Dẫn Dắt Từng Bước
-
Chương 25
Biên tập: Mèo
Lần sau có chụp hình chung với đàn ông thì nhớ đứng xa ra.
Bàn chân Cố Ảnh như vừa bén rễ, đứng đực người tại chỗ. Cô không quay đầu lại, nói một cách chính xác là cô không dám quay đầu lại. Ý tứ trong câu nói của Giang Tuân đã quá rõ ràng, rằng anh nhận ra nụ hôn không được tính là hôn đấy.
Đến khi hồi chuông cửa thứ ba vang lên, Cố Ảnh nhổ trọn gốc gót chân cắm rễ của mình, chạy nhanh về hướng lối ra vào để mở cửa. Khổng Oánh còn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy gương mặt đỏ lừ của Cố Ảnh liền sốt sắng hỏi: “Chị có sao không? Sao mặt chị đỏ quá chừng vậy?”
Đứng trước câu hỏi ngây thơ hồn nhiên của Khổng Oánh, ngữ khí Cố Ảnh nghe ra hơi chột dạ, “Chị ngồi đây chờ em, cuối cùng vô ý ngủ quên mất.”
“Chị cũng ngủ quên hả?” Khổng Oánh cười hề hề, căn bản cô nàng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều: “Em cũng vậy nè, lúc nãy về phòng lấy quần áo, vừa đặt lưng xuống giường là em ngủ tít mất luôn.”
“Vậy em vào tắm đi, chị đi lên ngủ trước đây.” Cố Ảnh bước ra cửa lướt nhanh qua cô nàng, đi một mạch lên lầu mà đầu không ngoảnh lại.
Khổng Oánh nhìn cái bộ dạng chạy trối chết đấy của cô, nói lẩm bẩm một mình, “Chị Tiểu Ảnh bị làm sao vậy nhỉ?”
“Chắc chột dạ đó.” Giang Tuân ung dung nói, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa cằm mình. Khổng Oánh vốn định ngó lơ ông anh họ đang ngồi trên xô pha, đi thẳng luôn đến phòng tắm, không ngờ nghe thấy anh tiếp lời mình, hỏi lại: “Sao mà chột dạ vậy?”
“Ai mà biết.” Giang Tuân cầm điện thoại đang để kế bên lên, mở WeChat ra.
“À, em biết rồi.” Khổng Oánh nói, “Chị ấy ngượng đấy.”
Mi mắt Giang Tuân giật giật, “Làm sao em biết?”
“Ngủ ở nhà người lạ thì tất nhiên phải thấy ngượng rồi.” Khổng Oánh bỏ lại những lời này rồi bước thẳng vào phòng tắm.
“Người lạ sao?” Giang Tuân lặp lại mấy chữ này, rồi đột nhiên anh khịt mũi.
Bên này Cố Ảnh vừa về đến phòng mình, cô vốc tận mấy vốc nước lạnh vào mặt mới làm dịu đi cái cảm giác nóng bừng đấy, nhưng những xao động trong cõi lòng không cách nào yên được.
Ngày thường mà trực ca đêm xong cô có thể ngủ trọn cả một ngày, nhưng giờ đây cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên, Cố Ảnh lập tức mở nó ra xem, muốn dùng nó đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng người gửi tin nhắn lại là Giang Tuân:【 Trốn tránh vô ích thôi, cần phải giải quyết cho rõ ràng chuyện này. 】
“......” Chuyện này đâu có nghiêm trọng đến mức phải dùng đến hai chữ “Giải quyết” đó chứ?
Cố Ảnh sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình hồi lâu, cô soạn một mẩu tin nhắn rồi gửi đi:【 Lúc đó tôi vừa thức dậy, chưa tỉnh táo nên đầu óc cứ mơ mơ màng màng, thình lình ngẩng đầu lên mới bất cẩn đụng phải anh, tôi xin lỗi. 】
Cố Ảnh đoán rằng anh chỉ cảm giác được đó là một cái chạm rất nhẹ, về phần là cái gì chạm vào thì chắc hẳn là anh không thể biết được.
Anh nhanh chóng trả lời lại:【 Đụng phải? 】
Cố Ảnh nhắn lại:【 Chứ không phải đụng sao? 】
J:【...... 】
Liền sau đó Giang Tuân gửi đến một tin nhắn bằng giọng nói: “Cô chắc chắn rằng đó không phải...... là hôn đấy chứ?”
Giọng điệu ung dung thản nhiên của người đàn ông nghe như đang chất vấn, lúc nói đến từ “hôn” còn cố tình trầm giọng xuống, không hiểu sao lại nghe ra có chút luyến tiếc.
Cố Ảnh không ngờ rằng anh sẽ nói trắng chuyện này ra như vậy, nhất thời chẳng biết phải trả lời thế nào. May mà đối thoại qua màn hình, nếu không thì nhất định sẽ xấu hổ đến muốn độn thổ luôn. Cô ngẫm nghĩ, quyết không chịu thừa nhận:【 Không thể nào có chuyện đó được. 】
Song ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên liên tục, trên màn hình hiển thị có cuộc gọi đến từ Giang Tuân. Tim Cố Ảnh đập thình thịch liên hồi, tuyệt vọng nhìn chằm chằm tên anh, không dám nghe điện thoại. Mấy chục giây qua đi, có thêm một tin nhắn WeChat nữa gửi đến:【 Bắt máy đi. 】
Cố Ảnh bất đắc dĩ thở dài, rồi mới ấn nghe điện thoại.
“Có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ không?” Giọng Giang Tuân vang lên cùng với hơi thở nhè nhẹ hệt như đang thầm thì bên tai cô. Cố Ảnh nằm xuống giường, vùi cả người vào chăn, “Nhắc chuyện gì?”
“Nhắc chuyện cô vừa làm ban nãy đó.” Giang Tuân nói.
Trầm mặc mấy giây, Cố Ảnh tốc chăn vùng dậy, hít vào một hơi thật sâu, khí phách hiên ngang liều chết: “Tôi xin lỗi.”
“Rốt cuộc chịu nhận rồi sao?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng bật lửa, qua mấy giây sau, Giang Tuân nói tiếp: “Tôi có thể không so đo với trẻ con, nhưng mà người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm chứ.”
Cố Ảnh không hiểu được thâm ý trong lời anh, chỉ thấy là anh hơi chuyện bé xé ra to, mãi vẫn chưa chịu buông tha cho mình, thế nên cô biện giải: “Tôi thấy là chuyện này đâu phải lỗi của một mình tôi, lúc đó tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc anh cúi đầu xuống, vậy sao nguyên nhân không tính cả phần anh vào luôn?”
“Bộ tôi lấy cằm hôn cô hả?” Giang Tuân buồn cười hỏi lại.
“......” Cố Ảnh nói: “Thì cũng là anh áp xuống đó thôi.”
“Nếu tôi biết trước, thì không phải cằm tôi áp xuống đâu.” Không biết có phải Giang Tuân đang hút thuốc hay không mà nghe giọng anh khản đi đôi chút. Cố Ảnh hiểu câu này có nghĩa là anh sẽ lấy tay chặn lại, tức thì thấy hơi bực bội, “Chứ chẳng lẽ anh nghĩ tôi muốn sàm sỡ anh?”
“Giờ thì không biết được.” Giang Tuân cố tình ngân giọng. Đầu óc Cố Ảnh phản ứng lại ngay, bên trong đầu như có pháo hoa nổ rợp lên, hơi nóng lan dần từ đầu xuống chân.
Ý của anh là: Giờ thì không biết, trước đó có nghĩ vậy.
Những lời này của Giang Tuân nghe như đang trêu chọc, vừa giống như đang nói bóng gió thăm dò mình. Chợt Cố Ảnh nhớ đến hai câu hỏi bừa của Giang Tuân trước lúc cô ngủ quên. Anh hỏi có phải dọn đến đây ở sau buổi họp lớp hay không, chắc không phải anh nghĩ mình dọn đến đây vì anh đấy chứ? Là bởi vì tối hôm đó mình biết được địa chỉ chỗ ở của anh?
“Giang Tuân.” Cố Ảnh ngập ngừng lên tiếng, cuối cùng quyết định hỏi ra thành lời, “Chắc không phải là anh đang sợ tôi có suy nghĩ thiếu đứng đắn gì với anh đâu ha?”
“Sao?” Hình như Giang Tuân bị sặc khói, “Sao tôi phải sợ?”
“Vậy sao anh cứ nghi ngờ tôi.” Cố Ảnh nói.
“......” Giang Tuân hoàn toàn câm nín.
Dường như Cố Ảnh muốn chừa đường thoái lui cho mình, cô nói thêm một câu, “Nếu có, tôi sẽ nói với anh.”
Giang Tuân ừm một tiếng: “Quần áo của cô còn để ở nhà tôi.”
“......” Ngày hôm nay cô còn phải xấu hổ thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ đây?
“Ngủ đi.” Giang Tuân nói, “Để tôi bảo Khổng Oánh đem lên cho.”
Cố Ảnh giống như cô học trò bị thầy giáo gọi đến văn phòng răn dạy, vừa nghe câu đó cảm thấy như được đại xá, vội vã cúp máy.
Cô vùi mình trong chăn, nhắm mắt lại, đầu óc mãi nghĩ đến hình ảnh mình hôn Giang Tuân ban nãy. Một nụ hôn phớt nhẹ khiến con tim đập rộn ràng. Cũng như câu nói chọc ghẹo của Giang Tuân, hồi cấp ba cô vẫn thường hay thích nói đùa đòi hôn anh. Nhưng khi đó cô hèn nhát, có tà tâm nhưng không có gan làm.
Sự việc bất ngờ lần này xem như hoàn thành tâm nguyện thời thiếu nữ của cô. Có điều trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cô không dám chạm mặt Giang Tuân, ít nhất phải chờ cho hết xấu hổ rồi mới tính tiếp.
Đúng lúc, bệnh viện tình cờ tạo cơ hội cho cô. Trở lại làm việc sau hai ngày nghỉ ngơi, Cố Ảnh nhận được thông báo cô phải đại diện cho bệnh viện đến Đế Đô tham gia hội thảo nghiên cứu khoa học, ba ngày sau xuất phát, đi trong vòng một tuần.
Chiều thứ sáu, Cố Ảnh đáp chuyến bay đến thành phố Đế Đô.
Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đế Đô, Cố Ảnh bắt xe đến khách sạn mà bệnh viện đã đặt chỗ trước. Đồng thời Hội thảo nghiên cứu khoa học cũng được tổ chức tại khách sạn này, trước khi đi cô còn nghe trưởng khoa nói hội thảo lần này có mời được một chuyên gia sản khoa nổi tiếng từ nước ngoài đến để diễn thuyết. Có thế nào Cố Ảnh cũng không ngờ được rằng vị chuyên gia nổi tiếng đó lại là tiền bối của cô —— Khâu An Nam.
Nhìn Khâu An Nam đứng trên sân khấu với tác phong sôi nổi, cách nói chuyện hóm hỉnh, ánh mắt Cố Ảnh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sau khi kết thúc một buổi toạ đàm, hai người mới có cơ hội chào hỏi nhau.
“Chào tiền bối Khâu ạ.” Cố Ảnh như cô học trò lễ phép cung kính đến chào hỏi thầy giáo cũ lâu rồi mình không gặp.
“Lúc anh đọc danh sách thành viên tham gia thấy có tên em thì hơi ngạc nhiên một xíu, sao hả, nghe hiểu được cả chứ?” Khâu An Nam mặc âu phục màu xám đậm, phong thái hết sức ưu tú.
“Tất nhiên là em hiểu rồi.” Cố Ảnh hất cằm chỉ ra đằng sau anh ta, “Có người tìm anh kìa.”
Tuy rằng hiện giờ ngày càng có nhiều bác sĩ sản khoa là nam giới, nhưng mà tại quốc nội tỉ lệ bác sĩ nữ vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn. Điển hình là lần đến tham dự buổi trao đổi học thuật này căn bản toàn là bác sĩ nữ, chuyên gia trẻ tuổi đẹp trai tất nhiên sẽ được săn đón, chẳng mấy chốc mà Khâu An Nam đã bị cả đám người vây xung quanh đặt đủ thứ câu hỏi.
“Tôi xin lỗi.” Anh ta nở nụ cười ôn hoà, nhưng lời nói ra không cho người khác cơ hội bắt chuyện, “Mọi người chuẩn bị kĩ càng câu hỏi, đến buổi trao đổi chiều nay chúng ta sẽ thảo luận cùng nhau.”
Dường như nhóm bác sĩ nữ cũng cảm nhận được sự xa cách từ anh ta, bỏ công thỉnh giáo vô ích, bọn họ giải tán ngay lập tức.
Ba ngày đầu tiên việc trao đổi và học hỏi diễn ra tại phòng hội nghị của khách sạn, ăn ở ngay nơi này nên Cố Ảnh hoàn toàn không ra khỏi khách sạn. Đồng thời, do cô cố tình tránh mặt nên ngoại trừ lúc chào hỏi nhau, gần như cô không có dịp tiếp xúc riêng với An Nam.
Bốn ngày tiếp theo sẽ trao đổi kiến thức thực tiễn tại bệnh viện.
Một tuần trôi qua rất nhanh, buổi trưa ngày cuối cùng lúc ăn cơm tại nhà hàng, Khâu An Nam chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Ảnh.
“Khi nào thì em về lại Vân Thành?” Khâu An Nam hạ thấp giọng hỏi.
“Ngày mai ạ.” Cố Ảnh vươn tay gắp miếng thịt vịt nướng, “Còn anh?”
“Anh sẽ ở trong nước thêm hai ngày nữa.” Khâu An Nam nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu hết sức tự nhiên: “Tối nay em rảnh không?”
“Dạ?”
“Mời em dùng bữa.” Hiếm khi Khâu An Nam nổi hứng pha trò, “Có cho anh hân hạnh đó không?”
Cố Ảnh cụp mi, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ do dự, cuối cùng cô vẫn đồng ý, “Em mời anh mới phải, lần trước anh về nước mời anh dùng cơm nhưng cuối cùng lại không phải em chi tiền, lần này em sẽ đền bù.”
“Được.” Khâu An Nam mỉm cười.
Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng Khâu An Nam vẫn là người trả tiền. Tối đó lúc dùng bữa, Cố Ảnh cố ý viện cớ vào nhà vệ sinh để đến quầy thu ngân thanh toán trước, vậy mà lại nghe nhân viên phục vụ nói với cô đã có người thanh toán rồi.
“Chẳng phải nói rõ từ đầu là em mời sao?” Quay lại chỗ ngồi, Cố Ảnh còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu chất vấn, “Sao anh lại thanh toán trước rồi?”
“Như nhau cả mà.” Khâu An Nam cười xoà, “Nếu thật sự em vẫn nghĩ ngợi về chuyện này thì lát nữa mời anh đi uống gì đó là được rồi.”
Cố Ảnh đáp dạ, không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong hai người ra khỏi cửa nhà hàng, bên ngoài tuyết bay đầy trời. Là một người miền Nam, đây là lần đầu tiên Cố Ảnh gặp tuyết rơi nhiều như vậy, bất giác môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Mình về nhé?” Khâu An Nam khẽ đề nghị, mắt nhìn chăm chú nụ cười trên khoé môi cô.
“Dạ được.” Trùng hợp lòng Cố Ảnh cũng nghĩ thầm như vậy.
Nhà hàng nằm cách khách sạn không xa, đi bộ mất khoảng mười lăm phút. Cố Ảnh đội mũ lông lên đầu, đi trong màn tuyết rơi lả tả. Ở đằng trước, nằm cách một quảng trường là khu danh thắng nổi tiếng của Đế Đô, mặc dù lúc này cổng chính đang đóng chặt nhưng vẫn có rất nhiều người dùng nó làm phông nền chụp ảnh du lịch.
“Người đẹp ơi, cô có thể chụp ảnh giúp gia đình ba người chúng tôi được không?” Có một cô gái trẻ bước đến gần Cố Ảnh, lịch sự hỏi. Đứng bên cạnh hẳn là chồng của cô ấy, trên tay còn bế theo đứa bé độ khoảng một tuổi.
Cố Ảnh mỉm cười, “Dĩ nhiên là được.”
Cô nhận điện thoại của đối phương, chụp liên tục vài tấm ảnh sau đó đưa trả cho người ta xem thử, “Cô xem thử trước đi, nếu không vừa ý tôi sẽ chụp lại.”
“Chụp đẹp lắm rồi, tôi rất thích.” Cô gái cười hết sức vui vẻ, “Cảm ơn cô nhiều nhé.”
“Đừng khách sáo.” Cố Ảnh đang định xoay người rời đi, đối phương nói tiếp: “Để tôi chụp ảnh giúp hai người nhé?”
Cô chưa kịp nói từ chối thì đã thấy Khâu An Nam nãy giờ vẫn đứng im lặng đằng sau đúng lúc đưa điện thoại của anh ta cho người kia, “Vậy làm phiền cô nhé.”
“Không phiền đâu, không phiền đâu!” Cô gái cầm lấy điện thoại, còn có lòng điều chỉnh tư thế tạo dáng cho Cố Ảnh và Khâu An Nam, “Anh đẹp trai anh ôm bạn gái mình đi, đầu tựa về phía bên này một tí.”
“Chúng tôi không phải.”
“Cứ chụp như vậy đi.”
Cố Ảnh và Khâu An Nam lên tiếng cùng lúc.
Cô gái thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường, “Ok, thế này là đẹp rồi.”
Sau khi chụp xong, Khâu An Nam nói cảm ơn đối phương rồi nhận lại điện thoại. Cố Ảnh chỉ thản nhiên nhìn sang, không bảo Khâu An Nam gửi ảnh chụp đó cho cô.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, tự dưng trong đầu Cố Ảnh nảy ra một suy nghĩ, nếu người bên cạnh mình là Giang Tuân thì hay biết mấy. Chẳng hiểu tại sao suy nghĩ này chợt đến bất ngờ như vậy. Cố Ảnh lắc đầu, muốn xua nó ra khỏi tâm trí mình.
Giây kế tiếp, có lực nhẹ nhàng quét qua trên đỉnh đầu, rồi sau đó mũ lông bị người ta phủi phủi vài cái.
“Xong rồi.” Khâu An Nam cười nói, “Tuyết không dính trên mũ nữa.”
“......” Cố Ảnh mất tự nhiên bước dịch người xa ra bên cạnh, “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Khâu An Nam nói.
Cố Ảnh nghe vậy khẽ cười thành tiếng, cô nhớ Giang Tuân lúc nói cảm ơn với người khác, luôn bỏ chữ “đừng”, chỉ nói “khách sáo rồi”.
“Cười gì vậy?” Khâu An Nam hỏi.
“Không có gì ạ.” Cố Ảnh hơi bối rối, tại vì sao mình luôn nhớ đến anh? Chẳng phải chỉ là một cái hôn nhẹ ở cằm thôi sao, sao dư âm mạnh mẽ đến vậy?
Cố Ảnh ngẩng đầu lên tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, lúc tầm mắt nhìn đến một cửa hàng nọ nằm ven đường thì hai mắt cô chợt loé sáng, “Tiền bối à, em mời anh ăn kem nhé?”
Khâu An Nam nhìn theo tầm mắt cô, buồn cười gật đầu, “Được thôi.”
Cố Ảnh không phải người có sở thích ăn kem vào mùa đông, dáng vẻ phấn khích hiện giờ bắt nguồn từ cái tên của cửa hàng đó —— Cam Tuyết.
Mùa hè năm lớp 11, cô từng làm thêm hai tháng tại nhà máy sản xuất kem ly Cam Tuyết này. Lúc đó quy mô nhà máy không lớn, chủ yếu làm bán sỉ, kem ly chỉ có năm vị. Có thể thấy mấy năm vừa qua công ty phát triển rất tốt, chẳng những ngày càng có thêm nhiều vị kem khác nhau, mà còn thức thời mở thêm rất nhiều chi nhánh phục vụ nhóm khách hàng cao cấp hơn.
Ở Vân Thành cũng có, Cố Ảnh từng đến ăn mấy lần.
Tuy rằng chút tiền cô bỏ ra chẳng đáng là bao, nhưng với Cố Ảnh đấy như một cách để cô đền đáp lại ơn nghĩa. Công việc làm thêm tại Cam Tuyết năm đó là công việc mà cô được trả lương cao nhất.
Năm đó, cô chỉ là nhân viên thời vụ, nhưng không những được nhận lương như nhân viên chính thức, mà còn không phải làm theo ca. Ngày cô nghỉ làm, ông chủ còn khen cô thời gian qua làm việc siêng năng chăm chỉ nên thưởng thêm cho cô 1000 tệ. Lúc đó đối với Cố Ảnh mà nói, đấy như một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống cho cô, thế nên cô cũng phần nào biết ơn ông chủ của Cam Tuyết.
Mà chuyện cô không ngờ tới đó là chỉ hai phút sau cô đã được gặp lại ông chủ của Cam Tuyết ngay tại cửa hàng này. Không gian cửa hàng này rất lớn, gồm có hai lầu. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đang từ trên lầu đi xuống, theo sau là nhân viên của cửa hàng.
Cố Ảnh vừa thấy là nhận ra ông ngay.
“Cháu chào sếp Diệp.” Lúc ông đi hướng ra cửa ngang qua chỗ mình, Cố Ảnh cùng lúc đứng lên chào hỏi ông.
“Cô là?” Bước chân Diệp Kì ngừng lại, ông ngoảnh đầu nhìn về phía Cố Ảnh, ánh mắt có phần mơ hồ, “Cô biết tôi sao?”
“Dạ.” Cố Ảnh gật đầu, “Cháu là Cố Ảnh, bảy năm trước cháu từng làm thêm ở chỗ của chú.”
“À, chú nhớ ra rồi.” Diệp Kì bật cười nhận ra, “Cháu là cô bạn gái nhỏ của Giang Tuân đúng không?”
“Dạ?” Hai má Cố Ảnh nóng lên, quên luôn cả việc phải giải thích trước, mà hỏi lại: “Sếp Diệp, chú biết Giang Tuân sao ạ?”
Tầm mắt Diệp Kì đảo qua Khâu An Nam đang đứng kế bên Cố Ảnh, rồi ông cười nhẹ, nói: “Chú là cậu nó.”
Diệp Kì đi được mấy phút rồi nhưng câu nói “Chú là cậu nó” vẫn quanh quẩn trong đầu Cố Ảnh. Cô bắt đầu hồi tưởng lại lí do vì sao mình lại tìm được công việc làm thêm tại Cam Tuyết. Hình như là qua một tờ rơi không biết làm thế nào nó lại nằm trên bàn cô, mà lúc đó bạn cùng bàn của cô là Giang Tuân. Xâu chuỗi với mối quan hệ của anh và sếp Diệp, Cố Ảnh nhanh chóng suy đoán ra được một khả năng: Chiếc bánh mà cô nghĩ từ trên trời rơi xuống đấy thật ra là Giang Tuân tặng cho cô.
Trái tim Cố Ảnh dao động, những nỗi niềm mà cô cố gắng kìm nén trong lòng bấy lâu nay trào dâng lên.
Bỗng nhiên rất muốn tìm Giang Tuân xác nhận.
Có điều cô chưa kịp nghĩ ra nên mở lời thế nào thì đã nhận được một tin nhắn WeChat đến từ Giang Tuân,【 Lần sau có chụp hình chung với đàn ông thì nhớ đứng xa ra. 】
Hết chương 25
Lần sau có chụp hình chung với đàn ông thì nhớ đứng xa ra.
Bàn chân Cố Ảnh như vừa bén rễ, đứng đực người tại chỗ. Cô không quay đầu lại, nói một cách chính xác là cô không dám quay đầu lại. Ý tứ trong câu nói của Giang Tuân đã quá rõ ràng, rằng anh nhận ra nụ hôn không được tính là hôn đấy.
Đến khi hồi chuông cửa thứ ba vang lên, Cố Ảnh nhổ trọn gốc gót chân cắm rễ của mình, chạy nhanh về hướng lối ra vào để mở cửa. Khổng Oánh còn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy gương mặt đỏ lừ của Cố Ảnh liền sốt sắng hỏi: “Chị có sao không? Sao mặt chị đỏ quá chừng vậy?”
Đứng trước câu hỏi ngây thơ hồn nhiên của Khổng Oánh, ngữ khí Cố Ảnh nghe ra hơi chột dạ, “Chị ngồi đây chờ em, cuối cùng vô ý ngủ quên mất.”
“Chị cũng ngủ quên hả?” Khổng Oánh cười hề hề, căn bản cô nàng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều: “Em cũng vậy nè, lúc nãy về phòng lấy quần áo, vừa đặt lưng xuống giường là em ngủ tít mất luôn.”
“Vậy em vào tắm đi, chị đi lên ngủ trước đây.” Cố Ảnh bước ra cửa lướt nhanh qua cô nàng, đi một mạch lên lầu mà đầu không ngoảnh lại.
Khổng Oánh nhìn cái bộ dạng chạy trối chết đấy của cô, nói lẩm bẩm một mình, “Chị Tiểu Ảnh bị làm sao vậy nhỉ?”
“Chắc chột dạ đó.” Giang Tuân ung dung nói, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa cằm mình. Khổng Oánh vốn định ngó lơ ông anh họ đang ngồi trên xô pha, đi thẳng luôn đến phòng tắm, không ngờ nghe thấy anh tiếp lời mình, hỏi lại: “Sao mà chột dạ vậy?”
“Ai mà biết.” Giang Tuân cầm điện thoại đang để kế bên lên, mở WeChat ra.
“À, em biết rồi.” Khổng Oánh nói, “Chị ấy ngượng đấy.”
Mi mắt Giang Tuân giật giật, “Làm sao em biết?”
“Ngủ ở nhà người lạ thì tất nhiên phải thấy ngượng rồi.” Khổng Oánh bỏ lại những lời này rồi bước thẳng vào phòng tắm.
“Người lạ sao?” Giang Tuân lặp lại mấy chữ này, rồi đột nhiên anh khịt mũi.
Bên này Cố Ảnh vừa về đến phòng mình, cô vốc tận mấy vốc nước lạnh vào mặt mới làm dịu đi cái cảm giác nóng bừng đấy, nhưng những xao động trong cõi lòng không cách nào yên được.
Ngày thường mà trực ca đêm xong cô có thể ngủ trọn cả một ngày, nhưng giờ đây cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên, Cố Ảnh lập tức mở nó ra xem, muốn dùng nó đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng người gửi tin nhắn lại là Giang Tuân:【 Trốn tránh vô ích thôi, cần phải giải quyết cho rõ ràng chuyện này. 】
“......” Chuyện này đâu có nghiêm trọng đến mức phải dùng đến hai chữ “Giải quyết” đó chứ?
Cố Ảnh sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình hồi lâu, cô soạn một mẩu tin nhắn rồi gửi đi:【 Lúc đó tôi vừa thức dậy, chưa tỉnh táo nên đầu óc cứ mơ mơ màng màng, thình lình ngẩng đầu lên mới bất cẩn đụng phải anh, tôi xin lỗi. 】
Cố Ảnh đoán rằng anh chỉ cảm giác được đó là một cái chạm rất nhẹ, về phần là cái gì chạm vào thì chắc hẳn là anh không thể biết được.
Anh nhanh chóng trả lời lại:【 Đụng phải? 】
Cố Ảnh nhắn lại:【 Chứ không phải đụng sao? 】
J:【...... 】
Liền sau đó Giang Tuân gửi đến một tin nhắn bằng giọng nói: “Cô chắc chắn rằng đó không phải...... là hôn đấy chứ?”
Giọng điệu ung dung thản nhiên của người đàn ông nghe như đang chất vấn, lúc nói đến từ “hôn” còn cố tình trầm giọng xuống, không hiểu sao lại nghe ra có chút luyến tiếc.
Cố Ảnh không ngờ rằng anh sẽ nói trắng chuyện này ra như vậy, nhất thời chẳng biết phải trả lời thế nào. May mà đối thoại qua màn hình, nếu không thì nhất định sẽ xấu hổ đến muốn độn thổ luôn. Cô ngẫm nghĩ, quyết không chịu thừa nhận:【 Không thể nào có chuyện đó được. 】
Song ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên liên tục, trên màn hình hiển thị có cuộc gọi đến từ Giang Tuân. Tim Cố Ảnh đập thình thịch liên hồi, tuyệt vọng nhìn chằm chằm tên anh, không dám nghe điện thoại. Mấy chục giây qua đi, có thêm một tin nhắn WeChat nữa gửi đến:【 Bắt máy đi. 】
Cố Ảnh bất đắc dĩ thở dài, rồi mới ấn nghe điện thoại.
“Có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ không?” Giọng Giang Tuân vang lên cùng với hơi thở nhè nhẹ hệt như đang thầm thì bên tai cô. Cố Ảnh nằm xuống giường, vùi cả người vào chăn, “Nhắc chuyện gì?”
“Nhắc chuyện cô vừa làm ban nãy đó.” Giang Tuân nói.
Trầm mặc mấy giây, Cố Ảnh tốc chăn vùng dậy, hít vào một hơi thật sâu, khí phách hiên ngang liều chết: “Tôi xin lỗi.”
“Rốt cuộc chịu nhận rồi sao?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng bật lửa, qua mấy giây sau, Giang Tuân nói tiếp: “Tôi có thể không so đo với trẻ con, nhưng mà người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm chứ.”
Cố Ảnh không hiểu được thâm ý trong lời anh, chỉ thấy là anh hơi chuyện bé xé ra to, mãi vẫn chưa chịu buông tha cho mình, thế nên cô biện giải: “Tôi thấy là chuyện này đâu phải lỗi của một mình tôi, lúc đó tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc anh cúi đầu xuống, vậy sao nguyên nhân không tính cả phần anh vào luôn?”
“Bộ tôi lấy cằm hôn cô hả?” Giang Tuân buồn cười hỏi lại.
“......” Cố Ảnh nói: “Thì cũng là anh áp xuống đó thôi.”
“Nếu tôi biết trước, thì không phải cằm tôi áp xuống đâu.” Không biết có phải Giang Tuân đang hút thuốc hay không mà nghe giọng anh khản đi đôi chút. Cố Ảnh hiểu câu này có nghĩa là anh sẽ lấy tay chặn lại, tức thì thấy hơi bực bội, “Chứ chẳng lẽ anh nghĩ tôi muốn sàm sỡ anh?”
“Giờ thì không biết được.” Giang Tuân cố tình ngân giọng. Đầu óc Cố Ảnh phản ứng lại ngay, bên trong đầu như có pháo hoa nổ rợp lên, hơi nóng lan dần từ đầu xuống chân.
Ý của anh là: Giờ thì không biết, trước đó có nghĩ vậy.
Những lời này của Giang Tuân nghe như đang trêu chọc, vừa giống như đang nói bóng gió thăm dò mình. Chợt Cố Ảnh nhớ đến hai câu hỏi bừa của Giang Tuân trước lúc cô ngủ quên. Anh hỏi có phải dọn đến đây ở sau buổi họp lớp hay không, chắc không phải anh nghĩ mình dọn đến đây vì anh đấy chứ? Là bởi vì tối hôm đó mình biết được địa chỉ chỗ ở của anh?
“Giang Tuân.” Cố Ảnh ngập ngừng lên tiếng, cuối cùng quyết định hỏi ra thành lời, “Chắc không phải là anh đang sợ tôi có suy nghĩ thiếu đứng đắn gì với anh đâu ha?”
“Sao?” Hình như Giang Tuân bị sặc khói, “Sao tôi phải sợ?”
“Vậy sao anh cứ nghi ngờ tôi.” Cố Ảnh nói.
“......” Giang Tuân hoàn toàn câm nín.
Dường như Cố Ảnh muốn chừa đường thoái lui cho mình, cô nói thêm một câu, “Nếu có, tôi sẽ nói với anh.”
Giang Tuân ừm một tiếng: “Quần áo của cô còn để ở nhà tôi.”
“......” Ngày hôm nay cô còn phải xấu hổ thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ đây?
“Ngủ đi.” Giang Tuân nói, “Để tôi bảo Khổng Oánh đem lên cho.”
Cố Ảnh giống như cô học trò bị thầy giáo gọi đến văn phòng răn dạy, vừa nghe câu đó cảm thấy như được đại xá, vội vã cúp máy.
Cô vùi mình trong chăn, nhắm mắt lại, đầu óc mãi nghĩ đến hình ảnh mình hôn Giang Tuân ban nãy. Một nụ hôn phớt nhẹ khiến con tim đập rộn ràng. Cũng như câu nói chọc ghẹo của Giang Tuân, hồi cấp ba cô vẫn thường hay thích nói đùa đòi hôn anh. Nhưng khi đó cô hèn nhát, có tà tâm nhưng không có gan làm.
Sự việc bất ngờ lần này xem như hoàn thành tâm nguyện thời thiếu nữ của cô. Có điều trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cô không dám chạm mặt Giang Tuân, ít nhất phải chờ cho hết xấu hổ rồi mới tính tiếp.
Đúng lúc, bệnh viện tình cờ tạo cơ hội cho cô. Trở lại làm việc sau hai ngày nghỉ ngơi, Cố Ảnh nhận được thông báo cô phải đại diện cho bệnh viện đến Đế Đô tham gia hội thảo nghiên cứu khoa học, ba ngày sau xuất phát, đi trong vòng một tuần.
Chiều thứ sáu, Cố Ảnh đáp chuyến bay đến thành phố Đế Đô.
Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đế Đô, Cố Ảnh bắt xe đến khách sạn mà bệnh viện đã đặt chỗ trước. Đồng thời Hội thảo nghiên cứu khoa học cũng được tổ chức tại khách sạn này, trước khi đi cô còn nghe trưởng khoa nói hội thảo lần này có mời được một chuyên gia sản khoa nổi tiếng từ nước ngoài đến để diễn thuyết. Có thế nào Cố Ảnh cũng không ngờ được rằng vị chuyên gia nổi tiếng đó lại là tiền bối của cô —— Khâu An Nam.
Nhìn Khâu An Nam đứng trên sân khấu với tác phong sôi nổi, cách nói chuyện hóm hỉnh, ánh mắt Cố Ảnh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sau khi kết thúc một buổi toạ đàm, hai người mới có cơ hội chào hỏi nhau.
“Chào tiền bối Khâu ạ.” Cố Ảnh như cô học trò lễ phép cung kính đến chào hỏi thầy giáo cũ lâu rồi mình không gặp.
“Lúc anh đọc danh sách thành viên tham gia thấy có tên em thì hơi ngạc nhiên một xíu, sao hả, nghe hiểu được cả chứ?” Khâu An Nam mặc âu phục màu xám đậm, phong thái hết sức ưu tú.
“Tất nhiên là em hiểu rồi.” Cố Ảnh hất cằm chỉ ra đằng sau anh ta, “Có người tìm anh kìa.”
Tuy rằng hiện giờ ngày càng có nhiều bác sĩ sản khoa là nam giới, nhưng mà tại quốc nội tỉ lệ bác sĩ nữ vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn. Điển hình là lần đến tham dự buổi trao đổi học thuật này căn bản toàn là bác sĩ nữ, chuyên gia trẻ tuổi đẹp trai tất nhiên sẽ được săn đón, chẳng mấy chốc mà Khâu An Nam đã bị cả đám người vây xung quanh đặt đủ thứ câu hỏi.
“Tôi xin lỗi.” Anh ta nở nụ cười ôn hoà, nhưng lời nói ra không cho người khác cơ hội bắt chuyện, “Mọi người chuẩn bị kĩ càng câu hỏi, đến buổi trao đổi chiều nay chúng ta sẽ thảo luận cùng nhau.”
Dường như nhóm bác sĩ nữ cũng cảm nhận được sự xa cách từ anh ta, bỏ công thỉnh giáo vô ích, bọn họ giải tán ngay lập tức.
Ba ngày đầu tiên việc trao đổi và học hỏi diễn ra tại phòng hội nghị của khách sạn, ăn ở ngay nơi này nên Cố Ảnh hoàn toàn không ra khỏi khách sạn. Đồng thời, do cô cố tình tránh mặt nên ngoại trừ lúc chào hỏi nhau, gần như cô không có dịp tiếp xúc riêng với An Nam.
Bốn ngày tiếp theo sẽ trao đổi kiến thức thực tiễn tại bệnh viện.
Một tuần trôi qua rất nhanh, buổi trưa ngày cuối cùng lúc ăn cơm tại nhà hàng, Khâu An Nam chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Ảnh.
“Khi nào thì em về lại Vân Thành?” Khâu An Nam hạ thấp giọng hỏi.
“Ngày mai ạ.” Cố Ảnh vươn tay gắp miếng thịt vịt nướng, “Còn anh?”
“Anh sẽ ở trong nước thêm hai ngày nữa.” Khâu An Nam nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu hết sức tự nhiên: “Tối nay em rảnh không?”
“Dạ?”
“Mời em dùng bữa.” Hiếm khi Khâu An Nam nổi hứng pha trò, “Có cho anh hân hạnh đó không?”
Cố Ảnh cụp mi, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ do dự, cuối cùng cô vẫn đồng ý, “Em mời anh mới phải, lần trước anh về nước mời anh dùng cơm nhưng cuối cùng lại không phải em chi tiền, lần này em sẽ đền bù.”
“Được.” Khâu An Nam mỉm cười.
Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng Khâu An Nam vẫn là người trả tiền. Tối đó lúc dùng bữa, Cố Ảnh cố ý viện cớ vào nhà vệ sinh để đến quầy thu ngân thanh toán trước, vậy mà lại nghe nhân viên phục vụ nói với cô đã có người thanh toán rồi.
“Chẳng phải nói rõ từ đầu là em mời sao?” Quay lại chỗ ngồi, Cố Ảnh còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu chất vấn, “Sao anh lại thanh toán trước rồi?”
“Như nhau cả mà.” Khâu An Nam cười xoà, “Nếu thật sự em vẫn nghĩ ngợi về chuyện này thì lát nữa mời anh đi uống gì đó là được rồi.”
Cố Ảnh đáp dạ, không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong hai người ra khỏi cửa nhà hàng, bên ngoài tuyết bay đầy trời. Là một người miền Nam, đây là lần đầu tiên Cố Ảnh gặp tuyết rơi nhiều như vậy, bất giác môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Mình về nhé?” Khâu An Nam khẽ đề nghị, mắt nhìn chăm chú nụ cười trên khoé môi cô.
“Dạ được.” Trùng hợp lòng Cố Ảnh cũng nghĩ thầm như vậy.
Nhà hàng nằm cách khách sạn không xa, đi bộ mất khoảng mười lăm phút. Cố Ảnh đội mũ lông lên đầu, đi trong màn tuyết rơi lả tả. Ở đằng trước, nằm cách một quảng trường là khu danh thắng nổi tiếng của Đế Đô, mặc dù lúc này cổng chính đang đóng chặt nhưng vẫn có rất nhiều người dùng nó làm phông nền chụp ảnh du lịch.
“Người đẹp ơi, cô có thể chụp ảnh giúp gia đình ba người chúng tôi được không?” Có một cô gái trẻ bước đến gần Cố Ảnh, lịch sự hỏi. Đứng bên cạnh hẳn là chồng của cô ấy, trên tay còn bế theo đứa bé độ khoảng một tuổi.
Cố Ảnh mỉm cười, “Dĩ nhiên là được.”
Cô nhận điện thoại của đối phương, chụp liên tục vài tấm ảnh sau đó đưa trả cho người ta xem thử, “Cô xem thử trước đi, nếu không vừa ý tôi sẽ chụp lại.”
“Chụp đẹp lắm rồi, tôi rất thích.” Cô gái cười hết sức vui vẻ, “Cảm ơn cô nhiều nhé.”
“Đừng khách sáo.” Cố Ảnh đang định xoay người rời đi, đối phương nói tiếp: “Để tôi chụp ảnh giúp hai người nhé?”
Cô chưa kịp nói từ chối thì đã thấy Khâu An Nam nãy giờ vẫn đứng im lặng đằng sau đúng lúc đưa điện thoại của anh ta cho người kia, “Vậy làm phiền cô nhé.”
“Không phiền đâu, không phiền đâu!” Cô gái cầm lấy điện thoại, còn có lòng điều chỉnh tư thế tạo dáng cho Cố Ảnh và Khâu An Nam, “Anh đẹp trai anh ôm bạn gái mình đi, đầu tựa về phía bên này một tí.”
“Chúng tôi không phải.”
“Cứ chụp như vậy đi.”
Cố Ảnh và Khâu An Nam lên tiếng cùng lúc.
Cô gái thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường, “Ok, thế này là đẹp rồi.”
Sau khi chụp xong, Khâu An Nam nói cảm ơn đối phương rồi nhận lại điện thoại. Cố Ảnh chỉ thản nhiên nhìn sang, không bảo Khâu An Nam gửi ảnh chụp đó cho cô.
Hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, tự dưng trong đầu Cố Ảnh nảy ra một suy nghĩ, nếu người bên cạnh mình là Giang Tuân thì hay biết mấy. Chẳng hiểu tại sao suy nghĩ này chợt đến bất ngờ như vậy. Cố Ảnh lắc đầu, muốn xua nó ra khỏi tâm trí mình.
Giây kế tiếp, có lực nhẹ nhàng quét qua trên đỉnh đầu, rồi sau đó mũ lông bị người ta phủi phủi vài cái.
“Xong rồi.” Khâu An Nam cười nói, “Tuyết không dính trên mũ nữa.”
“......” Cố Ảnh mất tự nhiên bước dịch người xa ra bên cạnh, “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Khâu An Nam nói.
Cố Ảnh nghe vậy khẽ cười thành tiếng, cô nhớ Giang Tuân lúc nói cảm ơn với người khác, luôn bỏ chữ “đừng”, chỉ nói “khách sáo rồi”.
“Cười gì vậy?” Khâu An Nam hỏi.
“Không có gì ạ.” Cố Ảnh hơi bối rối, tại vì sao mình luôn nhớ đến anh? Chẳng phải chỉ là một cái hôn nhẹ ở cằm thôi sao, sao dư âm mạnh mẽ đến vậy?
Cố Ảnh ngẩng đầu lên tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, lúc tầm mắt nhìn đến một cửa hàng nọ nằm ven đường thì hai mắt cô chợt loé sáng, “Tiền bối à, em mời anh ăn kem nhé?”
Khâu An Nam nhìn theo tầm mắt cô, buồn cười gật đầu, “Được thôi.”
Cố Ảnh không phải người có sở thích ăn kem vào mùa đông, dáng vẻ phấn khích hiện giờ bắt nguồn từ cái tên của cửa hàng đó —— Cam Tuyết.
Mùa hè năm lớp 11, cô từng làm thêm hai tháng tại nhà máy sản xuất kem ly Cam Tuyết này. Lúc đó quy mô nhà máy không lớn, chủ yếu làm bán sỉ, kem ly chỉ có năm vị. Có thể thấy mấy năm vừa qua công ty phát triển rất tốt, chẳng những ngày càng có thêm nhiều vị kem khác nhau, mà còn thức thời mở thêm rất nhiều chi nhánh phục vụ nhóm khách hàng cao cấp hơn.
Ở Vân Thành cũng có, Cố Ảnh từng đến ăn mấy lần.
Tuy rằng chút tiền cô bỏ ra chẳng đáng là bao, nhưng với Cố Ảnh đấy như một cách để cô đền đáp lại ơn nghĩa. Công việc làm thêm tại Cam Tuyết năm đó là công việc mà cô được trả lương cao nhất.
Năm đó, cô chỉ là nhân viên thời vụ, nhưng không những được nhận lương như nhân viên chính thức, mà còn không phải làm theo ca. Ngày cô nghỉ làm, ông chủ còn khen cô thời gian qua làm việc siêng năng chăm chỉ nên thưởng thêm cho cô 1000 tệ. Lúc đó đối với Cố Ảnh mà nói, đấy như một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống cho cô, thế nên cô cũng phần nào biết ơn ông chủ của Cam Tuyết.
Mà chuyện cô không ngờ tới đó là chỉ hai phút sau cô đã được gặp lại ông chủ của Cam Tuyết ngay tại cửa hàng này. Không gian cửa hàng này rất lớn, gồm có hai lầu. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đang từ trên lầu đi xuống, theo sau là nhân viên của cửa hàng.
Cố Ảnh vừa thấy là nhận ra ông ngay.
“Cháu chào sếp Diệp.” Lúc ông đi hướng ra cửa ngang qua chỗ mình, Cố Ảnh cùng lúc đứng lên chào hỏi ông.
“Cô là?” Bước chân Diệp Kì ngừng lại, ông ngoảnh đầu nhìn về phía Cố Ảnh, ánh mắt có phần mơ hồ, “Cô biết tôi sao?”
“Dạ.” Cố Ảnh gật đầu, “Cháu là Cố Ảnh, bảy năm trước cháu từng làm thêm ở chỗ của chú.”
“À, chú nhớ ra rồi.” Diệp Kì bật cười nhận ra, “Cháu là cô bạn gái nhỏ của Giang Tuân đúng không?”
“Dạ?” Hai má Cố Ảnh nóng lên, quên luôn cả việc phải giải thích trước, mà hỏi lại: “Sếp Diệp, chú biết Giang Tuân sao ạ?”
Tầm mắt Diệp Kì đảo qua Khâu An Nam đang đứng kế bên Cố Ảnh, rồi ông cười nhẹ, nói: “Chú là cậu nó.”
Diệp Kì đi được mấy phút rồi nhưng câu nói “Chú là cậu nó” vẫn quanh quẩn trong đầu Cố Ảnh. Cô bắt đầu hồi tưởng lại lí do vì sao mình lại tìm được công việc làm thêm tại Cam Tuyết. Hình như là qua một tờ rơi không biết làm thế nào nó lại nằm trên bàn cô, mà lúc đó bạn cùng bàn của cô là Giang Tuân. Xâu chuỗi với mối quan hệ của anh và sếp Diệp, Cố Ảnh nhanh chóng suy đoán ra được một khả năng: Chiếc bánh mà cô nghĩ từ trên trời rơi xuống đấy thật ra là Giang Tuân tặng cho cô.
Trái tim Cố Ảnh dao động, những nỗi niềm mà cô cố gắng kìm nén trong lòng bấy lâu nay trào dâng lên.
Bỗng nhiên rất muốn tìm Giang Tuân xác nhận.
Có điều cô chưa kịp nghĩ ra nên mở lời thế nào thì đã nhận được một tin nhắn WeChat đến từ Giang Tuân,【 Lần sau có chụp hình chung với đàn ông thì nhớ đứng xa ra. 】
Hết chương 25
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook