Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 46: Người tới từ thành Xích Hà

Khi Tần Minh đang suy nghĩ, Hứa Nhạc Bình vỗ cửa sân tìm hắn.

"Tiểu Tần, mau ra ngoài có chuyện gấp."

Trong lòng Tần Minh khẽ chùng xuống, chẳng lẽ chuyện tuần sơn tổ bị tiêu diệt đã nhanh chóng bị phát hiện?

"Một canh giờ nữa chúng ta lên đường."

Hứa Nhạc Bình nói với hắn, thành Xích Hà có người tới, muốn gặp những tái sinh giả ở các thôn gần đó.

Hứa Nhạc Bình hạ giọng: "Nghe nói đều là dòng dõi quý tộc, đến giúp chúng ta quét núi, đồng thời cũng là để rèn luyện bản thân."

Tần Minh nói: "Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?"

Hứa Nhạc Bình nghiêm túc nói: "Lần này ngươi phải thể hiện tốt, những người tới lần đầy đều không phải dạng vừa, tranh thủ cơ hội này vào thành Xích Hà."

Một canh giờ sau, nhà Hứa Nhạc Bình trở nên náo nhiệt.

Lưu lão tinh thần sảng khoái, đeo một thanh đao lớn và nặng, mặc thêm một bộ giáp da cũ, đội mũ tinh thiết, toàn thân trang bị đầy đủ.

Tần Minh tiến lên nói: "Lưu đại gia, ngươi định làm gì vậy? Hôm nay chỉ là gặp mặt, không phải vào núi."

Lưu lão đáp: "Thích ứng trước một chút."

Dương Vĩnh Thanh cũng rất coi trọng chuyện này, hắn đeo hai cây rìu.

"Mặc dù đêm nông không đến nỗi xảy ra chuyện nhưng cũng phải để người trông nhà, Lưu thúc ngươi bị thương tổn nguyên khí, tuổi lại cao như vậy..." Hứa Nhạc Bình còn chưa nói hết đã bị Lưu lão cắt ngang.

"Tuổi già chí cao, chí hướng ngàn dặm, huống chi hiện tại ta khỏe mạnh như rồng như hổ, một mình ta có thể đánh hai người ngươi và Dương Vĩnh Thanh!" Lưu lão nhất quyết muốn lên đường.

Không phải ai cũng dám liều lĩnh, ví dụ như hai tái sinh giả khác trong thôn, còn người bị thương là Vương Khánh Lâm thì không có lựa chọn.

Điểm đến không xa, chỉ cách ngã tư ngoài bảy dặm.

Dưới màn đêm u ám, bốn phía đều là rừng rậm.

Có tổng cộng hơn mười thôn nhận được thông báo, tái sinh giả đều đi rất nhanh, lần lượt đến nơi.

Những thôn xóm nhỏ như thôn Song Thụ chỉ có bốn người đến, những thôn lớn hơn thì có hơn mười người, tổng cộng không đến một trăm người.

Những người ở thành Xích Hà đến sớm hơn, chia thành ba đội, hầu như đều mặc giáp, trang bị trên người tinh xảo, đang yên lặng chờ ở phía trước.

Các tái sinh giả của các thôn xóm cũng im lặng theo, bị những bộ giáp sáng bóng, những thanh đao sắc bén phía trước làm cho khiếp sợ, cũng có sự kính sợ đối với những quý tộc tinh anh trong tòa thành trì rực rỡ.

Ba đội đều có tộc huy riêng biệt, mỗi đội hơn mười người, ba đội trưởng đứng đầu tiên là những người nổi bật nhất.

Trong đó có một nam tử cao tới ba mét, mặc áo giáp ô kim, tóc đen ngang vai, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, mang lại cho người ta cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.

Con vật cưỡi của hắn cũng khiến người ta chú ý, đó là một con trâu khổng lồ màu đỏ lửa, sống lưng cao hơn cả một nam tử trưởng thành, ngoài hai chiếc sừng cong bình thường, còn có một chiếc sừng nhọn như kiếm hướng về phía trước.

Người nam tử cao ba mét nhìn thấy các tái sinh giả của các thôn xóm đến, không hề kiêu ngạo ngồi trên lưng trâu nữa, hắn xuống khỏi con vật cưỡi, gật đầu với mọi người, nói: "Ta tên là Tào Long."

Hắn giới thiệu đơn giản, nói rằng lần này thành Xích Hà có rất nhiều cao thủ đến đây, có tổng cộng hơn mười gia tộc giúp quét núi, ba gia tộc của bọn họ phụ trách khu vực này.

"Ta đến từ Ngụy gia, tên là Ngụy Chỉ Nhu." Người nữ tử trong số ba người lên tiếng, nàng không đứng cạnh người khổng lồ Tào Long mà đứng trên một tảng đá xanh.

Nàng mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng tinh, mái tóc đen tung bay trong gió, khuôn mặt trái xoan trắng nõn nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ, vẻ đẹp này có sức sát thương khá lớn đối với những thanh niên của các thôn xóm.

Trong mắt những thanh niên quanh năm chỉ quanh quẩn ở đại sơn, chưa từng đi xa, vị quý nữ đến từ tòa thành trì rực rỡ này giống như một tiên tử mặc áo trắng thanh nhã thoát tục, mãi đến nhiều năm sau bọn họ vẫn khó lòng quên được.

Dáng người Ngụy Chỉ Nhu yểu điệu, dung mạo quả thực rất đẹp, nàng vén mái tóc bị gió thổi lên, nói một số điều về việc quét núi, đồng thời cũng mang đến một tin tức.

"Mùa đông này tuyết rơi dày, đường xá bị đóng băng, lương thực bên ngoài rất khó vận chuyển vào nhưng mọi người hãy yên tâm, thành Xích Hà đã dùng quái thú kéo xe chở lương thực, không lâu nữa sẽ đến nơi."

Điều này lập tức gây ra một trận náo động, mọi người ở các thôn xóm đều lộ vẻ vui mừng.

Nhưng cũng có người lo lắng, vận chuyển lương thực như vậy, đến lúc đó giá lương thực có đắt lên không?

"Ta tên là Mộc Thanh." Người cuối cùng trong ba đội trưởng lên tiếng, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen, ngay cả khuôn mặt cũng bị che khuất, trông khá bí ẩn, ngay cả khi mở miệng nói chuyện cũng không phân biệt được là nam hay nữ, giọng nói của người này thiên về trung tính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương