Chương 172: Con Chó Trung Thành

Công huân vất vả lắm mới kiếm được lại bị hắn thuận miệng nói trừ đi một nửa, một nửa này tương đương với hơn mười viên ngưng khí hoàn, ai có thể không tức giận chứ.

Lý Thanh Sơn đè nén cơn tức trong lòng xuống, cũng không tranh cãi, xoay người rời đi. Hắn không thể giết chết một Huyền Ưng thống lĩnh ở ngay trên núi này.

Lúc này chẳng khác gì “hổ có ý thương người, người có tâm hại hổ”, cũng vì nguyên nhân này mà hai bên đều không dễ dàng ra tay nhưng trong lòng đã âm thầm mài dao xoèn xoẹt.

Lý Thanh Sơn vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt Cát Kiện.

Cát Kiện chờ ở ngoài cửa một lúc lâu rồi, hắn châm biếm nói:

“Lý Thanh Sơn, ngươi chỉ giết được một lão già sắp xuống mồ mà đã thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn sao? Dám nói chuyện như vậy với thống lĩnh, bây giờ chịu khổ rồi chứ!”

Lý Thanh Sơn nói:

“Trác Trí Bá quả nhiên nuôi được một con chó trung thành.”

Hắn nói to rõ như thế, đương nhiên không sợ Trác Trí Bá đang ở bên trong nghe được, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm hơn.

“Ngươi nói cái gì?”

Cát Kiện bị chửi thẳng mặt lại càng giận dữ. Đây không phải lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nhục nhã hắn như vậy, nhưng lúc trước vì lo lắng Lý Thanh Sơn có người chống lưng nên hắn mới nhẫn nhịn.

Lý Thanh Sơn cười nhạo một tiếng:

“Ngươi cũng dám lên giọng với ta ở chỗ này à?”

Cát Kiện nghẹn họng không nói nên lời, hắn vốn định chọc giận Lý Thanh Sơn, chỉ cần Lý Thanh Sơn ra tay trước, Trác Trí Bá lập tức có lý do nhúng tay vào. Nhưng quả thật, nếu không có Trác Trí Bá, hắn nào dám khiêu khích Lý Thanh Sơn, đây chính là tên quái vật giết chết luyện khí sĩ cấp năm đấy!

Lý Thanh Sơn vẫy tay:

“Nào, ngươi hãy tới trước mặt ta nói cho rõ ràng, để ta xem nếu âm mưu của ngươi thành công thì Trác Trí Bá có cứu được ngươi hay không?”

Cát Kiện nào dám làm theo, đến lúc đó, kế hoạch của Trác Trí Bá thành công thì hắn đã thập tử nhất sinh rồi, lúc này hắn chỉ dám nói mạnh miệng:

“Ngươi...Ngươi đừng có ngông cuồng, ta sẽ đợi xem ngươi rơi vào kết cục như thế nào?”

Lý Thanh Sơn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn ta thêm một cái, mà quay người đi về hướng Tàng Thư lâu. Lúc Lý Thanh Sơn chuẩn bị bước vào thì lão già canh giữ Tàng Thư lâu ngăn lại:

“Ai cho phép ngươi vào!”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta có công huân, đương nhiên có thể vào!”

“Đi đi, bây giờ Tàng Thư lâu đang bảo trì, người không phận sự không được vào trong.”

Con ngươi của Lý Thanh Sơn co lại, lông mày khẽ nhíu.

Lão già canh giữ Tàng Thư lâu đột nhiên cảm thấy hình như có một áp lực cực đại vô hình đang đè ép ngực mình khiến hắn thở không nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ:

“Làm sao hả, ngươi còn định xông vào à?”

Lý Thanh Sơn chậm rãi giơ tay phải lên, cổ họng lão già kia vang lên mấy tiếng răng rắc thật nhỏ, cơ bắp trên người căng chặt, chút chân khí còn sót lại điên cuồng vận chuyển giống như bị thời gian ăn mòn. Hắn có cảm giác chỉ cần Lý Thanh Sơn động tay một cái là có thể ra đòn đáng sợ tựa núi lở đất nứt, dưới khí tràng áp bức cực đại ấy, hắn thậm chí còn không nắm chắc được mình có đỡ nổi một chiêu hay không.

Lý Thanh Sơn lại chỉ vỗ đầu vai lão già:

“Tự giải quyết cho tốt!”

Sau đó hắn xoay người rời khỏi Tàng Thư lâu.

Sau lưng lão già kia lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, chống đầu gối thở dốc. Vậy mà hắn lại bị một thằng ranh tuổi chỉ bằng một nửa tuổi giang hồ của hắn làm bản thân sợ hãi, mất hết mặt mũi. Hắn không nhịn được rống lên với Lý Thanh Sơn vừa mới rời khỏi:

“Ngươi mới là người nên tự giải quyết cho tốt đấy!”

Sau này hắn sẽ phải trải qua những ngày tháng không có linh khí, không có đan dược, công huân càng khó kiếm, tất cả đều biến thành một con số không vô nghĩa.

Lý Thanh Sơn muốn đổi một thanh đao Liễu Phong mới nhưng bị từ chối. Vốn dĩ trong thời gian chấp hành nhiệm vụ, binh khí của Ưng Lang vệ bị hư hỏng đều được đổi miễn phí. Mấy kẻ này cũng không nói không cho đổi mà tìm đủ mọi lý do để thoái thác, trừ khi đánh cho họ một trận nếu không sẽ không có cách nào bắt họ thuận theo.

Những vị trí trọng yếu chưởng quản tài vật này đương nhiên đều do thân tín của Trác Trí Bá đảm nhiệm, thậm chí chẳng cần hắn ta cố ý nói cái gì, chỉ cần hơi tỏ vẻ một chút là có thể khiến Lý Thanh Sơn sống trong Ưng Lang vệ nửa bước cũng khó đi.

Cuối cùng, Lý Thanh Sơn đi tới trước một tòa lầu các cực kỳ xưa cũ, tấm biển trên lầu viết ba chữ lớn “Ưng Thú lâu”. Đây là nơi Ưng Lang vệ đến nhận nhiệm vụ, cũng là nơi duy nhất không bị Trác Trí Bá khống chế trên núi này.

Không phải hắn khống chế không được, mà vì chiếm được chỗ này cũng không có tác dụng gì, linh khí linh đan không có, chỉ có một đống nhiệm vụ phiền phức, vả lại hoàn thành xong nhiệm vụ mới được nhận công huân, muốn đổi công huân thành vật tư lại phải cần cái gật đầu của Trác Trí Bá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương