Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 56: Rừng Huyết Trúc (2)

"Giết hắn đi, chúng ta xuất hiện ở đây, không nên để nhiều người biết." Nam tử áo đen che mặt thản nhiên nói một câu, trực tiếp quyết định số phận của một "thợ săn thiếu niên".

Tần Minh kinh ngạc, đây là yêu ma quỷ quái từ đâu tới?

Một lời đã định đoạt sinh tử, quá coi thường mạng người thường.

Hắn từng gặp Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh và những người khác, đều đến từ thành Xích Hà, những người đó đều rất hòa nhã, dù có giữ lễ nghĩa, khách sáo của quý tộc hay không nhưng bề ngoài cũng không đến nỗi khiến người ta chán ghét.

Tên áo đen này quả thực quá "quyết đoán", không có chút cảm xúc nào, chỉ ra lệnh cho những tái sinh giả dẫn đường cho bọn họ giết người.

"Hai vị đại ca, chúng ta đều là người bản địa, không thể như vậy được."

Tần Minh nói.

Một người cười nói: "Xin lỗi huynh đệ, chúng ta phụng mệnh cùng ha vị quý nhân vào núi, phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bọn họ."

"Các ngươi là..." Tần Minh hỏi.

"Chúng ta đến từ Tam Nhãn giáo." Hai người bản địa cùng nhau tiến lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Minh như một con báo nhanh nhẹn, để lại một bóng mờ tại chỗ, lao nhanh về phía trước, thanh đoản kiếm trong tay trái vụt qua cổ họng của hai người.

Hai nam tử Tam Nhãn giáo kinh ngạc, sợ hãi, không thể tin nổi, bọn họ tưởng gặp phải một thợ săn bình thường, bởi vì Tần Minh săn được con mồi không lớn, chỉ là một con dê núi, kết quả bọn họ lại bị cắt cổ một cách khó hiểu, đối phương quá nhanh.

Khi hai người áo đen nhìn thấy Tần Minh lao tới, lại phát hiện ra cây chùy đen cán dài mà hắn rút ra từ sau lưng nặng nề khác thường, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tần Minh vung chùy ô kim trong tay phải về phía đầu của một người, còn thanh đoản kiếm trong tay trái thì đâm về phía một người áo đen khác.

Nếu như đối phương đã quyết định giết hắn, đảm bảo hành tung không bị người khác biết thì hắn nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể dùng hết sức phản sát.

Trong nháy mắt, giữa ba người vang lên tiếng va chạm của binh khí kim loại, vô cùng chói tai.

Chỉ vừa giao chiến, Tần Minh đã biết được thực lực của bọn họ, một người là tái sinh giả cấp hai, còn một người thì không đáng lo ngại, thân thể chỉ mới tái sinh một lần.

Hắn dốc toàn lực tấn công tái sinh giả lần hai.

Chỉ có kẻ này mới có thể đe dọa hắn.

Nếu như trước đây, có lẽ hắn còn phải kịch chiến với đối phương một thời gian nhưng hôm nay sau khi xem qua đao phổ, sự trợ giúp đối với hắn quả thực quá lớn, không thể nói là thành thạo điêu luyện nhưng cũng khiến kỹ thuật chiến đấu của hắn tăng lên rất nhiều.

"Keng!"

Sau vài lần va chạm, thanh trường đao trong tay tên áo đen có thực lực rất mạnh bị chùy ô kim đập bay lên cao, cánh tay hắn đều tê dại.

Cùng lúc đó, đồng tử của hắn co lại, bởi vì cây chùy đen cán dài như một tia chớp, bị đối phương giơ lên nhẹ như không, với tốc độ mà hắn không thể nào sánh bằng đập vào ngực hắn.

Hắn muốn né tránh nhưng đã không kịp, ngực bị đập lõm xuống, há miệng phun máu, nhìn là biết không sống nổi.

"Muốn đấu đao với ta ư?"

Tần Minh nắm chặt cây chùy đen cán dài, sử dụng chiêu thức đao pháp, thậm chí còn không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, quay người lao về phía một tên mặc áo đen khác.

Tên kia kinh hãi, hắn vừa bị chấn lui ra ngoài, chưa được bao lâu đồng bọn đã bỏ mạng, thật sự quá nhanh, một thiếu niên trông giống như thợ săn sao lại có thể khủng khiếp như vậy?

Hắn biết chắc chắn mình không phải là đối thủ, quay người chạy thẳng vào trong rừng rậm, muốn trốn thoát.

"Phi đao thức!"

Tần Minh thốt ra mấy chữ này, một tiếng nổ vang, cây chùy đen cán dài bay ra, đầu của tên nam tử áo đen ở không xa trực tiếp vỡ nát như dưa hấu thối.

Tần Minh không chút do dự, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, lại dùng tuyết lau sạch vết máu trên cây chùy đen cán dài, kéo theo con mồi lên đường trở về nhà.

Nhưng hắn không yên tâm lắm, bây giờ có rất nhiều người vào núi, đủ mọi loại người, hắn không thể rời khỏi rừng Huyết Trúc quá lâu.

Sau khi ăn xong, hắn lại lặng lẽ quay trở lại đại sơn.

"Mỗi ngày trôi qua, hỏa tuyền sẽ tối đi rất nhiều, có lợi cho ta nhưng cũng phải chú ý đến người ngoài xông vào tranh giành linh vật." Tần Minh tự nhủ, hiện tại chỉ có thể canh giữ ở đây.

Mãi đến gần đêm khuya hắn mới rời đi, bởi vì sẽ không ai chọn thời điểm này để ra tay, màn đêm đen kịt không ảnh hưởng nhiều đến loài rắn nhưng những tái sinh giả ra lại bị hạn chế.

Ngày hôm sau, hắn vào núi từ tinh mơ, phát hiện "ánh đỏ" ở trung tâm sơn cốc quả nhiên đã tối đi rất nhiều.

Có phát hiện này, hắn quyết định chờ thêm một chút, chậm nhất là trước khi đêm nông kết thúc.

Một canh giờ sau, cả vùng núi bỗng nhiên rực rỡ hẳn lên, vô tận "địa quang" bốc hơi, quang vũ tràn ngập bầu trời, vùng phụ cận sáng trưng.

Địa quang bốc lên, ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng kỳ lạ này khiến Tần Minh cũng phải ngẩn ngơ, quả thực rất đẹp.

Đặc biệt là nơi này, rừng trúc đỏ rực và trời tuyết trắng xóa đan xen, thật sự tươi mới, đẹp đến kinh ngạc, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ khác thường.

"Ừm?"

Cũng chính lúc này, Tần Minh phát hiện ra điều gì đó, có một nhóm người đang tiến đến từ xa.

Hắn không vội vàng, ngược lại rất bình tĩnh lui vào bóng tối, như vậy cũng tốt, nếu đám người này đến vì linh vật của rừng Huyết Trúc, vậy thì cứ để bọn họ dò đường trước đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương