Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 156
Chương 156: Thu Hoạch
“Á, ta hiểu rồi, vị cao tăng kia là một thiên tài siêu việt, thấy chúng sinh đều là đám vừa ngu vừa đần, nói kiểu gì cũng không nghe, nói thế nào cũng không hiểu, ám ảnh trong lòng nhưng lại bị bốn chữ Phật Tổ từ bi đè nén, chỉ có thể giữ ở trong tâm chứ không thể giải phóng ra ngoài, thế nên áp lực như núi lớn.”
“So với một, à không, với một lũ đần độc khó ưa được hóa độ đến thế giới bên kia thì việc chém giết vẫn dễ dàng hơn nhiều. Tựa như có một đống ruồi vây quanh hắn cả ngày, hắn lập tức tóm lấy con ruồi rồi xé rách nó, lôi ruột nó ra rồi lại dùng ruột của nó ghìm cổ nó lại và thít chặt. Ôi, cả đầu lười cũng vươn ra rồi nè! Hắn lại giơ tay lên chém xuống. Xoẹt...thế giới lại trở nên yên tĩnh.”
Trong một phòng trọ nhỏ ở dưới chân núi, Tiểu An viết những gì mình lĩnh ngộ được ra giấy cho Lý Thanh Sơn, sau khi Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát thì nói như vậy.
Tiểu An nghe mà trợn mắt ngoác mồm, luôn cảm thấy nghe lời Lý Thanh Sơn nói xong thì cảnh giới của vị cao tăng kia lập tức rớt xuống vài cấp độ, vốn dĩ dù cho có rơi vào ma đạo thì đó cũng là một bị Bạch Cốt Bồ Tát nắm giữ đại trí tuệ đại sức mạnh, hiện tại lại cảm thấy vị Bồ Tát này trải qua rất nhiều đau khổ và muộn phiền, không khác gì một người dân nghèo.
Lý Thanh Sơn nói:
“À, Tiểu An, để ta nói cho ngươi biết, điều quan trọng nhất trong cuộc đời chính là vui vẻ, làm bộ xương cũng giống như vậy, không thể cực đoan, một khi cực đoan đều sẽ bị bệnh tâm thần, gặp người có thể nói lý thì nói, gặp người không thể nói chuyện đàng hoàng thì cho hắn một đao.”
…
Lý Thanh Sơn nói tiếp:
“Được rồi, làm người tốt thì phải kiểu má trái bị đánh còn phải vươn mặt phải*, không chịu được thì làm người xấu, cứ nhìn thấy người là giết mất hết tính người. Không độ được trăm họ thì đi diệt trăm họ, như thế không phải bị tâm thần thì là gì? Thứ như thần thông ấy, ngươi nên ngộ thì ngộ, nên tu thì tu, có điều đừng coi nó là chuyện quá to tát.”
*mặt bên trái bị đánh còn phải vươn mặt bên phải ra cho đối phương đánh, có nghĩa là phải nhẫn nhịn, giúp đỡ hết sức.
Thế là, một đại năng nào đó ở trên chín tầng mây lại bị hạ thấp đẳng cấp thành bị bệnh tâm thần.
Nếu Thanh Ngưu ở đây thì chắc chắn sẽ phải gõ nhịp mà than thở, cũng không phải do lời Lý Thanh Sơn nói ghê gớm cỡ nào, thể hiện tuệ căn cao siêu bao nhiêu. Vừa hay còn ngược lại, mấy lời kia như là nói mà không suy nghĩ vậy, nhưng thực chất từ trước tới giờ, triết lý nhân sinh và thiên địa đại đạo vốn không phải sở trường của hắn.
Hắn không phải là một trí giả, không thông minh, không có trí tuệ. Hắn cũng không phải nhân giả*, không có đại từ đại bi.
*người thông minh và hiểu biết.
**người có lòng nhân ái.
Hắn là dũng sĩ, trên người có khí tức ngang ngược độc tài và không hề kiêng dè điều gì, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, sống sao cho thoải mái là được.
Câu nói này đơn giản như thế, nhưng dù là Đại tu sĩ mạnh hơn Lý Thanh Sơn ngàn lần vạn lần cũng chỉ có thể cẩn thận tìm hiểu, lĩnh hội thần thông do Tiên Phật sáng tạo ở trên chín tầng mây mờ ảo. Tuyệt đối không thể nói được câu “đừng coi nó là chuyện quá to tát” như Lý Thanh Sơn.
Làm người không thể không biết kính nể, nhưng dũng sĩ không sợ. Cho dù ngươi có hét vỡ trời thì công pháp thần thông cũng chỉ là công cụ trong tay ta, tồn tại để thỏa mãn niềm vui trong lòng ta. Tuyệt đối không để bất kỳ quan niệm hay triết lý nào đảo khách làm chủ, chiếm giữ tư tưởng của mình.
Lý Thanh Sơn ân cần dạy dỗ, đương nhiên Tiểu An xem nó như chuẩn mực, còn coi trọng nó hơn những ý nghĩa tinh hoa trong “Chu Nhan Bạch Cốt Đạo” nhiều. Tuy rằng luôn cảm thấy lời Lý Thanh Sơn nói có chút là lạ, nhưng khẳng định không phải do Lý Thanh Sơn sai, mà là do mình còn chưa hiểu rõ hoặc là vị cao tăng kia cũng có vấn đề. Nhưng nó có thể giúp hắn thoát khỏi những lo lắng khó hiểu, không đến nỗi bị thần thông ảnh hưởng quá sâu.
Có lẽ không một ai ngờ rằng, khi một người thầy kiến thức hạn chế mà gặp phải một học sinh ngốc nghếch lại tạo nên hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Lý Thanh Sơn khá vênh váo, dù có thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người đến mức nào thì Tiểu An cũng vẫn còn là con nít, còn cần hắn dẫn dắt tựa như một ngọn đèn sáng dẫn đường.
Khi đang nói chuyện, cái bụng của Lý Thanh Sơn lại kêu ùng ục ùng ục, sau khi đại chiến đều rất dễ đói bụng, thế là hắn đi ra ngoài ăn một bữa lớn rồi trở về đóng kỹ cửa phòng.
Lý Thanh Sơn kìm nén nỗi kích động trong lòng, lấy túi Bách Bảo của Tiền Diên Niên ra:
“Giờ phải lấy nó ra xem một chút, xem chuyến này thu hoạch được gì!”
Hắn vừa truyền chân khí vào trong thì không nhịn được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc, không gian bên trong có kích thước như một phòng chứa đồ, đó là túi Bách Bảo lớn nhất mà hắn có được cho tới hiện tại, còn lớn hơn cái túi của Triệu Lương Thanh nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook