Đan Khí Thần Tôn
-
Chương 26: Nếu phải sống nhục, thà rằng chết vinh
Trong sơn động Lôi Trấn Quốc cười ha hả như kẻ điên. Long nữ nhìn hắn như vậy thì hơi nhíu mày. Trấn Quộc ho ra máu, bằng một giọng khàn khàn
- Muốn ta giết tam đệ, vậy ngươi giết chết ta đi.
- Ngươi không sợ chết sao?
- Chết có thể nặng như thái sơn, cũng có thể nhẹ như lông hồng. Hôm nay lão tử cứu được mạng của đoàn trưởng, ta chết cũng đã mãn nguyện. Muốn ta phản bội lại Lôi gia, đừng hòng.
- Ngươi…
Long nữ nhíu mày, tên này không chịu cứng sao? Vậy thì mềm vậy.
- Ta không ép ngươi phản bội lại Lôi gia, chỉ là dùng mạng của một tên tiểu gia hỏa thể tu đổi lấy mạng và trọng điểm bảo địa của Lôi gia các ngươi mà thôi. Ngươi nói không xứng đáng sao?
Trấn Quốc rùng mình. Tiểu cô nương này có thể đánh vào bảo địa của Lôi gia hay sao? Nhíu mày suy nghĩ một lát. Phải là nhân vật thế nào mới có thể có năng lực đó. Chí tôn cảnh sao? Cho dù là chí tôn giả cũng không thể đánh vào bảo địa của Lôi gia. Đó là một không gian riêng biệt đã được trận pháp và không gian thạch tách ra khỏi thế giới này.
- Ta không tin ngươi có năng lực đó. Muốn ta giết tam đệ, thà rằng ta tự tử còn hơn.
- Ha ha ha. Phải, ta đúng là không có năng lực đó. Nhưng nếu ta có một đồng minh từ bên trong thì sao?
- Ha ha ha… Lôi gia ta không có phản đồ.
- Không có sao? Nguyệt muội. Xuất hiện đi.
Trấn Quốc há hốc mồm. Hàm rớt cái bịch. Từ cửa sơn động một thiếu nữ áo giáp bạc đi vào. Nàng xuất hiện như nàng là tồn tại một thể với phiến thiên địa này vậy. Thiếu nữ này. Làm sao hắn không nhận ra. Nhưng làm sao có thể? Đây không phải là thần binh của Lôi gia sao?
- Ta không tin, ta không tin. Ngươi không phải là Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương sao?
Thiếu nữ áo giáp bạc chỉ nhìn Quốc mỉm cười im lặng không nói. Nàng cũng muốn thử xem người của Lôi gia có thật sự là thà gãy không cong hay không? Nàng không nói nhưng thiếu nữ áo đỏ rực như lửa lại lóe lên những ánh mắt sắc bén:
- Ha ha ha, bây giờ ngươi nói ta có năng lực đánh vào Lôi gia các ngươi hay không?
Lôi Trấn Quốc uất ức khóc rống lên:
- Tại sao? Ngươi không phải là thần binh thủ hộ của Lôi gia chúng ta sao? Nếu ngươi có gì uất ức có thể nói cho chúng ta biết. Tại sao phải phản bội lại chúng ta? Tại sao?
Thiếu nữ áo giáp bạc vẫn im lặng không nói. Thiếu nữ áo đỏ rực nghiến răng:
- Các ngươi chịu nghe thần binh chúng ta sao? Các ngươi chỉ coi chúng ta là những bảo bối. Chúng ta cũng có linh tính, cũng muốn có được tự do. Các ngươi lại đem chúng ta tắm trong máu của kẻ thù của các ngươi. Các ngươi có bao giờ từng nghĩ chúng ta có muốn giết người hay không? Có muốn uống máu tanh của nhân loại các ngươi hay không? Chúng ta là những thiên địa dị vật đã tồn tại hàng triệu hàng tỷ năm trước khi bị các ngươi tạo ra hình hài này. Các ngươi có từng hỏi chúng ta có thích hình hài này hay không?
Trấn Quốc nghe vậy thì bỗng giật mình. Thần binh cũng có linh tính, nhưng không phải thần binh sinh ra là để giết chóc sao? Là để chiến đấu sao?
- Ta cũng là một luyện khí sư. Muốn làm luyện khí sư là phải hiểu được hồn của thần binh. Hình hài của các ngươi là do các ngươi tự chọn. Sau đó nói cho chúng ta biết để chúng ta tạo ra. Chúng ta không tự ý tạo ra hình hài cho các ngươi. Nếu các ngươi không muốn chiến đấu, bằng vào cảnh giới của chúng ta, sẽ làm gì được các ngươi sao? Tại sao lại muốn giết tam đệ của ta? Hắn đã làm gì có lỗi với các ngươi sao?
- Ha ha ha, hỏi hay lắm, nói hay lắm. Các ngươi có từng nói lý do cho chúng ta trước khi chiến đấu sao?
Trấn Quốc suy nghĩ căng cả đầu óc. Tại sao thần binh này lại trách móc như vậy? Cô nương áo đỏ này bị tên luyện khí sư biến thái nào đó chế luyện thành hình hài thế này sao? Không đúng. Cô ta rất cường đại. Phải là tồn tại thế nào mới làm ra một thần binh như thế này chứ? Họ đang muốn làm gì? Tại sao bọn họ lại muốn giết tam đệ? Hắn chưa từng đến đây. Nếu cô nương áo đỏ này cũng là một thần binh. Vậy chủ nhân của cô ta là ai? Chả nhẽ là chủ nhân của cô ta muốn Trấn Phong chết? Không thể nào. Trấn Phong quá quan trọng với Lôi gia, Trấn Phong không thể chết. Thần binh tại sao lại muốn tam đệ chết? Nếu muốn, có thể tự mình giết chết tam đệ. Không đúng. Tam đệ đang trên đường đến đây. Họ sợ tam đệ? Ánh mắt Trấn Quốc lóe lên tia sáng.
- Các ngươi sợ tam đệ? Các ngươi không dám đối mặt hắn sao?
Nghe vậy thì thiếu nữ áo đỏ rực bực mình kéo cô nương bị bắt cùng Trấn Quốc ra kè kiếm vào cổ nàng.
- Ngươi có chịu giết hắn để cứu cả tam đại gia tộc các ngươi hay không?
Trấn Quốc nhìn thẳng vào mắt của Nạp Lan Hành Huyền. Cô gái cũng nhìn hắn mỉm cười như chấp nhận cái chết. Ngọc thạch câu phần. Đó là chiêu thức đầu tiên gia nhập hàng ngũ thủ hộ giả phải học. Trước khi chết bạo nổ đan điền kéo theo kẻ thù.
- Các ngươi chắc cũng biết Lôi Trấn Phong quan trọng cỡ nào đối với Lôi gia. Toàn bộ Lôi gia có thể hy sinh nhưng chỉ cần tam đệ của ta sống. Hắn sẽ có ngày quật khởi Lôi gia, trả thù cho chúng ta. Không có tam đệ tam đại gia tộc cũng sẽ bị chèn ép cho tới chết. Nếu phải sống nhục, thà rằng chết vinh. Phiêu phiêu bất diệt, ngọc thạch câu phần. Khởi!
Khi Trấn Quốc cố tình kéo dài thời gian tích tụ linh lực để sử dụng một chiêu cuối. Khi hắn chuẩn bị bạo nổ đan điền thì mắt nổ đom đóm, tối đen rồi ngất đi. Kể cả vị cô nương của Nạp Lan gia cũng không còn tỉnh táo. Thiếu nữ áo giáp bạc đã ra tay đánh ngất bọn họ rồi quay sang phía thiếu nữ áo đỏ rực mỉm cười:
- Ta đã nói trước với tỷ rồi. Bọn họ thà gãy chứ không chịu cong. Tỷ chuẩn bị tinh thần làm ấm giường cho tiểu tử kia đi. Hi hi hi… ta đem bọn họ đi chữa thương. Tên gia hỏa này, ta thích!
Thiếu nữ áo giáp bạc nói xong thì tươi cười ôm hai người bị đánh ngất lên vai rồi bước ra khỏi sơn động. Thiếu nữ áo đỏ rực cũng mỉm cười, giọng thì thào:
- 30 linh thú sinh tử cảnh đấu với hơn một trăm cường giả trẻ tuổi, hơn họ hẳn cả một đại giai cảnh. Chỉ bằng vào một tiểu cô nương sinh tử cảnh trung kỳ mà 30 linh thú phải tự động lui binh. Lôi gia này có bao nhiêu người cường đại biến thái đây. Hồ Điệp tỷ tỷ, ta hy vọng sẽ thấy được vị trí số 0 của tỷ trong trận chiến sắp tới. Nếu không thì tỷ chờ nhặt xác của chủ nhân tỷ đi. Ta sẽ không nhường tỷ đâu.
***
Trong khi cường giả Lôi gia bị linh thú chặn đánh thì cách đó 5000 dặm Trấn Phong không hay biết gì. Phong đang chìm đắm trong cảm ngộ của kiếm ý trong thức hải của hắn. Nhận được truyền thừa của chí tôn có điểm tốt là sẽ lĩnh hội được cảm ngộ đó. Sẽ không gặp bình cảnh. Kiếm ý vô biên bất hủy bất diệt phiêu bồng trong thức hải của Phong. Phong chìm đắm vào cảm ngộ của Lực Vương Kiếm Tôn. Một thể tu chỉ dựa vào kiếm ý để trở thành tồn tại nhất đẳng. Phong hiện giờ còn thiếu sót vẫn là sát ý. Phong chưa từng giết người. Chỉ liệp sát linh thú với số lượng rất nhỏ nên mặc dù kiếm khí của Phong có sắc bén nhưng vẫn chưa có tính sát thương.
Phong dùng cả tháng trời để cảm ngộ kiếm ý nhưng thủy chung không thể tăng lên tứ tinh. Kiếm ý vẫn giữ lại ở mức tam tinh tiểu thành. Khi kiếm ý luyện đến 9 tinh thì sẽ là đại thành. Thập tinh là viên mãn. Số lượng kiếm ý trong thức hải của Phong nhiều vô kể đủ để cho bất kỳ người nào cũng có thể hấp thu, nhưng Phong thiếu đó là sát ý lẫm liệt đi kèm với kiếm ý. Chỉ khi nào sát ý nồng đậm Phong mới có thể khởi động kiếm ý.
Thoát ra khỏi thức hải Phong nằm trong lầu các của mình. Hồ Điệp mở mắt tươi cười nhìn Phong. Tất cả các thần binh đã dọn ra khỏi thức hải của Phong, sống trong Phượng Hoàng Thành. Khí Tổ cũng xây cho mỗi thần binh một lầu các riêng. Vì Phượng nhi đã hòa nhập với Phong thành một thể, có thể khống chế cảnh vật trong thức hải của Phong nên các thần binh sống ở trong Phượng Hoàng Thành vẫn có thể tu luyện hồn lực như sống trong thức hải của Phong. Trong thức hải của Phong giờ chỉ tồn tại duy nhất một Phượng nhi mà thôi. Phượng nhi cũng là cầu nối giữa Phong và các thần binh.
- Phong ca ca, ca thiếu sát ý. Kiếm là dùng để giết người. Không có sát ý làm sao ca khởi động được kiếm ý?
Phong thở dài. Hắn thật sự không thích chém giết. Dẫu vẫn biết bước lên con đường cường giả thì phải chém giết là điều khó tránh nhưng dù sao thì Phong vẫn là người hiện đại. Không tiếp súc với cái chết nhiều. Phong lắc đầu:
- Điệp nhi, chả nhẽ ta phải giết người mới có thể thấu hiểu được sát ý?
Hồ Điệp nhìn Phong rồi chớp mắt.Phong ca ca rất nhân từ. Thần binh tuy không có suy nghĩ đúng hay sai khi giết người nhưng trải qua bao năm tháng Hồ Điệp đã sinh ra linh trí rất giống nhân loại:
- Phong ca ca, giết người cũng có người xấu người tốt. Thần binh chúng ta không phân biệt thiện ác như nhân loại. Là kẻ thù của em thì em sẽ hủy diệt hắn. Ca không thích giết người là vì không thích giết chóc nhưng kiếm có thể giết người cũng có thể cứu người. Em chiến đấu với Cổ Ma Tộc là để cho sinh linh của Thiên Linh Thế Giới sống tốt hơn, thoát khỏi cảnh nô lệ bị đọa đày. Trên chiến trường em không đem thù hận theo vì thù hận sẽ làm lu mờ lý trí trong khi chiến đấu. Thần binh sinh ra là để chiến đấu, không như nhân loại chiến đấu là vì tư lợi cá nhân.
- Điệp nhi chiến đấu không cần lý do?
- Ừm!
- Vậy Điệp nhi có bao giờ thấy buồn vì điều này?
- Ừm!
- Bản năng của em thích chiến đấu?
- Ừm!
- Vậy em có thích giết người?
- Không thích. Chiến đấu để trưởng thành, để tiến hóa, để học hỏi. Giết hết người thì lấy ai chơi với mình? Nhưng ai làm hại ca ca em sẽ giết hắn. Em muốn ca ca sống tốt.
Phong nhíu mày ưu tư. Sát ý kích hoạt kiếm ý. Nhưng sát ý từ đâu mà sinh ra? Tâm của con người? Không đúng. Phong quan sát kỹ Hồ Điệp. Sát ý của Hồ Điệp nội liễm ẩn dật không dễ phát hiện. Thần binh có sát ý bởi bản năng của họ. Võ giả làm sao có thể nội liễm sát ý? Một kẻ sát nhân có sát ý nồng đậm sẽ thể hiện qua ánh mắt hung dữ. Thú dữ như hổ báo đều toát ra sát ý khiến người sợ hãi. Do bản năng của chúng sao? Một con hổ con so với một con mèo đều dễ thương không kém. Hổ tuy đùa nghịch từ nhỏ rất mạnh mẽ nhưng chúng không có sát ý. Một con hổ cho dù bản năng của chúng là chúa sơn lâm nhưng nếu sống từ nhỏ trong vườn thú cũng sẽ không có sát ý nồng đậm. Chúng sẽ hiền hòa hơn nhiều. Chỉ khi nào sống nơi hoang dã, tự săn mồi hổ báo mới thoát ra sát ý nồng đậm của chính mình. Nhưng vì hình hài của chúng lúc nào cũng khiến cho nhân loại sợ sệt.
Phong nghĩ thầm: “Mình đã từng sống một thời gian cùng các dong binh. Họ phải sống trên sống đao lưỡi kiếm dùng tính mạng của mình để đổi lấy miếng ăn mỗi ngày. Sát khí của họ còn đem thêm chút bá khí của núi rừng. Chẳng nhẽ mình phải tắm trong máu của kẻ thù thì mới uẩn nhưỡng ra sát khí sao? Nếu là vậy, vậy thì ra ngoài luyện tay đi. Đằng nào thì mình cũng phải chạy đến trung tâm Hỏa Linh Hải.”
Phong nghĩ đến đây thì thở dài. Con đường cường giả là con đường đầy giết chóc. Phong đứng dậy nhìn quanh lầu các của mình. Niềm an ủi lớn nhất của hắn là cường giả cũng có thể kiếm được số lượng tài phú nghịch thiên. Con sư tử đá có cánh nằm yên trên bàn ngủ. Nếu cường giả chí tôn cảnh khác biết Trấn Phong dùng con sư tử đá này làm vật trang trí chắc sẽ đập hắn rụng răng. Khí Tổ khi nhìn thấy con sư tử đá này thì đã như người bắt được bảo vì đó chính là linh thạch trì.
Từ thưở sơ khai của Hỗn Độn một số cường giả nghịch thiên đã tìm được các hành tinh chết không có sự sống, nhưng bù vào đó ở đó lại có số lượng linh thạch nghịch thiên. Vì không thể một lúc chuyển hết nên họ đã dùng trận pháp, khôi lỗi từ từ khai thác. Sau đó dùng xuyên tinh trận chuyển số lượng linh thạch không ngừng nghỉ. Trận pháp đào bới linh thạch này có tên là linh thạch trì. Đến cả Liên Minh Bách Tộc cũng chỉ có được trên đầu ngón tay. Các linh thạch trì được sở hữu bởi các chí tôn giả. Đây là linh thạch trì của Trận Địa chí tôn, thuộc loại cao cấp nhất.
Linh thạch trì phun ra toàn là linh thạch cực phẩm trở lên. Đôi khi có phun vài viên linh thạch đỉnh phong, đôi khi còn có cả thần thạch. Sư tử có bốn chân. Mỗi chân có 4 cái móng vuốt. Mỗi móng vuốt đều là thiên cấp không gian giới. Hai chân sau chứa đựng là linh thạch cực phẩm. Hai chân trước chứa đựng là các loại linh thạch cực phẩm có thuộc tính, các linh thạch đỉnh cấp và thần thạch. So với linh thạch cực phẩm ở hai chân sau số lượng tuy không nhiều lắm nhưng đó cũng là con số nghịch thiên rồi. Đây là món tài phú đủ để một đại thế lực phát triển rất lâu dài.
Nếu để ở ngoài có lẽ rất nhiều người sẽ đỏ mắt, bất quá sống trong Phượng Hoàng Thành lại không có ai thích linh thạch. Tiểu Lôi mỗi bữa cũng không ăn nhiều, chỉ mấy viên nhưng so với số lượng hiện giờ Trấn Phong có cũng chỉ là ngàn trâu mất một sợi lông. Trấn Phong cầm bảo mà cảm thấy bất ổn. Khi mình cầm một số lượng tài phú nhiều quá đếm không hết Phong cũng chỉ cảm thấy mình rất giàu. Nếu một người bình thường có tiền lương 100 linh thạch hạ phẩm, phải chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày. Đôi khi dư giả một chút, đôi khi tiêu lẹm một chút cũng không sao. Nhưng nếu đùng một cái tự nhiên có 100 tỷ linh thạch cực phẩm, trong lúc nhất thời nhìn tiền chỉ thêm buồn vì chả biết phải dùng để làm gì.
Phong đang theo đuổi là cảnh giới của cường giả. Thế giới này cường giả vi tôn chứ không phải phú giả vi tôn. Tuy có tài phú mới tạo được cường giả, nhưng thất phu vô tội hoài bích có tội. Phong cầm bảo mà lòng lại bất an. Cũng may có các thần binh, Hắc Giới bề ngoài chỉ là một giới chỉ rẻ tiền bình thường. Bên trong của Hắc Giới lại là Phượng Hoàng Thành có nhị vị chí tôn và các thần binh trấn giữ nên Phong cũng yên tâm.
Cái mà mọi người trong Phượng Hoàng Thành đỏ mắt đó là Tinh Thần Đan. Từ ngày thu phục được thêm nhiều thần binh Phong đã phải thường xuyên luyện chế tinh thần đan. Sức ăn của các thần binh rất khủng bố. Mỗi bữa một thần binh phải ăn từ 3 đến 5 viên địa giai. Phong luyện chế một lò lúc đầu còn không đủ cho các thần binh ăn trong một ngày vì thần binh cũng như Tiểu Lôi đều ăn một ngày 5 bữa. Ăn nhiều nhất đó là Hồ Điệp với sức nhai 5 viên một bữa. Kế tiếp đó là lão Hắc 4 viên. Phượng Hoàng nữ và Hắc Dung gặm nhắm 3 viên mỗi bữa. Chưa nói đến hai vị sư phụ mỗi bữa cũng nhai 2 viên. Lại còn thêm tên Đại Mao cũng mỗi ngày làm một viên hạ phẩm cấp 3.
Lúc đầu Phong cũng vì việc này mà lo lắng không thôi, nhưng kết hợp Tinh Thần Thí Luyện Quyết và Tinh Thần Thí Luyện Tháp với nhau, thức hải của Phong trở nên tinh thuần hơn trước rất nhiều. Tương tự như lúc trước Hắc Giới rất to lớn nhưng linh khí rất loãng. Sau khi Phượng nhi thức tỉnh không gian trong Hắc Giới được Phượng nhi xây dựng Phượng Hoàng Thành, không gian của Hắc Giới cũng thu nhỏ rất nhiều nhưng bù vào đó là linh khí nồng đậm hơn trước rất nhiều. Trận Pháp của Hắc Giới cũng tự động hấp thu linh khí từ bên ngoài vào. Đôi khi Trấn Phong muốn giúp cho Phượng nhi có thêm linh khí tinh thuần nên cũng chả tiếc linh thạch cực phẩm trực tiếp đập nát để linh khí thoát ra ngoài bao phủ cả Phượng Hoàng Thành.
Nhờ công pháp Tinh Thần Thí Luyện Quyết và Tinh Thần Thí Luyện Tháp hỗ trợ nhau rất tốt nên mỗi lần Phong luyện chế đan dược lại chui vào trong tháp. Hiện giờ Phong đã có thể luyện chế một lò hơn 50 viên tinh thần đan. Xác xuất thành công hầu như 100 phần trăm. Chuyển hóa từ tinh thần thảo sang tinh thần đan chỉ mất một tiểu cảnh giới. Phong thường dùng là tinh thần thảo cấp 7 trung phẩm trở lên để có thể ra tinh thần đan cùng cấp.
Bằng vào những thần binh nghịch thiên của mình Trấn Phong đã không còn để Liên Minh Bách Tộc vào trong mắt. Nếu ép hắn quá Phong sẽ thu hết mọi người vào trong Hắc Giới, để mọi người tu luyện trong Phượng Hoàng Thành. Với số lượng linh thạch cực phẩm Phong có hiện giờ đủ để bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả. Chưa nói đến các tượng chí tôn giả đem lại cảm ngộ truyền thừa cho mọi người. Mọi việc đến với Phong quá thuận lợi như đang có một bàn tay vô hình nào giúp đỡ Phong. Phong cũng vì thế mà cảnh giác. Lúc nào cũng có cảm giác bất an như có một bàn tay vô hình nào đó đang thâu tóm tất cả.
Trên đầu giường của Phong còn quyển trục do Trận Pháp chí tôn để lại mà Phong vẫn chưa có thời gian nghiên cứu. Nếu có thuật phân thân thì thật tốt. Nghĩ đến là làm. Lúc đến Hỏa Linh Hải Phong đã có cảnh giới nhất tâm tam dụng, sau một tháng luyện tập Phong đã có cảnh giới cao hơn. Phong bắt đầu tách một phần hồn lực ra rồi đem quyển trục ra đọc, Đem một phần vào Tinh Thần Thí Luyện tháp để luyện chế đan dược. Hiện giờ hồn lực của Phong đã đủ để phân tâm tứ dụng. Phong giữ lại hai phần còn lại để lịch lãm. Lúc gặp nguy hiểm phải cần rất nhiều tinh thần lực mới có thể bảo mạng. Hy vọng Tinh Thần Thí Luyện tháp có thể giúp Phong sớm ngày đột phá cảnh giới nhất tâm đa dụng.
Phong đứng trước cửa lầu các của mình hít thở linh khí nồng đậm của Phượng Hoàng Thành. Tiểu Lôi thấy Trấn Phong xuất quan thì cưỡi trên lưng Đại Mao chạy đến. Đại Mao cúi đầu cung kính như một nhân loại dùng tinh thần lực qua thú đan của mình chào hỏi Phong:
- Thủ hạ bái kiến vương gia.
Phong thấy cún con cưỡi trên lưng của cự long thì cũng phì cười. Tiểu Lôi nhìn Phong nheo mắt tinh quái. Không biết cún con này lại nghĩ ra chiêu trò gì phá người nữa đây?
- Sao ngươi lại gọi ta là vương gia?
- Dạ là do vương tử điện hạ bảo ta gọi vậy?
- Vương tử điện hạ? Ngươi nói Tiểu Lôi?
- Ân, vương gia có thể gọi với cái tên đó. Huyết mạch của ta thấp kém phải gọi ngài là vương tử điện hạ. Ngài là vương của ta!
- Ha ha ha. Ngươi có thể nói chuyện được với Tiểu Lôi. Ngươi hỏi Tiểu Lôi từ đâu đến. Là đẳng cấp gì.
Đại Mao lập tức làm thông dịch viên. Phong thấy mắt của Tiểu Lôi lóe lên tinh quang trí tuệ thì mỉm cười. Mặc dù không thể nói chuyện với Tiểu Lôi nhưng hai bên vẫn hiểu ý nhau. Tiểu Lôi chỉ lắc đầu gầm gừ rồi mỉm cười (tác giả: chó mà cũng mỉm cười được hihihi… con này khôn nên mỉm cười được nhé các bạn).
- Điện hạ nói, ngài chỉ có thể nói cho vương gia biết ngài đến từ nơi rất xa. Những chuyện khác ngài còn quá nhỏ, chưa mở ra linh trí truyền thừa nên không biết rõ. Nhưng đợi khi nào ngài biến hóa sẽ hiểu nhiều thêm.
- Xê... nói cũng bằng không. Ngươi phục vụ Tiểu Lôi cho tốt. Khi nào rảnh ta sẽ kiếm vài lão đệ cho ngươi quản.
- Đa tạ vương gia. Lão chủ nhân cho gọi.
- Được ta sẽ đến gặp sư phụ.
Trấn Phong vuốt đầu Tiểu Lôi sau đó bước vào lầu các của Khí Tổ. Khí Tổ đang loay hoay cùng với thanh Hắc Thiết. Phong nhìn kỳ thì thấy từ Hắc Thiết tỏa ra một ít khói đen. Không cần biết Khí Tổ xoay Hắc Thiết về hướng nào thì khói đen vẫn luôn bay đến một hướng nhất định, hướng đông. Đan Tổ cũng đang nhíu mày ưu tư. Từ ngày Đan Tổ bị Khí Tổ “hôn” trộm bà đã hòa hoãn hơn rất nhiều với Khí Tổ. Phong ít khi thấy họ cãi lộn hơn trước. Đôi khi Đan Tổ và Khí Tổ còn liếc mắt đưa tình. Rõ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn e. Hai người đều là linh hồn thể. Đụng chạm nhau qua tinh thần lực hóa hình. Họ không có thân xác. Đôi khi Phong còn thấy hai bóng của hai người họ hòa nhập vào một thể. Phong rất muốn sớm ngày kiếm được thiên hỏa rồi luyện chế ra thân thể cho hai người họ. Khí Tổ mặc dù loay hoay nhưng với tinh thần lực cường đại của mình Phong mới đến ngoài cửa lão đã biết.
- Tiểu Phong, ta nghĩ con phải thay đổi đường đi rồi. Đây là Hắc Hỏa. Mảnh Hắc Thiết này có bản nguyên của Hắc Hỏa rất nồng đậm bám vào. Chắc chắn đây là Hắc Hỏa. Hắc Hỏa này so với loại Hắc Hỏa của Viêm Đế năm xưa còn mạnh mẽ hơn nhiều. Đây là loại dị hỏa mới phát hiện nhưng có lẽ xuất phát từ cùng bổn nguyên.
- Sư phụ, không phải Hắc Hỏa đang ở trung tâm Hỏa Linh Hải cùng với hai loại thiên hỏa khác sao?
- Ta chỉ cảm ứng được Viêm Hỏa năm xưa mà thôi. Đồng thời các thần binh khác cũng cảm ứng được Long Nữ. Ta nghĩ giờ này Long Nữ đã dung hợp cùng thiên hỏa. Nếu con muốn thu phục Long Nữ vậy con phải thu phục luôn thiên hỏa. Độ khó tăng lên đâu chỉ gấp đôi. Hắc Hỏa của Viêm Đế năm xưa đứng thư 11. Có thuộc tính ăn mòn. So với Si Minh Lam Hỏa của Đan Tôn và Kim Sắc Thần Hỏa đứng thứ 5 của ta cũng không thua kém đâu. Thuộc tính ăn mòn của Hắc Hỏa quá cường đại. Nhưng ta thấy hỏa khí thoát ra từ Hắc Thiết này cũng cùng một bổn nguyên với Hắc Hỏa của Viêm Đế năm xưa. Nhất định còn cường đại hơn nữa. Viêm Hỏa đứng thứ 21 nhưng vì giờ đã dung hợp cùng Long Nữ, ta nghĩ với tính cách thích thôn phệ của Long Nữ chắc chắn thiên hỏa đã sinh ra dị biến. Tiểu Phong muốn chắc ăn thì đi kiếm Hắc Hỏa này trước đi.
- Sư phụ thật chắc chắn đây và Hắc Hỏa của Viêm Đế cùng một bổn nguyên.
- Ta nghĩ rất có thể. Thanh Hắc Thiết này toát ra khói mờ bay về hướng bổn nguyên của nó. Phong nhi, thấy tiền trước mặt mà không nhặt là tên vương bát đản. Ta nghĩ các chí tôn cũng đã thử thu phục thiên hỏa nhưng họ không có duyên với thiên hỏa này nên đã nhặt được một thanh huyền hắc thiết. Dù gì đây cũng là tài liệu luyện khí cấp chí tôn. Huyền Hắc Thiết này đã hấp thu Hắc Hỏa trong thời gian rất dài. Sắp sinh ra linh trí. Tiểu Phong con giữ lại nó để sau này luyện khí đi. Cần nhất đó là phải nói chuyện với nó. Liên kết linh hồn với nó để nó nhận con làm chủ. Khi nào sinh ra linh trí nó sẽ nói cho con biết hình thù của nó và nhờ con tạo ra hình thể của nó.
- Con? Sư phụ... Cảnh giới của con đủ để luyện chế ra thần binh sao?
- Bây giờ chưa được thì sau này sẽ được. Nhớ năm xưa sư phụ cũng phải mò mẫn rất lâu mới rút được kinh nghiệm. Lần đầu tiên ta đúc thần binh là Hồ Điệp Kiếm.
- Điệp nhi? Thể nào các thần binh đều tôn Điệp nhi là tỷ tỷ.
- Haizz, nhắc lại ta thấy hổ thẹn. Lúc đo vi sư không có ai chỉ điểm. Không câu thông tốt với Điệp nhi nên đã không làm ra được hình hài khiến Điệp nhi hài lòng. Lúc đúc ra Hắc Dung thì ta thất bại hoàn toàn vì chính Hắc Dung cũng chưa sinh ra đủ linh trí. Ta thấy Hắc Dung thích hình thù của chiếc mặt nạ nên tùy hứng đúc thành. Hắc Dung là trẻ nhất. Ta vì việc này mà ăn năn không thôi. Nhưng thảm hại của đời ta là đã đúc ra Hỏa Long Thôn Thiên Kiếm.
- Sư phụ, ngài cũng thất bại thật nhiều lần. Thể nào con cảm thấy càng đến gần trung tâm thì địch ý của Long nhi càng nồng đậm.
-Haizz, Hỏa Long muốn bản thể chính là một con cự long. Nhưng ta lại không theo ý nguyện của nàng. Khiến bao năm nàng lại mang bản thể là kiếm.
- Cự Long? Sư phụ nói nàng muốn thực sư sinh ra làm sinh vật thể?
- Phải. Cảnh giới của ta lúc đó không đủ, cho dù bây giờ cũng không đủ. Nhưng vật phẩm và tài liệu là của Liên Minh Bách Tộc thu gom, ta làm việc theo đơn đặt hàng. Cổ Ma Tộc lại chèn ép chúng ta không ngớt. Ngươi bảo sư phụ lúc đó phải nên làm sao chứ? Luyện chế một thần vật sau đó tạo cho nó một thân thể sinh vật và thả nó ra tự do. Cho dù vi sư chịu, người thu gom tài liệu cũng đừng hòng chịu. Long Nữ tính tình ương nghạnh không chịu ai. Chỉ có Người Khống Hỏa lúc đó mới dụ dỗ được nàng, hứa sẽ dùng Viêm Hỏa thiêu đốt kiếm thể của nàng và dùng thiên hỏa chế tạo lại cơ thể cho nàng. Hứa ban cho nàng sự sống. Nhưng cuối cùng thì Viêm Đế cũng nằm xuống, Hỏa Long không thể trở thành long thể. Lại bị nhốt trong phiến thiên địa này. Lúc vào đây ta đã có thể cảm ứng được tiếng gầm của cự long. Nàng đang rất đau khổ.
- Sư phụ...
Phong rất muốn an ủi Khí Tổ nhưng lại không tìm được lời nào. Nghĩ đến thế giới địa cầu. Có biết bao nhiêu người chuyển giới. Họ đều là những người có tâm hồn của người khác giới nhưng lại bị nhốt vào một cơ thể họ không muốn. Tuy xã hội biến đổi khiến nhiều người chuyển giới là do “bệnh xã hội”, nhưng từ xưa đến nay những người đồng tính thời nào cũng có. Hiện giờ họ mới có can đảm thể hiện bản thân và bước ra ánh sáng. Trong những năm xa xưa những người đồng tính đều vì phong kiến của xã hội, của thời thế, của gia giáo mà phải chôn giấu bản thân để rồi ôm hận mà chết. Cho dù ngày nay cũng có rất nhiều người không dám sống thật với bản thân của mình. Đối với Phong là người hiện đại, không xa lạ gì với những người đồng tính. Đồng tính đã được xã hội chấp nhận và thông cảm. Phong có thể hiểu được điều day dứt của Khí Tổ. Nếu bạn tự tay chuyển giới cho con mình ngoài sự đồng ý của nó, liệu bạn có day dứt không? Một thằng đàn ông lại bị “xẻo” từ khi mới lọt lòng. Lúc lớn lên khi hiểu được nó thật sự nó là ai, nó có thù cha mẹ nó không? Chắc chắn là có. Tuy Phong không hiểu thần binh vì Phong không phải thần binh nhưng sự tương đồng Phong có thể hiểu được. Bậc cha mẹ nếu biết hành động của mình đã ảnh hưởng đến đứa con của mình như vậy liệu họ phải sống ra sao? Tâm trạng của Khí Tổ Phong cũng chỉ có thể thông cảm. Phong đã là cha, nếu cu Đạt bị Phong gây tật, Phong sẽ tự trách đến mức độ nào?
- Sư phụ, đệ tử sẽ thu phục thiên hỏa, sẽ tạo cơ thể cho mọi người. Ta sẽ giải phóng Long nhi.
Nhiệm vụ của kiếp này của Phong, Phong không rõ hết nhưng Phong chắc chắn một trong những nhiệm vụ của Phong đó là phải giúp đỡ thần binh tiến hóa. Khí Tổ nhìn thấy Phong kiên định như vậy thì cũng dâng trào hy vọng. Hỗn Độn Thánh Thể, đúng là chỉ có Hỗn Độn Thánh Thể mới có thể thu phục được hết các loại thiên hỏa. Khí Tổ lúc trước thu phục được Kim Sắc Thần Hỏa vì hỏa, kim và quang hệ là một trong những thuộc tính mà lão đã lĩnh ngộ.
Viêm Đế năm xưa đã bước vào đế cảnh đã lĩnh ngộ được rất nhiều thuộc tính nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh. Viêm Đế năm xưa hứa với Long nữ cũng chỉ là hứa bừa. Khí Tổ cũng hiểu được điều đó. Cái khó của thu phục thiên hỏa đó là thiên hỏa ngoài hành hỏa còn chứa đựng một hoặc nhiều thuộc tính khác. Người thu phục phải có được các thuộc tính tương tự của thiên hỏa, phải có thức hải đủ rộng để nuôi dưỡng thiên hỏa và nhất là phải có thể liên kết linh hồn cùng thiên hỏa. Người thu phục có thể dùng công pháp để hấp dẫn thiên hỏa. Dung Luyện Hợp Viêm Quyết tức thuật khống hỏa là loại công pháp như thế. Giờ Trấn Phong đã có đầy đủ điều kiện. Nếu trên đời này Phong không có cơ duyên thu phục thiên hỏa, vậy còn ai có nữa đây?
Phong quyết định thay đổi tuyến đường, cầm hắc thiết bước ra khỏi Hắc Giới. Khói đen thoát ra bay về một hướng. Phong ngày đi đêm nghỉ chạy về hướng đông. Càng chạy thì Phong càng gặp nhiều linh thú cấp thấp. Số lượng cũng một ngày càng thưa thớt. Phong gặp linh thú nào truy sát mình thì dùng chúng để luyện tay. Đa số bị Phong liệp sát, số ít chạy được Phong cũng không truy sát. Nếu chúng đã biết sợ vậy thả cho chúng một con đường sống.
Phong có cảm giác hắn đang bị theo dõi. Mất hai tháng Phong mới rời đi được 5000 dặm đường. Giờ Phong đã cách trung tâm Hỏa Linh Hải hơn một vạn dặm đường. Dựa lưng nghỉ mệt tại một sườn núi bỗng dưng nghe tiếng vỗ cánh trên bầu trời. Một đàn Hắc Phong Ưng đầu đỏ từ phía trung tâm Hỏa Linh Hải bay đến. Chúng như tìm kiếm cái gì đó. Thì ra ba tên kia đã cầu được chi viện. Cảnh giới của đám ưng thú này cũng khá cao. Cao nhất là bát giai, tương đương với nhân loại sinh tử cảnh. Phong thấy chúng kéo đến thì không sợ sệt cưỡi gió bay lên chặn đầu. Con đầu đàn hóa hình thành một người trung niên mũi to hơi gãy như mũi ưng, mặc hắc bào chắp tay cung kính:
- Tam công tử, chủ tướng của ta cho mời. Xin công tử theo ta đi gặp.
- Chủ tướng của các ngươi? Thôn Thiên Hỏa Long kiếm?
- Ha ha ha, không hổ là người được Nguyệt tướng khen ngợi. Công tử đúng là mắt sáng như đuốc đã biết chủ tướng của ta đang đợi. Cớ sao lại bỏ đi theo hướng khác mà không đến gặp. Công tử không phải đang muốn thu phục chủ tướng của ta sao?
- Ta có chuyện bận đang muốn làm. Ngươi nói với nàng ta sẽ đến. Đừng làm khó dễ Lôi gia bằng không ta sẽ để nàng cô độc!
Hắc ưng đầu đàn nghe nói vậy thì giật mình. Chủ tướng của hắn là cấp bậc gì. Tên nhân loại này sao lại dám tự tin như vậy. Bất quá hắn đã được chủ tướng căn dặn phải cung kính với tên nhân loại này. Hắn sẽ không dám làm gì mặc dù có chút bất mãn.
- Chủ tướng giao vật này cho công tử. Kính xin công tử sớm ngày đến gặp.
Hắc ưng nói xong vứt cho Phong một viên linh thạch cực phẩm. Phong dùng tinh thần lực quết vào trong linh thạch thì nhíu mày. Hình ảnh của nhị ca bị chữ thập bó hai tay, chân đeo gông xiềng đầm đìa máu tươi. Phong nhìn thẳng mắt của hắc ưng đầu đàn giọng khàn khàn:
- Nói với nàng, nhị ca ta mất một sợi lông thì ta sẽ trục xuất nàng ra khỏi hàng ngũ bát đại thần khí.
Sát khí bừng cháy trong từng câu từng chữ của Phong. Rồng có vảy ngược, động vào vảy ngược của rồng thì phải hứng cơn thịnh nộ. Phong không nói thêm nhiều rút luôn Hồ Điệp kiếm, quán trú hồn lực, kim, hỏa, mộc, quang, phong năm loại thuộc tính vào. Hồ Điệp run rẩy vì sát khí nồng đậm. Lúc này Phong thật sự rất muốn giết người. Lưỡi kiếm của Hồ Điệp lóe sáng, kiếm ý khuếch tán trong không trung bao phủ đoàn hắc phong ưng đang bay lượn. Bọn chúng hóa hình đứng yên tại chỗ.
Một đoàn linh thú bát giai hóa hình thành những vị trung niên hắc bào đứng yên tại chỗ trên không trung. Đến khai thiên cảnh tu luyện giả đã có thể bay lượn nhờ vào linh khí của mình. Linh thú phi hành có thể bay lượn bẩm sinh nên ít khi sử dụng linh khí để bay lượn nhưng hiện giờ chúng chỉ có thể nhờ vào linh khí đứng yên trên không trung. Chúng sợ chỉ cần chúng cử động kiếm khí sẽ lập tức hạ sát chúng. Kiếm ý của Phong đã dừng ở mức tiểu thành tam tinh một thời gian. Chỉ vì Phong không có sát ý nên không thể khởi động kiếm ý. Kiếm ý cũng vì vậy không có lực sát thương. Giờ Phong đưa sát ý nồng động phối hợp với kiếm ý khiến kiếm khí hóa hình có lực sát thương rất mạnh.
Sát ý tức ý niệm muốn giết người. Thì ra là vậy, không cần phải giết người mà là ý niệm giết người đủ mạnh đến nỗi có thể hóa hình kiếm khí. Một thanh kiếm dù cùn hay sắc bén cũng vẫn là kiếm. Kiếm ý tương tự như vậy nhưng kết hợp với sát ý, đó là một thanh kiếm sắc bén khiến người sợ hãi. Kiếm ý không có sát ý, tương đương với thanh kiếm cùn.
Phong rất muốn xoáy đoàn linh thú này thành phấn vụn. Hồ Điệp cũng cảm thấy được sát khí nồng đậm của Phong. Nàng hưng phấn vì cảnh giới của Phong tăng tiến nhưng dùng kiếm, không phải dùng như vậy. Phong không thể đem thù hận của mình vào trong cảnh giới của kiếm thuật. Chìm đắm trong thù hận, lấy thù hận làm nguồn lực sẽ không giúp Phong tăng tiến khỏi phạm vi của thù hận. Phong sẽ bước lên con đường tà đạo, sẽ nhập ma, trở thành kẻ giết người không gớm tay. Hồ Điệp đang định lên tiếng thì sát khí bỗng nội liễm che giấu. Vẫn ẩn hiện nhưng không còn rõ rệt nữa. Điều này không khiến cho đội linh thú hóa hình thả lỏng, trái lại họ cảm thấy Phong còn nguy hiểm hơn. Sát khí rất khó khống chế, người có thể khống chế sát khí như vậy phải là nhân vật như thế nào?
- Các ngươi đi đi. Đừng theo dõi ta nữa. Ta phải đi thu phục thiên hỏa trước, sau đó sẽ đến kiếm chủ tướng của các ngươi.
Phong bắn ra một hạ phẩm giới chỉ cho tên đầu đàn.
- Phiền ngươi trao giới chỉ này cho Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương. Cám ơn nàng đã chăm sóc cho nhị ca ta.
Nói xong Phong dùng thiên nhận hợp nhất hấp thu hết 10 loại linh khí đánh nó vào viên linh thạch cực phẩm. Các màu sắc của linh khí ba động rõ rệt lóe sáng thành nhiều màu sắc trước khi ảm đảm thất sắc. Linh thạch cực phẩm nổ tung để lại những tia sáng chói mắt. Các linh thú cũng vì thế bị giật mình che mắt. Khi mở được mắt ra thì chúng đã cảm thấy giữa mi tâm hơi đau nhói. Giữa trán để lại một giọt máu. Linh thú bát giai hầu như không có lực hoàn thủ. Tiếng nói của Trấn Phong vang vọng từ xa để lại:
- Nhớ đấy, nói với Hỏa Long tốt nhất là ngoan ngoãn bằng không ta sẽ không ngó ngàng gì đến nàng nữa. Từ nay trở đi sẽ khiến các thần binh khác xa lánh nàng.
Bầy hắc phong ưng đầu đỏ hóa hình còn chưa hoàn hồn thì bóng dáng của Phong đã không thấy đâu nữa. Chúng chỉ có thể quay người bay về hướng trung tâm Hỏa Linh Hải. Tên nào tên nấy cảm thấy trán mình có chút máu hơi rỉ ra. Xuất kiếm quá nhanh. Họ thật sự không thể tưởng tượng nổi nếu vừa rồi vị cường giả nhân loại kia mà không nương tay liệu họ có còn sống được nữa không.
Khi linh thú đã bay xa trên một núm đất không có nham thạch chảy qua một giới chỉ lóe lên tia sáng ảm đạm. Trấn Phong từ Hắc Giới chui ra mỉm cười. Phong dùng hết lực khởi động Hồ Điệp kiếm. Các cánh hoa đào xé gió với tốc độ linh thú không kịp phản ứng nhưng Phong cũng không có thể cùng một lúc liệp sát nhiều người như vậy. Sử dụng Hồ Điệp kiếm rất tốn tinh thần lực và linh khí. Lực phòng thủ của linh thú hóa hình thật sự không phải chuyện đùa. Nếu một đánh một tất nhiên Phong dám chắc sẽ liệp sát được từng con nhưng nếu chúng một lúc ùa lên Phong không bị thương cũng khó lòng rời khỏi.
Dùng cảnh giới của Hồ Điệp cộng thêm kiếm ý tiểu thành với sát ý vô tình lĩnh ngộ được mới mảy may thành công khiến các linh thú sợ hãi. Lại một chiêu làm nổ tung linh thạch che mắt linh thú. Nhờ Hắc Dung che giấu hơi thở chui vào trong Hắc Giới rồi nói vọng ra tỏ vẻ ta đây là cao nhân đắc đạo. Đám linh thú vì quá nể phục “khách” của chủ tướng mình nên chưa đánh đã sợ sệt. Chúng lại được lệnh kiểu gì cũng không được làm vị khách này bị thương. Vậy thì còn đánh cái rắm. Linh thú hóa hình đã có linh trí, cường giả vi tôn. Thực lực kém người ta như vậy. 36 kế, chuồn trước là khôn.
Phong nhìn về phía trung tâm Hỏa Linh Hải, lúc Phong tức giận thật sự muốn giết người thì nghĩ lại những gì con hắc ưng phong đầu đàn đã nhắc đến Nguyệt tướng. Nếu không phải là Truy Tinh Trục Nguyệt thương vậy thì còn ai vào đây nữa. Nếu đã có Nguyệt thương vậy chắc chắn nhị ca sẽ không bị gì. Sự trung thành của thần binh nhân loại không thể sánh bằng. Hỏa Long kiếm nhất định muốn Phong nôn nóng sớm ngày đến gặp mặt nàng. Thần binh tuy cường đại và trung thành nhưng họ cũng rất cao ngạo. Long nữ sao không biết Trấn Phong đang đến để thu phục nàng chứ.
Phong gọi Đại Mao ra ngoài. Cự long này vẫn còn run sợ. Địch ý của sinh tử cảnh Đại Mao có thể cảm nhận được. Phong thấy Đại Mao run cầm cập thì cũng phì cười. Linh thú đối với huyết mạch rất kính phục. Với cảnh giới của Đại Mao đúng ra rất khó để có thể tiến hóa. Đối với những linh thú cấp cao hơn nó rất nể phục. Tuy đã được ba thần binh bảo kê nhưng linh thú dù sao cũng không có dũng khí như nhân loại. Chúng làm việc theo bản năng rất nhiều. Và bản năng của Đại Mao nói không nên chêu chọc vào đám linh thú cao cấp hơn mình mấy giai cảnh vừa rồi.
- Đại Mao, phiền ngươi đưa ta đi theo hướng chỉ dẫn của thanh hắc thiết này. Ta sẽ ngồi trên lưng ngươi tu luyện. Sẽ không để ngươi bị gì.
- Dạ vương gia.
***
Trong một sơn cốc một chàng thanh niên lưng để trần tay cầm một cây gỗ vung lên đánh xuống rất nhịp nhàng. Miệng liên tục vừa đánh ra chiêu pháp vừa hô to tên của những chiêu thức:
- Hồi Phong Lạc Nhạn!
- Huyết Chiến Bát Phương!
- Thiên Vương Chiến Pháp!
- Truy Tinh Trục Nguyệt!
Một thiếu nữ cũng cầm kiếm gần đó đánh ra những chiêu kiếm rất đẹp mắt. Cước bộ phiêu hốt trên không trung. Đã ba tháng kể từ ngày nàng bị bầy linh thú sinh tử cảnh bắt đi. Tưởng rằng nàng sẽ chết. Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý chết nhưng trước khi bạo nổ đan điền nàng đã bị đánh ngất. Khi tỉnh dậy thì nàng đã được băng bó trị thương rồi một mạch bị ép phải ở trong sơn cốc này. Thỉnh thoảng nàng cũng thấy một vài tộc nhân của mình bị bắt đến đây. Cũng bị tra tấn nhưng đến khi họ quyết định bạo nổ đan điền thì lại được một cô nương mặc giáp bạc đánh ngất. Đem đi băng bó và trị thương.
Cách chỗ hai người họ không xa ba người thanh niên vừa mới rời giường trên người còn băng bó. Tuy họ đã nuốt rất nhiều hồi thể đan nhưng thương thế quá nặng phải nằm liệt giường cả tháng mới khỏi. Khi tỉnh dậy thì họ âm trầm. Họ còn quá yếu. Lần này tưởng rằng chết nhưng không ngờ lại là thần binh thủ hộ của Lôi gia thử thách họ. Họ không muốn lãng phí thêm thời gian nằm liệt giường. Họ phải sớm ngày đánh bại người thủ hộ khu sơn cốc này để trở về với gia tộc. Đoàn trưởng đã vì họ mất không ít nước mắt.
Đoàn trưởng của họ là một tiểu cô nương. Sau mỗi lần bị mất một số tộc nhân thì nàng đều điên cuồng tu luyện. Cảnh giới của nàng giờ đã đạt đến sinh tử cảnh đỉnh phong rồi. Đang cần lĩnh ngộ không gian chi cảnh, lĩnh ngộ ra đạo của mình để bước lên bậc thánh. Nàng không chịu thua. Đây đã là lần thứ ba nàng bị phục kích và mất thêm 2 thành viên của đoàn. Cảnh giới của nàng quá khủng bố nên các cấp bậc linh thú sinh tử cảnh đã không thể tự do đoạt người lấn áp được đoàn đội như lần đầu. Cô nương áo đỏ rực đã phải sai thánh cấp linh thú ra đối chiến.
Hỏa Linh Hải tuy rộng lớn nhưng thánh cấp, thần cấp linh thú cũng không có nhiều. Lý do vì Hỏa Linh Hải mới tồn tại có hai ngàn năm nay. Linh thú tu luyện rất cực khổ. Cả Hỏa Linh Hải mới có hơn 50 sinh tử cảnh bát giai linh thú mà thôi. Tất cả hầu như đều phục vụ dưới trướng của chủ tướng. Cả quân đoàn cũng chỉ có 3 cửu giai linh thú sơ kỳ. Linh khí hỏa thuộc tính của Hỏa Linh Hải rất nồng đậm nên các linh thú có thể tồn tại ở đây đều có hỏa thuộc tính. Một số linh thú biến dị còn có các loại thuộc tính khác. Tuy nhiên cảnh giới của chúng cũng không cao nên rất khó thôn phệ các linh thú khác để tiến triển. Cá lớn nuốt cá bé. Đó là luật lệ bất biến của thế giới linh thú.
Đứng trên đỉnh cốc là hai cô gái, một người mặc áo giáp bạc, một người mặc áo lụa màu đỏ rực. Trên đầu của nàng là một khôi giáp như vương miện đỏ rực. Cô gái mặc áo giáp bạc mỉm cười trêu tức người kia.
- Long tỷ, vẫn muốn bắt người sao?
- Hừ… ta không tin trong số bọn họ không có kẻ chịu bán đứng tam đại gia tộc của Đấu Linh.
- Chắc chắn là có. Nhưng nếu có thì sẽ không thoát khỏi thương của ta.
- Nguyệt nhi, muội làm vậy là có ý gì.
- Long tỷ, tỷ đừng quên chúng ta đã cá cược. Tỷ cá sẽ thắng tiểu gia hỏa, ta cá tỷ sẽ bị hắn thu phục. Ta sẽ giúp tỷ cầm chân lão Hắc để tỷ có thể đánh với hắn một cách công bằng. Còn những thứ khác ta sẽ không đứng yên làm ngơ. Dù sao đi chăng nữa ta cũng là thần binh của Lôi gia. Ta sẽ không cho bọn họ gặp chuyện gì.
Long nữ nét mặt xị xuống. Muốn kiếm chút thượng phong nhưng sao khó quá. Bầy linh thú nàng phái đi chặn đường tên gia hỏa kia đã bị đẩy lui. Nàng còn tưởng hắn biết khó mà lui nên sai linh thú cứng rắn đem hắn đến gặp nàng. Nào ngờ hắn đã thể hiện bản lĩnh quá cường hãn khiến đám linh thú sinh tử cảnh cũng phải sợ hãi. Nguyệt nữ thấy nét mặt của Long nữ âm trầm xị xuống thì cũng thấy phì cười. Dù gì thì bọn họ còn rất trẻ. Làm chị em tốt với nhau bao nhiêu năm Nguyệt nữ cũng không muốn Long nữ buồn rầu. Nguyệt nữ hất tay một cái, một viên linh đan bay lơ lửng đến trước mặt của Long nữ.
Long nữ đưa mũi lên ngửi ngửi thì đôi mắt sáng rực. Cầm vội lấy viên linh đan nuốt xuống.
- Thật ngon quá. Tinh Thần Đan địa cấp trung phẩm. Nguyệt muội từ đâu muội có?
Lại một viên đan dược nữa bay đến. Long nữ bắt lấy nuốt xuống. Đôi mắt lóe lên tinh quang. Sao lại có thể có nhiều đan dược như vậy. Có gia tộc để thủ hộ tốt vậy sao? Biết thế này mình cũng đi thủ hộ cho gia tộc nào đó. Long nữ nghĩ đến người của Nạp Lan gia thì cũng bắt đầu động dung nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng lóe lên một lát rồi bị nàng dập tắt. Muốn nàng nhận gia tộc để thủ hộ? Bọn họ có tài đức gì?
Nguyệt nữ thấy Long nữ nuốt đan dược như vậy thì nhún vai một cái. Một viên linh thạch cực phẩm bay đến trước mặt của Long nữ.
- Ta đã xóa ấn ký của ta. Long tỷ từ từ xem đi.
Nói xong Nguyệt nữ thong thả rời khỏi. Để lại Long nữ nước mắt đầm đìa cầm viên linh thạch cực phẩm. Nàng quá xúc động vì trong linh thạch cực phẩm ghi lại cảnh tượng của một thiếu niên ngồi xếp bằng luyện đan. Xung quanh thiếu niên này có rất nhiều thần binh. Có lão Hắc, có Điệp nhi tỷ, có muội muội khờ khạo Hắc Dung nay đã có thân hình. Có cả một cô nương áo đỏ rực rất giống Long nữ. Có hai con linh thú phủ phục một bên. Khi ánh mắt của Long nữ quết qua hai linh hồn thì nàng thật sự mất hết bình tĩnh. Nước mắt chảy đầm đìa.
- Phụ thân, ngài chưa chết? Ta muốn gặp lại ngài. Ta không trách ngài. Ngài cũng đừng tự trách.
Chàng thanh niên luyện đan xong thì hình chiếu của hắn trong linh thạch nhìn thẳng vào Long nữ mỉm cười.
- Long nhi, ta là Hỗn Độn Thánh Thể. Ta sẽ không hứa bừa. Ta có đủ thiên phú để thu phục bất kỳ loại thiên hỏa nào. Ta sẽ thu phục hết các thiên hỏa đủ thuộc tính để chế luyện lại thân thể cho mọi người. Bây giờ ta phải đi thu phục một loại thiên hỏa. Long nhi ngoan ngoãn chờ ta. Ta sẽ sớm ngày đến để đánh bại nàng.
Nói xong chàng thanh niên này mỉm cười. Hình ảnh trong linh thạch lại quay lại từ đầu lúc chàng thanh niên này luyện đan. Các thần binh đứng xung quanh nhai tinh thần đan như nhai kẹo. Long nữ khóc rống lên trời. Linh thú đã nói rất rõ với nàng. Hắn đã bảo nàng ngoan ngoãn đừng làm khó dễ tam đại gia tộc. Nàng nghe vậy mà bực tức không thôi. Mấy lần sai quân đánh thẳng vào bảo địa của Lôi gia. Cũng may là bảo địa được kết giới cường đại bảo hộ nên nàng không vào bên trong được nhưng các tộc nhân kéo đội ra ngoài lịch lãm đều bị nàng đánh cho không có lực hoàn thủ phải quay về. Có lần nàng còn bắt được vài người.
Nàng làm vậy là vì tên tiểu tử trong linh thạch kia. Hắn là ai mà dám ra lệnh cho nàng như tướng công ra lệnh cho thê nữ của mình. Nàng tính tình cao ngạo, nàng là thần binh. Nhưng hôm nay nhận ra hắn, hắn đã rấy lên cho nàng niềm hy vọng nàng tưởng rằng đã bị dập tắt. Người như hắn quả thật lại tồn tại. Nàng đã theo Viêm Đế chí tôn nhiều năm. Nàng cũng biết công pháp của Viêm Đế có thể dung luyện được các loại dị hỏa. Nhưng cho dù là Viêm Đế cũng không đủ cảm ngộ để lĩnh ngộ được hết các thuộc tính. Vì vậy cũng không thể thu phục được các loại thiên hỏa. Khi Viêm Đế nằm xuống công pháp nghịch thiên của hắn cũng bị chôn cùng. Nhưng hôm nay thấy hai linh hồn trong linh thạch thì nàng thật sự biết, ước mơ của nàng lại có hy vọng. Hỗn Độn Thánh Thể, có đủ thiên phú để lĩnh ngộ tất cả các loại thuộc tính. Hai linh hồn kia đã trở lại vậy hắn rất có thể đã có đầy đủ ba phần thượng trung hạ của Khống Hỏa Quyết.
- Được, chủ nhân ta chờ ngươi. Ngươi phải sớm ngày đến đây thu phục ta. Ta rất nhớ mọi người. Ta muốn hội họp với bọn họ.
Long nữ xúc động cả ngày. Sau đó truyền một lão đầu tử lưng gù đến gặp.
- Lão Sơn. Xếp lại đội ngũ theo ta đi thả người!
Lão Sơn, tức cửu giai linh thú hóa hình gật gù không hỏi nhiều. Chủ tướng đã có quyết định vậy cứ làm theo ý người là được.
Không lâu sau đó một đội ngũ do một nữ nhân áo đỏ rực dẫn đầu một đội khoảng 60 người. Đi sau nữ nhân áo đỏ rực là ba lão già. Một lão lưng gù, một lão cao như hạc, một lão lưng đeo một cái mai rùa rất to. Đoàn người hướng phía bảo địa của Lôi tộc đi tới.
Khi đoàn người còn cách bảo địa Lôi gia 3 dặm thì tiếng trống vang trời. Một thiếu nữ tóc bạc trắng tay cầm tiểu thương và một tiểu thuẫn cách không bay tới. Theo sát nàng là một đoàn người nhân loại trẻ tuổi khí thế hung tợn cưỡi gió bay tới. Trong đoàn người này không có kẻ nào dưới linh hải cảnh. Nữ nhân áo đỏ nhíu mày cười nhạt.
- Yếu như sên còn bày đặt phục kích ta? Vậy thì chơi với các ngươi một lát đi. Tất cả nghênh chiến. Đánh họ trọng thương. Cấm giết. Tên nào lỡ tay ta sử tử!
Thiếu nữ áo đỏ tưởng rằng mình có thể trấn áp đoàn người nhân loại dễ dàng, nhưng hôm nay tình hình có chút cổ quái. Tiếng trống vang lên từ bốn phía, rồi cường giả bán tôn cảnh, cấp thần cảnh, cấp thánh cảnh từ từ xuất hiện. Ba linh thú võ thánh cảnh đứng ba góc thủ hộ chủ tướng của họ vào giữa. Cô nương áo đỏ khi thấy đội ngũ cường đại bao vây mình thì chỉ mỉm cười.
- Chiến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook