Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 23: Cái Này Còn Cần Tài Năng Sao?
Ngày hôm sau.
Nam Tinh đi vòng vòng quanh trường và đi đến một căn phòng.
Lúc này tất cả các sinh viên đều đi ăn cơm, trong phòng không có người. Đàn piano trong phòng có tổng cộng hai cái đặt ở đối diện nhau.
Có thể là bởi vì tuần sau là buổi biểu diễn, không có thời gian để rút lui. Thế là cô bước vào căn phòng đi đến bên một cây đàn piano màu đen.
Sau đó, cô ngồi xuống lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua bản nhạc, là một phần trong bản nhạc ánh trăng của Beethoven.
Những ngón tay mảnh mai đặt lên phím đàn, lần lượt nhấn phím, chậm dần đều.
Đặt một tay lên trên ghế, cô chỉ dùng một tay để đánh.
Mí mắt Nam Tinh rũ xuống. Nếu có ai đó ở đây, có lẽ sẽ nghe thấy được những âm thanh chậm rãi vang lên trong căn phòng.
Cho đến khi có một tiếng chế nhạo vang lên, phá vỡ nhịp điệu của bản nhạc.
Nam Tinh dừng tay lại và nhìn sang.
Giả Tịnh Văn và những người chị em tốt của cô ta đứng cách chỗ cô ngồi không xa. Một bạn nữ trong đó nói:
“Cô đây là đang làm gì vậy? Đánh đàn ở đây mà không thấy xấu hổ sao?”
“Ừ, cô không thấy xấu hổ sao?”
“Hay là, người này đang bắt chước Tịnh Vũ? Tôi thật sự không biết cô đang nghĩ gì nữa. Cô nghĩ rằng mình có thể bắt chước Tịnh Vũ sao?”
Giả Tịnh Văn tỏ vẻ không đồng ý.
“Cô không nên nói như vậy, nếu không Nam Tinh sẽ buồn.”
“Không biết xấu hổ dám đánh ở đây, cô ta còn sợ buồn sao.”
Giả Tịnh Văn đứng trên thềm, nhìn Nam Tinh từ xa, trên môi nở một nụ cười.
“Nam Tinh, bạn đang chơi bản ánh trăng của Beethoven phải không?”
Nam Tinh liếc nhìn cô ta chứ không nói gì.
Giả Tịnh Văn từng bước đi lại chỗ cô ngồi với ánh mắt tràn ngập sự ấm áp. Sau đó, ngồi xuống chiếc piano đối diện.
“Bản tình ca ánh trăng của Beethoven tớ cũng vô tình tập luyện qua. Tớ có thể dạy cậu cách chơi nó.”
Bên dưới, bạn bè của Giả Tịnh Văn rất ủng hộ cô ta.
“Chà! Tịnh Văn sẽ chơi piano, ghi âm ghi âm.”
Giả Tịnh Văn nhìn theo, đặt hai tay lên phím đàn piano. Ngay sau đó, một giai điệu mượt mà được vang lên từ những phím đàn dưới những ngón tay của cô, giai điệu ánh trăng vang lên trong căn phòng.
Giả Tịnh Văn thể hiện sự tự tin khi chơi piano.
Lần này cô ta chắc chắc phải đánh đổ sự tự tin của Nam Tinh, cô ta không tin, với trình độ này Nam Tinh vẫn dám vác mặt đi dự tiệc sinh nhật và chơi piano ở đó.
Nam Tinh nhấn phím, âm thanh phim đàn trái ngược lại vang lên xen kẽ nhau. Tiết tấu mà Giả Tịnh Văn chơi lộn xộn, gần như bị loạn lên.
Nhìn qua bên kia, ngón tay của Nam Tinh vẫn đang nhấn phím đàn lặp đi lặp lại, chậm rãi từ từ.
Khúc ánh trăng rung động và chậm rãi cứ như vậy xen với khúc nhạc ánh trăng êm ái, trực tiếp đem khúc ánh trăng trở nên rất khó chịu.
Hơn thể, Giả Tịnh Văn không thể nào phớt lờ được tiếng ồn, khiến cho giai điệu càng lúc càng nhanh, càng dồn dập hơn.
Kẹt!
Móng tay của Giả Tịnh Văn vô tình rạch vào phím đàn piani, tạo ra một thanh rất chói tai, cuối cùng cô ta phải dừng lại.
Nhưng cho dù màn đánh đàn của cô ta dừng lại rồi thì Nam Tinh vẫn đang tiếp tục đàn.
Từ đầu tới cuối, tốc độ đánh đàn vẫn không hề thay đổi.
Giả Tịnh Văn đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế đẩu, gương mặt đỏ bừng. Cô ta không thể không nhìn về phía cửa căn phòng. Không biết từ bao giờ, đã có rất đông người tập trung ở lối ra vào của căn phòng.
Có học sinh, có giáo viên, còn có cả lãnh đạo trường đang đứng ở phía cửa quan sát từ xa. Giả Tịnh Văn siết chặt tay lại.
“Nam Tinh, thi đấu không?”
Nam Tinh không ngẩn đầu lên, vẫn tiếp tục chơi giai điệu của mình. Giả Tịnh Văn bị làm lơ, mặt cô càng đỏ hơn.
Nhìn qua, cô ta không thể không nói.
“Tớ không làm khó cậu, chỉ cần cậu chơi được giai điệu tớ đã chơi thì cậu thắng.”
Nam Tinh vẫn không để ý, cũng không có ý muốn thi thố gì cả.
Giọng của Giả Tịnh Văn cao lên một chút.
“Chỉ cần cậu thắng, sau này Giả Tịnh Văn tớ gặp cậu sẽ đi đường vòng.”
Giả Tịnh Văn nói xong, thì Nam Tinh mới dừng tay lại.
Sau đó, Giả Tịnh Văn lại nói tiếp:
“Nhưng nếu cậu thua, nhìn vào máy quay và cậu phải thề là sẽ không bao giờ chạm vào cây đàn piano một lần nào nữa cho đến hết đời!”
Đôi mắt đen của Nam Tinh lẳng lặng nhìn cô.
Giả Tịnh Văn thật sự cảm thấy được sự thay đổi trong chốc lát, như kiểu cô ấy đã nhìn thấu được hết suy nghĩ trong đầu của mình.
Giả Tịnh Văn nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt của Nam Tinh.
Chỉ cần Nam Tinh nói với máy quay là không bao giờ chơi piano nữa, thì Nam Vũ sẽ không mời Nam Tinh chơi đàn nữa.
Nếu không, Nam Tinh sớm muộn cũng sẽ bị mang tiếng, thậm chí Nam Vũ còn có thể bị cho là không có trách nhiệm với người hâm mộ.
Về phần của Nam Vũ, chỉ còn một sự lựa chọn chính là tìm cô ta thay thế.
Giả Tịnh Văn rất tự tin. Cuối cùng, cô ta nghe thấy câu trả lời của Nam Tinh.
“Bắt đầu đi.”
Vừa nghe, Giả Tịnh Văn đã ngồi xuống đàn.
“Trước tiên không nói về độ khó, bản nhạc ánh trăng cậu vừa chơi, tớ sẽ chơi lại cho cậu nghe.”
Ngón tay của Giả Tịnh Văn cũng nhanh chóng rơi xuống phím đàn, điệu nhạc êm ái lại vang lên một lần nữa.
Khi bản nhạc kết thúc, Giả Tịnh Văn nhắm mắt lại. Cô ta cũng đã một thời gian chưa chơi lại bản này, có một vài nốt sai ở đoạn giữa nhưng mức độ hoàn thành cũng đủ để đánh lừa những người không hiểu, không biết chơi piano.
Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.
“Chà! Tịnh Vũ thật tuyệt! Thật tài năng!”
“Tuyệt vời!”
Trong tiếng vỗ tay, khúc nhạc ánh trăng vang lên.
Nam Tinh cao, ngồi thẳng dậy, tay che các phím đàn piano. Tiết mục được bắt đầu.
Giả Tịnh Văn ngạc nhiên, sau đó hai mắt thể hiện sự ngạc nhiên. Nam Tinh thật sự có thể chơi piano?
Vừa rồi là cô ta cố ý giả vời không biết chơi, còn có ý đánh không theo giai điệu?
Nụ cười trên mặt Giả Tịnh Văn tắt hẳn, trên mặt hoàn toàn cứng ngắc.
Không biết khi nào, bản nhạc mà Nam Tinh đánh đã kết thúc. Nam Tinh ngước mặt lên nhìn cô ta.
Đột nhiên Giả Tịnh Văn ngồi xuống, cô ta nghiến răng chơi lại bản nhạc một lần nữa.
Phong cách của tác phẩm này là lặp đi lặp lại, phong cách rất lạ và yêu cầu cũng cực kì khắt khe.
Nhưng cô ta còn chưa đàn xong, bên kia đã đàn theo.
Giả Tịnh Văn chơi một đoạn thì bắt đầu lộn xộn, tâm lí bị mọi người áp đảo.
Nam Tinh thậm chí đã khôi phục lại và tiếp tục chơi. Còn cô thì sai từng cái từng cái một.
Loại áp lực này khiến Giả Tịnh Văn càng ngày càng sụp đổ, càng bị đánh cho ngã quỵ không vực dậy được.
Nghe thấy tiếng nói của Nam Tinh, cô ta dừng lại. Nam Tinh ngẩn đầu nhìn người ngồi đối diện mình.
“Này, cô có thể chơi tốt được không? Còn có thể nghe không?”
Giả Tịnh Văn nghe lời nói của cô thì đột ngột đứng lên, hay bàn tay ấn mạnh vào phím đàn.
“Không thể nào! Làm sao cậu có thể chơi đàn? Không phải cậu nói cậ không có năng khiếu đánh đàn sao? Cậu nói đi!”
Vẻ mặt của Giả Tịnh Văn trở nên khó tin.
“Hay là cậu cố ý bẫy tớ?”
Nam Tinh nói.
“Chỉ là một bản nhạc bình thường. Cái này có gì khó? Cái này còn cần tài năng sao?”
Nam Tinh đi vòng vòng quanh trường và đi đến một căn phòng.
Lúc này tất cả các sinh viên đều đi ăn cơm, trong phòng không có người. Đàn piano trong phòng có tổng cộng hai cái đặt ở đối diện nhau.
Có thể là bởi vì tuần sau là buổi biểu diễn, không có thời gian để rút lui. Thế là cô bước vào căn phòng đi đến bên một cây đàn piano màu đen.
Sau đó, cô ngồi xuống lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua bản nhạc, là một phần trong bản nhạc ánh trăng của Beethoven.
Những ngón tay mảnh mai đặt lên phím đàn, lần lượt nhấn phím, chậm dần đều.
Đặt một tay lên trên ghế, cô chỉ dùng một tay để đánh.
Mí mắt Nam Tinh rũ xuống. Nếu có ai đó ở đây, có lẽ sẽ nghe thấy được những âm thanh chậm rãi vang lên trong căn phòng.
Cho đến khi có một tiếng chế nhạo vang lên, phá vỡ nhịp điệu của bản nhạc.
Nam Tinh dừng tay lại và nhìn sang.
Giả Tịnh Văn và những người chị em tốt của cô ta đứng cách chỗ cô ngồi không xa. Một bạn nữ trong đó nói:
“Cô đây là đang làm gì vậy? Đánh đàn ở đây mà không thấy xấu hổ sao?”
“Ừ, cô không thấy xấu hổ sao?”
“Hay là, người này đang bắt chước Tịnh Vũ? Tôi thật sự không biết cô đang nghĩ gì nữa. Cô nghĩ rằng mình có thể bắt chước Tịnh Vũ sao?”
Giả Tịnh Văn tỏ vẻ không đồng ý.
“Cô không nên nói như vậy, nếu không Nam Tinh sẽ buồn.”
“Không biết xấu hổ dám đánh ở đây, cô ta còn sợ buồn sao.”
Giả Tịnh Văn đứng trên thềm, nhìn Nam Tinh từ xa, trên môi nở một nụ cười.
“Nam Tinh, bạn đang chơi bản ánh trăng của Beethoven phải không?”
Nam Tinh liếc nhìn cô ta chứ không nói gì.
Giả Tịnh Văn từng bước đi lại chỗ cô ngồi với ánh mắt tràn ngập sự ấm áp. Sau đó, ngồi xuống chiếc piano đối diện.
“Bản tình ca ánh trăng của Beethoven tớ cũng vô tình tập luyện qua. Tớ có thể dạy cậu cách chơi nó.”
Bên dưới, bạn bè của Giả Tịnh Văn rất ủng hộ cô ta.
“Chà! Tịnh Văn sẽ chơi piano, ghi âm ghi âm.”
Giả Tịnh Văn nhìn theo, đặt hai tay lên phím đàn piano. Ngay sau đó, một giai điệu mượt mà được vang lên từ những phím đàn dưới những ngón tay của cô, giai điệu ánh trăng vang lên trong căn phòng.
Giả Tịnh Văn thể hiện sự tự tin khi chơi piano.
Lần này cô ta chắc chắc phải đánh đổ sự tự tin của Nam Tinh, cô ta không tin, với trình độ này Nam Tinh vẫn dám vác mặt đi dự tiệc sinh nhật và chơi piano ở đó.
Nam Tinh nhấn phím, âm thanh phim đàn trái ngược lại vang lên xen kẽ nhau. Tiết tấu mà Giả Tịnh Văn chơi lộn xộn, gần như bị loạn lên.
Nhìn qua bên kia, ngón tay của Nam Tinh vẫn đang nhấn phím đàn lặp đi lặp lại, chậm rãi từ từ.
Khúc ánh trăng rung động và chậm rãi cứ như vậy xen với khúc nhạc ánh trăng êm ái, trực tiếp đem khúc ánh trăng trở nên rất khó chịu.
Hơn thể, Giả Tịnh Văn không thể nào phớt lờ được tiếng ồn, khiến cho giai điệu càng lúc càng nhanh, càng dồn dập hơn.
Kẹt!
Móng tay của Giả Tịnh Văn vô tình rạch vào phím đàn piani, tạo ra một thanh rất chói tai, cuối cùng cô ta phải dừng lại.
Nhưng cho dù màn đánh đàn của cô ta dừng lại rồi thì Nam Tinh vẫn đang tiếp tục đàn.
Từ đầu tới cuối, tốc độ đánh đàn vẫn không hề thay đổi.
Giả Tịnh Văn đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế đẩu, gương mặt đỏ bừng. Cô ta không thể không nhìn về phía cửa căn phòng. Không biết từ bao giờ, đã có rất đông người tập trung ở lối ra vào của căn phòng.
Có học sinh, có giáo viên, còn có cả lãnh đạo trường đang đứng ở phía cửa quan sát từ xa. Giả Tịnh Văn siết chặt tay lại.
“Nam Tinh, thi đấu không?”
Nam Tinh không ngẩn đầu lên, vẫn tiếp tục chơi giai điệu của mình. Giả Tịnh Văn bị làm lơ, mặt cô càng đỏ hơn.
Nhìn qua, cô ta không thể không nói.
“Tớ không làm khó cậu, chỉ cần cậu chơi được giai điệu tớ đã chơi thì cậu thắng.”
Nam Tinh vẫn không để ý, cũng không có ý muốn thi thố gì cả.
Giọng của Giả Tịnh Văn cao lên một chút.
“Chỉ cần cậu thắng, sau này Giả Tịnh Văn tớ gặp cậu sẽ đi đường vòng.”
Giả Tịnh Văn nói xong, thì Nam Tinh mới dừng tay lại.
Sau đó, Giả Tịnh Văn lại nói tiếp:
“Nhưng nếu cậu thua, nhìn vào máy quay và cậu phải thề là sẽ không bao giờ chạm vào cây đàn piano một lần nào nữa cho đến hết đời!”
Đôi mắt đen của Nam Tinh lẳng lặng nhìn cô.
Giả Tịnh Văn thật sự cảm thấy được sự thay đổi trong chốc lát, như kiểu cô ấy đã nhìn thấu được hết suy nghĩ trong đầu của mình.
Giả Tịnh Văn nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt của Nam Tinh.
Chỉ cần Nam Tinh nói với máy quay là không bao giờ chơi piano nữa, thì Nam Vũ sẽ không mời Nam Tinh chơi đàn nữa.
Nếu không, Nam Tinh sớm muộn cũng sẽ bị mang tiếng, thậm chí Nam Vũ còn có thể bị cho là không có trách nhiệm với người hâm mộ.
Về phần của Nam Vũ, chỉ còn một sự lựa chọn chính là tìm cô ta thay thế.
Giả Tịnh Văn rất tự tin. Cuối cùng, cô ta nghe thấy câu trả lời của Nam Tinh.
“Bắt đầu đi.”
Vừa nghe, Giả Tịnh Văn đã ngồi xuống đàn.
“Trước tiên không nói về độ khó, bản nhạc ánh trăng cậu vừa chơi, tớ sẽ chơi lại cho cậu nghe.”
Ngón tay của Giả Tịnh Văn cũng nhanh chóng rơi xuống phím đàn, điệu nhạc êm ái lại vang lên một lần nữa.
Khi bản nhạc kết thúc, Giả Tịnh Văn nhắm mắt lại. Cô ta cũng đã một thời gian chưa chơi lại bản này, có một vài nốt sai ở đoạn giữa nhưng mức độ hoàn thành cũng đủ để đánh lừa những người không hiểu, không biết chơi piano.
Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.
“Chà! Tịnh Vũ thật tuyệt! Thật tài năng!”
“Tuyệt vời!”
Trong tiếng vỗ tay, khúc nhạc ánh trăng vang lên.
Nam Tinh cao, ngồi thẳng dậy, tay che các phím đàn piano. Tiết mục được bắt đầu.
Giả Tịnh Văn ngạc nhiên, sau đó hai mắt thể hiện sự ngạc nhiên. Nam Tinh thật sự có thể chơi piano?
Vừa rồi là cô ta cố ý giả vời không biết chơi, còn có ý đánh không theo giai điệu?
Nụ cười trên mặt Giả Tịnh Văn tắt hẳn, trên mặt hoàn toàn cứng ngắc.
Không biết khi nào, bản nhạc mà Nam Tinh đánh đã kết thúc. Nam Tinh ngước mặt lên nhìn cô ta.
Đột nhiên Giả Tịnh Văn ngồi xuống, cô ta nghiến răng chơi lại bản nhạc một lần nữa.
Phong cách của tác phẩm này là lặp đi lặp lại, phong cách rất lạ và yêu cầu cũng cực kì khắt khe.
Nhưng cô ta còn chưa đàn xong, bên kia đã đàn theo.
Giả Tịnh Văn chơi một đoạn thì bắt đầu lộn xộn, tâm lí bị mọi người áp đảo.
Nam Tinh thậm chí đã khôi phục lại và tiếp tục chơi. Còn cô thì sai từng cái từng cái một.
Loại áp lực này khiến Giả Tịnh Văn càng ngày càng sụp đổ, càng bị đánh cho ngã quỵ không vực dậy được.
Nghe thấy tiếng nói của Nam Tinh, cô ta dừng lại. Nam Tinh ngẩn đầu nhìn người ngồi đối diện mình.
“Này, cô có thể chơi tốt được không? Còn có thể nghe không?”
Giả Tịnh Văn nghe lời nói của cô thì đột ngột đứng lên, hay bàn tay ấn mạnh vào phím đàn.
“Không thể nào! Làm sao cậu có thể chơi đàn? Không phải cậu nói cậ không có năng khiếu đánh đàn sao? Cậu nói đi!”
Vẻ mặt của Giả Tịnh Văn trở nên khó tin.
“Hay là cậu cố ý bẫy tớ?”
Nam Tinh nói.
“Chỉ là một bản nhạc bình thường. Cái này có gì khó? Cái này còn cần tài năng sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook