Chương 188: Hình Như Có Lửa

xông lên, vung nhiều loại vũ khí đánh về phía Lý Thanh Sơn. Đao thương kiếm kích lóe lên ánh sáng, sợ Lý Thanh Sơn tránh khỏi, phải thừa dịp hắn tiến thoái lưỡng nan để đánh chết. Thẩm Tích Hoa lại lặng lẽ lùi lại.

Mưa rơi rả rích xuống mặt hồ tạo ra muôn vàn gợn sóng. Một tầng sương mù nổi lên mặt hồ, ngọn đèu trong lồng lưu ly trên thuyền chiếu một vóng bóng vàng. Tất cả đều có vẻ yên ả như thế.

Không ít người có năng lực được để lại trông coi thuyền phòng khi bị người ta chặt đứt đường lùi đang bàn bạc trong khoang thuyền thì tiếng cười lớn truyền tới từ trên đảo.

Một tiếng nổ vang lên, hai con thuyền lớn như bị gì đó va vào, rung lên một cái, sau đó bắt đầu chìm với tốc độ cực nhanh.

Đám có năng lực được để lại nghe thấy tiếng động, ào ào ra boong tàu, thấy thuyền bị chìm là thuyền của bang Thanh Lang. Ngoài người của bang Thanh Lang thở hổn hển, những người khác đều đứng trên boong tàu cười ha ha xem náo nhiệt.

Nhưng ngay sau đó lại một tiếng nổ nữa vang lên, một con thuyền lớn bắt đầu từ từ chìm xuống, sau đó là chiếc thuyền thứ ba.

Tất cả mọi người cảm thấy không bình thường, quát lên ầm ầm:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không hay rồi, có ma nước đục thuyền!"

"Biết bơi thì xuống xem chút!"

Ma nước trong lời họ đương nhiên không phải chỉ ma quỷ thật mà là người lẻn xuống đáy nước.

Mười mấy bóng dáng khỏe mạnh nhảy xuống nước ngay lập tức, mắt cố gắng làm quen với bóng tối nơi đáy nước, sau đó lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên. Trong đáy nước đen kịt lạnh như băng lại có hai ánh lửa rất to đang cháy, trong đỏ có trắng, chưa ai từng thấy ngọn lửa rừng rực tràn đầy sức sống như thế.

Ánh lửa nhanh chóng trở nên lớn hơn. Rốt cuộc họ nhìn rõ nguyên nhân của hai ánh lửa này, không kiềm được mà trợn mắt há hốc mồm.

Một cái đầu người thật lớn, tựa như là xương đầu người nhưng lại như người sống đi ra từ trong vực sâu địa ngục, ngọn lửa hừng hực tràn ra từ hốc mắt, nhìn họ sáng rực.

Sau đó mở cái miệng rộng nuốt về phía họ. Trong cái miệng lớn cũng là ánh lửa đang cháy hừng hực như cửa lò luyện địa ngục đang mở.

Tiểu An đứng trong đáy nước đen nhánh chắp tay trước ngực, lần tràng hạt xương từ trước ra sau, nuốt trọn từng người, sau đó lại đánh về phía những chiếc thuyền còn lại. Đầu lâu khổng lồ đâm vào đáy thuyền, há to miệng.

Từng tiếng vang trầm đục, từng chiếc thuyền trong đội thuyền chìm nghỉm.

Trên bến thuyền, mặt tất cả mọi người chứa sự sợ hãi không che giấu được. Thuyền đã bị phá, đám người xuống nước không nổi lên, không biết có thứ gì giấu trong nước. Họ bị giam ở đây rồi.

Rầm rầm rầm, tiếng động vang lên liên tiếp, người đứng trên bờ ngã xuống như con rối bị đứt dây, không đứng dậy nổi.

Mọi người sợ hãi kêu lên:

"Có địch tấn công!"

"Ở đâu?"

"Đi ra ngoài, đi ra cho ta!"

Không ai thấy, một ánh sáng trắng cắt ngang bầu trời mưa đêm, tràng hạt xương khô đã trở lại hình dạng tràng hạt mượt mà, hối hả xuyên qua làn mưa như thể cao thủ ngự khí ở tầng luyện khí thứ sáu ra tay, vốn những nhân vật giang hồ như thế này không thể nhận ra.

Nhiều người ngã trên đất hơn, người nhát gan khua vũ khí loạn xạ, cũng chỉ nhìn thấy màn đêm mịt mờ. Có người bình tĩnh hơn chút, cố gắng kiểm tra xem nguyên nhân chết của người chết, phát hiện từ miệng tới sau lưng của người đó đều bị đâm một đường với kích cỡ lớn bằng đầu ngón tay nhưng không có máu tươi chảy ra.

Đang suy nghĩ thì có người nói:

"Hình như...Có lửa!"

Những người khác cũng phát hiện ra, dường như giữa con đường nhỏ có một chút ánh lửa, vết thương mở rộng không ngừng, con đường nhỏ trở thành con đường lớn nhưng từ đầu tới cuối không có máu chảy. Ngọn lửa kia lặng lẽ cắn nuốt máu thịt của người chết.

Người có tư cách được mời tới đảo Tích Hoa này không ai không phải là thứ liều chết liếm máu trên đầu lưỡi dao nhưng có người chết đi không ngừng bên cạnh, không thấy kẻ địch, chỉ thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế thì đều bị giật mình, lá gan không còn, lùi lại từng bước.

Ngọn lửa vừa cắn nuốt máu thịt, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một bộ ương khô, màu sắc càng ngày càng rực rỡ, sức sống tràn trề. Sau đó như thể chưa thỏa mãn, nổ tung cái oành, tản ra ngàn vạn ánh hoa lửa, rơi rải rác trên người những người có năng lực trong hắc đạo.

Ngọn lửa xuyên qua quần áo không để lại vết cháy nhưng chỉ cần dính một chút máu thịt tươi thì như thể lửa gặp dầu, nhanh chóng lan ra, đốt thành một ngọn lửa rừng rực.

Hàng loạt tiếng kêu rên sợ hãi vang lên trên bến tàu, mười mấy ngọn lửa người bùng lên, lập tức không còn tiếng động gì, chỉ còn lại mấy chục bộ xương trắng.

Tiểu An đi ra hồ nước, lặng lẽ tính toán số lượng, sáu trăm chín mươi bảy.

Trên mấy chục bộ xương trắng còn lại như thể bị một ngọn lửa xám bám lên, xương trắng tan ra như tuyết tan rất nhanh, hóa thành mấy chục giọt nước xương, hòa vào cơ thể hắn.

Tiểu An đang định chạy tới trang viện giúp Lý Thanh Sơn một tay, bỗng nhiên như phát hiện ra gì đó, ngoảnh lại.

Đôi mắt bị ngọn lửa thiêu đốt nhìn qua khoảng cách cực kỳ xa qua làn sương mù, thấy một con thuyền lớn màu đen đang từ từ đi tới.

Tiểu An suy nghĩ một lúc, vẫn lựa chọn đi vào trong trang viên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương