Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 185
Chương 185: Chu Nhan Bạch Cốt Đạo
Thời tiết nóng dần bớt lại, khí lạnh xâm chiếm, chuẩn bị vào mùa thu rồi.
Mùng tám tháng tám, đây là một con số may mắn, mà bầu không khí giết chóc của mùa thu càng là thời điểm thích hợp để giết người.
Lý Thanh Sơn bắt đầu cảm thấy nóng lòng, không đợi được nữa. Hắn đánh ra một quyền, chân khí phá không, mặt hồ nổ lên bọt nước cao cao ầm vang. Hắn quay đầu lại, Tiểu An đang ghé vào lan can, không nén nổi nụ cười. Nhìn cơ thể xương trắng của hắn, Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vậy trước đó, mình cần chuẩn bị thêm.
Mùng ba tháng tám, sáng sớm, Thẩm Tích Hoa lại tới thỉnh an.
Lý Thanh Sơn nói:
"Ngươi chuẩn bị vài bộ đồ nhỏ đến đây."
Tiểu An tái tạo xác thịt, đương nhiên không thể nặn luôn quần áo ra, nên cần quần áo để che đậy cơ thể.
Dù Thẩm Tích Hoa thấy lạ nhưng không dám hỏi nhiều:
"Quần ảo nhỏ? Không biết kích cỡ thế nào? Là nam hay nữ?"
"Bé trai, tầm khoảng bảy tám tuổi, kích cỡ vừa phải là được."
Lý Thanh Sơn nói, cảm thấy trong lòng lại có chút có chút kích động, cảm giác giống như phụ thân đón chờ đứa con sắp ra đời của mình.
Ngày hôm sau, Thẩm Tích Hoa mang ngay mười mấy bộ quần áo nhỏ đến, đủ thứ kiểu dáng màu sắc khác nhau, đều là từ tơ lụa thượng đẳng nhất. Thậm chí còn có rất nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ.
Lý Thanh Sơn cười một tiếng, nghĩ thầm Tiểu An cũng không phải đứa bé bình thường, sao có thể chơi những thứ gỗ này. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, bảo Thẩm Tích Hoa tiếp tục chuẩn bị "Đại hội đoạt đan" này.
Hắn quyết tâm muốn hoàn thành cái "Đại hội đoạt mệnh" này, nhưng nghĩ lại thì cái kiểu âm mưu lớn muốn phá vỡ giới giang hồ này, hình như là hàng độc quyền luôn của nhân vật phản diện rồi. Mà ý nghĩ muốn diệt sạch những người tham gia buổi tụ họp của hắn cũng thật sự mang đầy cảm giác của trùm phản diện.
Nhưng hắn cảm thấy rất tốt. Vào thời khắc Tiểu An chuẩn bị có được cuộc sống mới tươi đẹp, hắn cũng học nhà thơ cảm khác một câu "Chết tức là sống cuộc đời mới". Sau đó lại có thêm thể nghiệm với "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo".
Sau khi Thẩm Tích Hoa đi, Tiểu An đi ra từ sau màn che, xương tay vuốt khẽ lên tơ lụa mỹ lệ, tưởng tượng dáng vẻ khi mình mặc chúng vào. Ngẩng đầu, đối mắt với Lý Thanh Sơn, chợt không nói không rằng. Chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong lòng hai người lại đang có con suối nguồn vui vẻ lẳng lặng chảy.
Sau đó, Tiểu An bắt đầu vui vẻ chơi những thứ đồ chơi kia, có máy xay gió, con quay, chong chóng tre.
Điều này khiến Lý Thanh Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó bắt đầu cân nhắc xem có phải mình quan tâm Tiểu An không đủ hay không. Rồi hắn suy nghĩ lại tỉ mỉ, từ sau khi Tiểu An đi cùng hắn, hình như chuyện làm nhiều nhất là giết người.
Dù giết người cũng không phải quá xấu, trong cái thế giới vô tình này, đây có thể xem là kỹ năng thiết yếu. Con thú trưởng thành cũng cần phải dạy con non kỹ năng đi săn.
Lý Thanh Sơn an ủi mình như thế, tránh để lương tâm mình tự trách quá nhiều. Sau đó, hắn ngồi đấy, tay đỡ đầu, bắt đầu suy nghĩ sâu xa về chuyện liên quan đến vấn đề giáo dục Tiểu An. Sau này phải đưa hắn đi du sơn ngoạn thủy bao nhiêu, cảm nhận những gì ở thiên nhiên!
Sau đó lại không nén nổi nụ cười, cảm thấy ấm áp. Mặc dù thế giới này rất tàn khốc, nhưng hắn nhưng hắn cũng không phải là một người cô độc.
...
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức mình, trước hôm mùng tám tháng tám một ngày, Lý Thanh Sơn đã ăn hết tất cả Ngưng Khí Hoàn, điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất,
Đến ngày mai, khi những tên khốn kiếp kia tề tựu lại một cố, mình phải phát biểu gì để mở màn đây?
Vì thứ tốt đẹp trong lòng ta, nên mong đám ghê tởm các ngươi đi chết hết đi!
Hình như càng ngày càng giống trùm phản diện.
...
"Ta xem được không?"
Tây Môn Mỗ Mỗ hỏi.
"Được, xem cho kỹ đi!"
Người đàn ông mặc bộ đồ thêu hoa văn chín con rồng cúi đầu, sợ hãi nói. Máu của đồng bọn vừa mới tràn đến lòng bàn chân hắn. Khoảnh khắc nhìn thấy lão thái bà xấu xí này cười nhẹ một cái, nguyên đám đã chia năm xẻ bảy.
"Vậy sao ngươi lại không nhìn ta?"
Tây Môn Mỗ Mỗ âm trầm nói.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, sau đó ngẩn cả ra. Từ kiếp trước đến kiếp này hắn chưa từng thấy người con gái nào mỹ lệ như vậy, lặng lẽ, cao quý, khiến tâm trí hắn mông lung, không kiềm chế được.
Trước mắt hắn bỗng có thêm một chân dung của tên đàn ông khác, giọng nói ngọt ngào xuyến xao như chim hoàng oanh vang lên:
"Ngươi từng gặp người này chưa?"
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, cảm thấy tự trách nhiều vì không thể giúp được nàng.
"Vậy thì ngươi chết đi!"
Bờ môi khô quắt phun ra lời nói tàn nhẫn.
Người đàn ông lập tức trở tay bổ một phát nát đầu mình, trước khi chết còn si ngốc nhìn Tây Môn Mỗ Mỗ, trên mặt còn nở nụ cười. Hắn vốn tưởng cả đời mình chỉ có thể làm cướp biển, nhưng không ngờ có thể chết vì người mình yêu, cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn ra từ tận đáy lòng.
"Đời ta...đáng giá."
Rời khỏi cổng Thủy Xà Bang, Tây Môn Mỗ Mỗ giận dữ, nói:
"Rốt cuộc thằng nhóc đó đã chạy đi đâu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook