Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
-
Chương 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Y Nhân đau đến sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Đã đến bước này, La Chi Hoán sao có thể để nàng lùi bước, hai tay dùng sức ổn định thân thể nàng. Nàng đau đến chảy nước mắt, nhỏ giọng khóc. La Chi Hoán cúi đầu hôn môi nàng, ôn nhu, trằn trọc, triền miên. Cuối cùng kết thúc, hai người đều thoải mái than thở một tiếng. La Chi Hoán cúi người nằm xuống, đem nàng ôm vào lòng.
“Y Nhân......” La Chi Hoán ở bên tai nàng thấp giọng kêu, nhưng Sở Y Nhân đã quá mệt mỏi, chỉ "ưm" một tiếng liền nặng nề ngủ.
La Chi Hoán cũng chợp mắt nửa canh giờ, thời điểm mở mắt đã không còn vẻ mê mang như vừa rồi. Ánh mắt hắn lợi hại nhìn về phía Sở Y Nhân còn ngủ say, ngón tay hung hăng vuốt ve mặt nàng. Chỉ thấy nàng hô lên một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại, vặn vẹo thân mình nhích sát vào ngực hắn, còn vô ý thức cọ cọ một chút.
La Chi Hoán cười nhạo, thô lỗ đẩy ra Sở Y Nhân. Hắn thong dong nhặt lên y phục mặc vào, quay đầu nhìn thoáng qua ngọc thể ngang dọc trên giường, khóe môi nở một nụ cười bí hiểm.
Thời điểm Sở Y Nhân tỉnh lại, phát hiện xương cốt toàn thân đều muốn nhũng ra. Nàng cảm giác thân thể có chút mát mát, cúi đầu xuống nhìn liền thấy mình đang lỏa thể, suýt nữa thốt ra một tiếng kêu sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị nàng đè xuống, nàng nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Nhìn thân thể che kín hồng ngân của mình, Sở Y Nhân cảm thấy nửa xấu hổ nửa ngọt ngào. La Chi Hoán càng thô lỗ chứng tỏ hắn càng yêu nàng a! Nhưng mà......hừ, hắn tùy ý như vậy, khiến nàng phải làm thế nào che đậy chuyện này đây?
Sở Y Nhân cùng hệ thống đổi một hộp kem che khuyết điểm mới lấp đi được mấy dấu vết kia, nhưng đau nhức trên thân thể có làm thế nào cũng tiêu trừ không được.
Sở Y Nhân soi gương. Nữ nhân bên trong mị nhãn như tơ, cho dù im lặng cũng lộ vẻ dụ hoặc. Nàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận của mình, hơi mân mê, sau đó nở nụ cười. Không thể tưởng tượng được mị lực của nàng lớn như thế, làm cho hết nam nhân này đến nam nhân khác mất đi lý trí.
Nhưng mà, vì sao cố tình có một người vẫn lạnh nhạt với nàng như vậy. Còn có Tố Dĩ, thế mà lại không để ý tới việc cùng Phùng Tu kết giao, quả thực không biết tốt xấu. Mối nhân duyên tốt như vậy, nếu là người bình thường cầu còn không được. Sở Y Nhân cười nhạo, rồi sẽ có lúc nàng phải hối hận.
******
Tố Dĩ vừa mở cửa tiệm, liền phát hiện Sở Y Nhân đang hướng về phía mình đi tới. Nàng hơi nhíu lại mi tâm, thầm nghĩ, hôm nay đại khái lại không yên bình.
“Tố cô nương, đã lâu không gặp.”
Tố Dĩ gật đầu xem như đã đáp lại. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng mảnh mai mềm mại này của Sở Y Nhân, Tố Dĩ đều lo nàng có thể bị gió thổi bay hay không? Những nữ tử có thân hình cao gầy khác, cũng không thấy ai có vòng eo nhỏ nhắn như nàng.
Sở Y Nhân cũng không để ý Tố Dĩ lãnh đạm. Phát hiện chung quanh có người tò mò nhìn lén, Sở Y Nhân lập tức chảy xuống nước mắt, sắc mặt tái nhợt nói:
“Tố cô nương, qua vài ngày chính là ngày ta thành hôn. Tuy rằng ngươi cùng vị hôn phu của ta......Nhưng nếu ngươi có thể đến, chúng ta thực hoan nghênh......”
Thấy Sở Y Nhân lại biểu diễn công phu biến sắc mặt, Tố Dĩ nghi hoặc hỏi:
“Ta và vị hôn phu của ngươi?”
Năng lực não bổ của quần chúng rất mạnh mẽ. Vài người đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Sở Y Nhân cả kinh, giọt nước mắt đọng trên hàng mi rốt cuộc rớt xuống. Nàng thất kinh lấy tay lau đi, vội vàng giải thích:
“Không...không có, Tố cô nương làm sao có thể nhận thức Phùng công tử......Tuy rằng ngày đó các ngươi ở cạnh hồ sen trò chuyện với nhau thật vui, nếu không phải bị nha hoàn quấy rầy......A, kỳ thật...kỳ thật ý của ta là...Phùng công tử là một người vĩ đại như vậy, Tố cô nương thưởng thức cũng là chuyện bình thường. Cho dù khó kìm lòng nổi, ta, ta cũng....”
Sở Y Nhân gấp đến độ mặt mũi trắng bệch. Nàng cắn môi dưới, bi thương nhìn Tố Dĩ, cái gì cũng không nói nên lời.
Quả thật nàng không cần phải nói gì nữa, mọi người nhìn đến biểu tình điềm đạm đáng yêu này của nàng, liền tự động giúp nàng đem câu chuyện bổ sung hoàn chỉnh.
Không thể tưởng tượng được vị cô nương luôn lạnh nhạt kia sẽ làm ra chuyện câu dẫn người như vậy, thật sự không biết liêm sỉ. Cư nhiên đi đến tận trong phủ nhà người ta tư thông với vị hôn phu người ta. Cô nương trước mắt cũng thật là ngốc. Gặp được loại nữ nhân này, đáng lẽ phải xuất ra khí phách phu nhân, đem kẻ không biết xấu hổ kia đánh cho đã rồi nói sau. Có thể ngoan độc đến mức đi câu dẫn nam nhân của người khác, cầu xin nàng có tác dụng gì.
Vì thế, không ít người tiến lên an ủi Sở Y Nhân, thuận tiện hung hăng trừng Tố Dĩ, vì Sở Y Nhân mà ôm lòng lo lắng, cũng bất bình trước chuyện bất công của thiên hạ.
Tố Dĩ không biết vì sao mỗi lần Sở Y Nhân ở trước mặt nàng rớt nước mắt, người xung quanh liền bắt đầu khởi xướng ngôn ngữ công kích đối với nàng. Lần trước là ở tửu lâu còn cho qua, nơi này là trước nhà nàng, nàng cũng không muốn mỗi lần ra cửa đều bị người ta chỉ trỏ.
“Nếu Tố cô nương thật sự hâm mộ Phùng công tử, ta...ta nguyện ý......”
“Hôn tiền thất trinh*, còn có mặt mũi ở đây nói chuyện.” Phía sau cửa, một nam tử áo xanh xuất hiện. Dung mạo của hắn như trời quang trăng sáng, tuấn tú phiêu dật. Tuy rằng hai mắt nhắm chặt che khuất đi một phần tuyệt đại tao nhã, nhưng chỉ cần hắn đứng ở nơi đó, toàn thân liền tản ra khí chất tôn quý trời sinh, làm cho người ta đột nhiên quên cách nói chuyện, chỉ biết thất thần nhìn hắn.
(*trước ngày cưới mất zin:v)
Tố Dĩ nhìn thoáng qua Mạc Duật, yên lặng dịch ra phía sau hắn. Khí thế của hắn cường thịnh như vậy, Sở Y Nhân rốt cuộc dừng khóc.
Sở Y Nhân nhìn Mạc Duật, kinh ngạc đến quên phản bác. Sao hắn có thể vì Tố Dĩ nói chuyện? Mọi người đều nhận định Tố Dĩ là nữ nhân có kỹ năng bơi dương hoa*, Mạc Duật cứ như vậy tuyệt đối không hoài nghi sao?
(*ý chỉ phụ nữ lăng loàn)
Tố Dĩ dựa vào cái gì có thể khiến nam chủ ra mặt bảo hộ, trong mắt Sở Y Nhân hiện lên một tia âm độc. Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, người xung quanh đã bắt đầu dùng ánh mắt giống như nhìn Tố Dĩ lúc nãy đánh giá nàng......Không đúng, nàng hôn tiền thất trinh? Sắc mặt Sở Y Nhân hoàn toàn trắng bệch, giống như bị đả kích thật lớn, thân thể lung lay sắp đổ.
“Không...không, các ngươi hiểu lầm...Ta, ta làm sao có thể...” Sở Y Nhân bụm mặt, lảo đảo khóc chạy đi.
Người xung quanh hóng xong chuyện, thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi đều tản ra. Về phần chân tướng? Cũng không phải chuyện nhà bọn họ, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Tố Dĩ đóng cửa, nhìn sang người lại làm như không có việc gì ngồi tỉa hoa kia, vốn còn chưa rõ ràng ý đồ của Sở Y Nhân đến đây là gì, lúc này liền đột nhiên sáng tỏ. Nàng là tới kích thích Mạc Duật đi, nhưng lại vô tình bị nàng chặn trước?
Bất quá, Tố Dĩ câu lên khóe môi.
Thực khách của nàng cuối cùng cũng ra mặt bảo hộ nàng một lần. Thanh âm của hắn.....rất dễ nghe, rất giống như trong tưởng tượng của nàng.
******
Sở Y Nhân vừa trở lại Phùng Phủ, liền bị Phùng Hằng kêu qua hung hăng trách mắng một chút. Trước kia hắn luôn xem nàng như nữ nhi ruột thịt mà sủng ái, nhưng từ sau chuyện với Phùng Tu, thái độ của hắn liền biến chuyển một trăm tám mươi độ, làm Sở Y Nhân vừa hối vừa hận.
Hơn nữa, bây giờ còn mắng nàng hôn tiền cứ nơi nơi chạy loạn, không tuân thủ nữ tắc, muốn nàng ở trước lễ đính hôn phải biết chừng mực, chuyên tâm đọc Nữ Giới. Sở Y Nhân khúm núm đáp ứng, lại không dự đoán được lúc trở về phòng, có người thứ hai đang chờ nàng.
“Y Nhân, ngươi nói cho ta biết. Lời nói của bọn họ không phải là sự thật phải không......”
Sở Y Nhân nhìn thấy bộ dáng giống như vừa chịu đả kích lớn của Phùng Tu, vội vàng khóc nói:
“Ca ca, ngươi nhất định phải tin ta! Bọn họ...bọn họ đều là ghen ghét ta......Ta làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với ca ca......Nếu ca ca cũng không tin ta, ta liền......”
Sở Y Nhân xoay người định hướng đến trên tường đập tới. Phùng Tu lập tức từ phía sau ôm lấy nàng, hô to:
“Y Nhân, không cần! Ta tin ngươi, ta tin ngươi! Đều là người bên ngoài nói hưu nói vượn, ta một chữ cũng không tin!”
Sở Y Nhân khóc lóc ngã vào trong lòng Phùng Tu, nghe hắn không ngừng dỗ dành mình, đồng thời phát lời thề nếu lại tin người ngoài một chữ, sẽ không chết tử tế.
Sở Y Nhân nghĩ, trinh tiết gì đó cùng hệ thống đổi cái chữa trị là tốt rồi. Nhưng nghĩ đến phải bị đau thêm một lần, hơn nữa Phùng Tu vẫn chưa có kinh nghiệm, nàng liền thập phần bất mãn, bất quá bây giờ còn cần dỗ tốt hắn.
Sở Y Nhân thuận tay tra xét hệ thống. Lúc nàng xem đến hảo cảm độ của Mạc Duật cư nhiên là -110%, sợ tới mức nhảy dựng. Sao hắn đột nhiên liền thù hận nàng......Chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi? Trong mắt Sở Y Nhân dâng lên đủ loại cảm xúc. Thấp hơn -100%, Mạc Duật chính là một nhân vật nguy hiểm.
Sở Y Nhân ở lì trong phủ vài ngày, chỉ sợ Mạc Duật rảnh rỗi không có việc gì liền tới giết nàng chơi. Lúc nào nàng cũng trong tâm trạng khẩn trương, đến nỗi người khác còn tưởng nàng bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Im lặng mấy ngày, hệ thống cam đoan Mạc Duật chỉ khi nào bị kích thích mới có thể kích phát cuồng bạo, Sở Y Nhân liền hạ quyết định, tiên hạ thủ vi cường. Cho dù Mạc Duật đã cường thịnh trở lại, hắn còn có thể mạnh hơn công nghệ cao tương lai sao? Vì thế, nàng bắt đầu cùng hệ thống đổi các loại võ công, ám khí, tuy rằng đều là đạo cụ chỉ sử dụng được một lần, nhưng vẫn nhịn không được đổi một đống lớn.
Hừ, Mạc Duật ngươi vẫn luôn tị ta như độc xà, nhưng ta có hệ thống trong tay, ngươi dù có năng lực thế nào cũng trốn không thoát!
******
Tố Dĩ không có hứng thú đối với hôn lễ của Sở Y Nhân, hơn nữa nàng cũng không nhận được thiệp mời.
Cho nên, vì sao Mạc Duật lại nhận được?
Tình nhân cũ cùng vị hôn phu, đây thật sự là ý vị sâu xa!
Mạc Duật cũng không giải thích cái gì. Ngày diễn ra hôn lễ, hắn từ sáng sớm liền không thấy tăm hơi. Một mình ngồi ăn bánh bao, Tố Dĩ đột nhiên cảm thấy tâm tình tự dưng có chút phức tạp. Nàng lại mở ra thư của sư huynh nhìn, Hồng Loan Tinh là Mạc Duật, vậy Thiên Lang Tinh là vị hôn phu kia sao? Nhưng cái này liên quan gì đến nàng, chẳng lẽ muốn nàng đi giúp Mạc Duật cướp hôn?
Nàng nhìn có vẻ rảnh rỗi đến vậy sao?
Tố Dĩ đem bảng “Điếm chủ nghỉ ngơi, từ hôm nay tạm ngừng buôn bán” dán trước cửa. Tuy rằng có thứ này hay không cũng chẳng ai để ý, nhưng nó vẫn có chức năng nhắc nhở đám ăn xin rằng nơi này có chủ, không cần xông lầm. Nàng ngáp một cái, trở về phòng ngủ.
******
Hôn lễ của Sở Y Nhân thập phần náo nhiệt. Trải qua Quần Anh Hội lần trước, nàng kết giao thêm càng nhiều đại hiệp giang hồ. Bọn họ đều thi nhau đến chúc mừng. Mà Phùng tướng vốn có địa vị cao, cho tới nay chưa bao giờ thiếu người muốn đến nịnh nọt.
Nhưng hôn lễ sắp bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Phùng Tu đâu. Sở Y Nhân cũng có vài phần sốt ruột, theo hạ nhân đi tìm, nhưng lúc đi vào hậu viện, đột nhiên liền bị ai đó kéo vào một gian phòng. Đột nhiên bị lôi vào trong bóng tối, Sở Y Nhân lập tức sợ hãi kêu, nhưng miệng rất nhanh liền bị bịt kín:
“Suỵt, nhỏ giọng chút, bị ai phát hiện ta cũng sẽ không buông tay đâu a.” Giọng nói trầm thấp, tràn ngập nguy hiểm vang lên. Ngữ khí quen thuộc làm cho Sở Y Nhân trầm tĩnh lại. Trải qua chuyện với La Chi Hoán lần trước, nàng cũng có chút thói quen.
Nàng ngước mắt, cầu xin nhìn Tân Từ, giật giật ống tay áo của hắn, ưm ưm kêu. Tròng mắt Tân Từ lóe ra ánh sáng quỷ dị, tựa như một con sói ẩn núp trong bóng đêm. Khóe môi hàm chứa ý cười tà mị, tựa hồ không chút để ý nhìn con mồi giãy dụa, thậm chí còn vui vẻ thích thú làm nó giận mà không dám nói gì.
Nhưng bộ dạng này ở trong mắt Sở Y Nhân, thật sự là soái ngây người!
------ tiểu kịch trường ------
Trong khi đó, ở một góc trong Phùng Phủ.
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Mạc Duật: "Khi nào thì có thể xuất trướng."
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Tân Từ tinh lực dài lâu, đại khái là còn phải chờ thêm một đoạn thời gian bằng thời gian đánh chết ba trăm con muỗi đi.]
Mạc Duật xuất ra đá đánh lửa, hỏa thiêu Phùng Phủ.
Hệ thống: [Người chơi Sở Y Nhân đã tử vong, kịch bản bắt đầu nảy sinh cái mới.]
Tân Từ: "......Mạc Duật ngươi nhớ đó, lần sau đến phiên ngươi tiến hành được một nửa, ta cũng sẽ đem người kia giết!!!!" [╯′□′]╯┻┻
Tác giả: Bởi vì mọi người kêu ca đất diễn của Sở Y Nhân quá nhiều, ta đã cắt giảm không ít, thật xin lỗi nam nữ chính của ta. [T△T]
Sở Y Nhân đau đến sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Đã đến bước này, La Chi Hoán sao có thể để nàng lùi bước, hai tay dùng sức ổn định thân thể nàng. Nàng đau đến chảy nước mắt, nhỏ giọng khóc. La Chi Hoán cúi đầu hôn môi nàng, ôn nhu, trằn trọc, triền miên. Cuối cùng kết thúc, hai người đều thoải mái than thở một tiếng. La Chi Hoán cúi người nằm xuống, đem nàng ôm vào lòng.
“Y Nhân......” La Chi Hoán ở bên tai nàng thấp giọng kêu, nhưng Sở Y Nhân đã quá mệt mỏi, chỉ "ưm" một tiếng liền nặng nề ngủ.
La Chi Hoán cũng chợp mắt nửa canh giờ, thời điểm mở mắt đã không còn vẻ mê mang như vừa rồi. Ánh mắt hắn lợi hại nhìn về phía Sở Y Nhân còn ngủ say, ngón tay hung hăng vuốt ve mặt nàng. Chỉ thấy nàng hô lên một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại, vặn vẹo thân mình nhích sát vào ngực hắn, còn vô ý thức cọ cọ một chút.
La Chi Hoán cười nhạo, thô lỗ đẩy ra Sở Y Nhân. Hắn thong dong nhặt lên y phục mặc vào, quay đầu nhìn thoáng qua ngọc thể ngang dọc trên giường, khóe môi nở một nụ cười bí hiểm.
Thời điểm Sở Y Nhân tỉnh lại, phát hiện xương cốt toàn thân đều muốn nhũng ra. Nàng cảm giác thân thể có chút mát mát, cúi đầu xuống nhìn liền thấy mình đang lỏa thể, suýt nữa thốt ra một tiếng kêu sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị nàng đè xuống, nàng nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Nhìn thân thể che kín hồng ngân của mình, Sở Y Nhân cảm thấy nửa xấu hổ nửa ngọt ngào. La Chi Hoán càng thô lỗ chứng tỏ hắn càng yêu nàng a! Nhưng mà......hừ, hắn tùy ý như vậy, khiến nàng phải làm thế nào che đậy chuyện này đây?
Sở Y Nhân cùng hệ thống đổi một hộp kem che khuyết điểm mới lấp đi được mấy dấu vết kia, nhưng đau nhức trên thân thể có làm thế nào cũng tiêu trừ không được.
Sở Y Nhân soi gương. Nữ nhân bên trong mị nhãn như tơ, cho dù im lặng cũng lộ vẻ dụ hoặc. Nàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận của mình, hơi mân mê, sau đó nở nụ cười. Không thể tưởng tượng được mị lực của nàng lớn như thế, làm cho hết nam nhân này đến nam nhân khác mất đi lý trí.
Nhưng mà, vì sao cố tình có một người vẫn lạnh nhạt với nàng như vậy. Còn có Tố Dĩ, thế mà lại không để ý tới việc cùng Phùng Tu kết giao, quả thực không biết tốt xấu. Mối nhân duyên tốt như vậy, nếu là người bình thường cầu còn không được. Sở Y Nhân cười nhạo, rồi sẽ có lúc nàng phải hối hận.
******
Tố Dĩ vừa mở cửa tiệm, liền phát hiện Sở Y Nhân đang hướng về phía mình đi tới. Nàng hơi nhíu lại mi tâm, thầm nghĩ, hôm nay đại khái lại không yên bình.
“Tố cô nương, đã lâu không gặp.”
Tố Dĩ gật đầu xem như đã đáp lại. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng mảnh mai mềm mại này của Sở Y Nhân, Tố Dĩ đều lo nàng có thể bị gió thổi bay hay không? Những nữ tử có thân hình cao gầy khác, cũng không thấy ai có vòng eo nhỏ nhắn như nàng.
Sở Y Nhân cũng không để ý Tố Dĩ lãnh đạm. Phát hiện chung quanh có người tò mò nhìn lén, Sở Y Nhân lập tức chảy xuống nước mắt, sắc mặt tái nhợt nói:
“Tố cô nương, qua vài ngày chính là ngày ta thành hôn. Tuy rằng ngươi cùng vị hôn phu của ta......Nhưng nếu ngươi có thể đến, chúng ta thực hoan nghênh......”
Thấy Sở Y Nhân lại biểu diễn công phu biến sắc mặt, Tố Dĩ nghi hoặc hỏi:
“Ta và vị hôn phu của ngươi?”
Năng lực não bổ của quần chúng rất mạnh mẽ. Vài người đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Sở Y Nhân cả kinh, giọt nước mắt đọng trên hàng mi rốt cuộc rớt xuống. Nàng thất kinh lấy tay lau đi, vội vàng giải thích:
“Không...không có, Tố cô nương làm sao có thể nhận thức Phùng công tử......Tuy rằng ngày đó các ngươi ở cạnh hồ sen trò chuyện với nhau thật vui, nếu không phải bị nha hoàn quấy rầy......A, kỳ thật...kỳ thật ý của ta là...Phùng công tử là một người vĩ đại như vậy, Tố cô nương thưởng thức cũng là chuyện bình thường. Cho dù khó kìm lòng nổi, ta, ta cũng....”
Sở Y Nhân gấp đến độ mặt mũi trắng bệch. Nàng cắn môi dưới, bi thương nhìn Tố Dĩ, cái gì cũng không nói nên lời.
Quả thật nàng không cần phải nói gì nữa, mọi người nhìn đến biểu tình điềm đạm đáng yêu này của nàng, liền tự động giúp nàng đem câu chuyện bổ sung hoàn chỉnh.
Không thể tưởng tượng được vị cô nương luôn lạnh nhạt kia sẽ làm ra chuyện câu dẫn người như vậy, thật sự không biết liêm sỉ. Cư nhiên đi đến tận trong phủ nhà người ta tư thông với vị hôn phu người ta. Cô nương trước mắt cũng thật là ngốc. Gặp được loại nữ nhân này, đáng lẽ phải xuất ra khí phách phu nhân, đem kẻ không biết xấu hổ kia đánh cho đã rồi nói sau. Có thể ngoan độc đến mức đi câu dẫn nam nhân của người khác, cầu xin nàng có tác dụng gì.
Vì thế, không ít người tiến lên an ủi Sở Y Nhân, thuận tiện hung hăng trừng Tố Dĩ, vì Sở Y Nhân mà ôm lòng lo lắng, cũng bất bình trước chuyện bất công của thiên hạ.
Tố Dĩ không biết vì sao mỗi lần Sở Y Nhân ở trước mặt nàng rớt nước mắt, người xung quanh liền bắt đầu khởi xướng ngôn ngữ công kích đối với nàng. Lần trước là ở tửu lâu còn cho qua, nơi này là trước nhà nàng, nàng cũng không muốn mỗi lần ra cửa đều bị người ta chỉ trỏ.
“Nếu Tố cô nương thật sự hâm mộ Phùng công tử, ta...ta nguyện ý......”
“Hôn tiền thất trinh*, còn có mặt mũi ở đây nói chuyện.” Phía sau cửa, một nam tử áo xanh xuất hiện. Dung mạo của hắn như trời quang trăng sáng, tuấn tú phiêu dật. Tuy rằng hai mắt nhắm chặt che khuất đi một phần tuyệt đại tao nhã, nhưng chỉ cần hắn đứng ở nơi đó, toàn thân liền tản ra khí chất tôn quý trời sinh, làm cho người ta đột nhiên quên cách nói chuyện, chỉ biết thất thần nhìn hắn.
(*trước ngày cưới mất zin:v)
Tố Dĩ nhìn thoáng qua Mạc Duật, yên lặng dịch ra phía sau hắn. Khí thế của hắn cường thịnh như vậy, Sở Y Nhân rốt cuộc dừng khóc.
Sở Y Nhân nhìn Mạc Duật, kinh ngạc đến quên phản bác. Sao hắn có thể vì Tố Dĩ nói chuyện? Mọi người đều nhận định Tố Dĩ là nữ nhân có kỹ năng bơi dương hoa*, Mạc Duật cứ như vậy tuyệt đối không hoài nghi sao?
(*ý chỉ phụ nữ lăng loàn)
Tố Dĩ dựa vào cái gì có thể khiến nam chủ ra mặt bảo hộ, trong mắt Sở Y Nhân hiện lên một tia âm độc. Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, người xung quanh đã bắt đầu dùng ánh mắt giống như nhìn Tố Dĩ lúc nãy đánh giá nàng......Không đúng, nàng hôn tiền thất trinh? Sắc mặt Sở Y Nhân hoàn toàn trắng bệch, giống như bị đả kích thật lớn, thân thể lung lay sắp đổ.
“Không...không, các ngươi hiểu lầm...Ta, ta làm sao có thể...” Sở Y Nhân bụm mặt, lảo đảo khóc chạy đi.
Người xung quanh hóng xong chuyện, thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi đều tản ra. Về phần chân tướng? Cũng không phải chuyện nhà bọn họ, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Tố Dĩ đóng cửa, nhìn sang người lại làm như không có việc gì ngồi tỉa hoa kia, vốn còn chưa rõ ràng ý đồ của Sở Y Nhân đến đây là gì, lúc này liền đột nhiên sáng tỏ. Nàng là tới kích thích Mạc Duật đi, nhưng lại vô tình bị nàng chặn trước?
Bất quá, Tố Dĩ câu lên khóe môi.
Thực khách của nàng cuối cùng cũng ra mặt bảo hộ nàng một lần. Thanh âm của hắn.....rất dễ nghe, rất giống như trong tưởng tượng của nàng.
******
Sở Y Nhân vừa trở lại Phùng Phủ, liền bị Phùng Hằng kêu qua hung hăng trách mắng một chút. Trước kia hắn luôn xem nàng như nữ nhi ruột thịt mà sủng ái, nhưng từ sau chuyện với Phùng Tu, thái độ của hắn liền biến chuyển một trăm tám mươi độ, làm Sở Y Nhân vừa hối vừa hận.
Hơn nữa, bây giờ còn mắng nàng hôn tiền cứ nơi nơi chạy loạn, không tuân thủ nữ tắc, muốn nàng ở trước lễ đính hôn phải biết chừng mực, chuyên tâm đọc Nữ Giới. Sở Y Nhân khúm núm đáp ứng, lại không dự đoán được lúc trở về phòng, có người thứ hai đang chờ nàng.
“Y Nhân, ngươi nói cho ta biết. Lời nói của bọn họ không phải là sự thật phải không......”
Sở Y Nhân nhìn thấy bộ dáng giống như vừa chịu đả kích lớn của Phùng Tu, vội vàng khóc nói:
“Ca ca, ngươi nhất định phải tin ta! Bọn họ...bọn họ đều là ghen ghét ta......Ta làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với ca ca......Nếu ca ca cũng không tin ta, ta liền......”
Sở Y Nhân xoay người định hướng đến trên tường đập tới. Phùng Tu lập tức từ phía sau ôm lấy nàng, hô to:
“Y Nhân, không cần! Ta tin ngươi, ta tin ngươi! Đều là người bên ngoài nói hưu nói vượn, ta một chữ cũng không tin!”
Sở Y Nhân khóc lóc ngã vào trong lòng Phùng Tu, nghe hắn không ngừng dỗ dành mình, đồng thời phát lời thề nếu lại tin người ngoài một chữ, sẽ không chết tử tế.
Sở Y Nhân nghĩ, trinh tiết gì đó cùng hệ thống đổi cái chữa trị là tốt rồi. Nhưng nghĩ đến phải bị đau thêm một lần, hơn nữa Phùng Tu vẫn chưa có kinh nghiệm, nàng liền thập phần bất mãn, bất quá bây giờ còn cần dỗ tốt hắn.
Sở Y Nhân thuận tay tra xét hệ thống. Lúc nàng xem đến hảo cảm độ của Mạc Duật cư nhiên là -110%, sợ tới mức nhảy dựng. Sao hắn đột nhiên liền thù hận nàng......Chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi? Trong mắt Sở Y Nhân dâng lên đủ loại cảm xúc. Thấp hơn -100%, Mạc Duật chính là một nhân vật nguy hiểm.
Sở Y Nhân ở lì trong phủ vài ngày, chỉ sợ Mạc Duật rảnh rỗi không có việc gì liền tới giết nàng chơi. Lúc nào nàng cũng trong tâm trạng khẩn trương, đến nỗi người khác còn tưởng nàng bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Im lặng mấy ngày, hệ thống cam đoan Mạc Duật chỉ khi nào bị kích thích mới có thể kích phát cuồng bạo, Sở Y Nhân liền hạ quyết định, tiên hạ thủ vi cường. Cho dù Mạc Duật đã cường thịnh trở lại, hắn còn có thể mạnh hơn công nghệ cao tương lai sao? Vì thế, nàng bắt đầu cùng hệ thống đổi các loại võ công, ám khí, tuy rằng đều là đạo cụ chỉ sử dụng được một lần, nhưng vẫn nhịn không được đổi một đống lớn.
Hừ, Mạc Duật ngươi vẫn luôn tị ta như độc xà, nhưng ta có hệ thống trong tay, ngươi dù có năng lực thế nào cũng trốn không thoát!
******
Tố Dĩ không có hứng thú đối với hôn lễ của Sở Y Nhân, hơn nữa nàng cũng không nhận được thiệp mời.
Cho nên, vì sao Mạc Duật lại nhận được?
Tình nhân cũ cùng vị hôn phu, đây thật sự là ý vị sâu xa!
Mạc Duật cũng không giải thích cái gì. Ngày diễn ra hôn lễ, hắn từ sáng sớm liền không thấy tăm hơi. Một mình ngồi ăn bánh bao, Tố Dĩ đột nhiên cảm thấy tâm tình tự dưng có chút phức tạp. Nàng lại mở ra thư của sư huynh nhìn, Hồng Loan Tinh là Mạc Duật, vậy Thiên Lang Tinh là vị hôn phu kia sao? Nhưng cái này liên quan gì đến nàng, chẳng lẽ muốn nàng đi giúp Mạc Duật cướp hôn?
Nàng nhìn có vẻ rảnh rỗi đến vậy sao?
Tố Dĩ đem bảng “Điếm chủ nghỉ ngơi, từ hôm nay tạm ngừng buôn bán” dán trước cửa. Tuy rằng có thứ này hay không cũng chẳng ai để ý, nhưng nó vẫn có chức năng nhắc nhở đám ăn xin rằng nơi này có chủ, không cần xông lầm. Nàng ngáp một cái, trở về phòng ngủ.
******
Hôn lễ của Sở Y Nhân thập phần náo nhiệt. Trải qua Quần Anh Hội lần trước, nàng kết giao thêm càng nhiều đại hiệp giang hồ. Bọn họ đều thi nhau đến chúc mừng. Mà Phùng tướng vốn có địa vị cao, cho tới nay chưa bao giờ thiếu người muốn đến nịnh nọt.
Nhưng hôn lễ sắp bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Phùng Tu đâu. Sở Y Nhân cũng có vài phần sốt ruột, theo hạ nhân đi tìm, nhưng lúc đi vào hậu viện, đột nhiên liền bị ai đó kéo vào một gian phòng. Đột nhiên bị lôi vào trong bóng tối, Sở Y Nhân lập tức sợ hãi kêu, nhưng miệng rất nhanh liền bị bịt kín:
“Suỵt, nhỏ giọng chút, bị ai phát hiện ta cũng sẽ không buông tay đâu a.” Giọng nói trầm thấp, tràn ngập nguy hiểm vang lên. Ngữ khí quen thuộc làm cho Sở Y Nhân trầm tĩnh lại. Trải qua chuyện với La Chi Hoán lần trước, nàng cũng có chút thói quen.
Nàng ngước mắt, cầu xin nhìn Tân Từ, giật giật ống tay áo của hắn, ưm ưm kêu. Tròng mắt Tân Từ lóe ra ánh sáng quỷ dị, tựa như một con sói ẩn núp trong bóng đêm. Khóe môi hàm chứa ý cười tà mị, tựa hồ không chút để ý nhìn con mồi giãy dụa, thậm chí còn vui vẻ thích thú làm nó giận mà không dám nói gì.
Nhưng bộ dạng này ở trong mắt Sở Y Nhân, thật sự là soái ngây người!
------ tiểu kịch trường ------
Trong khi đó, ở một góc trong Phùng Phủ.
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Mạc Duật: "Khi nào thì có thể xuất trướng."
Hệ thống: [Mạc Duật đập chết một con muỗi, đạt được 0 điểm kinh nghiệm]
Hệ thống: [Tân Từ tinh lực dài lâu, đại khái là còn phải chờ thêm một đoạn thời gian bằng thời gian đánh chết ba trăm con muỗi đi.]
Mạc Duật xuất ra đá đánh lửa, hỏa thiêu Phùng Phủ.
Hệ thống: [Người chơi Sở Y Nhân đã tử vong, kịch bản bắt đầu nảy sinh cái mới.]
Tân Từ: "......Mạc Duật ngươi nhớ đó, lần sau đến phiên ngươi tiến hành được một nửa, ta cũng sẽ đem người kia giết!!!!" [╯′□′]╯┻┻
Tác giả: Bởi vì mọi người kêu ca đất diễn của Sở Y Nhân quá nhiều, ta đã cắt giảm không ít, thật xin lỗi nam nữ chính của ta. [T△T]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook