ, có điều đã hơn một tuần rồi nhưng Lục Viễn cũng không quên công tác của mình, vẫn cẩn trọng nhặt không ít rác rưởi.

Thứ rác rưởi trọng đại thứ nhất và đầu tiên: Lục Viễn tìm được một nhóm lớn cây nông nghiệp hư hư thực thực là khoai tây, bí đỏ!

Những thực vật này có thân củ, quả mọc giữa, chứa đựng lượng lớn tinh bột, là một loại món chính vô cùng ưu tú.

Còn có một loại thực vật trông giống như cây bánh mỳ, quả của nó cũng có lượng lớn tinh bột, quả thực là bột mì có sẵn!

Cứ như vậy, vấn đề lương thực trong thời gian dài của anh cơ bản đã được giải quyết, ngay cả mục tiêu cao nhất là cân đối thức ăn cũng hoàn thành luôn.

Lục Viễn nghiêm trọng hoài nghi, anh tìm được một siêu thị trong quá khứ.

Sau khi phòng sập xuống, các loại thực vật tiếp xúc ánh mặt trời, tùy ý sinh trưởng, nên mới tạo thành một mảnh vườn cây này.

“Sức sống của thực vật thật là khiến cho người ta hâm mộ, cho ít ánh sáng mặt trời là sinh trưởng được ngay.”

“Mà nhân loại lại cần nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn không thể sống tốt hơn được...”

Có đôi khi, Lục Viễn sẽ đứng trên phế tích thật cao, ảo tưởng về nền văn minh huy hoàng đã từng tồn tại.

Có phải đường phố của nền văn minh khác cũng náo nhiệt như trong thành phố của nhân loại không? Có đèn nê ông không?

Công dân của nền văn minh khác có tràn đầy mâu thuẫn tranh cãi giống như nhân loại không?

Thế giới khác có các loại sản phẩm giải trí như tiểu thuyết, hoạt hình không?

Phồn hoa chỉ là điểm xuyết cho sự suy bại. Khi phồn hoa mất đi, chỉ có suy bại tồn tại vĩnh hằng, từng chút từng chút một che đi sự huy hoàng đã từng.

Một trăm năm sau, tôi sẽ ở đâu?

Một ngàn năm sau, cả nhân loại sẽ ở đâu?

Theo thời gian trôi qua, cho dù có con sói già làm bạn, Lục Viễn vẫn càng ngày càng cô độc, điều này trở thành phiền toái lớn nhất của cậu hiện tại.

“Khi cô đơn.”

“Ca hát.”

“Chắc chắn là điều tuyệt vời nhất trên đời.”

Lục Viễn hứng khởi ngâm nga một bài hát: “Lang thang quanh quẩn, trên con đường dài...”

“Bạn muốn đi không?”

“Mong manh đó, ngạo mạn đó.”

“Tôi cũng đã từng mang dáng vẻ như vậy.”

“Sôi sục dâng tràn, ngập ngừng bất an.”

“Bạn muốn đi đâu vậy?”

“Tựa như một câu đố, sự trầm mặc bao trùm.”

“Bạn có thực sự đang nghe câu chuyện tôi kể không?”

Lục Viễn đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, con sói già nhìn anh chằm chằm và “Gừ gừ” hai tiếng, sao anh không hát nữa thế?

“Quên lời đằng sau rồi!” Anh cười lớn, giọng rất to.

Siêu thị này thực sự có rất nhiều rác, ngoài vườn cây bên ngoài ra Lục Viễn còn tìm thấy rất nhiều chai lọ, thậm chí còn phát hiện ra thứ gia vị mà anh luôn mong ngóng - muối, nhiều chừng cả một thùng luôn!

Dù muối có bị ẩm cũng chỉ vón cục, không ảnh hưởng đến việc sử dụng thực tế, đương nhiên anh rất vui vẻ nhận lấy kho báu mà nền văn minh khác để lại.

Ngoài ra cuối cùng Lục Viễn cũng tìm thấy ảnh của người bản địa!

Chiều cao trung bình của họ khoảng 1 mét 5, đi đứng thẳng, bộ lông khá là ngắn, mặc quần áo, trông phần đầu hơi giống chó corgi, hai mắt sáng sửa, lỗ tai dựng cao, không đến nỗi xấu xí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương