Jeon Jungkook có vẻ như ngủ rất ngon, cậu đã ôm mớ chăn bông đến khi Kim Taehyung làm xong công việc. Hắn vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú đọc tài liệu mà phóng viên gửi. Tiêu để nghe rất giật gân, vả lại hình ảnh chụp thật sự vô cùng tình tứ. Xen lẫn đó, hắn còn đang tính toán kĩ càng chuyện ban nãy mình nghĩ.



Nếu như đại ca mang thai trùng với thời gian vẫn còn bên cạnh hắn, thì chắc chắn hai bạn bé ở trong bụng là con của Kim Taehyung. Giám đốc vui đến nổi mặt mày tươi tỉnh, hắn mở ví tiền, lại ngắm nghía hình siêu âm. Ai cũng đều sẽ cuồng em bé của mình, hắn cũng vậy. Thiếu điều còn muốn dành riêng ra một phòng chỉ để trưng bày hình ảnh từ khi chưa chào đời của hai bé.



Kim Taehyung tiếp tục gõ lạch cạch trên máy tính, phóng viên viết rất tốt. Thế nhưng chính hắn viết chắc chắn sẽ còn sốc hơn, dù sao thì Taehyung cũng muốn dùng dịp này để thoát khỏi kìm kẹp của ba mẹ, hắn không còn muốn bay nhảy dạo chơi, chẳng hề hứng thú với gu người yêu bé tuổi, nghe lời nữa. Giám đốc muốn Jeon Jungkook, vậy nên nếu không phải là cậu. Kim Taehyung sẽ không chịu thêm ai khác.





Jeon Jungkook nằm trên giường mờ mịt mở mắt, để cho bầu thức thì chắc chắn là vì cậu đói rồi. Đại ca ăn từ ban chiều đương nhiên không đủ, cậu ăn bao nhiêu thì đợi đến tối cũng sẽ tiếp tục đói. Một ngày chắc chắn phải ăn năm bữa. Sáng, trưa, xế, tối và gần sáng.



Đại ca tỉnh táo vươn vai, lại nhìn xung quanh căn phòng nom chút quen thuộc lẫn lạ lẫm khó hiểu. Tông màu đơn giản này, tủ quần áo hay bàn làm việc vô cùng quen thuộc. Nhưng thứ khác lạ chắc là kệ đồ ăn vặt ở ngay góc phòng, còn có kệ đứng đồ chăm sóc da và tất tần tận đồ chơi của trẻ em.





Jungkook dụi mắt, cậu biết mình ở đâu rồi. Có điều đến thì cũng nuối tiếc việc đi, vì đại ca thích hắn, cả ngày đều mơ mộng nghĩ xem Kim Taehyung chăm sóc người yêu như thế nào. Đại ca nằm xuống, vùi mặt vào chăn bông. Tất cả đều có mùi rất riêng biệt, cái mùi mà chỉ mỗi Kim Taehyung có. Không phải nước hoa, trộn lẫn mùi sữa tắm và nước xả vải. Dịu dàng lại rất mềm mại.




Jeon Jungkook vùi cả thân thể vào chăn bông, hai cái má đỏ lựng. Ai mà chẳng thèm muốn cảm giác được bao bọc bởi mùi của người yêu. Jungkook cũng vậy, cậu chết mê chết mệt với thứ hương thơm quẩn quảnh cánh mũi mà chỉ mỗi Kim Taehyung mới có. Đơn giản chỉ là mùi thơm cơ thể, ai cũng đều có. Sữa tắm man mát, nước xả vải mềm dịu và một chút gì đó thật quyến rũ. Jungkook càng ngửi lại càng thoải mái, hai mắt thật sự mơ màng.



"Dễ chịu thật."


Kim Taehyung mở cửa phòng tắm cũng rất khẽ vì hắn nghĩ người kia vẫn đang ngủ, có điều lúc trở ra giám đốc thấy Jungkook đang vùi hết thân người vào chăn bông. Bộ dạng rất ỷ lại, mềm mại, ngọt ngào như một cục bông biết nghe lời.



"Anh dậy rồi? Đói phải không?" Kim Taehyung tóc tai vẫn còn ướt nước, trên người chỉ độc nhất một chiếc khăn bông trắng quấn ở quanh hông. Giám đốc trẻ lúi húi đứng nhìn mớ thức ăn vặt. Jungkook có thích những thứ như thế này không nhỉ?




"Tôi về nhà." Jungkook gỡ chăn, đặt chân xuống nền sàn. Bầu cảm thấy quần áo mới lạ không hề cản trở bụng tròn, nom còn rất vừa vặn. Đại ca dừng lại, cậu đứng ở một bên giường cúi đầu nhìn quần áo của mình.




"Anh thất hứa! Ban nãy em nói anh ngủ lại, anh đồng ý rồi." Taehyung dúi vào tay Jungkook một gói bánh quy sữa, hắn đứng ở ngay sau lưng. Rất nhẹ nhàng ôm vào eo đại ca, dắt anh đến ghế sofa ngồi xuống.



"Bao giờ?" Jungkook cứng nhắc không nhìn, cũng chẳng thèm ăn bánh quy sữa. Cậu đối với loại chăm sóc này đích thị ở trong lòng tim đập mạnh, chân tay đều đổ hết cả mồ hôi.




"Ban nãy em hỏi, anh im lặng là đồng ý rồi." Taehyung vuốt tóc cậu, hắn cẩn thận mân mê vành tai xinh đẹp. Giám đốc đột nhiên nhoẻn miệng, hắn mua theo số đo mà bản thân nhớ, thế mà lại vừa vặn luôn rồi. Jeon Jungkook mặc đồ trẻ con như vậy trông rất đáng yêu, màu xanh của bầu trời mát mắt. Cảm tưởng như một bạn bầu bé tuổi ngoan ngoãn vậy.




"Trẻ con!"



"Mặc kệ em! Anh ăn đi, đợi một lát sắp đi ngủ em sẽ thoa kem cho anh." Giám đốc dựa đầu vào vai cậu, ở dưới góc độ này Jeon Jungkook thấy rất rõ hàng lông mi của hắn. Kể cả sống mũi hay môi mỏng. Kim Taehyung thật sự rất đẹp, so với những gì cậu tưởng tượng thì chắc chắn vượt xa.



"Cậu... nuôi con cho người khác, có phát ngốc không vậy?" Jeon Jungkook bỏ một miếng bánh quy vào miệng, cậu để yên cho hắn dựa. Đại ca cảm thấy bản thân thật sự mới là đồ ngốc, nếu cậu nói ra thì người vui sướng nhất chính là bản thân. Thế mà đại ca quả thật vẫn muốn tự ngược.




Kim Taehyung vươn tay đặt trên bụng cậu, lời nói của hắn phát ra nhẹ nhàng bao nhiêu thì tâm tình của Jungkook cũng run rẩy bấy nhiêu.



"Em làm lủng bao, thì còn là con của ai được chứ? Anh tưởng em là đứa không não, biết chơi cho sướng chứ chẳng biết tính à?"





Jeon Jungkook nhất thời im lặng, thế nhưng Kim Taehyung ngược lại rất ngoan ngoãn. Hắn ôm đại ca lên đùi, xoa xoa gò má vẫn đang ngậm bánh, giám đốc nói như vậy Jungkook cũng ngờ nghệch phát hoảng.



Taehyung hôn lên môi mềm, lại hôn thêm một cái nữa. Sau đó mới đặt tay trên bụng Jungkook, hắn ngước mặt nhìn vào mắt tròn xoe của cậu. "Trong này là con của em, phải không?"



Jeon Jungkook mặt mày không có lấy một giọt cảm xúc, ngược lại nhìn kĩ mới thấy hai mắt đỏ hoe, nước lõng bõng. Tay đưa đến gần khuôn mặt Kim Taehyung, sau đó bẹo cái má của hắn. "Thằng khốn... hức-cậu bỏ tôi trước. Ai cho... ai cho mà nhận con chứ? Mơ đi, không yêu thì đừng có điêu!"




___




Sao khum tát iu mà bẹo má giám đốc? ủa bộ sợ ngta đau ha j hả đại ca🥱

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương