Những lời này như một đạo thiên lôi một tiếng ầm vang đập vào cái đầu nhỏ của nàng. Chờ cô nương này qua hồi lâu mới kịp phản ứng, cái động tác đầu tiên là đem di động từ bên tai để xuống, thứ hai là mở ra lịch xem ngày.

Được rồi nàng hiện tại có thể xác định, khẳng định, cùng với nhất định hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư.

“Ninh Tâm em đồng ý không?” Hồ Sảng đợi nửa ngày cũng không thấy Ninh Tâm đáp lời, rốt cục kiềm chế không được.

Mẹ đã từng dạy bảo qua nàng như thế nào trong hiện thực cự tuyệt một đứa con trai theo đuổi, mặc dù Hồ Sảng nói là trong trò chơi nhưng cũng giống vậy có thể sử dụng chứ nhỉ?

“Chúng ta ở trong trò chơi làm bằng hữu không tốt sao?”

Ninh Tâm nói 1 câu, Hồ Sảng lần nữa trầm mặc lần này im ắng làm Ninh Tâm càng bận tâm. Đây là dày vò… đây là hành hạ! Ninh Tâm ôm di động chờ hồi âm trong lòng đã ai oán. Bị mẹ 1 trận ầm ĩ như vậy, cộng thêm Hồ Sảng cả kinh dọa mình đêm nay mình đừng nghĩ ngủ!

Ninh Tâm oán niệm, còn Hồ Sảng bên này còn lại là một mảnh ảm đạm.

Ở trong trò chơi cũng là bằng hữu cự tuyệt uyển chuyển như vậ coi như đã nói rõ hết thảy. Trong hiện thực bị cự tuyệt lần thứ nhất, trong trò chơi lại bị cự tuyệt lần thứ 2, Ninh Tâm là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy hứng thú nghĩ là đối tượng muốn lui tới, nhưng cô gái này thế nhưng cự tuyệt hắn những 2 lần.

Đối với lòng tự trọng của hắn mà nói cự tuyệt 2 lần.Thì nàng và hắn chỉ là 2 chấm nhỏ. Hắn tuyệt đối không cho phép mình lại đối với cô gái này có quá nhiều dây dưa. Hết thảy chưa từng bắt đầu… cũng đã tuyên bố kết thúc.

Lúc trước rõ rang mình chỉ là vui đùa một chút xem thế nào, vậy mà vì cái gì mấy lần ngắn ngủi tiếp xúc chính mình đối với cô gái này có tình cảm phát sinh đây?

Lần nữa bị cự tuyệt… không có như trong tưởng tượng bình thường là phẫn hận, bất mãn… Cái còn lại chỉ có tiếc nuối, không cam lòng,… có thể còn là đau lòng.

Thở dài 1 hơi, Hồ Sảng ung dung nói: “Vậy thì làm bằng hữu.”

“Ừ.” Ninh Tâm cái đầu nhỏ suy nghĩ cùng hắn làm kiểu quan hệ nam nữ quá gian nan , bất quá làm bằng hữu bình thường vẫn là có thể.

“Đêm nay quấy rầy em rồi, chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Ninh Tâm lần này hung hăng ấn nút tắt máy.

Di động đáng chết,… đêm nay… đêm mai… Về sau mỗi một buổi tối, nàng cũng đừng nghĩ mở máy!

Nhưng điện thoại di động đã tắt vậy mà nàng lần nữa mất ngủ…

Một con cừu, hai con cừu… 113 con cừu… 227 con cừu… Không đúng… đếm sai rồi… lại!

Một con cừu… hai con cừu… 108 con cừu… lại sai rồi, đếm lại…

Vì vậy lại lần nữa nàng mất ngủ. Ngày thứ hai là 2 con mắt gấu mèo ra cửa!

Chờ khi Ninh Tâm trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên đương nhiên là mở ra máy tính. Nhưng lần này nàng đau khổ đối với nút mở máy mở ra lại mở… còn vỗ vỗ. Máy vi tính này đen vẫn như cũ, không có dấu hiệu khởi động.

Chẳng lẽ… bị chính mình vô tình hành hạ, làm nhục thời gian dài máy tính chính thức bãi công sao?

Thật vất vả đem laptop đóng gói đưa đến nơi sữa chữa, Ninh Tâm nhìn xem máy tính xách tay của mình bị gỡ ra…tháo đi… trong lòng …đau quá.

“Bo mạc chủ bị cháy hỏng nhất định phải đổi. Cô máy này dùng bao lâu? Nhìn thấy vẫn còn rất mới.” Nhân viên sữa chữa nhìn máy tính, vừa hỏi Ninh Tâm.

“Nửa năm”

“Nửa năm á?” Hắn muốn nhảy lên, hét to.

“Mới nửa năm mà máy tính đã bị phế thành như vậy? Cô rốt cuộc dùng như thế nào ?”

“Không có… không có dùng như thế nào.” Ninh Tâm cúi đầu, nàng một là không có bạo lực đối đãi với máy tính, hai là không có hắt nước vào, mà cái lap này làm sao lại yếu ớt như vậy? Cứ thế liền bãi công chứ?

“Ài mới nửa năm. Sửa máy tính hết 1500 NDT, số tiền này thêm 1 chút cũng có thể lại mua một máy tính khác nhưng máy tính của cô còn rất mới còn có muốn chữa không? Chắc giấy bảo hành vẫn còn thời hạn, hay đưa đến nơi bọn họ sửa.”

Giấy bảo hành á…

Ninh Tâm suy nghĩ một chút… lại suy nghĩ một chút… lúc trước tựa hồ hình như là có tờ giấy như vậy. Nhưng… nó hiện tại ở đâu nhỉ?

“Vậy cháu đi về trước tìm giấy, cám ơn chú.”

Đem máy tính xách tay lại ôm trở về ký túc xá, nàng bắt đầu lật giường, mò tủ, bao lớn, túi nhỏ, sách vở hết thảy lật một lần, rồi mệt mỏi thở hồng hộc cũng không có thấy giấy bảo hành trong truyền thuyết đâu cả.

Nếu ký túc xá tìm không có, vậy còn có thể ở trong nhà. Ninh Tâm vội vàng gọi điện thoại cho mẹ xin giúp đỡ.

“A lô mẹ à.”

“Bảo bối sao vậy con?”

“Mẹ máy tính con hư. Thợ sữa chữa a nói nếu là sửa tối thiểu cần 1500 NDT. Nhưng nếu có giấy bảo hành sẽ giảm bớt chi phí. Giấy bảo hành máy tính con để ở đây hả mẹ ?”

Mẹ Ninh Tâm nghe xong tin tức bày tỏ sự kinh hãi!

“Bảo bối, laptop của con là nghỉ hè mới mua! Như thế nào nhanh như vậy liền hư rồi?”

Kẻ ea nữ nhi bảo bối nhà mình : 3 tuổi hư máy chơi game của cha nó, 6 tuổi rớt bể di động của mẹ, 8 tuổi đem ti vi tắm nước, 10 tuổi trượt chân làm hư nồi cơm điện. Hai vợ chồng đối với nữ nhi bảo bối nhà mình có một cái nhận thức con bé là sát thủ! Nó chính là của các đồ điện tử!

Vốn là cho rằng Laptop dầu gì thuộc về sản phẩm có uy tín dù thế nào sinh mệnh cũng có thể lâu dài ai ngờ vẫn là chạy không khỏi nanh vuốt bảo bối nhà mình…

“Con cũng không muốn vậy…” Ninh Tâm càng nói càng nhỏ.

“Ai biết nó đột nhiên liền hư, con cũng không biết chuyện gì xảy ra.”

Bà vỗ trán vô lực, kẻ phá hoại kinh người thế này rốt cuộc di truyền của ai đây? Giờ phút này tâm tình của bà là thê thảm, giọng nói rất ai oán .

“Sau không chờ hết học kì mới hỏng chứ…Máy tính xách tay này là ba ba con chọn, chất lượng tuyệt đối được bảo đảm. Ba ba con còn trông cậy vào cái lap này con có thể sử dụng đến năm thứ 3 đó. Nhưng bây giờ mới nửa học kỳ…”

Ninh Tâm nghe mẹ giáo huấn đầu mau rủ xuống tới đất. Xấu hổ vô cùng…xấu hổ vô cùng, dù là mẹ không ở bên, không thấy mình nhưng nàng cũng muốn đào hố đem mình chôn.

Bất quá kiểm điểm để qua một bên, hiện tại quan trọng nhất là giấy bảo hành!

“Mẹ… mẹ đừng nói nữa… con biết sai rồi. Mẹ nói cho con biết giấy kia ở đâu?”

“Giấy bảo hành á? Sao con không hỏi cha con.”

Mẹ nàng trả lời 1 câu ngắn gọn, dứt khoát Ninh Tâm lệ rơi đầy mặt. Không phải là đều nói nam chủ ngoài, nữ chủ trong sao? Vì cái gì nhà bọn họ là nam chủ ngoài… cũng chủ trong đây?

“Ba ba đi công tác không có ở nhà.”

“Vậy thì… gọi điện thoại cho ba ba con đi. Dù sao ba con tuy ở bên ngoài nhưng gì đó trong nhà cũng rõ như lòng bàn tay .”

Được rồi, cha mình có thể sống tới bây giờ… rõ ràng chính là bị mẹ cho lăn qua lăn lại. Ninh Tâm trong lòng lần nữa than vãn thay cho cha mình 3 tiếng.

“Vậy con gọi điện thoại cho ba ba đây.”

“Ngoan…này bảo bối chuyện mẹ đã nói với con chưa quên chứ? Phải năng động, tham gia các hoạt động. Suốt ngày ngây ngốc ở trong trường học sẽ thành ốc sên .”

Ninh Tâm kháng nghị!

“Con có tham gia hoạt động, tuần trước còn đi xem trận bóng rổ .”

“Vậy hả?” bà bày tỏ vẻ rất hưng phấn.

“vậy có thấy nam sinh nào hợp ý hay không ? Có nam sinh nào hướng con thổ lộ không?” (L: có là có…)

Đôi mắt đẫm lệ… đề tài lại bị kéo đến mục không nên nói….

“Mẹ…con muốn sửa máy. Con gọi điện thoại cho ba ba đây. Bye bye má…”

Không đợi mẹ mình có phản ứng Ninh Tâm nhanh chóng cúp máy, thở một hơi dài…rất nhẹ nhõm.

Nhưng cùng cha trò chuyện là tuyệt đối không có nguy hiểm gì! Vừa nghe nữ nhi bảo bối nhà mình đem Laptop lăn qua lăn lại thành hư…cha nàng không hề tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói vẫn là tương đối bình tĩnh.

“Bảo bối không sao, hỏng thì thôi…Giấy bảo hành con tìm không thấy sao? ?”

“Không có… con tìm đã lâu cũng tìm không được.”

Quả nhiên là mẹ con giống nhau, ngay cả tật ném loạn đồ cũng là sẽ di truyền .

“Tìm không được vậy thì mua máy mới đi. Tiền sửa chửa vốn là không rẻ, sửa chữa so với trước cũng không tốt. Hay là mua máy mới đi cho an tâm. Đợi lát nữa ba ba tiền chuyển tiền vào thẻ của con, bảo bối không cần phải lo lắng.” (L: hả, gì… kiểu nhà này là gì thế… cứ thể mua máy mới… ta oán.. ta hận… hu hu)

“Nhưng ba ba…” Ninh Tâm vướng mắc.

“Con không biết chọn máy tính.”

“Này lo gì? Tìm bạn con đi giúp con chọn là được. Vừa vặn là ngày nghỉ cuối tuần coi như ra cửa giải sầu cũng tốt.”

“Vậy con tìm Trần Diêu kêu bạn ấy giúp con.”

“Trần Diêu ?Namhay nữ ?” Ông hé mắt đối với vấn đề này vẫn tương đối để ý .

“Là nữ.”

Tốt… ông yên tâm. Nữ nhi còn nhỏ, hắn còn không bỏ được cho đứa con trai nào túm lấy.

“Tốt rồi cùng bạn đi bách bộ, muốn mua gì, muốn ăn cái gì liền mua. Không đủ tiền nói ba ba.” (L: ta hâm mộ ghen ghét, mặc dù ba ta nói câu thế, nhưng giờ thì….)

“Con biết rồi cám ơn ba ba. Ba ở bên ngoài chú ý sức khoẻ nha. Con cúp máy đây.”

Ba nói 1 câu nàng lập tức thu tiền đó chính là hiệu suất tức thì. Ninh Tâm điện thoại không đến năm phút, cha đã nhắn tin gửi tiền vào tài khoản

Nhưng chờ Ninh Tâm gõ cửa phòng Trần Diêu nàng mới bi thống phát hiện, các nàng ấy nói cùng giai nhân ước hẹn .

“Ta muốn đi hẹn hồ, Tạ Vũ hai ngày cuối tuần cũng muốn ra cửa. Lần trước anh Hồ Sảng cũng rất được, bà kéo hắn đi chắc không thành vấn đề. Bà không phải là có điện thoại của anh ta sao? Gọi cho hắn!” Bản chất bà mối của Trần Diêu bại lộ, nghĩ đến lần trước vị kia đối với Ninh Tâm có ý, hắn là 1 đại thiếu gia, dáng đẹp…. Trần Diêu cảm thấy hấp dẫn. Hai người kia trai tài gái sắc xứng đôi vô cùng.

Bị Trần Diêu nói như vậy Ninh Tâm bị hù dọa rút lui về phòng.

“Không được.. không được.. .người ta cũng bận rộn. Tự mình nghĩ cách.”

Tìm Hồ Sảng cùng nhau xuất môn nàng cảm giác mình là không muốn sống nữa. Tối hôm qua… không đúng… liền vào rạng sáng hôm nay nàng mới cự tuyệt hắn, giờ lại đi tìm hắn cùng nàng đi dạo phố mua máy tính? Trừ phi nàng bị điên rồi!

Nằm trên giường oán thán không ngừng, Ninh Tâm cô nương lăn lộn lăn lộn, on QQ bằng di động.

Đã thấy rung 1 tiếng có tin nhắn

Đem di động cầm gần xem

Là Mặc Thương đại thần!

Vân Nhược Đạm : có ở đây không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương