Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập
-
Chương 97
“Ngươi có muốn tới ngôi mộ đó không?” Giang Ly trở lại phòng chữ Thiên, thuận miệng nói chuyện vừa rồi, không ngờ Hồng Trần Tiên tử cảm thấy hứng thú với mộ tu sĩ Hóa Thần đó.
Hồng Trần Tiên tử ăn đồ ăn Giang Ly mang về, môi anh đào hơi mở nhai từ từ.
Giang Ly sợ đồ ăn lạnh, còn âm thầm hâm nóng.
“Tiên thú đều rất đáng yêu, ta muốn xem Tiên Thú Đồ Giám.” Hồng Trần Tiên tử thích động vật nhỏ, mấy con tiên thú hung dữ hoặc mang điềm lành ở trong mắt nàng đều là “đáng yêu”.
“Nhất là Đế Giang, đáng yêu nhất.” Hồng Trần Tiên tử ở trong Hồng Trần Tịnh Thổ thấy vài miêu tả tiên thú, hoặc sách miêu tả tiên thú làm nàng khá hứng thú với tiên thú.
Giang Ly thì không cho rằng Đế Giang đỏ như một cục lửa đỏ, sáu cái chân bốn cái cánh, tai mắt miệng mũi gì cũng không có có gì dễ thương.
Ở trong mắt Giang Ly Đế Giang là sinh vật kỳ quái như trứng gà nhưng vỏ đỏ mọc sáu cái chân bốn cái cánh.
“Chờ Lý Niệm Nhi lấy về không phải được rồi?”
“Cái này ngươi không hiểu rồi.” Ở trước mặt Giang Ly, Hồng Trần Tiên tử không cần quấn mình như cái bánh chưng, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ làm khuynh đảo chúng sinh lấy ngón trỏ lắc lắc.
“Ở trong tay vị tu sĩ Hóa Thần là sách mới, qua tay Lý Niệm Nhi là sách cũ, qua tới ta thì thành sách cũ cũ.”
“Dù ta không xem được sách mới nhưng nhất định phải xem sách cũ.”
Giang Ly thấy mình không hiểu được lối suy nghĩ của bé gái 3 tuổi, xuất phát từ yêu quý con trẻ, không nói logic với nữ, hắn quyết định cứ thuận theo suy nghĩ của Hồng Trần Tiên tử.
“Vậy ngày mai chúng ta đi một chuyến.”
Hồng Trần Tiên tử cẩn thận gật đầu, cố gắng làm ra vẻ trưởng bối.
Hồng Trần Tiên tử rất hài lòng thái độ của Giang Ly, nói gì người ta cũng đồng ý, không giống mấy hậu bối xấu xa kia.
Không cho mình ra ngoài thì thôi, đến ăn trái đào tiên cũng không cho.
Sao chứ, chẳng lẽ ăn đào có thể mang thai à?
...
“Công tử, chúng ta đi quán trọ khác đi.”
Hạ nhân lúc nãy đào tẩu ỉu xìu tìm công tử nhà mình.
Công tử trong miệng gã là một thanh niên da trắng hơi mất tự nhiên, mấy người bên cạnh dù cung kính y nhưng rõ ràng rất sợ y, luôn giữ một khoảng cách nhất định với y.
Hạ nhân nói câu này xong thấp thỏm lo lắng, gã biết tính nết công tử, không thích làm chuyện phiền phức, có thể ở lại quán trọ này thì sẽ không đi chỗ khác.
“Chẳng lẽ ở đó không có phòng chữ Thiên?”
“Có, nhưng hết rồi.”
“Bảo khách nhường lại là được.” Công tử nói một cách đương nhiên, y là tu sĩ Kim Đan, còn là độc tu người người sợ hãi, trong cái thành nhỏ đến tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ cũng không có y đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm.
Độc tu, lấy bản thân làm lò luyện, nuôi nhốt trăm độc trùng bị ngàn độc ăn mòn, cuối cùng luyện thành độc thể.
Công tử cũng khá có tiếng trên giang hồ được xưng là “Độc công tử”, trong suy nghĩ của y, chỉ cần mình cùng chủ quán hoặc khách phòng chữ Thiên nói chuyện “thân thiết” chút, giảng chút thần kỳ của độc, cho xem mấy con rết, bò cạp đáng yêu, đối phương còn không ngoan ngoãn nhường phòng lại sao?
“Trong quán trọ đó có Thống lĩnh Nhân Hoàng điện và Hành Tẩu Pháp Thân tông.” Hạ nhân nhắc nhở.
Độc công tử lập tức bước qua quán trọ, tiếp tục đi, quay đầu nhìn bọn hạ nhân đứng sững ra đó mắng: “Đứng đó làm gì, quán này hết phòng thì tìm quán khác!”
Nhóm Độc công tử rốt cuộc tìm được quán trọ, bao tất cả phòng chữ Thiên
Hạ nhân đào tẩu lúc nãy lo lắng: “Công tử, ta nghe nói Nhân Hoàng điện đang tìm kiếm ngôi mộ nào đó ở Đại Ngụy, chắc sẽ không đang tìm nơi chúng ta định đi chứ?”
Lời vừa nói ra, đừng nói những hạ nhân khác cười to, ngay cả Độc công tử luôn nghiêm túc thận trọng cũng không khỏi bật cười.
“A Lục, ngươi nghĩ nhiều rồi. Nhân Hoàng điện là thế lực lớn thế nào? Sao có thể đi cùng nơi giống với chúng ta.” Có lẽ là thấy thuộc hạ ngốc làm mình bật cười, Độc công tử cũng nhiều thêm vài câu.
“Thống lĩnh Nhân Hoàng điện đều là Hợp Thể kỳ, thậm chí còn có một vị là Độ Kiếp kỳ, ở trên còn có Giang Nhân Hoàng Đại Thừa kỳ sâu không lường được, chẳng lẽ bọn họ lại đi tìm mộ Hóa Thần kỳ?”
Độc công tử lời lẽ chính xác: “Theo ta thấy, bọn họ tìm hẳn là mộ của đại năng Độ Kiếp kỳ hoặc là mộ của tiên nhân.”
“Ta nghe nói tiền thân của Đại Ngụy là Hoàng triều Đại Hán, mà Thuỷ tổ Hoàng triều Đại Hán từng kiếm trảm tiên thú Bạch Xà, nói không chừng bọn họ tìm chính là mộ con tiên thú đó.”
Mấy hạ người vội gật đầu khen ngợi công tử uyên bác làm Độc công tử hưởng thụ vô cùng.
Tuy rằng mấy kiến thức đó bọn họ làm hạ nhân cũng biết.
“Chúng ta đi là mộ của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, dù tu sĩ có hơi kỳ lạ, cũng tuyệt đối sẽ không gợi hứng thú với Nhân Hoàng điện.”
“Nhưng vị tu sĩ Hóa Thần đó thiên tư kinh người, không chừng làm Nhân Hoàng điện chú ý.” A Thất vẫn yên lòng.
“Nói là thiên tư kinh người, đó chỉ là so với tu sĩ cùng cấp, nếu không phải hắn bị lão tổ tông nhà ta độc chết, nhiều nhất cũng chỉ là thành đại năng Hợp Thể kỳ.” Độc công tử lắc đầu.
Mộ tu sĩ Hóa Thần kỳ mà Độc công tử muốn tìm, chủ mộ chủ từng thiên tài nổi tiếng một thời, một ngàn năm trước tiếng tăm lẫy lừng, thuật ngự thú độc đáo, có thể triệu tập các trân dị thú chiến đấu giúp hắn, hơn nữa về mặt tu luyện hắn cũng rất có thiên phú, từng có đại năng khen ngợi, kẻ này khủng bố như vậy, có dáng dấp của Hợp Thể kỳ.
Nhưng con đường tu luyện không phải bằng phẳng, tu sĩ này vào lúc Hóa Thần kỳ thì bị lão tổ tông của Độc công tử hạ độc, ôm hận nằm xuống.
Độc công tử là người có ý tưởng, y không chỉ muốn có được cách tu luyện độc đáo của tu sĩ Hóa Thần đó, còn muốn học thuật ngự thú, kết hợp thuật ngự thú và độc trùng, nói không chừng mìnnh khống chế độc trùng sẽ dễ dàng hơn.
“Được rồi, tất cả nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta tới ngôi mộ xem thử.”
...
“Ơ? Nhân Hoàng ngài cũng muốn đi ạ?”
Hôm sau Lý Niệm Nhi đang định xuất phát thì thấy Giang Ly dẫn một cô gái đẹp bọc kín như cái bánh chưng, nói hai bọn họ cũng muốn tới ngôi mộ.
Tại sao đối phương đến mặt cũng không thấy, mình lại cảm thấy đẹp?
Lý Niệm Nhi nghĩ không ra.
“Đúng vậy, thời tiết nóng nực, muốn tìm chỗ mát mẻ.” Giang Ly mở mắt nói dối, hoàn toàn không đếm xỉa Nguyên Anh kỳ đã nóng lạnh không cần lo.
Lý Niệm Nhi là Nguyên Anh kỳ, đương nhiên cũng biết điều này, nhưng nàng thấy Giang Nhân Hoàng tất có thâm ý nên nàng âm thầm ghi nhớ.
Ngày tháng năm nào đó, Giang Nhân Hoàng tự làm mẫu cho mình làm thế nào phản phác quy chân.
“Vị kia là...”
“Ngươi có thể coi nàng là người thường không có tu vi.”
“Ta tên Hồng.” Hồng Trần Tiên tử âm thanh mang theo một cỗ nhẹ nhàng mà trống trải ý.
Lúc này Trương Khổng Hổ còn đang ngủ, tuy tu sĩ thường sau khi tăng tu vi sẽ chọn đả tọa thay cho ngủ nhưng Trương Khổng Hổ luôn thấy ngủ vẫn thoải mái hơn, mỗi ngày đều kiên trì đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook