Chương 189: Chiến Đấu

Grào...Grào!

Lý Thanh Sơn hít một hơi, quát lên, một luồng chân khí tinh khiết lẫn chút yêu khí mang theo cuồng phong hóa thành một tiếng ma hổ gào thét điên cuồng, mấy cao thủ Hắc bảng trước mặt lập tức hộc máu văng ra ngoài, mặt mũi miệng tai máu thịt lẫn lộn, sắp không sống nổi.

Tuy đây chi là ma hổ điên cuồng gào thét yếu gấp mấy lần nhưng chỉ mấy cao thủ giang hồ này không chống lại được.

Vừa đối mặt, mấy cao thủ hạng nhất bị giết bởi một tiếng gào của Lý Thanh Sơn.

Những cao thủ hạng nhất quen dựa vào võ công cao cường hoành hành ngang ngược, quý mangh như ngọc này thấy được thực lực khác biệt của Ưng Lang Vệ một cách chính thức.

Trong tiếng kim loại méo mó, Lý Thanh Sơn cố gắng kéo hàng rào sắt thành một cái cửa lớn, ký hiệu trên lồng giam yêu quái tối tăm, linh khí tiêu tan.

Lý Thanh Sơn đi ra từ bên trong như thể mãnh hổ xổng chuồng, khí thế bức người. Những cao thủ hắc đạo không hẹn mà cùng lùi lại thành một vòng, sợ hãi có thêm mà nhìn Lý Thanh Sơn.

Màu sắc phát ra từ người Lý Thanh Sơn trở lại bình thường nhưng trong tình huống không gì có thể bảo đảm, chắc hắn sẽ không lộ thân yêu quái của mình trước mặt nhiều người, thấy một đệ nhất thiên hạ sắp bị loại bỏ, đương nhiên có thể cảm nhận được yêu khí của Thẩm Tích Hoa.

"Không xong, thuyền...Thuyền bị phá hết rồi!"

Một lâu la bỗng nhiên chạy vào từ ngoài cửa, kêu lớn.

"Cái gì? Là ai làm?"

Tanaka Suguru nắm lấy vai lâu la, hét lớn.

"Không...Không biết!"

Những cao thủ Hắc bang ào ào nhìn về phía Lý Thanh Sơn. Tuy nghe thấy lời Thẩm Tích Hoa nói nhưng bây giờ mới cảm nhận rõ ràng thiếu niên Ưng Lang Vệ này đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả họ ở đây.

Lý Thanh Sơn mỉm cười. Tiểu An bắt đầu ra tay rồi. Sau đó ánh mắng ngưng lại, lướt qua mọi người, nhìn về phía Thẩm Tích Hoa đang giấu trong đám người định chạy trốn, quát:

"Trốn đi đâu!"

Thẩm Tích Hoa chấn động trong lòng, hoảng hốt ngoảnh lại, bóng dáng Lý Thanh Sơn đã tới theo tiếng nói, mang theo cuồng phong gào thét đập vào mặt.

Mấy cao thủ hắc đạo phản ứng không kịp, chắn trước mặt Lý Thanh Sơn như bị bầy voi chạy như điên va phải, bay thẳng ra ngoài mấy trượng, xương toàn thân gãy nát, mất hơn thở không kịp thốt một tiếng.

Bùa chú sáng lên, cháy thành tro.

Trên người Thẩm Tích Hoa hiện lên hình người màu vàng. Hắn ta phản ứng cũng không chậm, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc đã dùng bùa Kim Cương đại lực, sau đó mạnh mẽ xoay người, vung hai đấm màu vàng ra, đánh về phía bụng Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn như không nghe thấy, tay phải mở ra như móng hổ, chụp mạnh về phía Thẩm Tích Hoa:

"Chết cho ta!"

Ma hổ xuất phát từ nội tâm.

Năm ngón tay như năm cây théo, chân khí vờn quanh người hắn, cứng rắn nhập vào giữa ánh sáng vàng. Chân khí và linh quang đánh vào nhau sinh ra va chạm mạnh mẽ, phát ra tiếng động chói tai.

Thẩm Tích Hoa vô cùng sợ hãi, chưa từng nghĩ bùa Kim Cương đại lực sẽ bị nắm đấm bằng thịt người đấm vỡ nhưng biết sống chết trước mắt, điên cuồng hợp chân khí toàn thân thành hai đấm, đấm thẳng về phía miệng Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn cứng rắn bị hai đấm, cơ thể hơi lung lay, tay phải bóp nát ánh sáng vàng, tiện thể bắt bỏ vào miệng Thẩm Tích Hoa, kéo ra bên ngoài, lôi một trái tim đầm đìa máu ra.

Trong viện bỗng yên tĩnh lại, Thẩm Tích Hoa võ công cao nhất ở đây cuối cùng không có cơ hội đối đầu với Lý Thanh Sơn. Không thể nghi ngờ gì rằng đây là một đả kích khổng lồ với cao thủ hắc đạo ở đây.

Không quan tâm gì nữa, ào ào lấy bùa bảo vệ tính mạng ra, cắn lưỡi nhả máu, từng lá bùa lần lượt kích phát vỡ tan, tách ra linh quang. Nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng chạy ra ngoài, cả thuộc hạ cũng không quan tâm, không ai liều mạng với Lý Thanh Sơn.

Mãnh hổ xuống núi, chim chóc tản đi.

"Ta cũng có bùa chú!"

Lý Thanh Sơn tiện tay mò ra một lá bùa Thanh Phong từ trong túi Bách Bảo, dùng chân khí kích phát. Một luồng gió xoáy quấn quanh đôi chân hắn, toàn thân như nhẹ đi rất nhiều, vừa sải bước vào như thể giẫm trên tấm đệm hơi, bay vút lên không trung.

Trở tay rút đao gió đầy lỗ hổng trên không trung, vung ngang lên.

Cao thủ hắc đạo biết lựa tình hình nhất, khinh công tốt nhất đã nhảy ra khỏi tường, bị một ngọn gió như lưỡi dao xẹt qua bầu trời chém thành hai khúc, máu và nội tạng rơi đầy trên đất.

Lý Thanh Sơn dùng bùa Thanh Phong xong, cơ thể vốn mạnh mẽ càng như ma quỷ, bóng người lóe lên nổ tung thành từng hoa máu. Hổ vào bầy dê cũng không đủ để miêu tả uy thế của hắn.

Đây không phải là chiến đấu mà là tàn sát đơn phương. Dưới sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, chiêu số kỹ xảo đã không còn chút út nghĩa nào, chỉ cần khẽ vung đao gió thì là đầu người rơi, giết từng bước một, từ trong thư phòng giết tới đại viện như Tu La hiện thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương