Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 22: Đến Tìm Tôi?
Nói xong, Nam Tinh quay đầu bỏ đi, không quan tâm đến khuôn mặt khó coi của Giả Tịnh Văn.
Buổi chiều tan học. Vừa ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một người ngồi trên chiếc xe chuyên dùng thường để đón cô ta.
Lâm Giao Giao vênh váo bước xuống khỏi xe, kiêu ngạo hất mái tóc ngắn của cô ta.
Lâm Giao Giao dựa vào xe, khoanh hai tay trước ngực: "Nam Tinh, cô thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi."
Vừa nói Lâm Giao Giao nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới.
Nam Tinh nhìn cô ta nhíu mày, cô ta bám dai thật. Nghĩ vậy mi mắt cô rũ xuống trong giây lát.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Lâm Giao Giao: "Nhưng mà, dù cô có giỏi như thế nào đi nữa, thì chẳng phải cô vẫn phải theo tôi đi gặp anh trai tôi sao?"
Nói xong, Lâm Giao Giao cầm điện thoại di động đưa cho Nam Tinh.
Điện thoại đang gọi đi, Lâm Giao Giao trực tiếp bấm loa ngoài. Sau đó, một giọng nói vọng ra từ điện thoại: "Tiểu Tinh, con đã làm anh trai của Giao Giao bị thương. Cho dù như thế nào, con cũng nên đi xin lỗi người ta một tiếng."
Vừa nghe thấy, Nam Tinh nhận ra đây là giọng của mẹ cô. Giọng nói trong điện thoại tiếp tục vang lên: "Tiểu Tinh, con nhanh chóng đến bệnh viện với Giao Giao. Mẹ với ba không có ở nhà. Con có thể giúp ba mẹ được không? Đừng gây chuyện nữa, được không?"
Những lời này, với Nam Tinh giống như là một gánh nặng.
Lâm Giao Giao cười đắc ý, trực tiếp vươn tay mở cửa xe.
"Nam Tinh, đi thôi. Theo tôi đi gặp anh trai."
Tiếp đó Lâm Giao Giao dựa sát vào Nam Tinh, nói bằng một tông giọng chỉ có hai người họ nghe thấy.
"Nếu cô không quỳ xuống xin lỗi, tôi và anh trai nhất quyết sẽ không tha thứ cho cô!"
Nam Tinh liếc cái điện thoại trong tay Lâm Giao Giao. Sau đó, nói chuyện với người bên kia điện thoại: "Bà là ai?"
Lâm Giao Giao sửng sốt một chút, dĩ nhiên người phía bên kia điện thoại cũng ngạc nhiên: "Tiểu.. Tiểu Tinh à, con đang nói gì vậy? Ta là mẹ con đây."
Nam Tinh đeo balo nói với một giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mẹ ở đâu ra. Cô à, đừng có đùa tôi."
Nói xong, cô vung nhẹ tay lên. Chiếc điện thoại Lâm Giao Giao của rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan tành.
Lâm Giao Giao không thể tin được Nam Tinh lại nói như vậy, cô ta có chút choáng váng: "Nam Tinh, sao cô dám ăn nói mẹ ruột của mình như vậy?"
Nam Tinh nhướn mi lên, vươn tay chạm vào tóc của Lâm Giao Giao.
Lâm Giao Giao muốn trốn, nhưng tay kia của Nam Tinh đã bóp lấy cổ của Lâm Giao Giao, khiến cô ta không thể tránh ra được.
Nam Tinh cụp mắt xuống, một lọn tóc xoăn nhẹ rớt xuống che phủ biểu cảm gương mặt của Nam Tinh: "Lâm Giao Giao, tôi đoán là cô không muốn mái tóc này của mình nữa rồi."
Lâm Giao Giao sững người khi Nam Tinh nhắc đến việc mái tóc của cô ta bị Nam Tinh cắt đi.
Trong phút chốc, những gì xảy ra vào ngày hôm đó hiện lên trong đầu của Lâm Giao Giao. Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Lúc này Nam Tinh mới buông tay ra.
Lâm Giao Giao đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống đất. Mãi một lúc sau cô mới tự mình lên xe, đóng sập cửa lại rồi bỏ đi.
Cảnh này bị Tần Dịch đang ngồi ở trong xe phía đối diện nhìn thấy. Đương nhiên, cuộc nói chuyện của cả hai người cũng bị anh ta nghe thấy toàn bộ.
Tần Dịch ngồi trong xe nhìn về hướng Nam Tinh đang rời đi, trên mặt hiện ra một chút châm chọc.
Không chỉ ảo tưởng kiêu ngạo, mà còn quên cả gốc gác của mình. Cô ta thậm chí còn không nhận cha mẹ của mình sao?
Tần Dịch hạ mắt xuống, đặt quyển tạp chí trên tay sang một bên.
Tài xế thấy vậy mới lên tiếng: "Cậu chủ, chủ tịch đã có được tin tức của thiếu gia nhà họ Quân, nói là anh đang nhập viện tại một bệnh viện tư trong thành phố. Anh ấy không nhận lời thăm hỏi của bất cứ ai."
Tần Dịch suy nghĩ một chút: "Cha có phát hiện người của Quân gia định đến Tế Long không?"
"Vẫn chưa. Nhưng sáng nay Quân gia đã tổ chức một cuộc họp báo và nói rằng họ có ý định khởi công một công trình xây dựng ở Tế Long. Dự án này đã được chính phủ xét duyệt, nằm ở vùng phía tây của Tế Long. Có lẽ, Quân gia đến đây vì chuyện này."
"Cha tôi định tham gia vào sao? Nhưng Quân gia, có lẽ không có ý định hợp tác với công ty ở địa phương."
"Thiếu gia Quân gia hình như cũng trạc tuổi với cậu. Ý của chủ tịch là muốn cậu thử một chút. Có lẽ sẽ có cơ hội."
Tần Dịch ngẩn đầu, dựa vào cửa sổ xe: "Kế hoạch của cha tôi là gì?"
"Ông ấy hy vọng có thể hợp tác và đạt được những lợi ích cho cả hai bên."
Tài xế nói một cách mơ hồ. Nhưng Tần Dịch vẫn có thể hiểu được và trả lời: "Ừm, tôi sẽ cố gắng."
Mặc dù Tần gia khởi nghiệp trong lĩnh vực giải trí nhưng vẫn hy vọng mở rộng sang các mảng khác có quy mô lớn hơn như bất động sản.
Những cố gắng bao năm này đều thành công tốt đẹp, hiện tại Tần gia chỉ thiếu một cái cơ hội.
Tần Dịch chỉnh lại quần áo: "Đi thôi."
"Được, cậu chủ." Xe chậm rãi xuất phát rời khỏi trường.
* * *
Hai ngày sau, trong một bệnh viện tư trong thành phố. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp nơi.
Quân Trí mang quần áo bệnh nhân dựa vào trên giường, ánh mắt nhìn về phía cửa một vòng.
Bạch Vũ đang đứng ở cửa, rất tự nhiên cúi đầu nói: "Thiếu gia, cô Nam Tinh không có ở đây."
Đôi mắt xám nhạt của Quân Trí vẫn còn những vệt máu đỏ chưa tan hết, giống như là không nghỉ ngơi đầy đủ.
Bạch Vũ nói xong, cầm khay thuốc trong tay đi vào. Trên khay thuốc, có hàng chục loại thuốc đủ màu chất thành đống.
Quân Trí liếc nhìn đống thuốc không nói gì, Bạch Vũ thì thào nói: "Thiếu gia, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Anh mặt mày cau có, trông có vẻ vô cùng tức giận. Mí mắt cụp xuống để che đi sự giận dữ trong mắt mình. Chậm rãi giơ tay lên, lấy ngẫu nhiên hai viên thuốc trong đống thuốc đó rồi cho vào miệng.
Bạch Vũ không nói chuyện, chỉ đặt thuốc lên bàn rồi yên lặng chờ đợi. Thiếu gia uống thuốc hoàn toàn là dựa vào tâm trạng. Dù có uống thuốc thì hiệu quả cũng vô cùng chậm.
Nếu tâm trạng tốt hơn, có lẽ anh sẽ uống thuốc. Nhưng những lúc tâm trạng không tốt, anh trực tiếp ném thẳng thuốc vào thùng rác.
Quân Trí uống hai viên, vị đắng ngập tràn trong khoang miệng. Thân hình anh gầy gò, xương quai xanh cũng nhô lên vô cùng rõ ràng. Trong mắt hiện lên vẻ chán ghét không cách nào chịu nổi.
Những loại thuốc này, anh đã uống từ năm năm tuổi đến tận bây giờ.
Đôi mắt khép hờ, bỏ qua khay thuốc trên bàn.
Ánh mắt của anh nhìn đi chỗ khác, dựa vào đầu giường không nhúc nhích.
Bạch Vũ nhìn thấy thiếu gia như vậy, rõ ràng là không có ý định uống thuốc. Bạch Vũ biết có thuyết phục cũng vô ích, nên anh ta cũng không nói gì.
Cửa mở ra: "Nhị thiếu gia vài ngày nữa sẽ đến Tế Long."
Quân Trí nhướng mi.
"Anh ta đến làm gì?"
"Tập đoàn Quân thị đang có kế hoạch xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở Tế Long, khu đất đó đã được chính phủ phê duyệt. Nhị thiếu gia có ý muốn đến kiểm tra lại."
Mí mắt Quân Trí sụp xuống, anh chắc chắn không tin họ đến Tế Long chỉ vì khu nghỉ dưỡng đó. Giọng anh khàn khàn: "Đến tìm tôi sao?"
"Thiếu gia, cậu đừng lo lắng."
Mí mắt anh vẫn rũ xuống, lông mi đen lay động trong chốc lát, không nói tiếp nữa.
Buổi chiều tan học. Vừa ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một người ngồi trên chiếc xe chuyên dùng thường để đón cô ta.
Lâm Giao Giao vênh váo bước xuống khỏi xe, kiêu ngạo hất mái tóc ngắn của cô ta.
Lâm Giao Giao dựa vào xe, khoanh hai tay trước ngực: "Nam Tinh, cô thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi."
Vừa nói Lâm Giao Giao nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới.
Nam Tinh nhìn cô ta nhíu mày, cô ta bám dai thật. Nghĩ vậy mi mắt cô rũ xuống trong giây lát.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Lâm Giao Giao: "Nhưng mà, dù cô có giỏi như thế nào đi nữa, thì chẳng phải cô vẫn phải theo tôi đi gặp anh trai tôi sao?"
Nói xong, Lâm Giao Giao cầm điện thoại di động đưa cho Nam Tinh.
Điện thoại đang gọi đi, Lâm Giao Giao trực tiếp bấm loa ngoài. Sau đó, một giọng nói vọng ra từ điện thoại: "Tiểu Tinh, con đã làm anh trai của Giao Giao bị thương. Cho dù như thế nào, con cũng nên đi xin lỗi người ta một tiếng."
Vừa nghe thấy, Nam Tinh nhận ra đây là giọng của mẹ cô. Giọng nói trong điện thoại tiếp tục vang lên: "Tiểu Tinh, con nhanh chóng đến bệnh viện với Giao Giao. Mẹ với ba không có ở nhà. Con có thể giúp ba mẹ được không? Đừng gây chuyện nữa, được không?"
Những lời này, với Nam Tinh giống như là một gánh nặng.
Lâm Giao Giao cười đắc ý, trực tiếp vươn tay mở cửa xe.
"Nam Tinh, đi thôi. Theo tôi đi gặp anh trai."
Tiếp đó Lâm Giao Giao dựa sát vào Nam Tinh, nói bằng một tông giọng chỉ có hai người họ nghe thấy.
"Nếu cô không quỳ xuống xin lỗi, tôi và anh trai nhất quyết sẽ không tha thứ cho cô!"
Nam Tinh liếc cái điện thoại trong tay Lâm Giao Giao. Sau đó, nói chuyện với người bên kia điện thoại: "Bà là ai?"
Lâm Giao Giao sửng sốt một chút, dĩ nhiên người phía bên kia điện thoại cũng ngạc nhiên: "Tiểu.. Tiểu Tinh à, con đang nói gì vậy? Ta là mẹ con đây."
Nam Tinh đeo balo nói với một giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mẹ ở đâu ra. Cô à, đừng có đùa tôi."
Nói xong, cô vung nhẹ tay lên. Chiếc điện thoại Lâm Giao Giao của rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan tành.
Lâm Giao Giao không thể tin được Nam Tinh lại nói như vậy, cô ta có chút choáng váng: "Nam Tinh, sao cô dám ăn nói mẹ ruột của mình như vậy?"
Nam Tinh nhướn mi lên, vươn tay chạm vào tóc của Lâm Giao Giao.
Lâm Giao Giao muốn trốn, nhưng tay kia của Nam Tinh đã bóp lấy cổ của Lâm Giao Giao, khiến cô ta không thể tránh ra được.
Nam Tinh cụp mắt xuống, một lọn tóc xoăn nhẹ rớt xuống che phủ biểu cảm gương mặt của Nam Tinh: "Lâm Giao Giao, tôi đoán là cô không muốn mái tóc này của mình nữa rồi."
Lâm Giao Giao sững người khi Nam Tinh nhắc đến việc mái tóc của cô ta bị Nam Tinh cắt đi.
Trong phút chốc, những gì xảy ra vào ngày hôm đó hiện lên trong đầu của Lâm Giao Giao. Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Lúc này Nam Tinh mới buông tay ra.
Lâm Giao Giao đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống đất. Mãi một lúc sau cô mới tự mình lên xe, đóng sập cửa lại rồi bỏ đi.
Cảnh này bị Tần Dịch đang ngồi ở trong xe phía đối diện nhìn thấy. Đương nhiên, cuộc nói chuyện của cả hai người cũng bị anh ta nghe thấy toàn bộ.
Tần Dịch ngồi trong xe nhìn về hướng Nam Tinh đang rời đi, trên mặt hiện ra một chút châm chọc.
Không chỉ ảo tưởng kiêu ngạo, mà còn quên cả gốc gác của mình. Cô ta thậm chí còn không nhận cha mẹ của mình sao?
Tần Dịch hạ mắt xuống, đặt quyển tạp chí trên tay sang một bên.
Tài xế thấy vậy mới lên tiếng: "Cậu chủ, chủ tịch đã có được tin tức của thiếu gia nhà họ Quân, nói là anh đang nhập viện tại một bệnh viện tư trong thành phố. Anh ấy không nhận lời thăm hỏi của bất cứ ai."
Tần Dịch suy nghĩ một chút: "Cha có phát hiện người của Quân gia định đến Tế Long không?"
"Vẫn chưa. Nhưng sáng nay Quân gia đã tổ chức một cuộc họp báo và nói rằng họ có ý định khởi công một công trình xây dựng ở Tế Long. Dự án này đã được chính phủ xét duyệt, nằm ở vùng phía tây của Tế Long. Có lẽ, Quân gia đến đây vì chuyện này."
"Cha tôi định tham gia vào sao? Nhưng Quân gia, có lẽ không có ý định hợp tác với công ty ở địa phương."
"Thiếu gia Quân gia hình như cũng trạc tuổi với cậu. Ý của chủ tịch là muốn cậu thử một chút. Có lẽ sẽ có cơ hội."
Tần Dịch ngẩn đầu, dựa vào cửa sổ xe: "Kế hoạch của cha tôi là gì?"
"Ông ấy hy vọng có thể hợp tác và đạt được những lợi ích cho cả hai bên."
Tài xế nói một cách mơ hồ. Nhưng Tần Dịch vẫn có thể hiểu được và trả lời: "Ừm, tôi sẽ cố gắng."
Mặc dù Tần gia khởi nghiệp trong lĩnh vực giải trí nhưng vẫn hy vọng mở rộng sang các mảng khác có quy mô lớn hơn như bất động sản.
Những cố gắng bao năm này đều thành công tốt đẹp, hiện tại Tần gia chỉ thiếu một cái cơ hội.
Tần Dịch chỉnh lại quần áo: "Đi thôi."
"Được, cậu chủ." Xe chậm rãi xuất phát rời khỏi trường.
* * *
Hai ngày sau, trong một bệnh viện tư trong thành phố. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp nơi.
Quân Trí mang quần áo bệnh nhân dựa vào trên giường, ánh mắt nhìn về phía cửa một vòng.
Bạch Vũ đang đứng ở cửa, rất tự nhiên cúi đầu nói: "Thiếu gia, cô Nam Tinh không có ở đây."
Đôi mắt xám nhạt của Quân Trí vẫn còn những vệt máu đỏ chưa tan hết, giống như là không nghỉ ngơi đầy đủ.
Bạch Vũ nói xong, cầm khay thuốc trong tay đi vào. Trên khay thuốc, có hàng chục loại thuốc đủ màu chất thành đống.
Quân Trí liếc nhìn đống thuốc không nói gì, Bạch Vũ thì thào nói: "Thiếu gia, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Anh mặt mày cau có, trông có vẻ vô cùng tức giận. Mí mắt cụp xuống để che đi sự giận dữ trong mắt mình. Chậm rãi giơ tay lên, lấy ngẫu nhiên hai viên thuốc trong đống thuốc đó rồi cho vào miệng.
Bạch Vũ không nói chuyện, chỉ đặt thuốc lên bàn rồi yên lặng chờ đợi. Thiếu gia uống thuốc hoàn toàn là dựa vào tâm trạng. Dù có uống thuốc thì hiệu quả cũng vô cùng chậm.
Nếu tâm trạng tốt hơn, có lẽ anh sẽ uống thuốc. Nhưng những lúc tâm trạng không tốt, anh trực tiếp ném thẳng thuốc vào thùng rác.
Quân Trí uống hai viên, vị đắng ngập tràn trong khoang miệng. Thân hình anh gầy gò, xương quai xanh cũng nhô lên vô cùng rõ ràng. Trong mắt hiện lên vẻ chán ghét không cách nào chịu nổi.
Những loại thuốc này, anh đã uống từ năm năm tuổi đến tận bây giờ.
Đôi mắt khép hờ, bỏ qua khay thuốc trên bàn.
Ánh mắt của anh nhìn đi chỗ khác, dựa vào đầu giường không nhúc nhích.
Bạch Vũ nhìn thấy thiếu gia như vậy, rõ ràng là không có ý định uống thuốc. Bạch Vũ biết có thuyết phục cũng vô ích, nên anh ta cũng không nói gì.
Cửa mở ra: "Nhị thiếu gia vài ngày nữa sẽ đến Tế Long."
Quân Trí nhướng mi.
"Anh ta đến làm gì?"
"Tập đoàn Quân thị đang có kế hoạch xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở Tế Long, khu đất đó đã được chính phủ phê duyệt. Nhị thiếu gia có ý muốn đến kiểm tra lại."
Mí mắt Quân Trí sụp xuống, anh chắc chắn không tin họ đến Tế Long chỉ vì khu nghỉ dưỡng đó. Giọng anh khàn khàn: "Đến tìm tôi sao?"
"Thiếu gia, cậu đừng lo lắng."
Mí mắt anh vẫn rũ xuống, lông mi đen lay động trong chốc lát, không nói tiếp nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook