Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 32: Trấn Ngân Đằng

Mùa đông giá rét, băng tuyết phủ đầy trời nhưng trong rừng núi lại có những rạng mây đỏ dâng lên, bướm đêm bay lượn, những trận mưa ánh sáng lớn rơi xuống, mang một vẻ đẹp tao nhã thoát tục.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Tần Minh và Hứa Nhạc Bình kinh ngạc, cả hai dừng chân ngắm nhìn.

Gió lạnh gào thét, thổi quét khiến cành cây trong rừng rậm rung chuyển dữ dội, cuốn theo những mảng tuyết lớn, còn những "con hồ điệp màu đỏ" đang nhảy múa ở đằng xa cũng bị cuốn đến theo gió lớn.

Hứa Nhạc Bình nhìn chằm chằm vào màn đêm nhuốm đỏ, cuối cùng xác định được đó là gì.

"Một cây thực vật biến dị đang "nở rộ", tràn đầy sức sống mới, một số loài thú dữ, chim muông gần đó sắp biến dị rồi."

Theo lời hắn nói, những "con bướm" bay lượn đã đến gần, một số ít bị gió núi thổi bay tới, quan sát kỹ thì đó là những cánh hoa phát sáng.

Tần Minh tiện tay vớt lấy vài cánh, ngón tay cũng được chiếu sáng ửng hồng.

Hứa Nhạc Bình thậm chí còn nhét hai cánh hoa vào miệng, trực tiếp ăn. Loại thực vật biến dị này sau khi nở rộ, dù là hoa hay quả đều mang theo hơi thở tân sinh nồng đậm, có lợi cho cơ thể con người.

"Ngọt." Tần Minh cũng nếm thử vài cánh, tiếc là số cánh hoa rơi xuống đây quá ít.

Rừng núi xa xa, những cánh hoa dày đặc, giống như ráng đỏ đang rực cháy, xua tan màn đêm.

Một lượng lớn chim chóc bay lên bầu trời đêm, đuổi theo những cánh hoa đỏ rực, trên mặt đất trong rừng còn vang lên tiếng vượn hú hổ gầm, rất nhiều sinh vật đang tranh giành.

Tần Minh nóng lòng muốn thử, muốn xông vào.

Hứa Nhạc Bình lắc đầu ngăn hắn lại, nói: "Thôi bỏ đi, đợi chúng ta đến nơi thì ở đó cũng trơ trọi rồi, biết đâu còn gặp phải danh cầm, sơn quái nguy hiểm nữa."

Sự "nở rộ" của thực vật biến dị không phân theo mùa, không có quy luật, rất khó chủ động tìm kiếm, hơn nữa sau khi rực rỡ sẽ tàn lụi, chết hẳn.

Tần Minh thở dài: "Đừng nói là núi sâu rừng già, ngay cả nơi chúng ta ở cũng có rất nhiều điều bí ẩn, ta thật sự muốn xuyên qua màn sương mù dày đặc, đi sâu vào thế giới bao la vô tận kia để xem thử."

Hứa Nhạc Bình gật đầu nói: "Có ý tưởng là tốt rồi, như vậy mới có động lực tiến bộ, có cơ hội ngươi hãy đến thành Xích Hà xa xôi kia một chuyến."

Hắn cho rằng đến đó mới được coi là thực sự nhìn thấy một góc của thế giới.

Hắn bổ sung: "Ngươi có thể đến đó để khảo học."

"Hứa thúc đã từng đến đó chưa?" Tần Minh nhìn hắn.

Khóe mắt Hứa Nhạc Bình đã có một ít nếp nhăn, hắn nói: "Đã từng đến đó, bị chấn động, dần dần nhận ra thực tế, sau khi điều chỉnh tâm lý thì thừa nhận mình tầm thường."

Lời nói của hắn bình tĩnh, không có sự sắc bén của tuổi trẻ, chỉ còn lại sự thương tang của tuổi trung niên.

"Hứa thúc trải qua nhiều, hiểu biết rộng." Tần Minh chỉ có thể an ủi như vậy.

Hứa Nhạc Bình cười khổ: "Thời trẻ ai mà chẳng có chút mơ ước?"

Hắn còn nửa câu sau nhưng cảm thấy quá u ám, chán nản, không muốn ảnh hưởng đến Tần Minh, đành nuốt vào trong lòng, rất nhiều thứ cuối cùng cũng sẽ bị thực tế xóa sạch.

"Đi mười mấy dặm đường mà không gặp được một con mồi nào."

Hứa Nhạc Bình không hài lòng, muốn săn bắt một con ở vùng hoang dã để mang về trấn đổi thức ăn.

"Ước chừng đều bị thực vật biến dị thu hút rồi." Tần Minh nói.

Nếu là ngày thường, người bình thường cần phải đi cùng nhau trên đoạn đường này, vì vùng hoang dã tối đen như mực, có thể xuất hiện bất kỳ sinh vật nào.

"Này, cuối cùng cũng không phải tay không."

Hứa Nhạc Bình nhiều lần tiến vào rừng rậm, cuối cùng cũng bắn chết một con hươu, nặng khoảng bốn mươi cân.

Hai người đi rất nhanh, đã đi được mười ba dặm, trấn Ngân Đằng đã ở ngay trước mắt.

Dưới màn đêm, phía trước đèn đuốc mờ ảo, những tòa nhà ẩn hiện, giống như một bức tranh tinh xảo được khắc họa dưới thời gian yên bình.

Đến đây, người đi đường trên đường rõ ràng đông hơn, có người ra trấn săn bắt, có người vào trấn bán đồ rừng, thậm chí còn có xe chở hàng hóa chạy qua rất nhanh.

Hứa Nhạc Bình rất quen thuộc với trấn Ngân Đằng, dẫn Tần Minh đi thẳng về phía trước.

Hai bên đương cái có rất nhiều cửa hàng, dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng đỏ rực, người đến người đi, rất náo nhiệt.

Các cửa hàng đều bày đầy những món đồ lộng lẫy, có đồ sứ tinh xảo, lụa là hoa lệ, hương liệu đặc sản của vùng núi,...

Bên đường còn có những món ăn nhẹ hấp dẫn như bánh rán, hoành thánh,... mùi thơm của đủ loại thức ăn phảng phất, hòa cùng tiếng rao bán, tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

So với nơi này, Tần Minh cảm thấy thôn Song Thụ thực sự quá đìu hiu.

Hứa Nhạc Bình đi hỏi giá lương thực, được cho biết hiện tại vẫn đang ở tình trạng cung không đủ cầu, giá cả siêu cao, tuyết lớn phong tỏa đường sá, lương thực từ xa vẫn rất khó vận chuyển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương