Chương 178: Cá Cược

Hành động này làm cho các con bạc lắp bắp kinh hãi, chẳng qua họ cũng từng gặp những kẻ chơi mạnh tay như này rồi, có lẽ đây chỉ là vị công tử không biết trời cao đất rộng của nhà nào chạy đến đây.

“Mua rồi thì bỏ tay ra, mở!”

Sau khi mở ra lại thật sự là cửa lớn.

Lý Thanh Sơn cười ha ha nhận bạc, sau đó tiếp tục đập toàn bộ số tiền lên cửa lớn.

Một lát sau, tiếng ồn ào náo nhiệt trong sòng bạc dần yên tĩnh lại, miệng các con bạc đã há to không khép lại được, tất cả đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn chồng ngân phiếu cao như ngọn núi nhỏ trước mặt Lý Thanh Sơn. Hắn đã thắng liên tiếp mười sáu ván, người lật bát cũng đã thay đổi hai lần nhưng vẫn không thể ngăn được đà thắng tiền của hắn, mà mỗi lần mở bát đều vô cùng áp lực.

Lúc đầu còn có con bạc theo hắn, kiếm được một khoản nhỏ, nhưng bây giờ không có ai can đảm theo hắn nữa.

Một tên sai vặt đi đến bên cạnh Lý Thanh Sơn:

“Vị tiểu ca này, ông chủ của chúng ta mời ngươi lên lầu nói chuyện một chút.”

Lý Thanh Sơn liếc nhìn lầu trên một cái, cao giọng nói:

“Muốn nói chuyện thì xuống đây nói chuyện, thế nào, mở sòng bạc còn sợ người ta thắng à?”

Hắn vỗ một chưởng lên bàn, trên mặt bàn đánh bạc bằng cẩm thạch lập tức xuất hiện một dấu tay mờ nhạt.

Rốt cuộc Sử Cát Tường cười không nổi nữa, hắn trầm giọng hạ lệnh đuổi những người khác khỏi sòng bạc, triệu tập nhân thủ. Kẻ tới lần này có võ công, khá cứng rắn, ít nhất cũng là một cao thủ hạng hai, nhìn tác phong hình như tới đây gây phiền phức, không thể dùng tiền đuổi đi được.

Lý Thanh Sơn cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đuổi hết đám con bạc kia đi là tốt nhất, còn nhân thủ à, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Nếu có thể triệu tập một ngàn người, ta sẽ thắp cho mộ của ngươi một nén nhang, nếu như ngươi có mộ.

Chỉ trong chốc lát, trước sau trái phải, không còn một con bạc nào lảng vảng bên cạnh Lý Thanh Sơn, mà mấy chục hán tử cầm đao mang kiếm, vừa nhìn Lý Thanh Sơn vừa nở nụ cười lạnh lẽo hoặc độc ác.

Tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều được khép chặt để không một con ruồi nào có thể bay ra ngoài.

Lúc này Sử Cát Tường mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống, tỏ vẻ ung dung như đã khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay:

“Vị huynh đệ này đến từ đâu vậy, không bằng tỏ rõ thân phận, nói không chừng chúng ta có quen biết nhau đấy. Nếu ngươi thiếu lộ phí đi đường cứ nói ra, Sử Cát Tường ta đây không phải người nhỏ mọn.”

Lý Thanh Sơn nhìn trái nhìn phải, tiếc rẻ nói:

“Nhiều mà như này ư?”

Dù hắn đang trong tâm thế trừ ác phải trừ đến tận gốc, nhưng tất nhiên hắn không thể thực hiện một chiến dịch chống băng đảng nào khác ở Ngân Sơn trấn sau khi giết chết Sử Cát Tường. Hắn không có thời gian cũng không có sức lực này, bên dưới vẫn còn hai mươi sáu nhiệm vụ, hơn chín trăm mạng người nữa.

Tuy nhiên, nếu hắn đã ở trên một sân chơi lớn như vậy thì điều gì đến cũng phải đến.

Dù Sử Cát Tường không biết hắn có ý gì, nhưng hắn cảm giác được Lý Thanh Sơn hoàn toàn không thèm để ý đến mình. Trên mặt hắn lập tức lộ rõ vẻ giận dữ, hắn cởi lớp áo mỏng trên người, để lộ ra phần thân trên cường tráng có xăm hình tượng Phật. Hắn đi đến ngồi trước mặt Lý Thanh Sơn:

“Ván này ta cược với ngươi.”

Lý Thanh Sơn nhìn hắn ta cởi đồ, khi hắn chuẩn bị ra tay thì hắn ta lại nói thế khiến hắn có chút ngơ ngác:

“Được thôi.”

Ào ào, Sử Cát Tường lắc mạnh bát, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn. Bắt gặp đôi mắt bình thản, đen trắng rõ ràng đó, không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy bất an. Nhưng Sử Cát Tường tranh giết nhiều năm như vậy nên tố chất tâm lý khá tốt, hắn cố gắng đè ép cảm xúc bất an này xuống đáy lòng. “Cạch” một tiếng, chiếc cốc lắc xí ngầu được đặt xuống bàn, hắn gằn giọng quát hỏi:

“Lớn hay nhỏ?”

Lý Thanh Sơn tiện tay đẩy ra, đặt hết tiền lên bàn, hắn vẫn chọn lớn như trước.

Sử Cát Tường nhướng mày, nội lực tràn vào, sau đó hắn ta lập tức nhấc cốc lắc lên, cười điên cuồng:

“Một hai bốn điểm nhỏ, ngươi thua rồi chứ?"

Cùng lúc đó hắn cũng vận công lực toàn thân, đám đại hán ở xung quanh cũng nhìn chằm chằm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào vì đề phòng Lý Thanh Sơn thẹn quá hóa giận, nổi cơn đả thương người.

Lý Thanh Sơn xòe hai tay ra nói:

"Sau đó thì sao?”

Sử Cát Tường sững sờ, hắn còn tưởng rằng Lý Thanh Sơn sẽ tức giận và chỉ trích hắn gian lận:

“Sau đó cái gì mà sau đó, có chơi có chịu.”

"Được thôi, ta thua, tất cả tiền này đều là của ngươi.”

Lý Thanh Sơn nói xong lập tức đá vào chiếc bàn đá cẩm thạch.

Những người có mặt tại hiện trường không ngờ chiếc bàn cẩm thạch đang yên đang lành, nặng nề và rắn chắc này sẽ bay ra ngoài với tốc độ kinh khủng và tạo ra tiếng động lớn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương