Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
-
Chương 14: Chẳng Lẽ Khi Còn Bé, Em Cũng Bị Bắt Đi Làm Thí Nghiệm Sao?
Chỉ là không đợi Nam Tinh trả lời, Quân Trí đã bật cười một mình. Giọng anh trầm ấm và khàn khàn.
“Họ đã rất thành công trong việc chọn người lần này.”
Cuộc gặp gỡ của hai người họ đến bây giờ luôn là sự trùng hợp, ngẫu nhiên.
Anh ta đang ở ban công, thì cô từ trên trời rơi xuống và rơi vào người anh ta.
Anh ta bị theo dõi, bị đuổi gϊếŧ, cô thì tình cờ ở trong con hẻm nhỏ đó.
Lần này, cô bị hạ thuốc lại tình cờ một lần nữa ngã vào tay anh.
Có lẽ, một trong số đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Có thật sự nó chỉ là một sự trùng hợp?
Một cảm xúc không biết tên xuất hiện trong đôi mắt màu xám nhạt của anh, anh ôm cả người cô vào lòng.
Anh không có may mắn như vậy, người mà anh đang mong nhớ trong lòng lại tình cơ xuất hiện trước mặt anh.
Ông trời đối xử với anh ta thật tàn nhẫn.
Rèm cửa không được đóng chặt, lộ ra một khe hở.
Ánh sáng từ khe hở lọt vào, lại tình cờ ở trên cánh tay anh.
Tại nơi anh sáng chiếu vào, vết kim tiêm trên mạch máu bị lộ ra, một mảng bầm tím.
Anh dường như đã quen với vấn đề đó, sự chú ý của anh chỉ dồn vào người phụ nữ lại ngất đi lần trong lòng anh lúc này.
Một lúc sau, anh duỗi tay, đem người ôm vào trong lòng.
... P/S: Cái gì mà thành viên BM Team (Nhếch mép), tôn trọng tý đi!!!
Nam Tinh ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, cô thấy có thứ gì đó đang đè lên người mình, khiến cô thở không ra hơi.
Vừa mở mắt ra, cô thấy mình bị vây giữ trong một vòng tay.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ. Vòng tay của anh khóa chặt cô như bê tông cốt thép.
Tuy nhiên, có một điều kì lạ là trước cửa phòng vẫn có một nhóm người đứng đó.
Những người đó đều nhìn về phía Quân Trí và cô, họ chỉ nhìn chứ không có nói một lời nào cả.
Ở cửa, Tống Cảnh Hiên mang một chiếc quần yếm màu đen, chân đi đôi ủng quân đội, hai tay đút vào túi quần, nhìn chằm chằm Nam Tinh một lúc.
Nam Tinh im lặng.
Họ đang làm gì vậy?
Cuối cùng, khi Quân Trí tỉnh dậy, tất cả những thắc mắc của cô đã có câu trả lời.
Quân Trí dường như bị đánh thức bởi sự cựa quậy của cô. Anh nhìn Nam Tinh với đôi mắt đỏ như máu.
Anh nói.
“Cơ thể sao rồi?”
“Ừm.” Nam Tinh trả lời.
Lời vừa nói xong, có một ý tá ở cửa lên tiếng cắt ngang.
“Thiếu gia, đã đến giờ truyền dịch rồi ạ.”
Khi nghe xong, Quân Trí chỉ thản nhiên nhìn lướt qua cửa, rồi bình thản trả lời.
“Ừm.”
Nói xong, anh thả tay đang ôm Nam Tinh ra.
Hai ý tá chuyện nghiệp, đeo khẩu trang và cầm khay đi vào, đứng bên cạnh giường.
Nam Tinh nhìn xuống bộ quần áo đang mang trên người, vươn tay lấy chiếc áo khoác đặt ở đầu giường, mang vào, đi xuống giường đến bên cửa sổ.
Cô lại nhìn ra cửa sổ một lần nữa.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thật sự ngủ không nổi.
Tống Cảnh Hiên đút tay vào túi, nở nụ một cười.
“Bé Nam Tinh, em có nhớ anh không? Chúng ta đã gặp nhau.”
Nam Tinh.
“Ông chú kì quái?”
Tống Cảnh Hiên sửng sốt, anh đi theo nói với Nam Tinh.
“Phòng ngủ của Quân Trí không tiện có người khác. Em có thể đợi anh ấy ở phòng khách.”
Nam Tinh gật đầu.
Trước khi đi, cô liếc nhìn người đang nằm trên giường một cái.
Anh chỉ dựa vào đầu giường lặng lẽ nhìn cô, chứ không nói gì.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ nhanh chóng được đóng lại.
Sau khi cô rời khỏi tầm mắt của Quân Trí, cụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên trong nháy mắt biến mất.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn một dãy số, ngay sau đó điện thoại nhanh chóng được kết nói.
Tống Cảnh Hiên nói.
“Hai người đến đây thử máu cho cô nhóc.”
Lúc này, Bạch Vũ mới nói với Nam Tinh ở bên cạnh mình.
“Cô Nam Tinh, cô hãy nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”
Vừa dứt lời, một cốc nước ấm đã đưa đến tay của cô. Nam Tinh ngồi trên ghế nói.
“Nếu là đến làm kiểm tra cho tôi, thì đừng. Thuốc này không có tác dụng phụ với tôi.”
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới. LeHaBang Sau một lúc dừng lại, anh vẫn giục người bên kia điện thoại.
“Nhanh lên.”
Cúp điện thoại, anh ngồi xuống đối diện Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế, giống như một tên lưu manh, tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén và nghiêm túc.
“Nhóc con, ai phải em đến đây?”
Nam Tinh nhìn anh ta, mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
“Anh nghĩ rằng tôi đến đây vì có mục đích. Là được người ta chỉ đạo?”
Tống Cảnh Hiên nâng trán, có vẻ hơi đau đầu.
“Thật là một đứa trẻ thông minh. Vì vậy, em có muốn nói với tôi không?”
“Không có ai phái tôi đến.”
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế thở dài.
“Đó là tất cả những gì anh biết, sao phải bận tâm ư? Nhóc à, anh không muốn tổn thương em. Anh chỉ muốn hỏi, họ đã cho em cái gì? Ví dụ, loại thuốc nào đó muốn em mang đến gần Quân Trí?”
Nam Tinh im lăng một lúc mới nói.
“Không ai đưa cho tôi. Không có ai cho tôi bất kỳ loại thuốc nào để mang theo bên người.”
Tống Cảnh Hiên gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, vẻ mặt lo lắng.
Anh nhìn Nam Tinh còn rất nhỏ, vẫn đang là một học sinh, hít một hơi thật sâu, anh muốn mình thêm sự kiên nhẫn.
“Bé con ơi, nó là như thế này.
Quân Trí bị một nhóm tội phạm điên cuồng bắt cóc lúc ba tuổi.
Vì gia đình họ Quân, những người xấu đó đã trả thù Quân Trí bằng cách tiêm một số loại thuốc vào cơ thể của anh ấy và thực hiện một số thí nghiệm dã man.
Khi anh ấy được tìm thấy và được cứu, đã là hai năm sau đó.”
Tống Cảnh Hiên nói chuyện một hồi, anh cố gắng không nói chuyện quá cẩu huyết với cô bé.
“Kể từ đó, cơ thể của anh ấy bất thường, tốc độ đông máu chậm lại, anh ấy sẽ thường xuyên ngất xỉu, và rất yếu.
Có những thứ thay đổi không biết có phải là một điều tốt hay là xấu.
Khứu giác, thính giác của anh ấy nhạy hơn và cơ thể của anh ấy cao hơn bình thường rất nhiều lần.
Tôi nghĩ em có thể ngửi thấy, trong phòng này luôn có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.”
Tống Cảnh Hiên không biết anh ta nghĩ đến cái gì, nói không nên lời.
“Quân Trí cho rằng trên cơ thể người sống có mùi rất kinh tởm, nên không bao giờ cho ai bước chân vào nơi ở của anh ta.
Cho đến hai năm vừa rồi, cơ thể anh ấy đã khỏe hơn khi dùng thuốc. Ít nhất nếu anh ta ở cùng với mọi người trong thời gian ngắn, sẽ chỉ khiến họ cảm thấy anh ta có bệnh sạch sẽ, cũng không có điều gì khác thường.”
Nói đến đây, Tống Cảnh Hiên một lần nữa nhìn Nam Tinh.
“Tuy nhiên, cho dù thuốc anh ấy được cải tiến thay đổi như thế nào, anh ấy cũng không thể cư xử như một người bình thường.
Anh ấy không thể chịu nổi khi ôm một người sống cả đêm mà không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này, chưa từng có ngoại lệ, và cũng không thể có.”
Nam Tinh nghe xong nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh.
“Như vậy, em đã nghĩ xong có muốn nói gì với anh không? Ai là người sai em đến? Đưa thuốc gì cho em? Em uống hay là mang theo? Hay bôi lên người của em?”
Nam Tinh lắc đầu.
“Không ai phái tôi đến, và tôi cũng không có uống thuốc.”
Tống Cảnh Hiên mỉm cười, không thật sự tin vào điều cô nói.
“Chẳng lẽ khi còn bé, em cũng bị bắt đi làm thí nghiệm sao?”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cửa phòng được mở ra.
Quân Trí đứng ở trước cửa phòng, đôi mắt xám nhìn qua hai người đang ngồi trên sô pha.
Giọng anh ấy hơi trầm xuống.
“Anh đang làm cái gì thế?”
“Họ đã rất thành công trong việc chọn người lần này.”
Cuộc gặp gỡ của hai người họ đến bây giờ luôn là sự trùng hợp, ngẫu nhiên.
Anh ta đang ở ban công, thì cô từ trên trời rơi xuống và rơi vào người anh ta.
Anh ta bị theo dõi, bị đuổi gϊếŧ, cô thì tình cờ ở trong con hẻm nhỏ đó.
Lần này, cô bị hạ thuốc lại tình cờ một lần nữa ngã vào tay anh.
Có lẽ, một trong số đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Có thật sự nó chỉ là một sự trùng hợp?
Một cảm xúc không biết tên xuất hiện trong đôi mắt màu xám nhạt của anh, anh ôm cả người cô vào lòng.
Anh không có may mắn như vậy, người mà anh đang mong nhớ trong lòng lại tình cơ xuất hiện trước mặt anh.
Ông trời đối xử với anh ta thật tàn nhẫn.
Rèm cửa không được đóng chặt, lộ ra một khe hở.
Ánh sáng từ khe hở lọt vào, lại tình cờ ở trên cánh tay anh.
Tại nơi anh sáng chiếu vào, vết kim tiêm trên mạch máu bị lộ ra, một mảng bầm tím.
Anh dường như đã quen với vấn đề đó, sự chú ý của anh chỉ dồn vào người phụ nữ lại ngất đi lần trong lòng anh lúc này.
Một lúc sau, anh duỗi tay, đem người ôm vào trong lòng.
... P/S: Cái gì mà thành viên BM Team (Nhếch mép), tôn trọng tý đi!!!
Nam Tinh ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, cô thấy có thứ gì đó đang đè lên người mình, khiến cô thở không ra hơi.
Vừa mở mắt ra, cô thấy mình bị vây giữ trong một vòng tay.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ. Vòng tay của anh khóa chặt cô như bê tông cốt thép.
Tuy nhiên, có một điều kì lạ là trước cửa phòng vẫn có một nhóm người đứng đó.
Những người đó đều nhìn về phía Quân Trí và cô, họ chỉ nhìn chứ không có nói một lời nào cả.
Ở cửa, Tống Cảnh Hiên mang một chiếc quần yếm màu đen, chân đi đôi ủng quân đội, hai tay đút vào túi quần, nhìn chằm chằm Nam Tinh một lúc.
Nam Tinh im lặng.
Họ đang làm gì vậy?
Cuối cùng, khi Quân Trí tỉnh dậy, tất cả những thắc mắc của cô đã có câu trả lời.
Quân Trí dường như bị đánh thức bởi sự cựa quậy của cô. Anh nhìn Nam Tinh với đôi mắt đỏ như máu.
Anh nói.
“Cơ thể sao rồi?”
“Ừm.” Nam Tinh trả lời.
Lời vừa nói xong, có một ý tá ở cửa lên tiếng cắt ngang.
“Thiếu gia, đã đến giờ truyền dịch rồi ạ.”
Khi nghe xong, Quân Trí chỉ thản nhiên nhìn lướt qua cửa, rồi bình thản trả lời.
“Ừm.”
Nói xong, anh thả tay đang ôm Nam Tinh ra.
Hai ý tá chuyện nghiệp, đeo khẩu trang và cầm khay đi vào, đứng bên cạnh giường.
Nam Tinh nhìn xuống bộ quần áo đang mang trên người, vươn tay lấy chiếc áo khoác đặt ở đầu giường, mang vào, đi xuống giường đến bên cửa sổ.
Cô lại nhìn ra cửa sổ một lần nữa.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thật sự ngủ không nổi.
Tống Cảnh Hiên đút tay vào túi, nở nụ một cười.
“Bé Nam Tinh, em có nhớ anh không? Chúng ta đã gặp nhau.”
Nam Tinh.
“Ông chú kì quái?”
Tống Cảnh Hiên sửng sốt, anh đi theo nói với Nam Tinh.
“Phòng ngủ của Quân Trí không tiện có người khác. Em có thể đợi anh ấy ở phòng khách.”
Nam Tinh gật đầu.
Trước khi đi, cô liếc nhìn người đang nằm trên giường một cái.
Anh chỉ dựa vào đầu giường lặng lẽ nhìn cô, chứ không nói gì.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ nhanh chóng được đóng lại.
Sau khi cô rời khỏi tầm mắt của Quân Trí, cụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên trong nháy mắt biến mất.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn một dãy số, ngay sau đó điện thoại nhanh chóng được kết nói.
Tống Cảnh Hiên nói.
“Hai người đến đây thử máu cho cô nhóc.”
Lúc này, Bạch Vũ mới nói với Nam Tinh ở bên cạnh mình.
“Cô Nam Tinh, cô hãy nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”
Vừa dứt lời, một cốc nước ấm đã đưa đến tay của cô. Nam Tinh ngồi trên ghế nói.
“Nếu là đến làm kiểm tra cho tôi, thì đừng. Thuốc này không có tác dụng phụ với tôi.”
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh từ trên xuống dưới. LeHaBang Sau một lúc dừng lại, anh vẫn giục người bên kia điện thoại.
“Nhanh lên.”
Cúp điện thoại, anh ngồi xuống đối diện Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế, giống như một tên lưu manh, tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén và nghiêm túc.
“Nhóc con, ai phải em đến đây?”
Nam Tinh nhìn anh ta, mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
“Anh nghĩ rằng tôi đến đây vì có mục đích. Là được người ta chỉ đạo?”
Tống Cảnh Hiên nâng trán, có vẻ hơi đau đầu.
“Thật là một đứa trẻ thông minh. Vì vậy, em có muốn nói với tôi không?”
“Không có ai phái tôi đến.”
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế thở dài.
“Đó là tất cả những gì anh biết, sao phải bận tâm ư? Nhóc à, anh không muốn tổn thương em. Anh chỉ muốn hỏi, họ đã cho em cái gì? Ví dụ, loại thuốc nào đó muốn em mang đến gần Quân Trí?”
Nam Tinh im lăng một lúc mới nói.
“Không ai đưa cho tôi. Không có ai cho tôi bất kỳ loại thuốc nào để mang theo bên người.”
Tống Cảnh Hiên gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, vẻ mặt lo lắng.
Anh nhìn Nam Tinh còn rất nhỏ, vẫn đang là một học sinh, hít một hơi thật sâu, anh muốn mình thêm sự kiên nhẫn.
“Bé con ơi, nó là như thế này.
Quân Trí bị một nhóm tội phạm điên cuồng bắt cóc lúc ba tuổi.
Vì gia đình họ Quân, những người xấu đó đã trả thù Quân Trí bằng cách tiêm một số loại thuốc vào cơ thể của anh ấy và thực hiện một số thí nghiệm dã man.
Khi anh ấy được tìm thấy và được cứu, đã là hai năm sau đó.”
Tống Cảnh Hiên nói chuyện một hồi, anh cố gắng không nói chuyện quá cẩu huyết với cô bé.
“Kể từ đó, cơ thể của anh ấy bất thường, tốc độ đông máu chậm lại, anh ấy sẽ thường xuyên ngất xỉu, và rất yếu.
Có những thứ thay đổi không biết có phải là một điều tốt hay là xấu.
Khứu giác, thính giác của anh ấy nhạy hơn và cơ thể của anh ấy cao hơn bình thường rất nhiều lần.
Tôi nghĩ em có thể ngửi thấy, trong phòng này luôn có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.”
Tống Cảnh Hiên không biết anh ta nghĩ đến cái gì, nói không nên lời.
“Quân Trí cho rằng trên cơ thể người sống có mùi rất kinh tởm, nên không bao giờ cho ai bước chân vào nơi ở của anh ta.
Cho đến hai năm vừa rồi, cơ thể anh ấy đã khỏe hơn khi dùng thuốc. Ít nhất nếu anh ta ở cùng với mọi người trong thời gian ngắn, sẽ chỉ khiến họ cảm thấy anh ta có bệnh sạch sẽ, cũng không có điều gì khác thường.”
Nói đến đây, Tống Cảnh Hiên một lần nữa nhìn Nam Tinh.
“Tuy nhiên, cho dù thuốc anh ấy được cải tiến thay đổi như thế nào, anh ấy cũng không thể cư xử như một người bình thường.
Anh ấy không thể chịu nổi khi ôm một người sống cả đêm mà không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này, chưa từng có ngoại lệ, và cũng không thể có.”
Nam Tinh nghe xong nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh.
“Như vậy, em đã nghĩ xong có muốn nói gì với anh không? Ai là người sai em đến? Đưa thuốc gì cho em? Em uống hay là mang theo? Hay bôi lên người của em?”
Nam Tinh lắc đầu.
“Không ai phái tôi đến, và tôi cũng không có uống thuốc.”
Tống Cảnh Hiên mỉm cười, không thật sự tin vào điều cô nói.
“Chẳng lẽ khi còn bé, em cũng bị bắt đi làm thí nghiệm sao?”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cửa phòng được mở ra.
Quân Trí đứng ở trước cửa phòng, đôi mắt xám nhìn qua hai người đang ngồi trên sô pha.
Giọng anh ấy hơi trầm xuống.
“Anh đang làm cái gì thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook