Đại Thần, Em Nuôi Anh!!!
-
Chương 50
Liên : nghe tên chương là biết có ai đó hẹn hò ai đó…
Nhìn thấy Mặc Thương đại thần trong nháy mắt gửi tin, Ninh Tâm lòng vừa có 1 chút khói mù thoáng cái liền tan thành mây khói.
Ninh Tâm: Có, em đang ở đây
Vân Nhược Đạm: hôm nay sao như thế nào lại on QQ bằng điện thoại di động rồi? Cũng không có lên trò chơi.
Ninh Tâm: *khóc lớn*Laptop của em bị hư.
Vân Nhược Đạm: máy tính hư á? Vậy đưa đi sửa ?
Ninh Tâm: Vâng…nhưng giấy bảo hành của em bị mất, ba ba nói nếu như dùng có sửa thà chi bằng mua máy mới. Nhưng em không chọn laptop. Hu hu…
Vân Nhược Đạm: ngoan …không khóc.
Ninh Tâm: hu hu, mấy đứa bạn em đều muốn đi chơi rồi một mình em thì không biết chọn máy tính. Vậy phải làm sao bây giờ ? Chẳng lẽ kéo dài tới tuần sau mua? (L: nhân viên tư vấn ở các cửa hàng để làm cảnh à =.=)
Ninh Tâm phẫn hận đập gối đầu, Mặc Thương đầu bên kia thì tay chống cằm rơi vào trầm tư.
Có thiên thời địa lợi…. hôm nay còn kém nhân hòa. (L: câu này của MT nghĩa là gì..*cười gian xảo*)
Trời cao cho cơ hội mấu chốt xem mình có thể nắm chặt hay không. Cùng Ninh Tâm ở trong hiện thực gặp mặt đối với hắn mà nói là cân nhắc cả tối hôm qua cũng không có đưa ra được kết luận. Nhưng giờ này cơ hội kỳ ngộ liền rơi ngay trước mặt mình bây giờ có nên hay không bắt lấy cơ hội này nhỉ?
Vân Nhược Đạm: Em đang học ở đâu ? (L: này… biết rồi còn hỏi)
Ninh Tâm: Hả? Em học đại học T.
Vân Nhược Đạm: trùng hợp như vậy sao chúng ta học cùng 1 thành phố. Anh học tại đại học M cách trường em rất gần. (L: *gian gian* ý gì… ha há)
Ninh Tâm: Vậy sao? Vậy thật trùng hợp. Sau này có cơ hội chúng ta có thể cùng đi chơi ~O (∩_∩ )O~.
Vân Nhược Đạm: tại sao phải chờ về sau chứ? Ngày mai anh vừa vặn có thời gian anh cùng em đi mua máy tính được không? (L: đã ra tay… ko cho thỏ có cơ hội trốn thoát…)
Ninh Tâm: ?
Ninh Tâm trừng hai mắt thật to, liếc qua, liếc lại di động một lần, xác định mình không có hoa mắt.
Ninh Tâm: Mặc Thương, anh là nói muốn giúp em đi mua máy tính á?
Vân Nhược Đạm: Đúng thế? làm sao vậy? sợ anh là người xấu hả?
Ninh Tâm: không có… không có… tuyệt không có.
Ninh Tâm lắc lắc đầu, nàng cũng không nghĩ tới tình huống này. Tuy mẹ luôn dặn dò không nên cùng người xa lạ nói chuyện, không nên cùng người không quen biết gặp mặt. Nhưng là Mặc Thương đại thần nói cùng mình đi ra ngoài mua máy tính cho mình, trong nháy mắt trong đầu nàng tựa hồ giống như tự động đem lời mẹ dạy bảo cho che đi, quên quên nào…
Ninh Tâm: Thật là đi chọn máy itnhs giúp em sao? Sao có thể chứ?
Vân Nhược Đạm: vì cái gì lại không được?
Ninh Tâm: o (≧v≦ )o~ thật tốt quá, em rất vui vẻ. Có thể trong hiện thực nhìn thấy anh Mặc Thương .
Vân Nhược Đạm: nếu như anh bộ dạng rất xấu có em chắc rất thất vọng hả?
Ninh Tâm: Hả? Không quan trọng. Em cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, Mặc Thương anh là người tốt điều này là quan trọng nhất. (L: cứ thế bị tóm rồi…)
Vân Nhược Đạm: làm sao em biết anh thực tốt đây? Nha đầu ngốc em rất dễ dàng tin tưởng người khác. Bị người ta lừa cũng không biết. Em đơn thuần như vậy về sau có thể làm sao bây giờ ?
Ninh Tâm: Anh không phải là người xấu. Nếu người khác em sẽ không đi nhưng bởi vì là anh em mới tin tưởng. Hơn nữa.. hơn nữa chúng ta là đi mua máy tính trước mặt mọi người coi như có là người xấu em cũng không có nguy hiểm.
Vân Nhược Đạm: nha đầu ngốc nếu thật là kẻ xấu lừa em thì sao hả? Về sau nếu là có người hẹn em đi ra ngoài ngàn vạn không được đáp ứng biết không?
Bị người khác hẹn đi ra ngoài khéo bị lừa bán quá….
Mặc Thương lặng yên ở trong lòng thêm vào một câu nói, đương nhiên lời này cũng không thể nói ra, quá tổn thương tự tôn… quá tổn thương tự tôn.
Ninh Tâm: à anh nói… em nhớ tới một việc.
Vân Nhược Đạm: làm sao vậy?
Ninh Tâm: ngày mai em có thể tìm không ra chỗ muốn đi…
Làm nào giờ, làm nào giờ…Ninh Tâm cảm thấy theo dựa thực lực của mình tìm được chỗ hẹn đó là chuyện còn hoang đường hơn cả truyện nghìn lẻ 1 đêm!
Được rồi…nhìn qua trong game thấy cô nàng này mù đường rồi…mà tỏng hiện thực quả cũng thế…hình như còn mù hơn…
Vân Nhược Đạm: vậy anh tới trường học em đón em.
Ninh Tâm: Ách… như vậy phiền anh quá, em xấu hổ.
Vân Nhược Đạm: ngoan không có chuyện gì! Anh nói số di động cho em : 13713717717. Em chốc nữa nháy lại co anh. Ngà mai anh đến thì sẽ gọi cho em.
Ninh Tâm: Dạ… Số di động của anh thật là kỳ quái.
Vân Nhược Đạm: Sao lại kỳ quái? Có thể rất dễ nhớ. 137 lặp lại 2 lần, sau đó nhớ là muốn ăn ăn muốn ăn (17717 ) là được.
Ninh Tâm: muốn ăn ăn muốn ăn… 17717 thực rất dễ nhớ, em sẽ nhớ kỹ.
Vân Nhược Đạm: Nhớ chưa?
Ninh Tâm: Rồi đây là lần đầu tiên em nhìn 1 chuỗi số mà nhớ được đó,… số di động của em em còn không nhớ được.
囧, cô nương không nhớ ra được số điện thoại di động của mình không phải mình em! Ta nghĩ có rất nhiều người như thế
Vân Nhược Đạm: Vậy anh thật là vinh hạnh rồi.
Ninh Tâm: ai nha… anh viết chữ thật nhanh, qq di động em đều theo không kịp tốc độ. A a a em muốn máy tính …muốn máy tính.
Vân Nhược Đạm: ngoan ngày mai em đem máy tính của mình đi.
Ninh Tâm: tại sao?
Vân Nhược Đạm: anh xem qua một chút có lẽ có thể sửa. Nếu như có thể sửa có thể tiết kiệm tiền mua máy vi tính mới, em lấy nó quần áo cũng rất tốt.
Ninh Tâm: oa…. Anh Mặc Thương ngay cả máy tính cũng biết sửa sao?
Vân Nhược Đạm: Biết chút chút…chị anh có dạy qua. Sáng ngày mai chín giờ anh ở cổng trường chờ em.
Ninh Tâm: OK! Em nhất định sẽ không đến trễ.
ha Dĩ Mặc bị chị nháy nháy, khóe miệng vẫn vui vẻ. Đứng ở cửa kêu em trai nhà mình ăn chút bánh mà Kha Dĩ Nghiên thấy rất kinh hãi. Giờ là ban ngày sao nó lại ngây ngốc ở trong phòng nhìn cửa sổ cười gì vậy?
“Chị! Ngày mai em muốn đi ra ngoài.”
“Hả? Ra ngoài…em muốn làm gì?” Kha Dĩ Nghiên đột nhiên bị em trai nói vậy rất kinh ngạc.
“Thân thể mới hòi lại không đến vài ngày, tại sao lại ra ngoài rồi? Lần trước ở ngày thi đấu trận bóng rổ em xỉu dọa chị đây sợ gần chết, mới vài ngày lại muốn ra ngoài rồi?”
Lần trước em trai đi xem trận đấu bóng rổ lại bởi vì bị cảm nắng mà phát bệnh té xỉu tại trong sân trường, nàng hồn đều bị kinh hãi bay hơn phân nửa. Thật vất vả mới thấy nó tốt lên chút…nhanh như vậy đã muốn ra ngoài, Kha Dĩ Nghiên thập phần lo lắng tình huống thân thể của em trai nhà mình. (L: cũng thế… nắng cái chưa ai xỉu… ta ngất tr’ N lần mất mắt ở sân trường nổi tiếng với sinh viên hay ngất nhất…)
“Chị, em trai chị không phải từ bùn nặn ra đâu nha?”
Kha Dĩ Nghiên nhíu mi. “Em nếu như là từ bùn nặn đã tốt, ít ra còn rắn chắc. Bằng không nhờ chú Ngô đưa em đi như vậy chị cũng có chút yên tâm.”
“Không cần.” Kha Dĩ Mặc cự tuyệt, mai coi như là cùng 1 cô gái đi hẹn hò ? Nếu chú Ngô theo ở phía sau tự dưng thành 3 người, như này thì…, hắn càng nghĩ càng thấy không được.
“Em có việc riêng.”
“Hẹn hò” Dựa vào khả năng nhạy cảm trong từng hơi thở của mình, nàng cảm thấy em trai nhà mình lần này ra ngoài khác với mọi khi.
Kha Dĩ Mặc xoay người đưa lưng về phía chị nói:
“Chị gần đây có phải không cùng anh Thiếu Sáng ra ngoài không? Như thế nào trong đầu đầy ý nghĩ là hẹn hò chứ? Hay là em giúp chị hẹn giúp anh ấy nhá?”
Thằng nhóc…em thật hung ác! Em điên rồi dám chọn người uy hiếp ta, lại còn không nương tay chút nào. Nói đến Phương Thiếu Sáng nàng cảm giác mình con mắt đều thành dữ tợn .
Cả ngày lẫn đêm nói công ty bạn rộn không có thời gian, mấy lần hẹn hò đều thất bại. Làm Kha đại tiểu thư như nàng… lần một lần hai nàng còn nhịn được… nhưng sao lại vẫn ngày càng nhiều. Nàng lên tiếng và cũng không muốn tha thứ cho cái tên kia . Nhưng là mới đảo mắt bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt nàng lại mềm lòng. Chuyện hai người nháo muốn chia tay, tuyệt giao đều nhanh thành đề tài tán gẫu bên ngoài. Có thể cho tới hôm nay cũng không còn gặp Kha Dĩ Nnghiên quăng Phương Thiếu Sáng, càng không thấy Phương Thiếu Sáng vui vẻ với người mới. Nói cho cùng…oan gia vui mừng….?
“Chuyện của chị không cần em lo.” Nàng hung dữ tuyên cáo, Kha Dĩ Mặc nghe vậy gật đầu bày tỏ rất đồng ý.
“Như vậy chị cũng không nên can thiệp vào quyền riêng tư của em? Em không nhúng tay vào chuyện của chị, chị cũng đừng trông nom chuyện của em được không?”
“Nhóc quỷ… ngày mai ra ngoài rồi trở về thật tốt cho ta. Nếu mất đi 1 cọng tóc đừng trách ta khởi binh vấn tội !” Mắt thấy em trai kiên trì không chịu thua, nàng đành lui bước. Cả ngày đem em trai giữ ở nhà cũng không phải là biện pháp tốt, thi thoảng ra cửa giải sầu cũng rất cần thiết .
“Nếu đã như vậy chị tốt nhất cũng không cần phái người theo dõi em. Nếu không em phải hao tâm tổn trí cắt đuôi như vậy em cũng rất lao tâm lao lực vất vả.”
“Biết rồi… ta nào có nhiều thời gian như vậy cùn em chơi trò mèo đuổi chuột chứ? Đi xuống ăn điểm tâm không nó nguội bây giờ.” Kha Dĩ Nghiên phất phất tay ý bảo em trai mau xuống lầu. Kha Dĩ Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua QQ rốt cục an tâm xuống lầu.Kha Dĩ Mặc đầu đối với chị gái chính là cuộc chiến đấu trí đấu dũng.
Ninh Tâm sau khi out qq nhanh tay lật lật tủ so với tìm giấy bảo hành còn nóng vội hơn. Vài phút sau…trên bàn.. trên giường… sàn nhà… lộn xộn, loạn hết cả lên.
Được rồi, không phải chỉ là gặp Mặc Thương sao… tại sao mình phải khẩn trương như vậy. Ninh Tâm trong lòng âm thầm khinh bỉ chính mình, nhưng tay chân lại vừa không ngừng lật tới lật lui ngăn tủ.
Nhớ mẹ trước mua cho mình 1 cái váy? Ta lật…ta lật… ta cố gắng lật!
Cha tháng trước từ Hồng Kông mang về cho mình 1 đôi giày? Ta tìm… ta tìm… ta tìm!
Gì mua cho mình cái dây cọt tóc thuỷ tinh tìm..tìm…không ngừng tìm…!
…
Đứng ở trước gương xoay một vòng nàng nhìn xem chính mình trong gương khẽ gật đầu tương đối hài lòng. Nhưng đợi nàng vừa nghiêng đầu nhìn căn phòng của mình trước mắt 1 đống bừa bộn lập tức lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên nữ nhân muốn xinh đẹp quả là không dễ dàng, rất đau khổ. Mau đem đồ đạc gọn gàng….bây giờ nếu quản lý kí túc thấy thì… xong đời…
Buổi tối 7:30, Ninh Tâm rốt cục ôm gối đến trên giường đi ngủ. Nhưng nghĩ đến ngày mai cùng với Mặc Thương đại thần gặp mặt nàng phát hiện mình… giống như lại mất ngủ.
Có thể the thảm hơn là… mình mất ngủ đồng hồ báo thức kiên nhẫn kêu thì tay kéo lấy con Mashimaro nhét vào trong chăn. Đợi nàng mông lung mở mắt ra thật vất vả mới đem đồng hồ báo thức từ trong chăn móc ra . Cô nương này đầu tiên là sửng sốt một chút, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ phản ứng còn không kịp. Đợi nàng mở trừng hai mắt… đầu óc bắt đầu bình thường…vội vàng đột nhiên tung chăn, nhảy xuống giường. Đánh răng, rửa mặt, cột tóc rất lưu loát liền mạch.
Cũng may nàng còn không biết trang điểm nên không phảo tốn them thời gian. Thấy ok, chính mình lao ra cửa.
Vì vậy ngày đó tại đại học T tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn chằm chằm một người mặc váy màu hồng phấn 1 cô gái rất khả ái, chạy như điên không để ý tới xung quanh thế nào…
Với tốc độ chạy kia nếu như bị thầy thể dục của Ninh Tâm bao năm qua trông thấy tất nhiên sẽ lã chã rơi lệ.
Có tiềm năng …đứa bé này tiềm năng rốt cục bộc phát!
Liên : môn thể dục với ta quả đáng sợ, chạy càng đáng sợ hơn, chưa đc nửa vòng… em ra đi… các bạn phải đỡ, dìu ra ghế đá ngồi….
Nhìn thấy Mặc Thương đại thần trong nháy mắt gửi tin, Ninh Tâm lòng vừa có 1 chút khói mù thoáng cái liền tan thành mây khói.
Ninh Tâm: Có, em đang ở đây
Vân Nhược Đạm: hôm nay sao như thế nào lại on QQ bằng điện thoại di động rồi? Cũng không có lên trò chơi.
Ninh Tâm: *khóc lớn*Laptop của em bị hư.
Vân Nhược Đạm: máy tính hư á? Vậy đưa đi sửa ?
Ninh Tâm: Vâng…nhưng giấy bảo hành của em bị mất, ba ba nói nếu như dùng có sửa thà chi bằng mua máy mới. Nhưng em không chọn laptop. Hu hu…
Vân Nhược Đạm: ngoan …không khóc.
Ninh Tâm: hu hu, mấy đứa bạn em đều muốn đi chơi rồi một mình em thì không biết chọn máy tính. Vậy phải làm sao bây giờ ? Chẳng lẽ kéo dài tới tuần sau mua? (L: nhân viên tư vấn ở các cửa hàng để làm cảnh à =.=)
Ninh Tâm phẫn hận đập gối đầu, Mặc Thương đầu bên kia thì tay chống cằm rơi vào trầm tư.
Có thiên thời địa lợi…. hôm nay còn kém nhân hòa. (L: câu này của MT nghĩa là gì..*cười gian xảo*)
Trời cao cho cơ hội mấu chốt xem mình có thể nắm chặt hay không. Cùng Ninh Tâm ở trong hiện thực gặp mặt đối với hắn mà nói là cân nhắc cả tối hôm qua cũng không có đưa ra được kết luận. Nhưng giờ này cơ hội kỳ ngộ liền rơi ngay trước mặt mình bây giờ có nên hay không bắt lấy cơ hội này nhỉ?
Vân Nhược Đạm: Em đang học ở đâu ? (L: này… biết rồi còn hỏi)
Ninh Tâm: Hả? Em học đại học T.
Vân Nhược Đạm: trùng hợp như vậy sao chúng ta học cùng 1 thành phố. Anh học tại đại học M cách trường em rất gần. (L: *gian gian* ý gì… ha há)
Ninh Tâm: Vậy sao? Vậy thật trùng hợp. Sau này có cơ hội chúng ta có thể cùng đi chơi ~O (∩_∩ )O~.
Vân Nhược Đạm: tại sao phải chờ về sau chứ? Ngày mai anh vừa vặn có thời gian anh cùng em đi mua máy tính được không? (L: đã ra tay… ko cho thỏ có cơ hội trốn thoát…)
Ninh Tâm: ?
Ninh Tâm trừng hai mắt thật to, liếc qua, liếc lại di động một lần, xác định mình không có hoa mắt.
Ninh Tâm: Mặc Thương, anh là nói muốn giúp em đi mua máy tính á?
Vân Nhược Đạm: Đúng thế? làm sao vậy? sợ anh là người xấu hả?
Ninh Tâm: không có… không có… tuyệt không có.
Ninh Tâm lắc lắc đầu, nàng cũng không nghĩ tới tình huống này. Tuy mẹ luôn dặn dò không nên cùng người xa lạ nói chuyện, không nên cùng người không quen biết gặp mặt. Nhưng là Mặc Thương đại thần nói cùng mình đi ra ngoài mua máy tính cho mình, trong nháy mắt trong đầu nàng tựa hồ giống như tự động đem lời mẹ dạy bảo cho che đi, quên quên nào…
Ninh Tâm: Thật là đi chọn máy itnhs giúp em sao? Sao có thể chứ?
Vân Nhược Đạm: vì cái gì lại không được?
Ninh Tâm: o (≧v≦ )o~ thật tốt quá, em rất vui vẻ. Có thể trong hiện thực nhìn thấy anh Mặc Thương .
Vân Nhược Đạm: nếu như anh bộ dạng rất xấu có em chắc rất thất vọng hả?
Ninh Tâm: Hả? Không quan trọng. Em cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, Mặc Thương anh là người tốt điều này là quan trọng nhất. (L: cứ thế bị tóm rồi…)
Vân Nhược Đạm: làm sao em biết anh thực tốt đây? Nha đầu ngốc em rất dễ dàng tin tưởng người khác. Bị người ta lừa cũng không biết. Em đơn thuần như vậy về sau có thể làm sao bây giờ ?
Ninh Tâm: Anh không phải là người xấu. Nếu người khác em sẽ không đi nhưng bởi vì là anh em mới tin tưởng. Hơn nữa.. hơn nữa chúng ta là đi mua máy tính trước mặt mọi người coi như có là người xấu em cũng không có nguy hiểm.
Vân Nhược Đạm: nha đầu ngốc nếu thật là kẻ xấu lừa em thì sao hả? Về sau nếu là có người hẹn em đi ra ngoài ngàn vạn không được đáp ứng biết không?
Bị người khác hẹn đi ra ngoài khéo bị lừa bán quá….
Mặc Thương lặng yên ở trong lòng thêm vào một câu nói, đương nhiên lời này cũng không thể nói ra, quá tổn thương tự tôn… quá tổn thương tự tôn.
Ninh Tâm: à anh nói… em nhớ tới một việc.
Vân Nhược Đạm: làm sao vậy?
Ninh Tâm: ngày mai em có thể tìm không ra chỗ muốn đi…
Làm nào giờ, làm nào giờ…Ninh Tâm cảm thấy theo dựa thực lực của mình tìm được chỗ hẹn đó là chuyện còn hoang đường hơn cả truyện nghìn lẻ 1 đêm!
Được rồi…nhìn qua trong game thấy cô nàng này mù đường rồi…mà tỏng hiện thực quả cũng thế…hình như còn mù hơn…
Vân Nhược Đạm: vậy anh tới trường học em đón em.
Ninh Tâm: Ách… như vậy phiền anh quá, em xấu hổ.
Vân Nhược Đạm: ngoan không có chuyện gì! Anh nói số di động cho em : 13713717717. Em chốc nữa nháy lại co anh. Ngà mai anh đến thì sẽ gọi cho em.
Ninh Tâm: Dạ… Số di động của anh thật là kỳ quái.
Vân Nhược Đạm: Sao lại kỳ quái? Có thể rất dễ nhớ. 137 lặp lại 2 lần, sau đó nhớ là muốn ăn ăn muốn ăn (17717 ) là được.
Ninh Tâm: muốn ăn ăn muốn ăn… 17717 thực rất dễ nhớ, em sẽ nhớ kỹ.
Vân Nhược Đạm: Nhớ chưa?
Ninh Tâm: Rồi đây là lần đầu tiên em nhìn 1 chuỗi số mà nhớ được đó,… số di động của em em còn không nhớ được.
囧, cô nương không nhớ ra được số điện thoại di động của mình không phải mình em! Ta nghĩ có rất nhiều người như thế
Vân Nhược Đạm: Vậy anh thật là vinh hạnh rồi.
Ninh Tâm: ai nha… anh viết chữ thật nhanh, qq di động em đều theo không kịp tốc độ. A a a em muốn máy tính …muốn máy tính.
Vân Nhược Đạm: ngoan ngày mai em đem máy tính của mình đi.
Ninh Tâm: tại sao?
Vân Nhược Đạm: anh xem qua một chút có lẽ có thể sửa. Nếu như có thể sửa có thể tiết kiệm tiền mua máy vi tính mới, em lấy nó quần áo cũng rất tốt.
Ninh Tâm: oa…. Anh Mặc Thương ngay cả máy tính cũng biết sửa sao?
Vân Nhược Đạm: Biết chút chút…chị anh có dạy qua. Sáng ngày mai chín giờ anh ở cổng trường chờ em.
Ninh Tâm: OK! Em nhất định sẽ không đến trễ.
ha Dĩ Mặc bị chị nháy nháy, khóe miệng vẫn vui vẻ. Đứng ở cửa kêu em trai nhà mình ăn chút bánh mà Kha Dĩ Nghiên thấy rất kinh hãi. Giờ là ban ngày sao nó lại ngây ngốc ở trong phòng nhìn cửa sổ cười gì vậy?
“Chị! Ngày mai em muốn đi ra ngoài.”
“Hả? Ra ngoài…em muốn làm gì?” Kha Dĩ Nghiên đột nhiên bị em trai nói vậy rất kinh ngạc.
“Thân thể mới hòi lại không đến vài ngày, tại sao lại ra ngoài rồi? Lần trước ở ngày thi đấu trận bóng rổ em xỉu dọa chị đây sợ gần chết, mới vài ngày lại muốn ra ngoài rồi?”
Lần trước em trai đi xem trận đấu bóng rổ lại bởi vì bị cảm nắng mà phát bệnh té xỉu tại trong sân trường, nàng hồn đều bị kinh hãi bay hơn phân nửa. Thật vất vả mới thấy nó tốt lên chút…nhanh như vậy đã muốn ra ngoài, Kha Dĩ Nghiên thập phần lo lắng tình huống thân thể của em trai nhà mình. (L: cũng thế… nắng cái chưa ai xỉu… ta ngất tr’ N lần mất mắt ở sân trường nổi tiếng với sinh viên hay ngất nhất…)
“Chị, em trai chị không phải từ bùn nặn ra đâu nha?”
Kha Dĩ Nghiên nhíu mi. “Em nếu như là từ bùn nặn đã tốt, ít ra còn rắn chắc. Bằng không nhờ chú Ngô đưa em đi như vậy chị cũng có chút yên tâm.”
“Không cần.” Kha Dĩ Mặc cự tuyệt, mai coi như là cùng 1 cô gái đi hẹn hò ? Nếu chú Ngô theo ở phía sau tự dưng thành 3 người, như này thì…, hắn càng nghĩ càng thấy không được.
“Em có việc riêng.”
“Hẹn hò” Dựa vào khả năng nhạy cảm trong từng hơi thở của mình, nàng cảm thấy em trai nhà mình lần này ra ngoài khác với mọi khi.
Kha Dĩ Mặc xoay người đưa lưng về phía chị nói:
“Chị gần đây có phải không cùng anh Thiếu Sáng ra ngoài không? Như thế nào trong đầu đầy ý nghĩ là hẹn hò chứ? Hay là em giúp chị hẹn giúp anh ấy nhá?”
Thằng nhóc…em thật hung ác! Em điên rồi dám chọn người uy hiếp ta, lại còn không nương tay chút nào. Nói đến Phương Thiếu Sáng nàng cảm giác mình con mắt đều thành dữ tợn .
Cả ngày lẫn đêm nói công ty bạn rộn không có thời gian, mấy lần hẹn hò đều thất bại. Làm Kha đại tiểu thư như nàng… lần một lần hai nàng còn nhịn được… nhưng sao lại vẫn ngày càng nhiều. Nàng lên tiếng và cũng không muốn tha thứ cho cái tên kia . Nhưng là mới đảo mắt bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt nàng lại mềm lòng. Chuyện hai người nháo muốn chia tay, tuyệt giao đều nhanh thành đề tài tán gẫu bên ngoài. Có thể cho tới hôm nay cũng không còn gặp Kha Dĩ Nnghiên quăng Phương Thiếu Sáng, càng không thấy Phương Thiếu Sáng vui vẻ với người mới. Nói cho cùng…oan gia vui mừng….?
“Chuyện của chị không cần em lo.” Nàng hung dữ tuyên cáo, Kha Dĩ Mặc nghe vậy gật đầu bày tỏ rất đồng ý.
“Như vậy chị cũng không nên can thiệp vào quyền riêng tư của em? Em không nhúng tay vào chuyện của chị, chị cũng đừng trông nom chuyện của em được không?”
“Nhóc quỷ… ngày mai ra ngoài rồi trở về thật tốt cho ta. Nếu mất đi 1 cọng tóc đừng trách ta khởi binh vấn tội !” Mắt thấy em trai kiên trì không chịu thua, nàng đành lui bước. Cả ngày đem em trai giữ ở nhà cũng không phải là biện pháp tốt, thi thoảng ra cửa giải sầu cũng rất cần thiết .
“Nếu đã như vậy chị tốt nhất cũng không cần phái người theo dõi em. Nếu không em phải hao tâm tổn trí cắt đuôi như vậy em cũng rất lao tâm lao lực vất vả.”
“Biết rồi… ta nào có nhiều thời gian như vậy cùn em chơi trò mèo đuổi chuột chứ? Đi xuống ăn điểm tâm không nó nguội bây giờ.” Kha Dĩ Nghiên phất phất tay ý bảo em trai mau xuống lầu. Kha Dĩ Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua QQ rốt cục an tâm xuống lầu.Kha Dĩ Mặc đầu đối với chị gái chính là cuộc chiến đấu trí đấu dũng.
Ninh Tâm sau khi out qq nhanh tay lật lật tủ so với tìm giấy bảo hành còn nóng vội hơn. Vài phút sau…trên bàn.. trên giường… sàn nhà… lộn xộn, loạn hết cả lên.
Được rồi, không phải chỉ là gặp Mặc Thương sao… tại sao mình phải khẩn trương như vậy. Ninh Tâm trong lòng âm thầm khinh bỉ chính mình, nhưng tay chân lại vừa không ngừng lật tới lật lui ngăn tủ.
Nhớ mẹ trước mua cho mình 1 cái váy? Ta lật…ta lật… ta cố gắng lật!
Cha tháng trước từ Hồng Kông mang về cho mình 1 đôi giày? Ta tìm… ta tìm… ta tìm!
Gì mua cho mình cái dây cọt tóc thuỷ tinh tìm..tìm…không ngừng tìm…!
…
Đứng ở trước gương xoay một vòng nàng nhìn xem chính mình trong gương khẽ gật đầu tương đối hài lòng. Nhưng đợi nàng vừa nghiêng đầu nhìn căn phòng của mình trước mắt 1 đống bừa bộn lập tức lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên nữ nhân muốn xinh đẹp quả là không dễ dàng, rất đau khổ. Mau đem đồ đạc gọn gàng….bây giờ nếu quản lý kí túc thấy thì… xong đời…
Buổi tối 7:30, Ninh Tâm rốt cục ôm gối đến trên giường đi ngủ. Nhưng nghĩ đến ngày mai cùng với Mặc Thương đại thần gặp mặt nàng phát hiện mình… giống như lại mất ngủ.
Có thể the thảm hơn là… mình mất ngủ đồng hồ báo thức kiên nhẫn kêu thì tay kéo lấy con Mashimaro nhét vào trong chăn. Đợi nàng mông lung mở mắt ra thật vất vả mới đem đồng hồ báo thức từ trong chăn móc ra . Cô nương này đầu tiên là sửng sốt một chút, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ phản ứng còn không kịp. Đợi nàng mở trừng hai mắt… đầu óc bắt đầu bình thường…vội vàng đột nhiên tung chăn, nhảy xuống giường. Đánh răng, rửa mặt, cột tóc rất lưu loát liền mạch.
Cũng may nàng còn không biết trang điểm nên không phảo tốn them thời gian. Thấy ok, chính mình lao ra cửa.
Vì vậy ngày đó tại đại học T tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn chằm chằm một người mặc váy màu hồng phấn 1 cô gái rất khả ái, chạy như điên không để ý tới xung quanh thế nào…
Với tốc độ chạy kia nếu như bị thầy thể dục của Ninh Tâm bao năm qua trông thấy tất nhiên sẽ lã chã rơi lệ.
Có tiềm năng …đứa bé này tiềm năng rốt cục bộc phát!
Liên : môn thể dục với ta quả đáng sợ, chạy càng đáng sợ hơn, chưa đc nửa vòng… em ra đi… các bạn phải đỡ, dìu ra ghế đá ngồi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook