Đan Khí Thần Tôn
-
Chương 25: Thử thách của chí tôn
Tiếng vang rên của Phong biểu hiện cho sự đau khổ mà Phong phải gánh chịu. Thức hải bị tấn công đối với Phong không phải là việc lạ. Tuy Phong đau đớn nhưng vẫn giữ được thần trí. Tri thức kiếm pháp ùa vào trong đầu của Phong. Phong bắt đầu cảm nhận được kiếm ý. Thì ra Hải Hà Trảm có thể ngăn cách được nước sông vì có kiếm khí tung hoành. Phong vô ý thức đã được Hồ Điệp chỉ dạy và lĩnh ngộ được kiếm khí. Kiếm khí như tinh thần lực rất khó có thể hình dung. Nó như địch ý, sát ý được hóa hình phiêu hốt trong thiên địa. Khi nào kiếm khí hóa hình ngưng thật sẽ trở thành kiếm ý. Cũng như tinh thần lực chỉ dựa vào ý nghĩ để điều khiển ba động linh khí và ngưng thật như một lực vô hình thì kiếm ý chính là lực kiếm khí hóa hình ngưng thực. Cũng như khi còn ở địa cầu khi con người nhìn thấy một lưỡi dao sắc bén đều sợ sệt. Không cần sờ cũng sẽ sợ bị đứt tay. Cũng như con người khi nhìn thấy một kẻ sát nhân dã man cũng có cảm giác rờ rợ khiến nổi da gà. Lông tóc dựng đứng thì tinh thần lực và kiếm ý còn đem cảm giác này xa hơn thế nữa trực tiếp hóa hình và ngưng thực.
Chỉ bằng vào kiếm khí cũng đủ để giết người. Vị chí tôn Lực Vương Kiếm Tôn này là một thể tu. Lão dùng là kiếm khí để vang danh Thiên Linh Giới. Trong kiếm khí của lão có sát ý khiến Phong sợ sệt. Phong tưởng không có gì phải sợ nhưng sự cường đại của chí tôn giả quả không thể khinh thường. Phong bao lâu nay vẫn như ếch ngồi đáy giếng. Giờ thì Phong chỉ biết run cầm cập trước cơn thịnh nộ của chí tôn giả. Nỗi sợ sệt này rất hoang dã, rất nguyên thủy. Cũng như trẻ con sợ tối hay cầm thú sợ lửa. Trấn Phong cảm ngộ được lần này là kiếm khí đã hóa hình. Phong lúc nào cũng có cảm giác bị một thanh kiếm sắc bén kề cổ không dám nhúc nhích. Kiếm khí hóa hình đáng sợ như vậy. Chỉ là ý nghĩ của cường giả đã khiến Phong run cầm cập. Kiếm khí tung hoành bao phủ Phong. Kiếm khí hóa hình này có sát ý nồng đậm được điểu khiển bởi ý nghĩ của cường giả. Vì vậy còn được gọi là kiếm ý. Kiếm ý chia ra thập tinh. Trấn Phong lĩnh ngộ bất quá mới được nửa bước kiếm ý mà thôi. Nửa bước kiếm ý đã đủ chia đôi nước của một con sông. Kiếm ý quá biến thái đi. Thể nào một thể tu cũng vì thế mà có thể bước được lên hàng ngũ chí tôn cảnh.
Thức hải của Phong tuy đau nhức nhưng dần dần ý thức sáng tỏ dần. Cũng như lúc Phong nuốt tinh thần thảo lần đầu tiên mà thôi. Phong cảm thấy tiếp nhận truyền thừa còn có thể luyện tập thức hải. Dùng cảnh giới của chí tôn giả để đánh vào kết giới của thức hải. Biến phiến thiên địa thức hải của Phong rộng lớn hơn. Phong cắn răng đưa ý chí của chí tôn giả đánh vào kết giới. Đối với người bình thường đây là điều tối kỵ vì làm vậy rất đau đớn. Phong phải chịu sự xé rách linh hồn nhưng cái tên thức hải biến thái này đã không còn biết sợ. Thức hải như một quả bóng. Bỉ thổi phồng to quá sẽ nổ tung. Nhưng từ trước đến giờ Phong chưa từng cảm thấy thức hải của mình có điểm cuối. Biên giới chưa từng cảm thấy đã đến đỉnh. Phong đưa kiếm ý của chí tôn giả vào thế giới thức hải của mình. Tinh Thần Thí Luyện Quyết đột nhiên tăng tiến vận chuyển với tốc độ nhanh chưa từng thấy. Tam tinh. Tinh Thần Thí Luyện Quyết của Phong đã đột phá lên tam tinh. Phong tu luyện công pháp của Lôi gia không lâu thì đột phá lên nhị tinh. Đã lâu rồi Phong tuy chủ yếu tu luyện là tinh thần lực nhưng vì thức hải của Phong quá lớn nên tiến triển rất chậm. Các lão gia hỏa của Lôi gia mà biết Phong than vãn với tốc độ tu luyện của mình chắc sẽ đá đít tiểu tử này. Lôi Chiến Cuồng tu luyện 150 năm mới đến tam tinh. Còn các lão gia hỏa hàng chữ Thanh phải tu luyện cả ngàn năm mới bước vào cảnh giới ngũ tinh và lục tinh. Trấn Phong mới tu luyện bao lâu?
Đến cấp bậc tam tinh Phong như luyện được tiểu thành. Đã có thể tăng phúc gấp đôi cho tinh thần lực của mình rồi. Thức hải vì thế lại rộng thêm một bước. Kết giới của trận pháp từ từ co giẵn. Phong cảm thấy sự tồn tại của các thần binh trong thức hải của mình. Thì ra các thần binh của Phong bị trận pháp của mộ địa vây bắt và che giấu nhưng chúng vẫn tồn tại trong thức hải của Phong.
- Có trợ thủ sao? Ha ha ha, tiểu tử để ta xem ngươi làm sao đấu lại tinh thần lực của chí tôn giả.
- Chí tôn giả thôi sao. Ta có hai vị đang tọa trấn trong thức hải của ta. Tiền bối, ngài lui bước cho ta nhờ đi. Thiên Địa Hồn Nhãn mở!
Thiên Địa Hồn Nhãn không phải là nhãn pháp của thân xác mà là nhãn pháp của linh hồn. Trong thức hải của Phong nhãn pháp này còn khủng bố hơn ở ngoài nhiều. Phong bắt đầu thấy được kết giới của trận pháp tạo thành. Trận pháp này đã vọt quá tầm ảnh hưởng của nhị vị sư phụ. Người bày ra trận pháp chắc phải cùng thời với nhị vị sư phụ. Trong các tượng đứng trên đài sen có nhị vị sư phụ. Các cường giả có mặt làm sao có thể thua nhị vị sư phụ cho được. Trấn Phong đã quá tự tin và ỷ lại vào cảnh giới của nhị vị sư phụ và các thần binh rồi. Giờ này phải nhờ vào chính mình. Phong khai mở song nhãn. Trong thức hải của Phong bắt đầu thấy rõ các kết giới của trận pháp đã khóa các liên kết với các thần binh. Thật không ngờ lại có loại trận pháp kỳ dị như vậy. Khóa được cả linh hồn lực của thần binh trong thức hải ra ngoại giới.
Lực Vương Kiếm Tôn dùng kiếm ý của mình như những thanh tiểu kiếm. Trong tiểu kiếm có chứa đựng kiếm ý nồng đậm. Trấn Phong phải nghênh tiếp kiếm ý. Dùng cảnh giới và tinh thần lực của mình hóa giải kiếm ý. Sau mỗi lần hóa giải Phong sẽ có thêm sự lý giải đối với kiếm ý. Nếu không hóa giải được sẽ bị kiếm ý tấn công. Kiếm ý cuồng bạo phiêu hốt trong thức hải của Phong. Chém vào kết giới thức hải. Nếu không nhờ Phong có thức hải cường đại chắc đã bị bạo nổ trở thành kẻ điên cuồng. Nhờ vào hồn nhãn Phong đã lần ra các kết giới khóa các thần binh. Phong giơ các kết giới này lên đón đỡ kiếm ý. Mỗi khi kiếm ý bị tiêu hao hết sát ý sẽ để lại cảm ngộ thuần túy cho Phong lĩnh ngộ.
- Ha ha ha, tiểu tử thật thú vị. Dám dùng kết giới của trận pháp đánh lại ta. Ngươi là người đầu tiên từ cổ kim đến giờ có được ý nghĩ này. Bất quá với thiên phú của ngươi đi lĩnh ngộ trận pháp truyền thừa sẽ thích hợp hơn. Còn dám lĩnh ngộ kiếm pháp của ta. Chết đi!!!
- Tiền bối. Ngươi vẫn lạc rồi còn để lại oán niệm cho con cháu sao? Ta dùng kết giới của chí tôn trận pháp đại sư đấu với kiếm ý của tiền bối thì có gì đáng trách. Có bảo mà không dùng mới là tên vương bát đảng. Tiền bối truyền lại cảm ngộ của người cho ta đi. Ta sẽ dùng nó tiêu diệt Cổ Ma Tộc trả thù cho tiền bối.
- Ha ha ha, tiểu tử lời ngon tiếng ngọt. Ta chỉ là một tàn hồn được nhiệm vụ tiêu diệt bất kỳ người nào tiếp nhận truyền thừa. Ngươi sống thì truyền thừa sẽ là của ngươi. Ngươi chết thì phải trả lại cảm ngộ lại cho ta! Ngươi sống thì ta phải chết. Vì sự trường tồn của ta, vậy ngươi ngoan ngoãn chết đi! Chết đi!!! Chết đi!!!
Sát ý cuồng bạo thêm. Trấn Phong dùng tinh thần lực khuếch tán bám chặt vào các kết giới của 4 thần binh. Hắc Dung có hình một mặt nạ. Hồ Điệp một thanh kiếm. Hắc Long giáp có hình một bộ áo giáp. Hắc Giới có hình một quả cầu. Ngoài ra còn có tượng của nhị vị Đan Tổ, Khí Tổ, Đại Mao. Kết giới run rẩy rồi một tiếng nổ phá thiên diệt địa vang vọng trong thức hải của Phong. Tận thế rồi sao? Cả Lực Vương Kiếm Tôn cũng phải giật mình. Là ai xông vào thức hải của tiểu tử kia?
Trấn Phong đứng vững. Tinh thần lực khống chế các tượng và hình thù của các thần binh bao phủ xung quanh linh hồn thể của mình. Linh hồn thể đại diện cho sự sống của thức hải. Như một Trấn Phong thu nhỏ. Linh hồn thể không có hình hài. Chỉ là Phong ngưng thật linh hồn của mình để dễ dàng đi lại trong thức hải của mình mà thôi. Nếu nói toàn bộ thức hải là thể xác của linh hồn vậy linh hồn thể chính là nguyên thần. Nếu linh hồn thể bị tổn thất, thức hải sẽ bị thu nhỏ lại cho đến khi không còn gì thì Phong sẽ biến thành người thực vật điên cuồng mất đi ý thức. Không ngờ thức hải của Phong lại bị trận pháp bao phủ. Bất quá bây giờ Phong lại nhờ trận pháp này để chống lại sự tấn công ào ạt của Lực Vương Kiếm Tôn. Theo tiếng nổ như hủy thiên diệt địa một thân hình xuất hiện. Đó là Tiểu Lôi. Gia hỏa này tối ngày chỉ biết ăn. Chưa từng giúp Phong bao giờ. Nhưng lúc này lại xuất hiện. Nhớ đến lần đầu gặp mặt gia hỏa này đã có thể bỏ qua kết giới của Khí Tổ chui tọt vào Hắc Giới. Đây là tồn tại cấp bậc gì. Giờ đây kể cả kết giới của trận pháp chí tôn cũng không làm gì được Tiểu Lôi. Trong tất cả các thần vật và linh hồn thể nghịch thiên sống trong thức hải của Phong, không ngờ Tiểu Lôi lại phá kén ra trước.
Tiểu Lôi chắn trước mặt của Trấn Phong hít thở không khí trong lành. Mắt nhìn Trấn Phong lóe lên sự vui mừng khi gặp được chủ nhân. Vẫy đuôi như một chú cún con dễ thương.
- Gâu gâu!!!
- Tiểu Lôi, các người khác ra sao?
- Gâu gâu!!!
Phong như hiểu được Tiểu Lôi nói chả sao cả. Đang đợi ngươi ra mà thôi. Thế cũng tốt. Kết giới không làm họ ảnh hưởng. Tiểu Lôi chưa từng nhận Phong làm chủ. Tuy cũng là linh thú nhưng Phong chưa từng nhỏ máu và đánh lạc ký linh hồn vào thú đan của Tiểu Lôi. Hay phải nói Tiểu Lôi vẫn chưa có thú đan. Nhưng sao Tiểu Lôi có thể vào thức hải của Phong? Là Hắc Giới? Từ ngày Phượng nhi có được linh trí và liên kết với thức hải của Phong, Phong và Phượng nhi đã hòa nhập thành một thể. Tiểu Lôi lại là tồn tại có thể xuyên qua bất kỳ kết giới nào mà Phong biết. Vậy đây rất có thể là do sự liên kết của Phong và Phượng nhi khiến Tiểu Lôi mượn được đường chui vào thức hải của Phong.
Tiểu Lôi thấy các tiểu kiếm thì nhảy lên đón đỡ, cắn một cái là một tiểu kiếm gãy đôi. Tiểu kiếm đụng vào người Tiểu Lôi thì lại xuyên qua như xuyên qua một quang ảnh không làm Tiểu Lôi bị thương chút nào. Rất nhanh Tiểu Lôi áp sát lại gần tàn hồn của Lực Vương Kiếm Tôn cắn mạnh không buông. Lực Vương giơ kiếm chém Tiểu Lôi thì Tiểu Lôi lại buông bỏ vòng ra đằng sau cắn chân. Cắn một cái rồi lại buông bỏ vòng sang trái cắn đùi. Mỗi lần Tiểu Lôi cắn tàn hồn của Kiếm Vương lại mất đi một ít. Để lại kiếm ý tinh thuần phiêu hốt trong thức hải của Phong. Tàn hồn của Lực Vương lo đón đỡ Tiểu Lôi nên không còn rảnh dùng sát ý cuồng vọng tấn công linh hồn thể của Phong nữa. Tiểu Lôi nhanh nhẹn phiêu hốt khiến Kiếm Tôn bất lực. Dần dần bị tan thành mây khỏi.
- Không... tiểu tử chết bầm. Ngươi dùng ngoại lực ăn gian! Lão tử không phục!!!
- Tiền bối, ta có tài thu phục thần binh và thần thú nghịch thiên sao lại nói ta ăn gian chứ? Ngoại lực mà tiền bối nói cũng là một phần thực lực của ta. Tài hạ đa tạ tiền bối đã truyền thụ. Xin tiền bối yên giấc. Ta sẽ dùng kiếm ý của người thủ hộ Thiên Linh Thế Giới.
Không lâu sau đó các tiểu kiếm cũng vỡ vụn. Kiếm khí ôn hòa phiêu hốt trong thức hải của Phong chờ Phong hấp thu. Bất quá Phong muốn kiểm tra xem mọi người đang ở đâu. Phong ra lệnh cho Tiểu Lôi phá hủy các kết giới của thần binh. Tiểu Lôi chỉ lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Truyền thừa đã chấp dứt nhưng thử thách vẫn tiếp tục sao. Phong bước ra khỏi thức hải mở mắt. Trước mặt Phong một tia tàn hồn của Lực Vương Kiếm Tôn đứng nhìn Phong hòa hoãn.
- Tiểu tử thật thú vị. Ngươi thấy kiếm ý của ta ra sao?
Trấn Phong quỳ gối lạy ba lạy chắp tay cung kính.
- Đệ tử Lôi Trấn Phong đa tạ tiền bối đã truyền nghệ.
- Ha ha ha, Tiểu tử rất tốt, Rất tốt. Ta lúc còn sống đã nhờ vào kiếm ý bước lên đỉnh cao của cường giả. Cuối cùng vì chiến đấu mà thân vẫn đạo tiêu. Ta còn để lại cho thế gian một pho võ học gọi là Thể Tu Hỗn Thiên Công. Sẽ giúp cho thể tu luyện được kình lực, thay thế cho linh khí. Tiểu tử ngươi rất có duyên với ta. Võ học của ta lưu lạc trong dân gian. Nếu có dịp thu phục thì hãy luyện tập công pháp đó của ta. Đem võ học của ta phát huy quảng đại cho các thể tu. An ủi linh hồn đã khuất của ta.
- Tiền bối, đệ tử đi đâu kiếm được võ học của ngài.
- Chúng ta để lại một chí tôn mồ địa trong Thôn Kiếm Lâm. Tiểu tử ngươi hãy đến đó đi. Dưới tượng sen của ta có để lại một mảnh tàng bảo đồ đi đến đó. Bảo đồ được chia ra làm 3 phần. Khi gộp lại sẽ là chìa khóa để mở ra mộ địa. Trong đó không những có cả võ học của ta mà còn có cảm ngộ của 8 vị chí tôn khác trong thập đại cường tôn.
- Tiền bối, các vị sao lại xây lên mồ địa này?
- Ha ha ha... Chúng ta biết mình sắp chết. Trận chiến năm xưa quá quyết liệt. Trước khi vẫn lạc chúng ta đã làm tốt hậu sự rồi. Tiếc rằng lúc đó không gom đủ thập đại cường tôn. Chỉ có ta, lão Trận Địa Minh Tôn và Viêm Đế chí tôn ra trận mà thôi. Các lão gia hỏa khác phải trấn thủ ngoại vực. Ngươi nếu thích thì có thể tiếp nhận truyền thừa của các chí tôn khác đi. Ngoại trừ nhị vị Đan Khí song tôn ra thì các tượng kia đều để lại cảm ngộ võ học của mình. Ngươi thân là người thủ hộ của Thiên Linh Giới vậy thì đem theo các tượng còn lại theo ngươi đi. Bất quá ngươi muốn đem tượng đi thì phải tìm được tượng của Trận Địa chí tôn giả. Ngươi rất có duyên với trận pháp, cố gắng tìm đi. Nếu ngươi không tiếp nhận hết các truyền thừa ở đây thì chọn truyền nhân cho chúng ta đi. Tám người chúng ta đã mất nhiều công sức xây lên 3 mộ địa. Trong mỗi mộ địa đều để lại một phần võ học của chúng ta. Ở đây để lại là cảm ngộ về kiếm ý, quyền ý, thương ý, sát ý, trận ý, thần ý. Tiểu tử ngươi có thức hải rất cường đại. Ngươi thu phục được bao nhiêu thì thu phục. Bằng không thì đem theo các tượng này cho kẻ sứng đáng tiếp nhận truyền thừa đi. Linh hồn của ta cũng không có bao nhiêu tồn tại nữa. Ta phải chuyển kiếp đây. Nhớ lấy ta là Lực Vương Kiếm Tôn đứng thứ ba trong thập đại cường tôn.
Nói xong tượng đá của vị chí tôn này vỡ vụn. Truyền thừa một khi đã lấy đi thì sẽ không để lại gì. Kiếm ý. Thì ra chí tôn đã để lại thần thức của mình trong kiếm ý. Kiếm ý vì có được tàn hồn của chí tôn nên mới hung tợn như vậy. Khi truyền thừa chấm dứt chí tôn còn để lại một ít tàn niệm nhắn nhủ truyền nhân của mình.
- Gâu gâu.
Phong quay lại thấy Tiểu Lôi lẽ lưỡi đòi ăn. Phong sờ Hắc Giới nhưng không liên lạc được với Phượng nhi.
- Ta vẫn chưa phá được kết giới. Tiểu Lôi, ngươi chờ ta phá xong trận pháp sẽ cho ngươi ăn.
- Gâu gâu!
- Ngoan. Ngươi theo ta ra ngoài giúp ta một tay chứ?
- Gâu gâu!J
Cún con lè lưỡi ra ngồi xổm chờ lệnh như một chú chó đặc cảnh. Trông rất thông minh. Phong cũng hòa hoãn gật gù vỗ đầu Tiểu Lôi. Hôm nay Tiểu Lôi đã giúp Phong rất nhiều. Kiếm ý đang hòa hoãn trong thức hải của Phong. Chờ phá xong kết giới liên lạc được với mọi người Phong sẽ bế quan hấp thu kiếm ý tu luyện một phen. Cường giả ở đây có rất nhiều người Phong cũng không dám ngang nhiên tiếp nhận hết truyền thừa. Nếu là người cùng thời với hai vị sư phụ vậy nên hỏi hai vị sư phụ. Tiếp nhận truyền thừa rất hay vì tu luyện giả có thể một đà thẳng tiến tiếp cận với cảnh giới của người truyền thừa. Tuy nhiên đây cũng tạo ra cho chính mình một hàng rào vì muốn siêu việt người truyền thừa thì phải đột phá cảnh giới của người đó. Phong muốn là phải siêu việt tất cả mọi cường giả, trở thành tồn tại duy ngã độc tôn. Nếu bước theo con đường tu luyện của người đó thì phải đạp đổ được hàng rào mà cường giả đó lúc còn sống đã không làm được. Điều này còn khó hơn tự mình lĩnh ngộ ra đạo riêng của chính mình. Phong cần hai vị sư phụ chỉ dạy. Truyền thừa kế tiếp Phong muốn tiếp nhận đó là trận pháp chí tôn. Phong bước đến đài hoa sen bỏ trống:
”Trận Địa Minh Tôn, ta lúc sống chỉ biết vùi đầu với trận pháp. Đến cuối đời vẫn chưa tìm được truyền nhân vừa ý. Muốn tiếp nhận truyền thừa của ta thì phải bái ta làm sư. Tìm được thân xác của ta, chôn ta xong ta sẽ truyền thừa lại cho ngươi những gì ta biết!”
Lại là thử thách sao? Phong từ lúc đến đây đã phá ảo trận, chiến trận rồi tiếp nhận truyền thừa của Lực Vương Kiếm Tôn. Nếu không có Tiểu Lôi giúp đỡ Phong sẽ phải mất rất nhiều công sức hơn. Chắc chắn sẽ phải ăn không ít đau khổ. Muốn tiếp nhận được truyền thừa của chí tôn giả quả là không dễ dàng gì. Phong dùng tinh thần lực khuếch tán cả căn phòng. Đây là căn phòng duy nhất. Tinh thần lực không tìm thấy căn phòng khác. Linh khí ba động ở các tượng ngoại trừ tượng của hai vị sư phụ ra. Phong nhất định phải kiếm được truyền thừa của Trận Địa chí tôn, phá hết trận pháp tại đây sau đó đem những truyền thừa này về cho gia tộc. Không bao lâu chắc chắn tam đại gia tộc sẽ sinh ra chí tôn giả thủ hộ. Nhưng muốn thoát ra thì phải tìm được chí tôn giả bày ra trận pháp tại đây. Sau khi Phong tiếp nhận được một truyền thừa thì đã có thể đi ra ngoài. Nhưng điều Phong muốn là phải mang được các tượng này theo. Không có sự cho phép của Trận Địa chí tôn với cảnh giới của Phong sẽ không có cách nào cứng rắn đoạt bảo phá hủy trận pháp.
Các tượng cường giả khác không có gì đặc biệt. Trên bàn dưới đất cũng không có gì đặc biệt. Phong nhìn lên đài sen. Chỉ có chỗ này. Nghĩ cũng không thèm nghĩ Phong bế Tiểu Lôi rồi nhảy lên đài sen ngồi xếp bằng. Dùng tinh thần lực rò xét đài sen, truyền tinh thần lực vào đài sen. Một ánh sáng bao phủ Phong và Tiểu Lôi. Sau khi mở mắt Phong đã ngồi trên một đài sen tại một không gian khác.
- Truyền tống trận sao? Thật thú vị. Không biết vị chí tôn giả này sẽ để lại cho ta những gì đây.
Phong bước xuống đài sen mò theo con đường khúc khuỷu quanh co rồi đến một sơn động. Sơn động âm u nhưng có ráp ít quang thạch nên Phong có thể nhìn thấy một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng. Bên cạnh bộ xương khô để hàng chữ:
”Khấu đầu ta ba cái bái ta làm sư, sau đó chôn ta xuống núm đất trước mặt ta.”
Tượng đá của vị trí tôn đang lóe sáng đằng sau như đang nhắn nhủ muốn người vào tiếp nhận truyền thừa. Phong cũng bị tượng đá hấp dẫn nhưng thân làm truyền nhân không thể bất kính với sư phụ. Phong quỳ gối trước bộ xương khô. Lạy ba lạy chắp tay cung kính:
- Đệ tử Trấn Phong, bái kiến sư tôn.
Sau đó Phong bò lại gần bộ xương khô, đào xuống một mồ 1 trượng như phong tục của Thiên Linh Giới. Người ta đào một trượng là vì thường chôn người chết tại các dãy núi hẻo lánh. Tuy không có linh thú cường đại nhưng linh thú cấp thấp lúc nào cũng có. Phải chôn xuống một trượng linh thú mới không bới xác lên. Đây là lễ nghi của Thiên Linh Giới. Phong không có gì mang theo nên cứ thế tay không đào đất. Phong là một thể tu nên đất đá cũng không làm khó dễ được Phong. Tiểu Lôi thấy thế cũng ra sức giúp chủ. Càng đào thì Phong càng thấy đất đá cứng rắn. Phong thử dùng tinh thần lực nhưng đất đá ở đây không hiểu vì sao không bị tinh thần lực ảnh hưởng. Tay Phong cũng rỉ máu dần. Phong cắn răng không than vãn cứ thế hì hục đào. Lúc còn ở địa cầu Phong vì xa quê hương nên đã không có dịp về khi ông ngoại mất, không có dịp về khi ông nội mất, không về được khi bà nội mất. Đối với Phong chôn cất trưởng bối đã thành điều hắn luôn day dứt. Hôm nay được dịp đền đáp lại ân sư, sao phải so đo. Khi Phong đào xuống đúng một trượng thì đất đá cũng lộ ra một khối hắc thiết. Phong đào theo hắc thiết thì mới phát hiện ra một cửa vào thông đạo. Tay Phong rỉ máu chảy xuống khối hắc thiết. Như một trận pháp gặp máu được giải trừ. Tượng đá lóe sáng lên rồi bộ xương cũng biến mất. Một linh hồn thể hiện ra từ tượng đá. Một lão nhân hòa hoãn nhìn Phong. Rồi hai vị sư phụ cũng từ tượng đá bước ra. Khí Tổ mỉm cười:
- Ha ha ha, lão Trận. Ta đã nói đồ nhi của ta rất tốt. Lão tử sẽ không buông bỏ à.
- Tên Khí Tôn người thật tốt số. Vừa được làm bạn với đệ nhất nữ vương chí tôn giờ lại thu thêm đồ đệ tốt như vậy. Ngươi bảo ta phải đi đâu kiếm đồ nhi đây chứ.
- Được rồi được rồi, hai cái tên già vịt ngươi làm đệ tử bảo bối của ta bị thương, hai người tranh giành cái gì. Hắn đã lạy cả ba người chúng ta thì chúng ta cứ thay phiên đào tạo hắn đi à. Tiểu tử này không có cái gì tốt ngoài việc hiếu học.
Đan Tổ nhìn Phong rất thuận mắt.Bà nhìn Phong như từ mẫu. Tay của Phong cũng dùng tốc độ rất nhanh để hồi phục. Thể tu với mức độ ngoại thương thế này chả là gì. Cũng may Phong là một thể tu, nếu là tu luyện giả bình thường chắc chắn sẽ không thể dễ dàng đào đất bằng tay không như vậy. 1 trượng đó là 4m. Nếu là ở địa cầu cho dù cầm quốc, xẻng, xà beng cũng phải mất mấy ngày. Còn gặp đất đá cứng rắn như vừa rồi thì chỉ có nước vác máy xúc ra mới có thể làm việc. Thế mà chỉ bằng tay không Phong có thể hì hục 2 canh giờ đã đào được. Khí Tổ nhìn Phong cũng rất vừa ý. Tiểu tử này lĩnh ngộ chỉ pháp cũng nhớ đến lão.
- Hắn còn hiếu thảo nữa kìa. Khí Tôn ta đã lâu không gặp bạn hiền. Lão Trận ngươi giờ sao lại ra nông nỗi này chứ. Thân vẫn đạo tiêu, chỉ giữ được nửa cái tàn hồn. Ngươi làm sao tồn tại tiếp tục đây?
- Cái lão mặt đen ngươi bỏ chúng ta đi lâu quá. Ta sống suốt thời kỳ Hồng Hoang, rồi Trung Cổ. Đến đầu Tân Kỷ Nguyên thì đã sống sót không biết bao nhiêu năm tháng. Ta cũng cảm thấy cuộc đời dài này của ta như thế cũng quá đủ rồi. Chỉ tiếc rằng suốt bao năm tháng này ta vẫn chưa tìm được truyền nhân vừa ý. Để lại nửa tia tàn hồn này là để lo hậu sự thôi à.
Ngừng một lát thở dài Trận Địa chí tôn nhìn Phong hòa hoãn.
- Hôm nay gặp được đồ nhi ngươi sư phụ chết cũng nhắm mắt rồi. Nếu là ta gặp phải tên coi rẻ di ngôn của ta, chưa chôn ta mà đã đi tiếp nhận truyền thừa của ta, lão sư đã một tay giết chết hắn. Nếu gặp phải tên truyền nhân không đủ kiên nhẫn để làm theo di ngôn của ta thì ta cũng sẽ phá nát thần hồn của hắn. Đồ nhi có trách sư phụ không?
Phong nghe vậy thì hoàn hồn đổ mồ hôi lạnh. Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo. Cũng may mình không tham lam. Cố đào đến cuối để lo nơi an táng cho sư phụ.
- Sư tôn làm vậy rất đúng, đồ nhi cũng không thích kẻ vong ân bội tín. Sư phụ truyền cho đệ tử một thân bản lĩnh để có thể ngẩng đầu lên làm người, đứng trên đỉnh cao của cường giả. Đến một lời di nguyện nho nhỏ cũng không làm nổi vậy làm sao xứng đáng với truyền thừa của sư phụ chứ.
- Ha ha ha… Tốt! Tiểu Phong ngươi thông cảm cho sư phụ, sư phụ rất mừng. Truyền thừa của ta đều để lại tại Thôn Kiếm Lâm. Tiểu tử ngươi hãy đến đó tiệp nhận truyền thừa của sư phụ đi!
Oái… Trận sư phụ đúng là đại sư bày trận mà. Đào cả nửa buổi mà vẫn không được gì. Nhưng Phong cũng vui vì biết được trong tay Phong là chìa khóa đi đến bảo tàng của Thôn Kiếm Lâm.
- Tiểu Phong, chìa khóa của sư phụ là chiếc hộp đen trong bảo khố dưới đường hầm này. Tiểu tử ngươi cầm lệnh bài đó đến tiền trang của Liên Minh Bách Tộc nhận chìa khóa vào bảo khố đi. Con đã tiếp nhận truyền thừa của Lực Vương Kiếm Tôn. Lão Lực đã đưa cho con chìa khóa của hắn rồi. Dưới tượng của các chí tôn giả khác đều có 1 phần chìa khóa tương tự. Đó là phần đầu. Chìa khóa của ta là phần thứ hai. Phần thứ ba do Liên Minh Bách Tộc bảo quản. Chỉ cần con đến tiền trang nhận phần thứ hai sẽ có cường giả mời con đi theo hắn để bàn việc đi vào Thôn Kiếm Lâm. Liên Minh Bách Tộc giờ ra sao ta cũng không rõ. Bất quá, sau này con thích thì tiếp quản chức vụ tại Liên Minh Bách Tộc, không thích thì tách riêng ra. Ở đâu cũng có tranh đấu. Ta cũng không khuyên con sau này phải làm sao. Chỉ là ta hy vọng con có thể thay chúng ta tiếp tục thủ hộ Thiên Linh Thế Giới. Đừng để Cổ Ma Tộc đánh chiếm. Con đường của con do con chọn.
- Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ thủ hộ Đấu Linh Đại lục, sẽ không để Cổ Ma Tộc tấn công sang các địa lục khác.
- Tốt. Tàn hồn của ta không giữ được lâu nữa. Khi ta biến mất trận pháp cũng sẽ phá giải. Con đem các tượng chí tôn giả theo đi. Ở dưới kho bảo khố ta để lại một quyển trục có ghi lại tri thức cơ bản trận pháp nhập môn của ta. Một khối Hắc Viêm Thiết và Tinh Thần Thí Luyện tháp.
- Tinh Thần Thí Luyện Tháp?
- Phải. Con đã đến đó rồi. Trong đó ngoài tu luyện tinh thần lực sẽ không thể dùng gì thêm.
Là trận pháp bàn cờ đen trắng đánh nhau? Thì ra đó thật sự là một không gian riêng biệt. Trấn Phong đã vào đó. Không gian đó quả thật rất cường đại. Khi hình ảnh của Trận Địa chí tôn bắt đầu lu mờ. Trấn Phong cũng cảm thấy tinh thần có thể cảm nhận được sự liên kết với các thần binh. Hình ảnh của Trận Địa sư tôn cũng dần phai nhòa.
- Tiểu Phong, nhớ lấy con phải vào Thôn Kiếm Lâm tiếp nhận truyền thừa của ta. Chỉ có con với xứng đáng làm đồ đệ của ta!
Nói xong thân hình của Trận Địa chí tôn đã hư thất vào không khí. Bỏ lại lời căn dặn vẫn vang vọng trong căn phòng trống. Phong gặp được nhị vị sư tôn thì vui mừng không thôi. Rớt cuộc cũng có được hai vị đại cố vấn. Phong không cần làm người mù rò đường nữa.
- Nhị vị sư phụ.
- Ha ha ha, đồ nhi thật giỏi. Ba tia tàn hồn chúng ta theo dõi ngươi rất lâu. Thời gian trong đây có chút cổ quái. Ngươi đã ở trong đây suốt ba ngày ba đêm. Tiểu Phong ngươi nên lấy bảo khố nhanh lên. Chỗ này sắp sụp đổ.
Phong nghe vậy thì giật mình dùng tinh thần lực kéo cái bịch. Cửa sắt dựng lên. Trận pháp của Trận Địa chí tôn đã phá giải nên Phong không còn khó nhọc gì cả. Chui xuống kho báu Phong thấy ở giữa là một cái tháp 9 tầng được thu nhỏ. Tinh Thần Thí Luyện Tháp. Bên cạnh tháp là một cái hộp đen. Phong không chần chừ thu luôn hai vật vào lầu các trong Phượng Hoàng Thành. Hắc Giới khẽ run lên vì vui sướng khi được chứa bảo. Nhìn xung quanh căn phòng để lại rất nhiều đồ vật. Trong số đó có một con sư tử đá có cánh cỡ bắp đùi của Phong. Khí Tổ cười như bắt được vàng:
- Đồ nhi, thu luôn con sư tử đó. Có tiền không kiếm là tên vương bát đảng.
- Sư phụ, con sư tử đó là đồ tốt.
Đan Tổ cũng mừng như vớ được vàng:
- Phong nhi thu hết đồ vật ở đây mau sau đó lên vác tượng của ta vào Hắc Giới.
- Phải phải phải, tượng của ta cũng rất bảnh trai. Tiểu tử sau này chế tạo cho ta thân xác cũng phải theo đó mà làm. Lão tử ta thật sự rất đẹp trai à.
Trấn Phong cũng tươi cười như mở hội dùng tinh thần lực thu hết đồ vật ở đây vào. Không hổ là kho báu của chí tôn giả. Có rất nhiều binh khí tốt. Có đủ các loại địa binh, thiên binh. Có cả một xuyên tinh toa cấp hoàng giai đỉnh. Phong rất ngạc nhiên vì không có đến một thanh thánh binh hay thần binh. Thế mới biết thần binh quý hiếm đến mức độ nào. Phong cũng chả suy nghĩ nhiều cứ thế dùng tinh thần lực một hơi thu hết vào Hắc Giới. Sau này có thời gian sẽ xem lại sau. Phong chỉ để ý đến hai đồ vật Trận Địa sư tôn đã nhắc đến đó là một thanh Hắc Viêm Thiết và một quyển trục màu xanh dương. Thu hai vật đó vào trong lầu các của mình để khi nào nghỉ ngơi sẽ đem ra nghiên cứu. Phong thu xong các vật phẩm sau đó thu tượng của Trận Địa sư tôn vào Hắc Giới. Chạy lại đến đài hoa sen quán chú tinh thần lực vào khởi động trận pháp. Một tia sáng lóe lên sau đó Phong đã ở đài hoa sen bên kia. Phong nhảy xuống trước khi đài hoa sen cũng nổ tung. Thời gian không còn nhiều. Trận pháp tự hủy đang khởi động dần. Phong dùng tinh thần lực kéo các tượng của các cường giả vào trong Hắc Giới. Kể cả các đài sen và tượng đã hỏng. Phong muốn cúng bái họ. Họ xứng đáng để được thế nhân tưởng nhớ.
Khi Phong chạy ra khỏi mộ địa thì trận pháp bát quái đã khởi động hoàn toàn. Những tiếng nổ điếc tai khiến các linh thú gần đó cũng phải tìm chỗ núp. Phong cũng vứt ra bảy viên trung phẩm linh thạch khởi động Hoán Phong trận cưỡi gió bay khỏi mộ địa đang nổ tung kéo khoảng cách với mộ địa càng xa càng tốt. Phong bay được một quãng xa Hồ Điệp mỉm cười trên vai của Phong.
- Chúc mừng Phong ca ca, Điệp nhi không theo dõi được quá trình nên cảm thấy rất lo. Cũng may có lão chủ nhân chiếu cố cho ca ca.
- Ha ha ha, Điệp nhi rất ngoan. Ta nhờ vào các em trong thức hải nên đã chống trọi được với kiếm ý. Điệp nhi, sau này ta sẽ linh ngộ kiếm ý rồi sẽ phối hợp với em rất tốt.
- Ừm! Ca ca cường đại Điệp nhi rất thích. Điệp nhi yêu ca ca!
Hồ Điệp nói xong thì thơm nhẹ lên má của Phong. Cô bé này rất đáng yêu, rất ngây thơ. Phong cũng vui như mở cờ trong bụng. Không vui sao được sau khi tìm được bao nhiêu đồ tốt như vậy. Lại được cả kho báu truyền thừa của các cường giả. Phong tha hồ mà chọn lựa thứ thích hợp với mình. Lại có hai vị sư phụ làm cố vấn. Duy ngã độc tôn ka ka ka.
- Điệp nhi, ta biết đã hứa với muội sẽ dùng thực lực của chính ta để đi đến trung tâm của Hỏa Linh Hải, nhưng ca ca không kìm lòng được muốn vào Hắc Giới xem xem ta thu hoạch thế nào…
- Được ca ca, phía trước có bãi đất trống. Ca ca bày ảo trận rồi chúng ta vào xem ca ca thu hoạc được những gì.
Trấn Phong đáp xuống một bãi đất trống cao không bị nham thạch chảy đến. Phong bày ảo trận, hộ trận rồi đặt Hắc Giới lên một phiến đá sau đó chui vào lầu các của mình trong Phượng Hoàng Thành của Hắc Giới. Các thần binh ra đón Phong rồi cùng nhau vào lầu các của Phong. Nhị vị sư phụ đã bận bịu với đống đồ vật Phong thu được. Chủ yếu là các loại khoáng thạch, binh khí. Đối với Phong những đồ vật này không đáng giá cho lắm. Phong chỉ muốn xem những thứ hắn đã thu vào lầu các của mình. Khí Tổ và Đan Tổ thấy Phong vào thì vui vẻ đẩy cửa theo Phong vào lầu các của Phong. Đây là một biệt thự không xa hoa do Khí Tổ dựng lên cho Phong ở tạm. Cường giả tu luyện cũng chả cần đẹp đẽ làm chi. Thật ra cả Phượng Hoàng Thành Phong thích ngủ đâu cũng được. Chỉ là vào trong “nhà” đem lại cho Phong cảm giác mình không phải người rừng hay ăn mày ngủ ngoài đường mà thôi.
Trong khi Phong đang yêm tâm ở trong Hắc Giới thì ngoại giới, nơi mà Phong bày ảo trận có ba con hắc phong ưng đầu đỏ đáp xuống.
- Quái lạ, sao không thấy?
- Phải, rõ ràng ta thấy công tử đáp xuống đây.
- Mau, báo lại cho đội trưởng, chúng ta không thể để mất giấu. Chủ tướng sẽ nướng chín chúng ta mất.
- Lão tam và lão ngũ hai ngươi ở lại coi chừng. Ta đi báo cho đội trưởng.
- Đi nhanh về nhanh. Chúng ta không thể thất bại nhiệm vụ chủ tướng giao phó.
- Đúng. Ta đi đây.
*****
Tại một nơi bí địa của Thôn Kiếm Lâm trong một căn phòng trống, một lão nhân mở mắt.
- Tới rồi sao, rớt cuộc cũng xuất hiện. Đồ nhi của ta cuối cùng cũng xuất hiện. Lại đem cho ta 2 người bạn già. Ha ha ha… Trận Địa Chí Tôn ta rớt cuộc cũng đợi được rồi. Không ngờ chỉ còn một tia tàn hồn ta cũng đợi được. Đồ nhi, sư phụ cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi. Con phải cố lên đi.
*****
Tại Hỏa Linh Hải trong một phiến thiên địa một đội ngũ gần 100 cường giả trẻ tuổi cũng đang giàn hàng ngang tiếp nhận sự tấn công của vô số linh thú cấp bậc khai thiên cảnh.
- Đoàn trưởng, chúng ta phải rút mau. Tiền tuyến sắp chống không nổi.
- Chống không nổi cũng phải chống. Các ngươi tiếp viện tiền tuyến cho ta. Không hiểu sao linh thú lại trở lên hung dữ như vậy.
- Báo... đoàn trưởng phía đông có phát hiện rất nhiều linh thú cấp sinh tử cảnh. Chúng ta không rút sẽ không kịp.
- Cái gì? Sinh tử cảnh? Rút!!! Tất cả yểm trợ cho tiền quân rút lui. Lôi gia xung phong, Độc Cô gia chặn hậu. Nạp Lan gia rút trước đi. Nhị ca theo ta yểm trợ Độc Cô gia. Lôi gia đi trước mở đường rút về bảo địa.
***
Trên một gò đất trống cách xa nơi cường giả trẻ tuổi của Lôi gia đang chống cự với Linh thú một thiếu nữ tuổi chưa đến 18 mỉm cười lạnh lẽo:
- Nguyệt muội, thế nào thấy thủ hạ của ta làm việc được chứ?
- Long tỷ muốn cho bọn họ luyện tay sao?
- Ha ha ha, sau khi ta rời khỏi nơi này phiến thiên địa này sẽ sinh biến. Ta cũng không thể cứu hết các linh thú ở đây. Trước sau chúng cũng phải chết. Sao không nhờ vào bản lĩnh của chúng để kiếm cách sinh tồn đi. Chúng cũng sống quá thanh an nhàn bao nhiêu năm rồi. Nhiệm vụ của ta cho dù không có tiểu tử kia xuất hiện cũng chỉ kéo dài 100 năm nữa thôi. Sau thời gian này phiến thiên địa này sẽ sụp đổ. Cổ Ma Tộc sẽ trở lại. Chúng ta lại phải ra trận nghênh chiến rồi. Ta muốn trước khi trận chiến đó xuất hiện sẽ hội họp được với mọi người. Sau này ai trong chúng ta nằm xuống còn chưa biết được. Số kiếp của thần binh là phải chết trận sa trường. Nhưng ai lại tự nguyện vô cớ hy sinh chứ. Long nữ ta nếu có thể chọn lựa, ta thà đứng ngoài vòng chiến của nhân loại.
- Long tỷ biết ưu tư như nhân loại rồi sao? Thần binh chúng ta chỉ muốn trở thành nhân loại. Khinh thường hết các loại yêu ma thần thánh. Còn con người đã là nhân loại lại từ bỏ để truy đuổi cảnh giới của thần. Kẻ không thành thần thì điên cuồng trở thành quỷ.
- Ha ha ha. Ta không biết nhân loại muốn gì, nhưng trận chiến kế tiếp, mặc kệ là quỷ hay là thần Long nữ ta sẽ không khuất phục. Nguyệt muội có cảm nhận được tiểu tử kia không?
- Hắn đang đến. Hắn rất cường đại. Chí tôn mộ địa đã bị hắn thu phục. Tỷ tỷ động lòng rồi sao?
- Phải. Ta đang động lòng. Một tiểu tử xuất sắc như vậy ta rất mong chờ. Nguyệt muội sau này có tính gì chưa?
- Ta muốn gặp bọn họ. Bát đại thần binh hội họp. Ta có cảm tưởng chúng ta sẽ nhờ tiểu tử đó để hội họp lại với nhau.
Long nữ khẽ thở dài.
- Tụi trẻ này còn quá yếu. Không cho chúng ít đau khổ thì chúng sẽ khó mà trưởng thành. Hỏa Linh quân đánh cho ta!!!
Long nữ vừa dứt lời thì đội linh thú sinh tử cảnh đã tràn ra chặn đường quân Lôi gia. Một thiếu nữ từ tiền quân chạy về phía hậu quân nơi mà đám linh thú sinh tử cảnh đã chặn hết lối thoát. Tay nàng nắm chặn cây thương ngắn, một tay khác giơ cao lá chắn tròn nhẹ.
- Lôi gia quân giết! Nhị ca theo ta mở một đường máu. Nạp Lan quân yểm trợ từ xa cho chúng ta. Giết!!!
- Giết!!!
Tiếng cường giả trẻ tuổi của Lôi gia hung hãn không sợ chết ùa lên theo thiếu nữ trẻ tuổi mở một đường máu. Lớp người bị thụ thương nặng ngã xuống được đồng bọn thay thế. Tuổi trẻ của Đấu Linh tam đại gia tộc hung hãn không sợ chết. Không có cường giả chết già, chỉ có cường giả chết trận. Người bị thương rất nhiều nhưng thiếu nữ cuối cùng cũng thành công mở ra một đường máu giúp cho mọi người thoát hiểm. Một vài người bị linh thú kéo đi sống chết không rõ. Trong số ít người đó có một chàng thanh niên Lôi gia tay cầm chùy vì đỡ cho thiếu nữ một trảo mà thụ thương rất nặng bị linh thú kéo đi. Số người còn lại may mắn không ai bị chết nhưng đa số đều thụ thương khá nặng. Các linh thú cũng ăn không ít đau khổ. Chúng đã được lệnh cấm giết nhưng phải bắt sống vài tên. Thiếu nữ hô to nhị ca, cố kéo chàng thanh niên đó lại nhưng linh thú bu lại quá gắt. Trong lúc phẫn nộ tóc nàng bạc một nửa đầu. Linh khí ùn ùn kéo đến khiến cảnh giới của nàng tăng tiến lên đến sinh tử cảnh hậu kỳ. Chưa đến ba năm nàng đã từ ích địa cảnh đột phá khai thiên cảnh, sơn hà cảnh, linh hải cảnh và rồi ngày hôm nay tiếp cận rất gần với cấp bậc võ thánh cảnh. Linh thú thấy cảnh giới của nàng đột biến thì vội vã rút lui. Chúng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Khi các cường giả trẻ tuổi của tam đại gia tộc lo băng bó vết thương thì thiếu nữ đã khụy xuống. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy rất là bất lực. Nàng không biết phải đối diện với Phong ca ca của nàng thế nào. Ánh mắt đó, nụ cười đó hiện giờ đã khiến nàng bối rối và tự trách. Nàng thật bất lực. Không giúp được gì cho gia tộc. Cũng tại nàng cố tình tìm kiếm thử thách để nhanh chóng đột phá cảnh giới. Là do nàng quá nóng lòng. Cả đoàn khi thấy đoàn trưởng của mình sụp đổ như vậy thì cũng buồn rũ rượi. Một cường giả Độc Cô gia linh hải cảnh bước gần đoàn trưởng khẽ vỗ vai nàng. Thiếu nữ này còn quá trẻ nhưng đã phải gánh vác quá nhiều. Hắn cũng tự trách vì thân là phó đoàn trưởng lại không giúp được gì cho đồng bọn. Nếu không phải có thiếu nữ này có lẽ hôm nay toàn quân đã bị diệt. Lịch lãm tại đây gần ba năm hắn đã chứng kiến rất nhiều bạn bè nằm xuống. Ngày hôm nay thiếu nữ này phải chứng kiến cảnh ly biệt cùng người thân. Độc Cô Cửu Nhai tay nắm thành đấm.
- Đoàn trưởng. Lo cho người sống trước, khóc cho người chết sau đi.
- Không, nhị ca chưa có chết. Nhị ca không thể chết!!!
- Đoàn trưởng...
- Cửu Nhai, ngươi để ta yên tĩnh một lát. Phiền ngươi chăm sóc cho mọi người.
Độc Cô Cửu Nhai cũng lui ra quay lại sang phía của Nạp Lan Hành Cơ lắc đầu. Ba vị phó đoàn trưởng đã mất một chỉ còn lại hai. Lôi Trấn Phương bước ra khỏi đoàn đội.
- Ta thay nhị ca tiếp quản Lôi gia quân. Mọi người có ý kiến gì không.
Vị cô nương trẻ này bước ra, tay nắm chắc trường thương mắt đăm chiêu nhìn mọi người. Nàng năm nay chưa đến 50 tuổi. Linh hải cảnh sơ kỳ. Trong vòng thời gian vừa qua nàng đã theo đoàn và đã tiến triển rất nhiều. Tuy cảnh giới còn chưa đuổi kịp các vị phó đoàn trưởng nhưng cũng tiếp cận rất gần với cường giả đỉnh cấp rồi. Cường giả vi tôn. Hiện giờ nàng là người có năng lực cao nhất của Lôi gia sau đoàn trưởng. Nàng nên chia sẻ bớt gánh nặng cho đoàn trưởng. Cường giả trẻ tuổi khác nhìn nàng gật đầu. Năng lực của nàng tuy thua 2 vị phó đoàn trưởng khác nhưng đã rất gần với phó đoàn trưởng rồi. Hôm nay mọi người chiến đấu với linh thú sinh tử cảnh, cảnh giới chênh lệch quá xa. Nếu không phải các phó đoàn trưởng cường đại có thể vượt cấp khiêu chiến toàn quân đã thành nấm mồ trong Hỏa Linh Hải.
Tiếng khóc của thiếu nữ tóc bạc nửa đầu thê lương khiến mọi người nắm chặt tay. Bọn họ còn quá yếu không giúp được gì cho đoàn trưởng. Đến đây không ai sợ chết. Chỉ sợ mình chết đi sẽ liên lụy đồng bọn. Sức mạnh. Họ phải cường đại hơn nhiều lần! Thiếu nữ tóc trắng gào thét trong gió:
- Nhị ca, muội có lỗi với huynh! Tại sao huynh đệ Lôi gia đều bị muội báo hại? Muội sẽ cường đại hơn để không bị mất thêm người nào nữa!!!
Tiếng khóc của nàng làm lòng của mọi thành viên thổn thức. Phó đoàn trưởng Nạp Lan Hành Cơ cũng nắm chắc trường kiếm.
- Biểu muội. Là ta hại muội. Ta sẽ cường đại hơn, sẽ không phụ lòng của muội.
Cái gì không giết được mình sẽ làm mình cường đại hơn. Đây là thế giới của giết chóc. Chỉ có thể bước qua xác của đồng bọn để trở thành cường đại hơn. Đồng bọn đã vì họ mà chết. Họ không thể phụ lòng của những người đã khuất.
***
Tại một sơn động một thiếu niên và một cô gái bị buộc chặt vào gông xiềng. Máu chảy đầm đìa chỉ còn được hơi thở thoi thóp. Long nữ đứng ngắm nhìn bọn họ mỉm cười. Nàng đã chứng kiến tất cả. Từ giây phút chàng thanh niên này đã đỡ cho thiếu nữ kia một chiêu, bị lôi đi và thiếu nữ đột biến bạc nửa đầu.
- Ngươi bắt ta đến đây làm gì?
- Tiểu gia hỏa... ta cần ngươi giúp đỡ. Nếu chuyện thành ta sẽ thả ngươi. Nếu không, vậy thì ngươi cùng Lôi gia phải chết.
- Ngươi muốn đánh Lôi gia? Ngươi cần ta làm gì?
- Giết người!
- Giết ai?
- Lôi Trấn Phong!!!
- Nhị đệ?
- Ha ha ha, một là hắn chết, hai là cả tam đại gia tộc và bảo địa của các ngươi đều phải chết. Tiểu gia hỏa ngươi chịu giúp hay không chịu giúp?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook