Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 177
Chương 177: Thiên Kinh Địa Nghĩa
Lý Thanh Sơn đứng dậy cáo từ, ra khỏi huyện nha, hắn không đi về phía Thanh Hà mà lại đi đến thành tây, men theo đường bộ đi ra khỏi thành.
Cách Gia Bình thành mười bảy dặm, Ngân Sơn trấn, sòng bạc Cát Tường.
Dù Ngân Sơn trấn chỉ là một trấn nhỏ nhưng lại sầm uất phồn hoa hơn rất nhiều thành trì khác, bởi vì nơi này dựa vào núi Ngân Sơn, dưới chân núi chôn không vô số quặng kim loại quý, làm cho không biết bao nhiêu người trở nên giàu có hoặc chết bất đắc kỳ tử chỉ sau một đêm.
Tuy sòng bạc Cát Tường chỉ là một sòng bạc trong trấn, nhưng không hề thua kém bất kỳ sòng bạc hạng nhất nào. Hơn nữa nơi này nhận tất cả loại người, không phân biệt sang hèn, đối xử bình đẳng, chỉ cần ngươi có bạc trong tay là có thể vào chỗ này đánh cược một trận, thử vận may.
Dù là những ông chủ mỏ khoáng sản giàu có hay những tên thợ mỏ ăn bữa nay lo bữa mai đều đến nơi này thử vận may.
Dưới ánh đèn rực rỡ, tiếng mắng chửi, tiếng cười, tiếng gầm gừ, rống giận vang khắp nơi. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi phấn son, trăm vị trộn lẫn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm bàn đặt cược, hai bàn tay nắm chặt, cặp mắt trợn tròn, vẻ mặt biến đổi vặn vẹo theo bàn xoay đặt cược, đủ loại cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Nhưng đến khi kết thúc, đa số trên mặt những con bạc này đều là vẻ tức giận, chỉ có Sử Cát Tường luôn vui vẻ mà thôi. Hắn là ông chủ của sòng bạc Cát Tường này, hai tay hắn cầm hai quả cầu vàng lớn, không ngừng chuyển động xoay vòng, khuôn mặt mập mạp luôn tươi cười như Phật Di Lặc. Hắn ngồi trên lầu hai của sòng bạc nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ từ bi:
“Đúng là một đám người ngu ngốc!”
Hai đại hán (người đàn ông cao to) xách theo một nam nhân như xách một con gà đi lên:
“Ông chủ, đã bắt được người.”
Nam nhân kia quỳ trên mặt đất, khóc nức nở:
“Ông chủ Sử, Sử đại hiệp, Sử đại gia, cầu xin ngài, mỏ của ta, gia nghiệp của ta đều cho ngài, xin ngài đại từ đại bi tha cho cả nhà ta một con đường sống!”
“Ta tha cho ngươi, vậy ai tha cho ta!”
“Vậy xin ngài cho ta xin thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ gom góp đủ tiền.”
Sử Cát Tường nói:
“Nợ thì phải trả là việc thiên kinh địa nghĩa*, ngay cả vợ và con gái của ngươi cũng phải vất vả trong kỹ viện, mà ngươi là một đại nam nhân, sao có thể chơi bời lêu lổng. Đến hầm mỏ làm việc đi!”
*thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên
“Ngươi...Vậy mà ngươi…”
Sử Cát Tường không thể làm gì khác hơn ngoài than thở:
“Người chết lại không chết, ngươi chạy mất dạng, ta còn cách nào nữa.”
“Sử Cát Tường, ngươi là tên khốn kiếp! Chó má, ngươi lừa ta...Ta có làm ma cũng sẽ không để ngươi được yên!”
Nam nhân này đột nhiên không kiểm soát được cảm xúc, hắn nợ tiền vì bị lừa vay nặng lãi, cả đời này cũng không xoay người được, chỉ có thể chết dưới hầm mỏ tối đen như mực.
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị đại hán bên cạnh đánh một chưởng, ngất xỉu.
Sử Cát Tường nổi giận với đại hán kia:
“Ai bảo ngươi đánh hắn mạnh như vậy, ngươi đánh mạnh thế này nếu hắn chết thì phải làm sao đây, ngươi đào mỏ thay hắn à? Chậc chậc, nhìn xem, đúng là một kẻ đáng thương. Ta nhìn thấy người đáng thương như vậy sẽ không ngủ được, đừng để ta gặp lại hắn lần nào nữa.”
Đại hán liên tục vâng dạ đáp lại, sau đó khiêng nam nhân kia ra ngoài.
Lúc này, Sử Cát Tường mới khôi phục lại khuôn mặt tươi cười. Hắn rất thích đánh cược, cũng rất giỏi đánh cược, hắn dựa vào trò đánh bạc này hạ gục mấy tên chủ quặng, làm cho họ tan cửa nát nhà, bây giờ hắn đã trở thành chủ quặng lớn nhất Ngân Sơn trấn này. Hơn nữa, hắn cũng có nhiều cách để đối phó với những tên chủ quặng không thích đánh bạc, vì hắn chẳng những rất giỏi đánh cược, mà bản thân còn có võ công cao cường, có thể vung tiền như rác. Đám tráng hán thủ hạ dưới trướng của hắn mà ra tay, nào có ai chống đỡ lại được chứ.
Dựa vào hai thứ này, hắn sẽ trở thành chủ quặng duy nhất của Ngân Sơn trấn, từ đó về sau vẫn có thể tiếp tục cười.
“Là nơi này!”
Một thiếu niên cầm một tờ giấy trong tay đứng trước cửa sòng bạc Cát Tường, nghiêm túc so sánh và xác nhận lại bốn chữ “Sòng bạc Cát Tường” với tấm biển hiệu treo trước cửa, sau đó sải bước đi vào.
Hai người gác cổng nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá cả người hắn, sau đó tươi cười mời hắn vào, không cản trở chút nào. Đợi thiếu niên đi vào trong, họ mới mỉm cười trao đổi với nhau:
“Thân thể này không tệ. Có thể đào được hai năm ở dưới mỏ quặng.”
Lý Thanh Sơn thích ăn thích uống, cũng có một hai lần kinh nghiệm uống hoa tửu không quá thành công nhưng cũng xem như đã từng, nhưng chuyện đánh bạc thì đúng là lần đầu tiên. Hắn liếc mắt nhìn quanh thấy chỗ nào cũng mới lạ, lại nhìn trái nhìn phải rồi đi đến một bàn đánh bạc, là một trò mua lớn mua nhỏ cực kỳ đơn giản. Hắn tiện tay ném một tấm ngân phiếu một ngàn lượng đặt bên cửa lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook