“Mỹ nhân thường hay ngủ, ta đưa nàng tới kim ốc ba năm, nàng ngủ tròn ba năm, hiếm khi tỉnh dậy. Dù bên ngoài có ồn ào thế nào nàng cũng không bị đánh thức.” Mộng Giang Hoàng giải thích, không thì ba người bọn họ cũng không dám đánh ầm ĩ cứ như độ lôi kiếp vậy.

“Các ngươi không được phép nhìn, mỹ nhân là của ta!” Mộng Giang Hoàng lại có vẻ mất khống chế, bị Giang Ly xách ra kim ốc với một tay, lúc này Mộng Giang Hoàng mới hồi thần lại.

Ngụy Hoàng và Trương Khổng Hổ thấy thế cũng nhanh chóng đi ra kim ốc, vừa rồi bọn họ cũng suýt nữa thất lễ giống Mộng Giang Hoàng.

“Ngươi tìm được người này ở đâu?”

“Lúc trước Tây thú(1), ta một mình vào rừng sâu, vốn định săn con gấu đen không ngờ lại phát hiện có một vị mỹ nhân như thiên tiên ngủ say ở cổ thụ, ta tự giác nhục thể phàm thai, không xứng chạm vào mỹ nhân nên nhờ lực hư không đưa mỹ nhân về hoàng cung, xây tòa kim ốc để an trí mỹ nhân. Giang Nhân Hoàng, ngài nhìn thấy mỹ nhân không có cảm giác gì sao?”

(1) Đi săn ở phía Tây.

“Cảm giác? Rất đẹp.”

“Chỉ vậy?” Ngụy Hoàng hỏi.

“Đẹp nhất trong những nữ tử ta từng thấy.”

“Hết rồi?” Trương Khổng Hổ hỏi.

“Hết rồi.”

“Không có dục vọng muốn chiếm làm của riêng, cung phụng thưởng thức?”

“Không có.”

“Tâm tính Giang ca hơn hẳn người thường.” Ba người có thể nói gì đây, ba người chỉ có thể nói vậy.

“Nữ tử này có can hệ rất lớn, ta đi Hồng Trần Tịnh Thổ một chuyến, có một số việc muốn xác nhận, mong nhị vị quốc quân bảo vệ tốt bản tâm đừng bị mĩ sắc mê hoặc đôi mắt. Còn Khổng Hổ, trông chừng cửa kim ốc giúp ta, trước khi ta về đừng để kẻ nào đi vào.”

Giang Ly dặn dò một hồi vẫn không yên tâm lắm, bóp nát ngọc phiến bày ra đại trận.

Có lẽ vì thiên phú dồn hết vào chiến đấu vào tu vi nên đối với trận pháp, luyện đan, luyện khí vv… Giang Ly dốt đặc cán mai, bây giờ bày trận toàn dựa vào ngọc phiến Tông chủ Đạo tông cho hắn.

Không phải hắn chưa thử tự học mấy cái này, sau nhiều lần thử, hắn hoàn toàn từ bỏ hi vọng tu tiên bách nghệ.

Giờ Giang Ly cũng ngóng trông mình có thể phi thăng Tiên giới, nghe nói trở thành Tiêu Dao Thiên Tiên rồi có thể nhất pháp thông vạn pháp, đến lúc đó có lẽ mình có thể học được vài tu tiên bách nghệ rồi.

Mong hệ thống có thể cho ta phi thăng được thật.

...

Tây Vực Cửu Châu có hai đại tông môn nổi bật nhất, một là có Phật Môn từ bi vi hoài, hai là Hồng Trần Tịnh Thổ chỉ có nữ tử.

Phật Môn là công đức hành thiện thiên hạ, tạo phúc báo đời sau, là tông môn ai ai cũng biết. Còn Hồng Trần Tịnh Thổ thì gần như ẩn thế, ít có người ra ngoài, thế nhân chỉ nghe tên chứ không thấy người, nên truyền thuyết về Hồng Trần Tịnh Thổ có rất nhiều, độ tin cậy thì không cao.

Nghe nói nữ tử trong Hồng Trần Tịnh Thổ cảm thấy quần áo là vật dơ bẩn, nên áo không che thân, Giang Ly biết đó là giả.

Nghe nói đệ tử Hồng Trần Tịnh Thổ không thể bị nam tử đụng vào, nếu không phải gả cho người đó, Giang Ly biết đó là giả.

Nghe nói Hồng Trần Tịnh Thổ thanh tĩnh vô vi chưa bao giờ nổi giận, Giang Ly biết đó là giả.

Nghe nói Tổ sư Hồng Trần Tịnh Thổ mỹ mạo vạn cổ không có ai, đến Phật tổ cũng dao động, Giang Ly biết này là thật.

Giang Ly đứng ở ngoài đại trận hộ tông, cao giọng nói: “Giang Ly mạo muội tới Hồng Trần Tịnh Thổ chơi, mong được thứ lỗi!”

“Nếu là mạo muội tới chơi, vậy thứ không thể tiếp đãi.”

Một giọng nói Giang Ly quen thuộc truyền ra từ trong trận, trong giọng nói đầy sự chán ghét không hề che giấu, chính là Chưởng giáo Hồng Trần Tịnh Thổ Thanh Dục đạo cô.

Giang Ly biết nguyên nhân vì sao. Thanh Dục đạo cô ái mộ một vị Phật tử Tu Di sơn, nhưng Phật tử này lại tâm thuật bất chính nên bị mình giết. Tuy sau đó Thanh Dục đạo cô di tình biệt luyến, lại ái mộ một vị Phật tử khác nhưng vẫn không quên thù của tình nhân trước.

Sau này, Hồng Trần Tịnh Thổ có một tiên thụ sắp chết, bèn treo thưởng thiên hạ, nói người cứu sống tiên thụ có thể chọn một món bảo vật trong bảo khố.

Giang Ly cứu sống tiên thụ xong tới cửa đòi bảo vật, Thanh Dục đạo cô vẫn giữ lời hứa cho Giang Ly vào kho chọn lựa nhưng lời nói lại đầy châm chọc, Giang Ly dưới sự tức giận lấy chìa khố bảo khố, làm đệ tử Hồng Trần Tịnh Thổ đành phải xuống núi nghĩ cách kiếm tiền, vẽ nên bao câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.

Mười năm sau Giang ly mới trả lại chìa khóa.

“Sư tôn, Giang Ly... Giang Nhân Hoàng tới chơi, sao chúng ta có thể quá đáng thế được.”

Một giọng nói khác Giang Ly quen thuộc truyền ra từ trong trận, giọng nói trong trẻo, êm tai dễ nghe.

Đại trận hộ tông mở ra, Giang Ly thấy dưới sơn môn, hai vị đạo cô áo trắng đứng đấy, tuy đều dung mạo xuất chúng, nhưng người mặt đầy chán ghét, người thì mặt cười dịu dàng.

Người thứ hai chính là Thánh Nữ Hồng Trần Tịnh Thổ - Tịnh Tâm Thánh Nữ, tu vi và uy vọng trong môn đều đã hơn cả sư tôn Thanh Dục đạo cô của mình.

Nàng từng nói nhỏ cho Giang Ly biết, sở dĩ không muốn làm Chưởng giáo chỉ có một nguyên nhân.

Danh hiệu Tịnh Tâm đạo cô không dễ nghe.

“Phong thái Giang Nhân Hoàng vẫn như trước, tiêu diêu tự tại, Tịnh Tâm ước ao.” Tịnh Tâm Thánh Nữ mỉm cười nghênh đón Giang Ly, cực kỳ khác xa với nụ cười xa cách ngàn dặm thường ngày.

Thanh Dục đạo cô thầm nghĩ không có đầu óc, ngươi thấy Giang Ly có khi nào không có chuyện mà tới tìm ngươi, còn tiêu diêu tự tại, cái này cũng nhất định là có chuyện.

“Từ biệt nhiều năm, Tịnh Tâm Thánh Nữ vẫn dịu dàng như vậy, tốt hơn vị đạo cô cố tình gây sự nào đó nhiều.”

Tịnh Tâm Thánh Nữ che miệng cười khẽ, Thanh Dục đạo cô nổi gân xanh, vội vàng an ủi mình, ngươi đánh không lại hắn, ngươi đánh không lại hắn...

“Lần này ta tới là có chuyện thỉnh giáo.” Giang Ly không giỡn nữa, nghiêm túc nói.

“Mời Giang Nhân Hoàng lên núi nói chuyện.” Tịnh Tâm Thánh Nữ mời Giang Ly vào Hồng Trần Tịnh Thổ.

Lên núi, Giang Ly kể chuyện Hoàng triều Mộng Giang phát hiện mĩ nữ lại, Tịnh Tâm Thánh Nữ và Thanh Dục đạo cô cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

“Ta nghi ngờ đó là Tổ sư của quý tông, nàng đã sống lại rồi!” Cuối cùng Giang Ly nói ra suy đoán của mình.

Giang Ly chưa từng gặp Tổ sư Hồng Trần Tịnh Thổ nhưng từng thấy tranh Tổ sư trong bảo khố, lúc đó kinh vi thiên nhân (2), để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

(2) Kinh ngạc trước sắc đẹp, tài năng người nào đó, cảm thấy chỉ là tiên chứ người phàm không thể có, hay làm ra được.

Cửu Châu chỉ có thuyết luân hồi chuyển thế, nhưng chưa bao giờ nghe nói chuyện có người chết sống lại, Giang Ly nói lời này thật sự là trái với thường thức, nhưng Tịnh Tâm Thánh Nữ và Thanh Dục đạo cô lại không lập tức phản bác.

Mà hơi tán thành cách nói của Giang Ly!

Quả thật Tổ sư các nàng không thể nghĩ theo lẽ thường.

Nhớ ngày xưa Thang trời thành tiên còn chưa biến mất, có một vị tiên nhân hạ phàm vẫn lưu lại Cửu Châu, không về Tiên giới.

Tiên tử ấy mặt đẹp tựa thánh, một nụ cười một ánh mắt đều có khác mị lực, đừng nói là nam tử, dù là nữ tử Độ Kiếp kỳ cũng không chống lại được mị lực của tiên tử này.

Theo tiên tử ấy nói, dung mạo này khiến không ít người cự phách trên Tiên giới động lòng, muốn nàng liệt vào độc chiếm, không tiếc ra tay tàn nhẫn, tiên tử bất đắc dĩ, đành phải chạy trốn tới Cửu Châu.

Tình hình ở Cửu Châu cũng không khá hơn Tiên giới là bao, tiên tử này đi đến đâu là sẽ dẫn đến tranh chấp chỗ đó, nhưng khác với Tiên giới là, tiên tử dù sao là tiên nhân, ở Cửu Châu là tồn tại giống như vô địch, dù có bởi vì nàng mà dẫn tới tranh chấp, cũng có thể trấn áp nhanh chóng.

Đạo tông Hoạt Hóa Thạch nghe nói có nữ tử như vậy, tự mình đến gặp thử, gặp xong tán thưởng nói nàng chính là “Mĩ” thật sự của Thiên Đạo, tiên phàm ở trước mặt Thiên Đạo đều là cỏ khô, ai có thể chống lại sức hấp dẫn của Thiên Đạo?

Mới đầu mọi người cho rằng Đạo tông Hoạt Hóa Thạch là đang miêu tả vẻ đẹp của tiên tử, nhưng khi thấy sức hấp dẫn không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính, không phân biệt giống loài tiên tử, mới phát hiện hóa ra Đạo tông Hoạt Hóa Thạch nói chính là ý trên mặt chữ.

Nàng chính là “Mĩ” của Thiên Đạo.

Tiên tử sáng lập Hồng Trần Tịnh Thổ ở phương Tây, tự xưng Hồng Trần Tiên Tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương