Sau khi Hồng Trần Tiên Tử ẩn cư ở Hồng Trần Tịnh Thổ thì không gặp ai nữa, nhưng dung mạo lại bị họa sĩ vẽ lại, tranh của nàng cũng làm không ít người tranh giành.

Cuối cùng, dưới đề nghị của người có hiểu biết, tiêu hủy tất cả tranh của Hồng Trần Tiên Tử, giờ có lẽ cũng chỉ có trong bảo khố Hồng Trần Tịnh Thổ mới có chân dung Tổ sư.

Tuy Giang Ly kinh thán mỹ mạo của Hồng Trần Tiên Tử nhưng không hề thất thố, này không phải một câu tu vi cao thâm liền có thể giải thích , nhưng lý do chính hắn cũng không rõ.

“Giang mỗ chỉ là người ngoài, không tiện chiêm ngưỡng di dung(1) Tổ sư quý tông, xin hai vị đi lăng mộ xem thử tiên thể Tổ sư quý tông liệu có còn không.”

(1) Di dung người chết.

“Sao Giang Nhân Hoàng lại nói vậy, từ lúc ngươi cứu sống tiên thụ thì ngươi chính là ân nhân của Hồng Trần Tịnh Thổ bọn ta, ân nhân sao có thể xem như người ngoài được.”

Giang Ly không nói được Tịnh Tâm Thánh Nữ, đi đến nơi đặt tiên thể Tổ sư.

Mộ thất Hồng Trần Tiên Tử cực kỳ đơn giản, không có đồ trang sức gì, chính giữa căn phòng trống chỉ có khối thạch anh cao bằng người.

Trong thạch anh trống rỗng, không thấy tiên thể.

“Để phòng tiên thể mình bị người khác lấy mấy, Tổ sư để lại phong ấn ngoài thạch anh , chỉ có Tổ sư mới giải được, chắc chắn là Tổ sư sống lại rồi tự mình rời đi!” Tịnh Tâm Thánh Nữ phán đoán. “Bây giờ không biết Tổ sư thế nào, là khôi phục hoàn toàn ký ức hay chỉ hành động theo bản năng.”

“Quả nhiên, người trong kim ốc chính là Tổ sư các ngươi!” Mặc dù có suy đoán, nhưng có người chết sống lại thật sự xảy ra trước mắt, Giang Ly cũng hơi giật mình.

“Tịnh Tâm, ngươi mau cùng Giang Nhân Hoàng đến chỗ Mộng Giang Hoàng xem thế nào!” Thanh Dục đạo cô lập tức nói, nàng biết đây cũng là suy nghĩ trong lòng Tịnh Tâm Thánh Nữ, nhưng không thể cứ để Tịnh Tâm Thánh Nữ tự mình quyết định, không thì mặt mũi Chưởng giáo như mình để ở đâu?

...

Hoàng triều Mộng Giang gần sát Hồng Trần Tịnh Thổ, không thì Hồng Trần Tiên Tử xuống núi sẽ không bị Mộng Giang Hoàng Tây thú nhặt được.

Hai người nhanh chóng thấy nữ tử hồng y ngủ say trong kim ốc.

“Đúng là Hồng Trần Tổ sư thật!”

Vừa thấy mặt Tịnh Tâm Thánh Nữ liền có cảm giác thân thiết cùng chung dòng máu với hồng y nữ tử, không thì dù có là nữ tính, cũng khó chống mị lực của Hồng Trần Tiên Tử.

Hồng Trần Tịnh Thổ mĩ nữ đông đảo nhưng lâu dài không suy là bởi vì đệ tử đến từ hai nơi.

Một là có sư trưởng xuống núi du lịch, nhận ý trung nhân làm đệ tử.

Hai là Hồng Trần Tịnh Thổ có một cây đào tiên, ăn tiên đào có thể làm nữ tử mang thai, đứa trẻ sinh ra đương nhiên cũng tính là đệ tử Hồng Trần Tịnh Thổ.

Hồng Trần Tiên Tử đã từng dùng đào tiên.

Mà Tịnh Tâm Thánh Nữ đương nhiên thuộc trường hợp thứ hai.

“Vẻ đẹp của Tổ sư, quả thực không phải phàm tục chúng ta có thể so sánh.”

Tuy Tịnh Tâm Thánh Nữ có tự tin với mỹ mạo của mình nhưng không tự đại đến so với Vạn Cổ Duy Nhất Hồng Trần Tiên Tử.

Mình cao lắm tính là mĩ nữ 5000 năm mới gặp.

“Nhưng sao Tổ sư vẫn ngủ say vậy, khi nào mới tỉnh lại được đây?”

“Có lẽ Mộng Giang Hoàng biết câu trả lời.”

...

“Chuyện chính là vậy, nữ tử đó là Tổ sư khai phái Hồng Trần Tịnh Thổ, không biết là người chết sống lại vẫn là nhục thân sinh linh, giờ nàng vẫn ngủ say, có lẽ là do chuyển hoán từ chết sống lại còn chưa thích nghi được. Thế nào, ngươi có biết làm sao để nàng tỉnh lại không?”

Tuy Cửu Châu không có chuyện người chết sống lại, nhưng trong thư tay tiên nhân để lại có ghi lại tình huống này, có thể sống lại chỉ có hai trường hợp, một là linh hồn trốn khỏi địa phủ trở về dương gian, hai là linh hồn nguyên bản biến mất, nhục thân sinh ra ý thức mới.

Nhưng trường hợp thứ hai không tính là sống lại thật, chỉ có thể coi như là sinh mệnh mới.

Đám Mộng Giang Hoàng năng lực tiếp thu hơi kém, đợi Giang Ly giải thích hoàn hảo một hồi mới phản ứng lại.

“Giang Nhân Hoàng thật biết nói đùa, sau khi ta đón nàng đến kim ốc, đến chạm vào cũng cảm giác là khinh nhờn, nào dám đánh thức nàng? Tiên tử có khi mấy tháng mới tỉnh lại, có khi mấy ngày là tỉnh, quy luật ta cũng không nắm chắc.”

Giang Ly gật đầu, Mộng Giang Hoàng trả lời không ngoài dự đoán của hắn, vì thế nói với Mộng Giang Hoàng: “Hồng Trần Tiên Tử can hệ quá nhiều, ở chỗ ngươi chỉ gây thêm rắc rối. Hơn nữa nàng là Tổ sư Hồng Trần Tịnh Thổ, ta cùng Tịnh Tâm Thánh Nữ thương lượng với nhau rồi, về tình về lý đều nên đưa nàng về Hồng Trần Tịnh Thổ, không biết ý của ngươi thế nào?”

Mộng Giang Hoàng nghe xong lập tức phản đối: “Đương nhiên không được, Hồng Trần Tiên Tử ngủ ở chỗ ta đã ba năm, đã quen nơi này từ lâu, các ngươi không thể đưa nàng đi được!”

Mặc dù biết Hồng Trần Tiên Tử thân phận tôn quý, lai lịch kinh người nhưng hắn vẫn không muốn trơ mắt để một mỹ nhân như vậy cho người ta mang đi mất.

Phải biết lần này mà đi có lẽ mình sẽ không được thấy nàng nữa.

“Ta biết quy tắc của các ngươi, gặp chuyện không quyết, nắm đấm là mạnh nhất, cường giả vi tôn, nhược giả ăn đất, đến đi, ta so mấy chiêu với Mộng Giang Hoàng ngươi.” Giang Ly cũng không hi vọng hai quốc quân này có được giác ngộ gì, không phải đánh một trận thôi à, dễ như ăn cháo.

“Vậy đắc tội rồi!” Mộng Giang Hoàng trầm giọng, sức lực sung túc.

“Ta nữa!” Ngụy Hoàng cũng bước lên, khí thế có phần ngang với Mộng Giang Hoàng, y cũng không chịu cho Giang Ly đưa Hồng Trần Tiên Tử đi.

Tổ sư Hồng Trần Tịnh Thổ thì sao, chỉ là một trong lục đại tông môn, hai đại vạn cổ Hoàng triều bọn họ cũng từng có tiên nhân, gốc gác không kém gì Hồng Trần Tịnh Thổ, hai vị quốc quân bọn họ chẳng lẽ không xứng với Hồng Trần Tiên Tử sao?

Bọn họ không phục!

Nhân Hoàng thì thế nào, mọi người đều xem như vua, địa vị của ngươi dù cao hơn bọn ta, nhưng nói dẫn đi là dẫn được à?

Nhân Hoàng điện Cửu Châu Cộng Tôn thì sao, hai đại Hoàng triều bọn ta lần này không kính nữa!

Trương Khổng Hổ thấy thế vội vàng né ra xa, mắc công lan đến mình. Không giống hai tên ngu ngốc kia, hắn từng thấy Giang Ly ra tay rồi, Vực Ngoại Thiên Ma từng phải trả giá cực nhiều thương vong mới đánh chết được lại bị Giang Ly giết lung tung cứ như bổ dưa.

Đại Thừa kỳ mạnh sâu không thể lường!

Mộng Giang Hoàng mặc hoàng bào tôn quý hoa lệ, đầu đội miện Bình Thiên, tay cầm Tinh Hán Kim trượng, giơ tay chỉ ên trời, Tinh Hà ẩn nấp dưới ánh nắng lại xuất hiện trên trời, từng tinh quang lấp lánh ẩn chứa vô tận Tinh thần chi lực, hội tụ vào Tinh Hán Kim trượng, khí tức Mộng Giang Hoàng liên tục tăng lên, giống như Đại đế tay nắm Tinh Hà!

Quốc vận Hoàng triều Mộng Giang, Tinh Hán Xán Lạn!

Mộng Giang Hoàng cởi bỏ áp chế với quốc vận Hoàng triều Đại Ngụy, để quốc vận Đại Ngụy cũng có thể đến đây.

Ngụy Hoàng không chịu thua kém, mặc hoàng bào hoa văn quy xà, cầm ngọc tỷ Truyền Quốc trong tay, tám chữ triện “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương” sáng ngời rực rỡ, dần dần méo mó biến hình, cuối cùng hợp thành hình vẽ Huyền Vũ, Nhâm Quý ứng với Thủy phương Bắc mỗi giọt nước đều nặng tựa núi lượn quanh Ngụy Hoàng, làm y giống như Thượng Cổ thần minh chỉ tay che trời!

Quốc vận Hoàng triều Đại Ngụy, Thủy Thần Huyền Vũ!

“Giang Nhân Hoàng, đến ứng chiến!”

Hai vị quốc quân cùng hét, lúc này bọn họ ý thức rõ ràng, dùng hết tất cả bản lĩnh võ trang chính mình, không biết là còn mạnh hơn bao nhiêu so với lúc đánh Trương Khổng Hổ!

Ba giây sau.

Mộng Giang Hoàng nằm dưới đất thoi thóp kêu: “Ngự y... Mau truyền ngự y cứu quả nhân...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương