Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 13: Nhớ Tôi Không?
Nam Tinh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, tay nắm chặt quần áo của người đó, sau đó liền ngất đi.
Quân Trí nhìn cô, ánh mắt có chút ngại ngùng. Cất giọng nói nhỏ.
“Quay trở về đi.”
Trợ lý Bạch Vũ đứng một bên trả lời.
“Vâng ạ.”
Giọng nói nhỏ dần, thang máy vừa mới mở ra đã đóng trở lại.
...
Khi Nam Tinh tỉnh dậy, cô thấy mình đang ngồi trêи xe hơi. Vết thương ở trêи cổ tay của cô đã được cầm máu, băng bó xong rồi.
Cô hơi cử động, liền thấy có một cánh tay đang ôm mình. Lập tức cô nghe thấy một âm thanh phía trêи đầu mình.
“Tỉnh rồi sao?”
Nam Tinh ngồi dậy ngẩn đầu lên, trong mắt có hiện lên gương mặt của Quân Trí.
Nhưng một giây tiếp theo, cô lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Mái tóc xoăn nhẹ tung bay, cô lúc này thậm chí còn không còn chút sức lực nào để giữ cho bản thân mình có thể ngồi thẳng dậy.
Quân Trí cứ như vậy mà ôm cô vào lòng.
Đưa một ngón tay ra, ấn vào trán của cô, nâng đầu cô ra khỏi ngực mình, cả hai nhìn thẳng nhau một lần nữa.
Đôi mắt màu xám nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nam Tinh.
Giọng của anh trầm lắng.
“Nhớ tôi không?”
Bởi vì tác dụng của thuốc, hai má của Nam Tinh hiện tại đỏ ửng, trong mắt ngấn nước long lanh, cả người đều dựa hết vào người Quân Trí.
Cả người cô toát lên một khí chất vô hại, mềm yếu đến đáng thương.
Cô chậm chậm trả lời.
“Quân Trí.”
Trông cô bây giờ rất ngoan ngoãn và ngây thơ như một con thỏ trắng nhỏ nhắn.
Anh hơi cúi đầu xuống, trán hai người lập tức chạm vào nhau, khoảng cách của hai người rất gần, đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Không phải nói sẽ đi tìm tôi sao? Tôi chờ em lâu như vậy, xem ra em cũng không có ý định đi tìm tôi.”
Gương mặt đẹp trai của anh phóng to trước mắt Nam Tinh.
Không biết có phải do ở gần hay không, cô có thể cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của anh không được tốt lắm.
Nam Tinh chớp chớp mắt suy nghĩ, sau đó mới nhớ ra.
Đây là chuyện cô nói ở lần đầu gặp anh.
Quân Trí nhìn vẻ mặt của cô, duỗi ngón tay dài mảnh khảnh ra, móc móc khều khều chiếc nơ đỏ trêи cổ áo cô.
Giọng nói hết sức chậm rãi.
“Quên rồi sao?”
Nó chỉ giống như một câu hỏi bình thường. Nhưng ẩn sau giọng nói đó chất chứa rất nhiều sự để tâm.
Lúc đầu, Nam Tinh còn không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng mà, tình cảnh hiện tại như thế này, cô làm sao có thể tránh được.
Kết quả, người này cứ nghịch nghịch chiếc nơ cổ của cô hết lần này đến lần khác, giống như không có cố ý, chỉ im lặng như vậy không hề đề cập đến bất cứ điều gì.
Cuối cùng, khi chiếc nơ đã cong cong vẹo vẹo không còn ra hồn nữa, Nam Tinh mới trả lời một cách nặng nề.
“Ừm.”
Cô ấy thực sự đã quên mất nó.
Vừa nói, cô vừa nắm lấy cái tay đang kéo chiếc nơ của cô.
Chiếc nơ và bộ đồng phục của cô là một, bộ này sẽ không còn là đồng phục nữa nếu cái nơ này bị đứt mất.
Tay bị nắm lấy, Quân Trí dời mắt xuống, nhìn vào bàn tay đang giữ tay mình của cô.
Tình trạng hiện tại của cô dường như không thể nào yếu hơn được nữa.
Anh có thể hất tay cô ấy ra chỉ với một động tác rất nhẹ.
Nhưng, anh vẫn không làm gì hết, vẫn để yên cho cô ấy nắm lấy tay anh.
Đương nhiên, tay còn lại của anh vẫn đang ở sau lưng cô, vòng qua eo cô, hơi dùng lực một tý nâng cả người cô lên, đạt cô ngồi trêи chân mình, ôm trọn cả người cô.
Hai người cứ ngồi với tư thế như vậy.
Nam Tinh cũng đang nằm rất thoải mái, anh hơi ngả người về phía sau, còn cô thì dựa hẳn vào người anh.
Cả người cô cứ như vậy bị anh ôm trong lòng, nằm trọn trong lồng ngực của anh.
Có lẽ vì phát sốt, nên hai hốc mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Anh nhìn cô một cái, nhận ra cô có chút khác thường, liền nói.
“Hình như em bị sốt rồi.”
Nam Tinh đặt một tay lên ngực anh, cố gắng ngồi thẳng dậy.
Nhưng chỉ được một giây, LeHaBang cô lại ngã vào lòng anh, không cách nào ngồi dậy được.
Cô trở nên càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, hơi thở của cô cũng có chút dồn dập.
“Tôi bị hạ thuốc.”
Đôi mi dài của Quân Trí run lên một chút.
“Thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ?”
“Ngoại trừ cơ thể yếu ớt không có lực ra, thì không còn phản ứng nào khác.”
Quân Trí ôm cô, cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, cuối cùng cũng đã đến nơi, xe dừng lại trước cửa. Cửa ghế sau của xe cũng được mở ra từ bên ngoài.
Bạch Vũ đứng bên ngoài xe, đang định nói thì lại bị ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong xe.
Quân Trí dựa vào ghế da, trong ngực có một cô gái nhỏ, mắt hơi đỏ, hơi thở hổn hển.
Tư thế của cả hai người lại thêm cách họ thở, làm trí tưởng tượng của mọi người đều bay xa.
Bạch Vũ rất nhanh đã tỉnh táo lại, anh đưa tay ra, muốn đỡ lấy Nam Tinh trong người Quân Trí.
Nhưng Quân Trí lại không cho anh đỡ, tự mình đỡ cô xuống xe, đi về khách sạn.
Bạch Vũ lại ngây ra một lần nữa, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi chạy theo hai người.
Phòng Suite(*) tầng mười tám của khách sạn Kim Hoàng.
(*) Phòng Suite là loại phòng cao cấp nhất của các khách sạn 4,5 sao và resort.
Vừa bước vào, cô nhìn thấy các bác sĩ, y tá được trang bị đầy đủ đang chờ ở đó.
Mọi người ai cũng đều tư thế nghiêm trọng cùng bầu không khí nghiêm túc vô cùng nghiêm túc đó, cô còn tưởng là mình sắp chết đến nơi rồi cơ.
Anh đặt cô lên trêи ghế sô pha.
Mùi thuốc khử trùng nhanh chóng phả vào mặt cô, làm cô nhận ra được đây là đâu.
Đây là nơi Quân Trí sống.
Các bác sĩ hiểu nhầm, tưởng rằng Quân Trí bị làm sao, cho nên đều chờ đợi trong căng thẳng bây giờ mới biết, thì ra là người phụ nữ mà anh đưa về có chuyện.
Nhận ra điều này, mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Quân Trí ôm người trong tay, ra hiệu cho bác sĩ.
“Xem cho cô ấy.”
Một vị bác sĩ tiến tới, đem các thiết bị y tế đến để kiểm tra.
Kiểm tra tất cả từ đầu đến chân. Xong xuôi bác sĩ nói nhỏ.
“Thiếu gia, cô ấy không sao. Thuốc này không hại thân thể, nghỉ một đêm, sáng mai sẽ bình thường.”
Vừa nói xong, Nam Tinh ở trong tay Quân Trí lại ngất đi lần nữa.
Anh nhìn xuống, nhìn người trong vòng tay mình.
“Sốt thì sao?”
Bác sĩ trả lời.
“Không sao ạ, đây là tác dụng phụ của thuốc.” Bác sĩ do dự một chút rồi nói.
“Chỉ cần không có người chạm vào cô ấy, nhiệt độ của cô ấy sẽ giảm xuống.” Nói xong, ông ho khan một tiếng.
Trêи thực tế, loại thuốc này là thứ giúp nâng cao niềm vui giữa người đàn ông và người phụ nữ.
Nói ra trong bầu không khí này có chút khó xử.
Quân Trí nhướng mi, siết chặt tay cô.
“Ừm.”
Anh ta đáp lại như vậy rồi không nói gì thêm.
Bạch Vũ đứng bên cạnh thấy như vậy, biết đã xong xuôi, anh liền nói nhỏ.
“Mọi người, mời đi bên này.”
Các bác sĩ lần lượt rời khỏi phòng, dụng cụ thiết bị y tế cũng được đem đi hết.
Chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại mình Quân Trí và Nam Tinh.
Bên ngoài bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng rèm cửa đã được kéo chặt lại nên trong phòng có chút tối.
Quân Trí ôm cô lên giường, tay anh bắt đầu cởi quần áo của cô.
Khi đang cởi đồ của Nam Tinh, cô tỉnh lại một lần nữa.
Cô tựa vào lòng của anh.
Người đàn ông đó một tay ôm lấy eo cô, một tay mở hàng cúc nhỏ trêи áo đồng phục của cô ra.
Trong lúc mê man, cô cũng rất phối hợp để anh cởi cho mình.
Đợi đến khi cởi xong áo khoác, cô ấy cũng đã tỉnh lại một chút.
“Anh đang làm gì đó?”
Giọng nói rất chậm và nhẹ nhàng.
Quân Trí thấy cô vị choáng vì thuốc, giống như đang say say ngồi dựa trong tay anh.
Anh đưa tay cuộn một lọn tóc của cô, nói một cách rất chậm rãi và từ từ.
“Nam Tinh?”
“Ừm.”
“Ai sai em tới?”
Nam Tinh ngẩn đầu lên, hai mắt mắt chớp chớp.
Có vẻ như cô đã tỉnh, nhưng hình như ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lắm.
Ngón tay mát lạnh của Quân Trí lướt xuống cổ cô, vòng ra sau gáy của cô, mí mắt anh rũ xuống che đi cảm xúc bên trong.
Anh đưa môi từ từ tiến lại gần tai của cô.
“Ai sai em tới tiếp cận tôi? Quân gia? Hay... tổ chức?”
Quân Trí nhìn cô, ánh mắt có chút ngại ngùng. Cất giọng nói nhỏ.
“Quay trở về đi.”
Trợ lý Bạch Vũ đứng một bên trả lời.
“Vâng ạ.”
Giọng nói nhỏ dần, thang máy vừa mới mở ra đã đóng trở lại.
...
Khi Nam Tinh tỉnh dậy, cô thấy mình đang ngồi trêи xe hơi. Vết thương ở trêи cổ tay của cô đã được cầm máu, băng bó xong rồi.
Cô hơi cử động, liền thấy có một cánh tay đang ôm mình. Lập tức cô nghe thấy một âm thanh phía trêи đầu mình.
“Tỉnh rồi sao?”
Nam Tinh ngồi dậy ngẩn đầu lên, trong mắt có hiện lên gương mặt của Quân Trí.
Nhưng một giây tiếp theo, cô lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Mái tóc xoăn nhẹ tung bay, cô lúc này thậm chí còn không còn chút sức lực nào để giữ cho bản thân mình có thể ngồi thẳng dậy.
Quân Trí cứ như vậy mà ôm cô vào lòng.
Đưa một ngón tay ra, ấn vào trán của cô, nâng đầu cô ra khỏi ngực mình, cả hai nhìn thẳng nhau một lần nữa.
Đôi mắt màu xám nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nam Tinh.
Giọng của anh trầm lắng.
“Nhớ tôi không?”
Bởi vì tác dụng của thuốc, hai má của Nam Tinh hiện tại đỏ ửng, trong mắt ngấn nước long lanh, cả người đều dựa hết vào người Quân Trí.
Cả người cô toát lên một khí chất vô hại, mềm yếu đến đáng thương.
Cô chậm chậm trả lời.
“Quân Trí.”
Trông cô bây giờ rất ngoan ngoãn và ngây thơ như một con thỏ trắng nhỏ nhắn.
Anh hơi cúi đầu xuống, trán hai người lập tức chạm vào nhau, khoảng cách của hai người rất gần, đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Không phải nói sẽ đi tìm tôi sao? Tôi chờ em lâu như vậy, xem ra em cũng không có ý định đi tìm tôi.”
Gương mặt đẹp trai của anh phóng to trước mắt Nam Tinh.
Không biết có phải do ở gần hay không, cô có thể cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của anh không được tốt lắm.
Nam Tinh chớp chớp mắt suy nghĩ, sau đó mới nhớ ra.
Đây là chuyện cô nói ở lần đầu gặp anh.
Quân Trí nhìn vẻ mặt của cô, duỗi ngón tay dài mảnh khảnh ra, móc móc khều khều chiếc nơ đỏ trêи cổ áo cô.
Giọng nói hết sức chậm rãi.
“Quên rồi sao?”
Nó chỉ giống như một câu hỏi bình thường. Nhưng ẩn sau giọng nói đó chất chứa rất nhiều sự để tâm.
Lúc đầu, Nam Tinh còn không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng mà, tình cảnh hiện tại như thế này, cô làm sao có thể tránh được.
Kết quả, người này cứ nghịch nghịch chiếc nơ cổ của cô hết lần này đến lần khác, giống như không có cố ý, chỉ im lặng như vậy không hề đề cập đến bất cứ điều gì.
Cuối cùng, khi chiếc nơ đã cong cong vẹo vẹo không còn ra hồn nữa, Nam Tinh mới trả lời một cách nặng nề.
“Ừm.”
Cô ấy thực sự đã quên mất nó.
Vừa nói, cô vừa nắm lấy cái tay đang kéo chiếc nơ của cô.
Chiếc nơ và bộ đồng phục của cô là một, bộ này sẽ không còn là đồng phục nữa nếu cái nơ này bị đứt mất.
Tay bị nắm lấy, Quân Trí dời mắt xuống, nhìn vào bàn tay đang giữ tay mình của cô.
Tình trạng hiện tại của cô dường như không thể nào yếu hơn được nữa.
Anh có thể hất tay cô ấy ra chỉ với một động tác rất nhẹ.
Nhưng, anh vẫn không làm gì hết, vẫn để yên cho cô ấy nắm lấy tay anh.
Đương nhiên, tay còn lại của anh vẫn đang ở sau lưng cô, vòng qua eo cô, hơi dùng lực một tý nâng cả người cô lên, đạt cô ngồi trêи chân mình, ôm trọn cả người cô.
Hai người cứ ngồi với tư thế như vậy.
Nam Tinh cũng đang nằm rất thoải mái, anh hơi ngả người về phía sau, còn cô thì dựa hẳn vào người anh.
Cả người cô cứ như vậy bị anh ôm trong lòng, nằm trọn trong lồng ngực của anh.
Có lẽ vì phát sốt, nên hai hốc mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Anh nhìn cô một cái, nhận ra cô có chút khác thường, liền nói.
“Hình như em bị sốt rồi.”
Nam Tinh đặt một tay lên ngực anh, cố gắng ngồi thẳng dậy.
Nhưng chỉ được một giây, LeHaBang cô lại ngã vào lòng anh, không cách nào ngồi dậy được.
Cô trở nên càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, hơi thở của cô cũng có chút dồn dập.
“Tôi bị hạ thuốc.”
Đôi mi dài của Quân Trí run lên một chút.
“Thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ?”
“Ngoại trừ cơ thể yếu ớt không có lực ra, thì không còn phản ứng nào khác.”
Quân Trí ôm cô, cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, cuối cùng cũng đã đến nơi, xe dừng lại trước cửa. Cửa ghế sau của xe cũng được mở ra từ bên ngoài.
Bạch Vũ đứng bên ngoài xe, đang định nói thì lại bị ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong xe.
Quân Trí dựa vào ghế da, trong ngực có một cô gái nhỏ, mắt hơi đỏ, hơi thở hổn hển.
Tư thế của cả hai người lại thêm cách họ thở, làm trí tưởng tượng của mọi người đều bay xa.
Bạch Vũ rất nhanh đã tỉnh táo lại, anh đưa tay ra, muốn đỡ lấy Nam Tinh trong người Quân Trí.
Nhưng Quân Trí lại không cho anh đỡ, tự mình đỡ cô xuống xe, đi về khách sạn.
Bạch Vũ lại ngây ra một lần nữa, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi chạy theo hai người.
Phòng Suite(*) tầng mười tám của khách sạn Kim Hoàng.
(*) Phòng Suite là loại phòng cao cấp nhất của các khách sạn 4,5 sao và resort.
Vừa bước vào, cô nhìn thấy các bác sĩ, y tá được trang bị đầy đủ đang chờ ở đó.
Mọi người ai cũng đều tư thế nghiêm trọng cùng bầu không khí nghiêm túc vô cùng nghiêm túc đó, cô còn tưởng là mình sắp chết đến nơi rồi cơ.
Anh đặt cô lên trêи ghế sô pha.
Mùi thuốc khử trùng nhanh chóng phả vào mặt cô, làm cô nhận ra được đây là đâu.
Đây là nơi Quân Trí sống.
Các bác sĩ hiểu nhầm, tưởng rằng Quân Trí bị làm sao, cho nên đều chờ đợi trong căng thẳng bây giờ mới biết, thì ra là người phụ nữ mà anh đưa về có chuyện.
Nhận ra điều này, mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Quân Trí ôm người trong tay, ra hiệu cho bác sĩ.
“Xem cho cô ấy.”
Một vị bác sĩ tiến tới, đem các thiết bị y tế đến để kiểm tra.
Kiểm tra tất cả từ đầu đến chân. Xong xuôi bác sĩ nói nhỏ.
“Thiếu gia, cô ấy không sao. Thuốc này không hại thân thể, nghỉ một đêm, sáng mai sẽ bình thường.”
Vừa nói xong, Nam Tinh ở trong tay Quân Trí lại ngất đi lần nữa.
Anh nhìn xuống, nhìn người trong vòng tay mình.
“Sốt thì sao?”
Bác sĩ trả lời.
“Không sao ạ, đây là tác dụng phụ của thuốc.” Bác sĩ do dự một chút rồi nói.
“Chỉ cần không có người chạm vào cô ấy, nhiệt độ của cô ấy sẽ giảm xuống.” Nói xong, ông ho khan một tiếng.
Trêи thực tế, loại thuốc này là thứ giúp nâng cao niềm vui giữa người đàn ông và người phụ nữ.
Nói ra trong bầu không khí này có chút khó xử.
Quân Trí nhướng mi, siết chặt tay cô.
“Ừm.”
Anh ta đáp lại như vậy rồi không nói gì thêm.
Bạch Vũ đứng bên cạnh thấy như vậy, biết đã xong xuôi, anh liền nói nhỏ.
“Mọi người, mời đi bên này.”
Các bác sĩ lần lượt rời khỏi phòng, dụng cụ thiết bị y tế cũng được đem đi hết.
Chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại mình Quân Trí và Nam Tinh.
Bên ngoài bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng rèm cửa đã được kéo chặt lại nên trong phòng có chút tối.
Quân Trí ôm cô lên giường, tay anh bắt đầu cởi quần áo của cô.
Khi đang cởi đồ của Nam Tinh, cô tỉnh lại một lần nữa.
Cô tựa vào lòng của anh.
Người đàn ông đó một tay ôm lấy eo cô, một tay mở hàng cúc nhỏ trêи áo đồng phục của cô ra.
Trong lúc mê man, cô cũng rất phối hợp để anh cởi cho mình.
Đợi đến khi cởi xong áo khoác, cô ấy cũng đã tỉnh lại một chút.
“Anh đang làm gì đó?”
Giọng nói rất chậm và nhẹ nhàng.
Quân Trí thấy cô vị choáng vì thuốc, giống như đang say say ngồi dựa trong tay anh.
Anh đưa tay cuộn một lọn tóc của cô, nói một cách rất chậm rãi và từ từ.
“Nam Tinh?”
“Ừm.”
“Ai sai em tới?”
Nam Tinh ngẩn đầu lên, hai mắt mắt chớp chớp.
Có vẻ như cô đã tỉnh, nhưng hình như ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lắm.
Ngón tay mát lạnh của Quân Trí lướt xuống cổ cô, vòng ra sau gáy của cô, mí mắt anh rũ xuống che đi cảm xúc bên trong.
Anh đưa môi từ từ tiến lại gần tai của cô.
“Ai sai em tới tiếp cận tôi? Quân gia? Hay... tổ chức?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook