Kim Taehyung bị cào vào gò má, hắn phụng phịu không nói. Jungkook cũng nghiến răng chẳng thèm quan tâm. Bác sĩ lại càng chẳng biết nên nói gì, giám đốc trẻ trông như bị ép buộc, sản phu mặt mày lạnh như tiền. Cứ ngỡ như một giây sau sẽ rút súng chỉa vào đầu ông.



"Cậu, cậu ngồi đi." Bác sĩ hắng giọng, ông nhìn vào máy tính.


Trong lúc đó Jungkook quay sang nhìn hắn, đặc biệt chú tâm nhìn vào gò má Kim Taehyung. Mà giám đốc thì cứ chăm chăm nhìn cậu, hắn kéo ghế lại chỉ vào. "Anh ngồi đi, không phải lỗi của anh... là tại em hết!"



Jungkook tất nhiên biết xót, nhưng nếu cậu mềm lòng thì người lấn tới chắc chắn là hắn. Đại ca ngồi phịch xuống ghế, giám đốc hơi hoảng giữ chặt thành ghế. "Bác sĩ kiểm tra cho anh ấy đi, làm kĩ một chút."



Ông gật gật, bắt đầu xem hồ sơ của Jungkook. Cẩn thận xem xét từng chữ một, sau đó mới đẩy kính, lên tiếng. "Trước khi mang thai cậu có sử dụng chất kích thích không?"



"Tôi có... nhưng bây giờ thì không đâu ạ." Jungkook cúi mặt thành thật trả lời, đợi thêm vài ba câu hỏi nữa mới nhìn thấy bác sĩ gật đầu.




Ông vươn tay lấy lọ dung dịch, lại kéo ghế sát vào bên giường. Lúc này Jungkook vừa nằm xuống, không tự nhiên kéo áo lên. Cậu nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng. "Cậu ra ngoài đi, tôi không thích bị nhìn như thế."




Bác sĩ cảm thấy hai người chồng chồng này đang giận dỗi nhau, ông không nhìn thẳng vào mắt ai. Chỉ lên tiếng. "Hai cậu đừng cãi nhau nữa, dù sao cũng là chồng chồng...-"



"Không phải!" Jungkook chưa phản bác được bao lâu, Kim Taehyung đã mặt dày ngồi xuống ghế. Kéo cổ tay đại ca rồi nắm lấy, bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi. So với vẻ mặt bình tĩnh kia thì chắc chắn là đang hồi hộp.



Kim Taehyung cúi đầu mân mê mu bàn tay cậu, hắn hít một hơi. Trông chẳng khác nào đang hối lỗi, có điều một câu này thật sự ghim vào tim Jungkook. "Em xin lỗi, là tại em muốn nhìn con chúng ta... nhìn một chút thôi. Nếu không được thì em sẽ nhắm mắt lại."





Bác sĩ bắt đầu thoa lên bụng tròn một lớp dung dịch lành lạnh, kể từ lúc đó mỗi khi Jungkook khẽ liếc nhìn đều thấy hắn nhắm mắt. Tay vẫn nắm tay cậu, có điều trông rất yên ắng. Cũng chẳng bướng bỉnh hé mắt ra, chỉ vảnh tai lên nghe lời nói của bác sĩ. Rồi mới yên tâm mím môi, giống như đang mỉm cười.




Dẫu nghe hiểu từ miệng Jungkook rằng đây không phải của hắn, nhưng mà giám đốc thật sự vui mừng. Chỉ cần nghe qua lời bác sĩ đã cảm thấy rất hạnh phúc, còn âm thầm phì cười.



"Em bé... phát triển tốt không ạ?" Jungkook cảm thấy chính mình quá đáng một chút, dẫu sao cậu cũng muốn hắn có thể cùng ngắm con. Thế nhưng cũng chẳng ngờ Kim Taehyung lại nghe lời đến vậy.



"Tương đối tốt, từ tháng này hai đứa trẻ sẽ phát triển hơn. Sản phu như cậu tất nhiên cũng phải bổ sung rất nhiều, khuyến khích ở bên cạnh chồng cậu... cũng mong người nhà sẽ chú tâm vào sức khoẻ, cũng như tâm trạng của sản phu."



Kim Taehyung nghe như vậy lòng nôn nao vô cùng, hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Có điều lại tò mò lên tiếng, trông có phần gấp gáp. "Là con trai hay con gái ạ?"





"Là hai bé gái!" Jungkook trả lời, vẫn đang dò xét nhìn Kim Taehyung. Sau đó phát hiện hắn cúi đầu cười, tay cũng nắm chặt tay cậu.




Jeon Jungkook kéo áo xuống, tay cũng rụt ra khỏi cái nắm. Giám đốc bấy giờ mới mở mắt, hắn nhìn đại ca, lại chớp mắt. "Chờ em một chút, đừng đi về một mình... anh ta đã về rồi. Nếu anh đi, em sẽ không tìm được."





Kim Taehyung nhìn bác sĩ, hắn lấy tấm ảnh siêu âm của Jungkook. Lại đưa lên cao để nhìn, mặt mày phá lệ vui vẻ. Giám đốc tuổi đời còn trẻ, đương nhiên cũng không thích trẻ con. Vì con nít sẽ rất quấy, lại thường khóc nhè. Nhưng Jungkook mang thai, hắn sẽ thích, thích muốn chết.




Giám đốc vội cất hình siêu âm vào ví tiền, mở cửa vẫn thấy Jungkook đứng đó. Đang nghe điện thoại, lông mày cậu nhíu chặt. Nhìn sơ Taehyung đoán được cậu đang nói chuyện với ai.




"Em đưa anh đi ăn."



"Khỏi. Chồng tôi sẽ đến đón tôi sớm thôi, không cần phiền cậu." Jeon Jungkook ngước mắt nhìn hắn, Taehyung lại càng im lặng không nói. Hắn nắm tay đại ca, dù là có ý muốn kéo đi, nhưng lại rất nhẹ nhàng.




"Đừng có mơ, chồng anh nhận tiền của em... cút mất xác rồi. Đi ăn với em."




Jeon Jungkook nhìn vào gáy hắn, cảm thấy bản thân thật sự không nên giận lẫy giống như trẻ con. Nhưng chuyện hắn sắp kết hôn vang dội khắp mọi mặt báo, Jungkook cũng biết ghen tị.




Mà ghen tị, thì phải kiếm cách trả đũa. Có điều ai thâm hơn thì người ấy thắng. Trong trường hợp này, Kim Taehyung tự tin mình là người thắng.



Giám đốc chở bầu đi ăn xong, lúc đang lái có liếc nhìn cậu, thấy Jungkook gục đầu vào cửa kính ngủ. Kim Taehyung thầm nhủ, nếu như hắn cứ im lặng thì người đẹp sẽ vụt khỏi vòng tay. "Trời mưa rồi, em đưa anh đến nhà em nhé?"



Jeon Jungkook ôm áo vest của hắn tất nhiên ngủ rất ngon, cậu không biết bản thân nên đáp lại câu hỏi kia. Chỉ đành bị người nào đó đạp ga chở về, bị người ta ôm như ôm con nít vào nhà, bị đặt lên giường. Quần áo cũng được thay giúp, đều là đồ cho người mang thai, mới toanh rất thoải mái.



"Thấy chưa? Im lặng, là đồng ý ở lại ngủ với em rồi." Kim Taehyung thở phào, bây giờ mới yên tâm xoa xoa gò má cậu. Giám đốc nhìn ngắm bụng tròn của Jungkook, chỉ lẳng lặng quam sát. Phải chi lúc đó hắn đừng mang bao, hoặc là chích thủng cũng được. Thì chắc là bây giờ Taehyung sẽ không cảm thấy hối hận?




Phải ha? Hắn cũng làm lủng bao. Hôm đó trời mưa to thật to, Jungkook cũng không sử dụng thuốc. Nếu mà nhớ kĩ, thì hình như thời điểm đó đến tận bây giờ trùng nhau rồi. Nhỉ?




___


đại ca khỏi chối🫡 bik con anh gòi thì anh bế lên giường bắt đại ca gọi ba nhỏ mệt nghĩ kiki

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương