Cú tát đau đớn khiến đầu óc cô quay cuồng, cô nhiều cảm nhận được da thịt của mình đang bị cào xé đến nổi sắp rách ra, dường như cả thế giới của cô đều chìm trong mù mịt, cảm giác như nó đang lơ lửng trong không trung, chỉ có cô, một mình cô với mảng màu đen tối đó, cô không muốn chìm xuống đâu, cô rất sợ bóng tối nó sẽ giết cô mất.

Cơ thể yếu ớt của Thẩm An Nhiên từ từ ngã xuống.

Ngay lúc này, một vòng tay rộng lớn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng.

Là hắn.

Sở Dực đã đến tìm cô, bóng người hắn cao lớn ôm chặt lấy cô, nhìn thấy vết thương trên khoé môi cô khiến hắn có cái cảm xúc gì đó làm hắn khó chịu vô cùng.

Hắn nhẹ nhàng bế cô bé nhỏ nhắn vào trong vòng tay của mình, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng đáng sợ đến khó tả đằng sau lớp mặt nạ đó của hắn khiến Vũ Hy cảm thấy sợ hãi, run rẩy tột độ.

Hắn là người bị coi là kẻ lập dị của Sở gia, một người nổi tiếng với cái gọi là đa nhân cách, lạnh lùng tàn nhẫn. Từ trước đến nay chưa ai dám động đến hắn, ngay cả những người trong gia đình cũng không ai dám làm trái ý hắn.

Một người đáng sợ như vậy, sao bà ta có thể đắc tội được.

_ " Sở...Sở thiếu gia, sao ngài lại đến đây đột ngột như vậy".

Giọng bà ta lắp bắp không nói nên lời, trước khí thế của người đàn ông này làm cho bà ta không dám ngóc đầu lên mà chỉ cúi người xuống cung kính.

_" Bà đã đánh...người phụ nữ của tôi?".

Giọng nói của hắn khàn khàn, không cao cũng không thấp mang theo sự uy hiếp đến đáng sợ.

_" Tôi chỉ đang giáo huấn lại đứa con gái hư hỏng này, nó dám vô lễ với tôi".

Đúng lúc này Thẩm Quyên quay trở về từ, đập vào mắt ông ta là Vũ Hy đang cúi người cung kính trước hắn.

Sở Dực nhìn thấy Thẩm Quyên đã quay trở về nên cũng không muốn phá hỏng tình cảm nhà họ Thẩm. Ngang nhiên ôm cô bé nhỏ nhắn đi lướt qua người đàn ông đang đứng sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.



Đám thuộc hạ đằng sau lần lượt theo sau hắn rời khỏi biệt thự của Thẩm gia.

Thẩm quyên dè dặt đi đến trước mặt Vũ Hy hỏi tội.

_" Bà đã làm gì con bé hả?".

_" Tôi nên làm việc mà một người mẹ nên làm, ông quản được chắc".

Dứt lời, bà ta quay người bỏ đi lên lầu. Ông ta vừa nhìn lướt qua cơ thế nhỏ nhắn của con gái mình lúc nãy thì đã hiểu ra vấn đề.

Hoá ra, người vẫn luôn ngu ngốc đến mức không biết con gái mình bị hành hạ lại chính là ông ta. Một người cha vốn không có trách nhiệm, ngay cả khi trên mặt cô bị bầm tím, cô nói là bị ngã mà ông vẫn tin.

Điều này thật đáng xấu hổ, ông ta trầm mặc hồi hâu, tưởng nhớ đến người con gái với đôi mắt xanh, mái tóc màu bạch kim trông rất đẹp. Người con gái đó đã dành cả thanh xuân cũng chỉ bên ông, mà giờ bà ấy trao lại trái tim cho ông ta mà lại không biết chữa lành, đùm bọc nó.

Được thôi.

Thẩm Quyên không yêu thương bông hoa hồng trắng này thì để Sở Dực.

Chiếc xe Ferrari di chuyển rất nhanh trên đường cao tốc. Bên ngoài bắt đầu đổ mưa tí tách, làm cho không khí trong xe càng lạnh hơn.

Sở Dực ôm chặt người con gái với làn da trắng nõn trong tay âu yếm, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vén tóc cô ra để lộ vét rách nhỏ ở khoé môi.

Hắn đau lòng dịu dàng lau đi vệt máu đang rỉ xuống, hai hàm răng của hắn nghiến chặt lại. Sự tức giận trong hắn bắt đầu bùng lên.

Thẩm gia, các người dám động vào người phụ nữ của Sở Dực này thì tôi sẽ không tha cho các người.

Phút chốc đã về đến Nam Đế Cung. Đám thuộc hạ nhanh chóng mở cửa xe cho hắn và cô. Trịnh Hằng đằng sau nhanh nhẹn lấy ô che chắn cho hai người.



Nhìn thấy Sở Dực ôm một cô gái nhỏ nhắn bước vào sảnh lớn thì Sở Trang Vương không khỏi bàng hoàng. Trước đây hắn vốn là người không gần nữ sắc, cộng thêm gương mặt không có chút thẩm mĩ nào làm cho mọi cô gái đều né tránh hắn. Một phần là sợ gương mặt không được đẹp kia của hắn, thứ hai là do nổi tiếng với sự hung hãn và tàn bạo.

Ấy vậy mà ngày hôm nay hắn lại ôm một người con gái về, thật là khiến người khác ngạc nhiên mà.

_" Chú Cửu... người phụ nữ đó..."

Hắn không thèm để ý đến những người xung quanh mà chỉ quan tâm đến cô gái đang ngất trong vòng tay hắn.

_" Mau gọi bác sĩ". Sở Dực ra lệnh.

Quản gia Ân lập tức tiếp thị lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.

Rầm.

Sở Dực đá mạnh cánh cửa phòng của mình, ôm Thẩm An Nhiên di chuyển đến giường nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Sở Trang Vương nổi hứng tò mò cũng lẻn vào trong xem xét, cậu ta hơi run cấn giọng lên hỏi người đàn ông đang toả luồng áp khí lạnh trước mặt.

_" Chú Cửu, cô ấy là ai vậy?".

_" Câm miệng".

Không ngoài dự đoán, câu trả lời mà cậu ta không hề muốn lại nghe lại xuất phát từ hắn. Sở Trang Vương sợ hãi trước khí thế của hắn cúi đầu im bặt.

Một lúc sau, chưa đến 15 phút, bác sĩ Dương đến. Ông ta là bác sĩ riêng của hắn, tay nghề rất cao, là vị bác sĩ mà mọi bệnh viện đều muốn có. Mọi bệnh viện chấp nhận trả lương rất cao cho ông ta, nhưng ông ta lại một lòng trung thành với Sở Dực.

Lão già này, cho dù các người có trả giá bao nhiêu thì tôi cũng không làm việc cho các người.

Tuy đã ngoài năm mươi nhưng trình độ và giác quan của ông ta còn nhạy hơn cả những người trẻ tuổi bây giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương