Đại Thánh Truyện (Bản dịch)
-
Chương 154
Chương 154: Sao Có Thể?!
Điêu Phi không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía thiếu niên mười sáu tuổi đầy cương quyết kia, chỉ thấy thiếu niên đang đứng giữa đống thi thể máu tanh mà ngước nhìn lên bầu trời đêm, nhìn một cách cực kỳ tập trung. Ánh trăng phủ lên người thiếu niên, dường như tất cả những vết máu bẩn thỉu này không có tí liên quan nào với thiếu niên vậy.
Đêm hè đầy sao óng ánh chói mắt, ngay cả ánh trăng cũng không thể làm nó lu mờ đi tí nào, Lý Thanh Sơn nhận ra, cuối cùng vẫn là trời sao đẹp hơn nhiều so với đống thi thể chất đầy này.
Cũng không phải hắn giả vờ giả vịt suy tư về nhân sinh, chỉ là bỗng nhiên thấy bùi ngùi chứ hắn cũng không rõ cụ thể loại cảm xúc này là gì. Không kiềm được mà nhớ tới giấc mơ kia...hàng loạt vì sao chìm nghỉm trong biển máu.
Suy nghĩ về nhân sinh xong, Lý Thanh Sơn cúi đầu:
“Bắt được mấy tên?”
“Ba tên….hai tên chạy mất.”
“Chiêu này không tệ đấy.”
“Quá khen rồi.”
Trò chuyện dăm ba câu, đương nhiên Điêu Phi sẽ không biết điều tới nỗi hỏi túi Bách Bảo của Tiền Diên Niên ở đâu, cũng không bắt Lý Thanh Sơn chia cho một phần. Hắn tự có suy tính của mình, đó chính là đuổi giết mấy tên Luyện Khí sĩ tầng thứ hai không có tính uy hiếp, sau đó sẽ lặng lẽ trở về xem tình hình tiến triển đến đâu, nếu như Lý Thanh Sơn thất bại bỏ mạng thì hắn sẽ yên lặng rời đi, về báo cáo với Trác Trí Bá, đảm bảo bản thân không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng hắn không ngờ được Lý Thanh Sơn thật sự có thể kéo Tiền Diên Niên đến bước đường này. Bởi vì Điêu Phi hiểu rõ rằng chiêu thường xuân quấn thân này không thể bắt được Luyện Khí sĩ tầng thứ năm, hiển nhiên Tiền Diên Niên là đèn đã cạn dầu, mà tất cả đều là nhờ vào một mình Lý Thanh Sơn.
Dù cực kỳ khó khăn và thảm hại, nhưng Lý Thanh Sơn thật sự đánh gục được Luyện Khí sĩ tầng thứ năm, vậy nên vẫn phải giữ lại vài phần tôn trọng đối với cường giả mới thỏa đáng.
Hơn nữa, tuy rằng khoảng cách ở đây với chân núi khá xa, nhưng đám Luyện Khí sĩ ở dưới đó vẫn có rất nhiều cách để quan sát được trên núi, giờ phút này vẻ mặt ai nấy cũng tràn đầy biểu cảm khó mà tin nổi. Từ đầu đến cuối, họ đều không thấy một cao thủ Ưng Lang vệ ẩn núp nào xuất hiện, thế nhưng thiếu niên với thân phận Luyện Khí sĩ tầng thứ hai này lại có thể giao chiến với Tiền Diên Niên lâu như vậy?
Cuối cùng lại thắng một cách không thể giải thích được, lẽ nào thật sự vì Tiền Diên Niên tuổi già sức yếu nên mới đi đến bước này, mới bị người khác áp chế sao? Có lẽ đây là cách giải thích duy nhất.
Công Lương Bạch lẩm bẩm nói:
“Sao có thể như vậy?”
Đây cũng là tiếng lòng của tất cả các Luyện Khí sĩ đang có mặt ở đây.
Phân Thủy Thứ rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng”, có tiếng nức nở lâm râm truyền đến.
Trong giây phút nhìn thấy thi thể của Tiền Diên Niên, cả người Tiền Dung Chỉ run rẩy một hồi, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, sững sờ mất một lát, sau đó có thứ chất lỏng nóng ẩm trượt xuống khỏi mặt, thì ra không phải máu mà là nước mắt.
Nàng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là bỗng nhiên gào khóc mà thôi.
Lý Thanh Sơn và Điêu Phi liếc mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi rồi to giọng nói:
“Hiện có ba người thuộc Ưng Lang vệ là Lý Thanh Sơn, Điêu Phi, Tiền Dung Chỉ thực hiện minh hình chính pháp với Tiền Diên Niên, giết chết tại chỗ.”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Cũng diệt sạch cả Tiền gia để răn đe. Chư vị và những Luyện Khí sĩ khác được trời cao ưu ái hãy coi đây là cảnh cáo, nếu như liều lĩnh đảo nghịch phải trái, làm xằng làm bậy, trái với đạo lý làm người thì sẽ phải gánh chịu tai họa như này!”
Giọng nói to rõ át đi tiếng khóc nức nở của Tiền Dung Chỉ, truyền rõ đến dưới chân núi, vang vọng khắp toàn bộ thành Cổ Phong.
Tiếng hoan hô thứ nhất vang lên trong ngõ nhỏ u ám, đó chỉ là một thư sinh chán nản không kìm nén được mà dè dặt than thở. Hai năm trước, Tiền gia mở mang hoa viên, cưỡng chế san bằng nhà Tổ của của hắn, sau đó hắn và vợ con phải lưu lạc đầu đường xó chợ, tức đến mức bệnh nặng một trận suýt chút nữa mất mạng Vất vả lắm mới sống sót đến hôm nay, thuê một căn nhà chật hẹp, viết chữ bán tranh miễn cưỡng duy trì cuộc sống, nhưng hắn vẫn không thể dập tắt được nỗi căm phẫn trong lồng ngực, vốn tưởng rằng sẽ phải đè nén nó ở trong lòng cả đời, không ngờ cuối cùng cũng có ngày báo được mối thù lớn.
Một tiếng hoan hô này như là một hòn đá rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, sau đó hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn ngất trời, vang vọng truyền lại đỉnh núi, dường như đang đáp lại lời nói của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy từng mảng đèn đuốc sáng trưng ở trong thành Cổ Phong, vô số bình dân bách tính đi ra khỏi nhà, xúc động hoan hô, rất nhiều người ôm nhau khóc thút thít, tiến hành một cuộc diễu hành lớn, tựa như đang ăn mừng ngày lễ lớn long trọng vậy. Tiền gia buộc họ chuẩn bị đèn lồng và pháo trúc, giờ lại có đất dụng võ, nhưng là dùng để ăn mừng Tiền gia bị diệt vong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook