Chương 197: Ngươi Dám?

Hoa Thừa Lộ hơi thở dốc, vẫn chưa hết sợ hãi, thầm nghĩ: Thì ra bình thường khi cha và ca ca đánh nhau với ta đều là đang chơi cùng ta, không ngờ bà già này lại mạnh như vậy. Thằng nhóc này cũng chỉ là Luyện Khí tầng hai, tại sao lại giỏi đến thế, lại không hề sợ hãi khí thế của bà già này.

Thực lực của Lý Thanh Sơn không phải chỉ đơn giản là Luyện Khí tầng hai, mà tương đương với yêu ma Luyện Khí tầng sáu, bảy. Hơn nữa hắn cũng không phải lớn lên trong vại mật như Hoa Thừa Lộ, mà là từ thây sơn biển máu, chém giết ngàn người mà ra, sát khí trên người vô cùng dày đặc. Những quỷ quái bình thường đều không dám đến gần phạm vi mươi bước xung quanh hắn, đương nhiên cũng sẽ không sợ khí thế của Tây Môn Mỗ Mỗ.

Hoa Thừa Lộ thấy Tiểu An vẫn bình yên giống như không có việc gì, cảm thấy vô cùng buồn bực, núp sau lưng Lý Thanh Sơn hét to:

“Bà già, bà thật sự muốn làm kẻ thù với Ưng Lang Vệ và nhà họ Hoa sao?”

Tây Môn Mỗ Mỗ thấy không thể cưỡng ép, chỉ đành thu khí thế lại, nhưng vẫn hận đến ngứa răng. Nếu không phải Hoa Thừa Lộ có mặt ở đây, bà có giết chết đám bạch đạo này để diệt khẩu thì cũng muốn làm thịt Lý Thanh Sơn. Dù bà đã là cao thủ Luyện Khí tầng chín thì cũng không dám giết chết Ưng Lang Vệ một cách công khai trắng trợn như thế được.

Tây Môn Mỗ Mỗ xua tay nói:

“Hoa tiểu thư, ta nể mặt nhà họ Hoa của ngươi, ngươi cũng đừng không biết điều, đây là chuyện quan trọng đối với Vân Vũ Môn của ta, ngươi đừng xía vào, mau dẫn mấy người này đi đi!”

Hoa Thừa Lộ đương nhiên không đồng ý:

“Nếu hắn đã là Ưng Lang Vệ, vậy chính là cấp dưới của ca ca ta, ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc, ngươi có giỏi thì giết cả ta luôn đi, như thế mới không có ai tố cáo ngươi, nếu không ngươi chính là tên lừa bán trẻ nhỏ, hung thủ giết chết Ưng Lang Vệ.”

Sắc mặt của Tây Môn Mỗ Mỗ càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng bà đã nảy ra ý định này rất nhiều lần, nếu như là con cháu bình thường của nhà họ Hoa thì bà đã giết chết từ lâu, chỉ cần không để lại bằng chứng thì sẽ không sao.

Nhưng Hoa Thừa Lộ lại là công chúa nhỏ của nhà họ Hoa, dù không có chứng cứ rõ ràng, chỉ cần điều tra ra được bà từng tới thành Lâm Hô, nhà họ Hoa cũng chắc chắn không giết chết bà thì sẽ không dừng lại, đến cả Vân Vũ Môn cũng không thể bảo vệ được bà.

Tây Môn Mỗ Mỗ chỉ có thể thay đổi sắc mặt, như muốn ám chỉ gì đó mà nói với Lý Thanh Sơn:

“Đúng là con nít không hiểu biết gì cả, đối với một kẻ yếu như ngươi mà nói, bé gái có tướng quốc sắc thiên hương này chính là một mối họa lớn, ngươi đưa nàng cho ta là có thể biến thù thành bạn với Vân Vũ Môn, ngươi muốn cái gì, dù là linh đan hay linh khí thì mỗ mỗ cũng có rất nhiều, ngươi cứ lựa tùy thích.”

Tiểu An túm chặt vạt áo Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn chỉ nói với Tây Môn Mỗ Mỗ một chữ duy nhất:

“Biến!”

Tây Môn Mỗ Mỗ hoàn toàn bị chọc giận, giơ lên bàn tay như cái chân gà, chân khí điên cuồng tuôn trào, dù đứng cách vài mét nhưng vẫn đâm làm cho gương mặt Lý Thanh Sơn đau nhói.

Hoa Thừa Lộ dậm chân kêu to:

“Ngươi dám?”

Tây Môn Mỗ Mỗ chần chừ một lúc lâu, chợt thu tay lại, đúng thật là không dám:

“Vân Vũ Môn nhất định phải có được bé gái này, ta xem thử ngươi có thể trốn phía sau con bé kia mãi được hay không.”

Nói xong lập tức bước lên xe ngựa, rẽ sương mù đi mất.

Hoa Thừa Lộ thở dài, Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy nhẹ lòng, xoay người nói:

“Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ.”

Nếu không có Hoa Thừa Lộ, tuy rằng hắn cũng tự tin rằng sẽ không dễ dàng bị Tây Môn Mỗ Mỗ bắt giữ, nhưng sẽ phải bại lộ việc hóa thân yêu mà và thần thông của Tiểu An, để lại nhiều hậu quả khôn lường, đối với hắn của hiện tại thì chuyện đánh chết Tây Môn Mỗ Mỗ gần như là chuyện không thể nào làm được.

Hoa Thừa Lộ cũng vô cùng sảng khoái gật đầu nói:

“Không có gì.”

Sau đó vung tay:

“Lên thuyền rồi nói!”

Lý Thanh Sơn gật đầu, dẫn theo Tiểu An cũng Hoa Thừa Lộ đi lên thuyền Trảm Lãng, đám cao thủ bạch đạo kia vẫn không cam lòng tìm kiếm trong đống đổ nát trên đảo một lúc, đương nhiên là không tìm được gì.

Có người khó hiểu hỏi:

“Sao không nhìn thấy xác chết nhỉ?”

“Không lẽ đã bị đại pháo nổ nát rồi?”

“Cũng không thể nát thành tro được.”

Lý Thanh Sơn âm thầm đề phòng, cách luyện công bằng việc cắn nuốt máu thịt trên quy mô lớn thế này chắc chắn sẽ làm người sinh nghi ngờ, nếu bị người có tâm để ý đến, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ sơ hở, nhất định phải càng thêm cẩn thận. Cũng may Tiểu An đã khôi phục cơ thể, cũng không cần sốt ruột tìm kiếm máu thịt, Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cũng có thể chậm lại một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương