Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 20: Chỉ Là Một Người Phụ Nữ Ảo Tưởng.
Cô không hiểu tại sao chú cô lại nhận lại Nam Tinh. Cũng đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể dạy dỗ được nữa.
Cũng đâu có tình cảm với nhau, tại sao không cho cô ấy một chút tiền rồi để cô ấy tự lo liệu chứ?
Làm như vậy thì Nam gia sẽ không bị xấu hổ với người ngoài khi có một cô con gái lớn lên trong cô nhi viện.
Cô chưa bao giờ nói chuyện với Nam Tinh ở trường. Cô luôn cảm thấy nếu mọi người biết mình có quan hệ với người sống ở cô nhi viện thì cô sẽ rất mất mặt.
Nếu không phải vì những bức ảnh có chữ ký đó gây náo loạn, truyền đến tận lớp học của cô, cô sẽ không bao giờ đến tìm Nam Tinh.
Nhưng không ngờ, lần này gặp mặt Nam Tinh giống như đã biến thành một người khác vậy.
Tuy ngoại hình vẫn như cũ nhưng khí chất thì khác hẳn.
Giả Tịnh Văn giấu hết mọi suy nghĩ trong lòng, mỉm cười quay đầu bước ra ngoài. Nam Tinh đi theo sau. Hai người lần lượt đi ra khỏi lớp.
Mọi người xung quanh đều nhìn theo.
Giả Tịnh Văn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của những người này đều ở trên người của Nam Tinh sau lưng cô, chứ không phải cô.
Nhận ra điều đó cô nắm chặt hai tay mình lại, trước đây cô luôn là tâm điểm của sự chú ý, vậy mà bây giờ lại bị Nam Tinh dành mất.
Cô đi đến một góc không có ai rồi dừng lại.
Nam Tinh bắt đầu trước.
“Có chuyện gì, nói đi.”
Giả Tịnh Văn mỉm cười, đưa tay lên vén một lọn tóc ra sau tai.
“Chú và dì không chính thức công bố với bên ngoài thân phận của cậu. Thì cậu cũng nên hiểu và xem xét những việc liên quan. Tớ nghĩ cậu sẽ không tự mình nói ra đâu, đúng không?”
Nam Tinh nâng mắt lên nhìn người con gái trước mặt.
Theo trí nhớ của thân thể này, cha mẹ của người này ban đầu nhận ra cô và đưa về nhà. Họ đã dùng bữa với các thành viên trong gia đình và xác nhận cô là con gái của nhà họ Nam, nhưng đúng là họ không công bố với bên ngoài.
Hợp đồng hôn nhân của Nam Tinh và Chu Mạt cũng được thực hiện bởi một sự tình cờ. Sau khi hợp đồng hôn nhân được xác định, người nhà cô chỉ thông báo với bên ngoài là Chu gia có hôn ước với Nam gia, nhưng không hề nhắc đến tên của Nam Tinh.
Hai người nói với Nam Tinh rằng hiện tại cô đang là học sinh trung học, còn nhỏ, họ làm như vậy là để bảo vệ cô.
Mí mắt của Nam Tinh rũ xuống, thể hiện sự lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt.
“Cậu tới đây chỉ để nói những lời này?”
Nụ cười trên mặt của Giả Tịnh Văn rất ngọt nhưng trong mắt của cô thì nó có cả sự mỉa mai.
“Ảnh có chữ ký cậu lấy ở đâu? Đừng nói là Tiểu Vũ đưa cho cậu.”
Nam Tinh nhìn lên, sự mỉa mai trong mắt của cô ta càng thêm nồng đậm.
“Làm sao em ấy có thể đưa cho cậu nhiều bức ảnh có chữ ký để cậu khoe khoang trong trường chứ? Em ấy ghét nhất người khác lợi dụng mình, giả vờ ngây thơ. Vậy thì những tấm ảnh có chữ ký cậu đưa cho bạn cùng lớp chỉ có thể là cậu bắt chước giả chữ kí hoặc là ăn trộm của em ấy. Nếu chuyện này bị bạn học biết được, cậu làm sao có thể tiếc tục học ở đây?”
“Tại sao cậu ấy không thể đưa tớ ảnh có chữ ký?”
“Ha ha, Nam Tinh, cậu cho rằng em trai cậu dễ nói chuyện như chú với dì sao? Em ấy lớn lên không chịu ảnh hưởng bởi sự dạy dỗ của chú và dì. Tính khí của em ấy, chưa bao giờ quan tâm đến người thân.”
Nói đến đây, Giả Tịnh Văn như nhớ lại chuyện gì đó, vẻ mặt trở nên có chút xấu hổ.
Một lúc sau, vẻ mặt của Giả Tịnh Văn mới khôi phục lại bình thường, liền vươn tay ra, định vỗ vai Nam Tinh. Nam Tinh lại lùi một bước tránh sự đụng chạm của cô ta.
Giả Tịnh Văn không giận, chỉ cười.
“Tớ sẽ không nói với em ấy về việc cậu bắt chước chữ kí của em ấy để mua chuộc bạn cùng lớp, nhưng tốt nhất là cậu nên thành thật, ở trong lớp mình một cách im lặng, đừng nói gì cả!”
Câu cuối, Giả Tịnh Văn trầm giọng xuống.
Khi đang nói chuyện, Giả Tịnh Văn nghe thấy tiếng bước chân ở sau, sốt ruột quay lại nhìn. Sau đó sắc mặt cô ấy thay đổi, Giả Tịnh Văn tươi cười chào hỏi.
“Tần Dịch.”
Nam Tinh nhìn theo ánh mắt của Giả Tịnh Văn.
Ba chàng trai bước tới, người đi đầu mang đồng phục học sinh có một đôi lông mày đẹp trai nhưng lạnh lùng, có thể nhìn ra được đây là một người đàn ông lịch thiệp, được dạy dỗ rất cẩn thận, mọi thứ đều thể hiện qua cử chỉ của anh ta.
Khi Tần Dịch đi ngang qua, anh gật đầu với Giả Tịnh Văn xem như chào hỏi. Tiếp theo ánh mắt anh ta nhìn Nam Tinh, âm thầm đánh giá cô.
Một thanh niên khác đi bên cạnh Tần Dịch chào Nam Tinh bằng một quả bóng rổ.
“Chào, người đẹp. Sao anh chưa bao giờ thấy em? Có phải có học sinh mới đến gần đây không?”
Anh ta vừa nói xong, thì Tần Dịch lạnh giọng nói với cậu thanh niên đó.
“Đi thôi.”
Nói xong, ba người tiếp tục lên cầu thang.
Nam Tinh nhớ lại.
Ở Tế Long có bốn tập đoàn lớn: Nam gia, Lâm gia, Chu gia và Tần gia.
Tần gia của Tần Dịch bắt đầu từ một công ty giải trí.
Mặt khác, tài năng và thành tích của Tần Dịch bên mảng nghệ thuật cũng rất giỏi, ở trường khá nổi tiếng và được lòng rất nhiều cô gái.
Cho đến khi ba người đi xa, thiếu niên ôm bóng bên cạnh Tần Dịch mới nói.
“Tiểu mỹ nhân vừa nãy trong rất đẹp, tôi thấy Giả Tịnh Văn hoa khôi của lớp chúng ta, đứng bên cạnh cô ấy cũng như đang làm nền.”
Nói xong cậu lại nhìn Tần Dịch, mỉm cười:
“Tần Dịch, cậu thấy thế nào?”
Vẻ mặt Tần Dịch không thay đổi.
“Chỉ là một người phụ nữ ảo tưởng.”
Thanh niên cầm bóng rổ hơi sửng sốt, nhưng sau đó nghĩ đến đoạn hội thoại lúc nãy của Giả Tịnh Văn và cô ấy.
Nói như vậy, Tần Dịch đưa ra kết luận này chỉ vì nghe thấy cô gái này đưa bức ảnh có chữ ký giả cho bạn học.
Cậu thanh niên cầm bóng rổ cười toe toét.
“Tội không chết người, và sự ảo tưởng cũng không phải một tội lớn.”
Trong lúc nói chuyện, cậu lại không thể kiềm chế được muốn nhìn xuống.
“Được rồi, đừng nói nữa, nói chuyện làm ăn đi. Có người của Quân gia tới Tế Long.”
Nghe xong Tần Dịch hơi dừng bước.
Nghìn về phía chàng trai, sau một lúc suy nghĩ, anh ta dường như muốn xác nhận lại thông tin đó một lần nữa.
“Đế đô, người của Quân gia.”
Cậu thanh niên gật đầu chắc chắn.
“Ừm.”
“Tin này có chính xác không?”
“Không thể sai được. Nhà hàng Tấn Giang đã bị bao vây bốn mươi phút trước. Nghe nói còn có người của quân đội phái tới. Nguyên nhân hình là do người nhà họ Quân đến Tế Long, thị bị bắt trói lại, suýt thì bị bom nổ ở trong nhà hàng đó.”
Ngay sau khi cậu nghe được tin này, cậu ta đã kiểm tra lại tận hai lần để xác thực độ chính xác.
“Tên bắt cóc này thật sự là dám làm, gan thật là lớn.”
Tần Dịch hơi nhíu mày suy nghĩ.
“Người của Quân gia? Là người có địa vị cao, hay là người đang ở ẩn?”
“Tin tức bị phong tỏa hoàn toàn, không tìm được chút thông tin nào. Tuy nhiên hôm qua Chủ tịch Quân đang tham gia cuộc họp ở nước ngoài, không thể về nhanh như vậy được. Cho nên người ta đoán đó là một nhân vật ít khi xuất hiện.”
Cậu bạn đi cùng hai người, đang chơi quả bóng rổ trong tay không hiểu hai thằng bạn thân của mình đang nói gì.
“Chẳng lẽ là nhị thiếu của Quân gia? Nhưng nghe nói người đó bị bệnh từ nhỏ, ốm yếu, sống không được bao lâu nữa. Thế thì tại sao bọn bắt cóc lại bắt hắn? Không có lợi ích gì.”
Tần Dịch quay đầu nhìn thiếu niên, một lúc sau mới nói.
“Đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
“Ý là sao?”
“Quân gia có thể tồn tại đến hôm nay, một gia tộc lớn ở Đế Đô thành lập cả một tập đoàn như vậy, trải qua bao nhiều sống gió cũng chưa từng gục ngã. Vậy thì lời đồn trong miệng người khác đương nhiên cũng không hề thiếu.”
Cũng đâu có tình cảm với nhau, tại sao không cho cô ấy một chút tiền rồi để cô ấy tự lo liệu chứ?
Làm như vậy thì Nam gia sẽ không bị xấu hổ với người ngoài khi có một cô con gái lớn lên trong cô nhi viện.
Cô chưa bao giờ nói chuyện với Nam Tinh ở trường. Cô luôn cảm thấy nếu mọi người biết mình có quan hệ với người sống ở cô nhi viện thì cô sẽ rất mất mặt.
Nếu không phải vì những bức ảnh có chữ ký đó gây náo loạn, truyền đến tận lớp học của cô, cô sẽ không bao giờ đến tìm Nam Tinh.
Nhưng không ngờ, lần này gặp mặt Nam Tinh giống như đã biến thành một người khác vậy.
Tuy ngoại hình vẫn như cũ nhưng khí chất thì khác hẳn.
Giả Tịnh Văn giấu hết mọi suy nghĩ trong lòng, mỉm cười quay đầu bước ra ngoài. Nam Tinh đi theo sau. Hai người lần lượt đi ra khỏi lớp.
Mọi người xung quanh đều nhìn theo.
Giả Tịnh Văn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của những người này đều ở trên người của Nam Tinh sau lưng cô, chứ không phải cô.
Nhận ra điều đó cô nắm chặt hai tay mình lại, trước đây cô luôn là tâm điểm của sự chú ý, vậy mà bây giờ lại bị Nam Tinh dành mất.
Cô đi đến một góc không có ai rồi dừng lại.
Nam Tinh bắt đầu trước.
“Có chuyện gì, nói đi.”
Giả Tịnh Văn mỉm cười, đưa tay lên vén một lọn tóc ra sau tai.
“Chú và dì không chính thức công bố với bên ngoài thân phận của cậu. Thì cậu cũng nên hiểu và xem xét những việc liên quan. Tớ nghĩ cậu sẽ không tự mình nói ra đâu, đúng không?”
Nam Tinh nâng mắt lên nhìn người con gái trước mặt.
Theo trí nhớ của thân thể này, cha mẹ của người này ban đầu nhận ra cô và đưa về nhà. Họ đã dùng bữa với các thành viên trong gia đình và xác nhận cô là con gái của nhà họ Nam, nhưng đúng là họ không công bố với bên ngoài.
Hợp đồng hôn nhân của Nam Tinh và Chu Mạt cũng được thực hiện bởi một sự tình cờ. Sau khi hợp đồng hôn nhân được xác định, người nhà cô chỉ thông báo với bên ngoài là Chu gia có hôn ước với Nam gia, nhưng không hề nhắc đến tên của Nam Tinh.
Hai người nói với Nam Tinh rằng hiện tại cô đang là học sinh trung học, còn nhỏ, họ làm như vậy là để bảo vệ cô.
Mí mắt của Nam Tinh rũ xuống, thể hiện sự lạnh lùng xa cách trên khuôn mặt.
“Cậu tới đây chỉ để nói những lời này?”
Nụ cười trên mặt của Giả Tịnh Văn rất ngọt nhưng trong mắt của cô thì nó có cả sự mỉa mai.
“Ảnh có chữ ký cậu lấy ở đâu? Đừng nói là Tiểu Vũ đưa cho cậu.”
Nam Tinh nhìn lên, sự mỉa mai trong mắt của cô ta càng thêm nồng đậm.
“Làm sao em ấy có thể đưa cho cậu nhiều bức ảnh có chữ ký để cậu khoe khoang trong trường chứ? Em ấy ghét nhất người khác lợi dụng mình, giả vờ ngây thơ. Vậy thì những tấm ảnh có chữ ký cậu đưa cho bạn cùng lớp chỉ có thể là cậu bắt chước giả chữ kí hoặc là ăn trộm của em ấy. Nếu chuyện này bị bạn học biết được, cậu làm sao có thể tiếc tục học ở đây?”
“Tại sao cậu ấy không thể đưa tớ ảnh có chữ ký?”
“Ha ha, Nam Tinh, cậu cho rằng em trai cậu dễ nói chuyện như chú với dì sao? Em ấy lớn lên không chịu ảnh hưởng bởi sự dạy dỗ của chú và dì. Tính khí của em ấy, chưa bao giờ quan tâm đến người thân.”
Nói đến đây, Giả Tịnh Văn như nhớ lại chuyện gì đó, vẻ mặt trở nên có chút xấu hổ.
Một lúc sau, vẻ mặt của Giả Tịnh Văn mới khôi phục lại bình thường, liền vươn tay ra, định vỗ vai Nam Tinh. Nam Tinh lại lùi một bước tránh sự đụng chạm của cô ta.
Giả Tịnh Văn không giận, chỉ cười.
“Tớ sẽ không nói với em ấy về việc cậu bắt chước chữ kí của em ấy để mua chuộc bạn cùng lớp, nhưng tốt nhất là cậu nên thành thật, ở trong lớp mình một cách im lặng, đừng nói gì cả!”
Câu cuối, Giả Tịnh Văn trầm giọng xuống.
Khi đang nói chuyện, Giả Tịnh Văn nghe thấy tiếng bước chân ở sau, sốt ruột quay lại nhìn. Sau đó sắc mặt cô ấy thay đổi, Giả Tịnh Văn tươi cười chào hỏi.
“Tần Dịch.”
Nam Tinh nhìn theo ánh mắt của Giả Tịnh Văn.
Ba chàng trai bước tới, người đi đầu mang đồng phục học sinh có một đôi lông mày đẹp trai nhưng lạnh lùng, có thể nhìn ra được đây là một người đàn ông lịch thiệp, được dạy dỗ rất cẩn thận, mọi thứ đều thể hiện qua cử chỉ của anh ta.
Khi Tần Dịch đi ngang qua, anh gật đầu với Giả Tịnh Văn xem như chào hỏi. Tiếp theo ánh mắt anh ta nhìn Nam Tinh, âm thầm đánh giá cô.
Một thanh niên khác đi bên cạnh Tần Dịch chào Nam Tinh bằng một quả bóng rổ.
“Chào, người đẹp. Sao anh chưa bao giờ thấy em? Có phải có học sinh mới đến gần đây không?”
Anh ta vừa nói xong, thì Tần Dịch lạnh giọng nói với cậu thanh niên đó.
“Đi thôi.”
Nói xong, ba người tiếp tục lên cầu thang.
Nam Tinh nhớ lại.
Ở Tế Long có bốn tập đoàn lớn: Nam gia, Lâm gia, Chu gia và Tần gia.
Tần gia của Tần Dịch bắt đầu từ một công ty giải trí.
Mặt khác, tài năng và thành tích của Tần Dịch bên mảng nghệ thuật cũng rất giỏi, ở trường khá nổi tiếng và được lòng rất nhiều cô gái.
Cho đến khi ba người đi xa, thiếu niên ôm bóng bên cạnh Tần Dịch mới nói.
“Tiểu mỹ nhân vừa nãy trong rất đẹp, tôi thấy Giả Tịnh Văn hoa khôi của lớp chúng ta, đứng bên cạnh cô ấy cũng như đang làm nền.”
Nói xong cậu lại nhìn Tần Dịch, mỉm cười:
“Tần Dịch, cậu thấy thế nào?”
Vẻ mặt Tần Dịch không thay đổi.
“Chỉ là một người phụ nữ ảo tưởng.”
Thanh niên cầm bóng rổ hơi sửng sốt, nhưng sau đó nghĩ đến đoạn hội thoại lúc nãy của Giả Tịnh Văn và cô ấy.
Nói như vậy, Tần Dịch đưa ra kết luận này chỉ vì nghe thấy cô gái này đưa bức ảnh có chữ ký giả cho bạn học.
Cậu thanh niên cầm bóng rổ cười toe toét.
“Tội không chết người, và sự ảo tưởng cũng không phải một tội lớn.”
Trong lúc nói chuyện, cậu lại không thể kiềm chế được muốn nhìn xuống.
“Được rồi, đừng nói nữa, nói chuyện làm ăn đi. Có người của Quân gia tới Tế Long.”
Nghe xong Tần Dịch hơi dừng bước.
Nghìn về phía chàng trai, sau một lúc suy nghĩ, anh ta dường như muốn xác nhận lại thông tin đó một lần nữa.
“Đế đô, người của Quân gia.”
Cậu thanh niên gật đầu chắc chắn.
“Ừm.”
“Tin này có chính xác không?”
“Không thể sai được. Nhà hàng Tấn Giang đã bị bao vây bốn mươi phút trước. Nghe nói còn có người của quân đội phái tới. Nguyên nhân hình là do người nhà họ Quân đến Tế Long, thị bị bắt trói lại, suýt thì bị bom nổ ở trong nhà hàng đó.”
Ngay sau khi cậu nghe được tin này, cậu ta đã kiểm tra lại tận hai lần để xác thực độ chính xác.
“Tên bắt cóc này thật sự là dám làm, gan thật là lớn.”
Tần Dịch hơi nhíu mày suy nghĩ.
“Người của Quân gia? Là người có địa vị cao, hay là người đang ở ẩn?”
“Tin tức bị phong tỏa hoàn toàn, không tìm được chút thông tin nào. Tuy nhiên hôm qua Chủ tịch Quân đang tham gia cuộc họp ở nước ngoài, không thể về nhanh như vậy được. Cho nên người ta đoán đó là một nhân vật ít khi xuất hiện.”
Cậu bạn đi cùng hai người, đang chơi quả bóng rổ trong tay không hiểu hai thằng bạn thân của mình đang nói gì.
“Chẳng lẽ là nhị thiếu của Quân gia? Nhưng nghe nói người đó bị bệnh từ nhỏ, ốm yếu, sống không được bao lâu nữa. Thế thì tại sao bọn bắt cóc lại bắt hắn? Không có lợi ích gì.”
Tần Dịch quay đầu nhìn thiếu niên, một lúc sau mới nói.
“Đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
“Ý là sao?”
“Quân gia có thể tồn tại đến hôm nay, một gia tộc lớn ở Đế Đô thành lập cả một tập đoàn như vậy, trải qua bao nhiều sống gió cũng chưa từng gục ngã. Vậy thì lời đồn trong miệng người khác đương nhiên cũng không hề thiếu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook