Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
-
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Y Nhân kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn hôn mê. Thân thể của nàng không thể nhúc nhích, nhưng thần trí thập phần thanh tỉnh.
Người đang ở trên người nàng là nghĩa huynh của nàng - Phùng Tu, nàng rõ ràng đã kêu hạ nhân dẫn hắn về phòng, sao hắn có thể xuất hiện trong này? Nàng cũng ngửi được mùi hương quen thuộc kia, rốt cuộc ở đâu phát sinh ra lỗi!? Nếu như không thể ngăn cản thì......
Không được, phải nghĩ biện pháp, Sở Y Nhân vẫn không ngừng gọi hệ thống. Nhưng lại bị thông báo là bởi vì nàng đang ở trong trạng thái đặc thù, kêu gọi không có hiệu quả.
Không xong, nàng vô ý thức hít vào một lượng thúc dục tình dược. Phùng Tu đụng chạm làm cả người nàng run rẩy, bắt đầu như nhũn ra. Sở Y Nhân hít một ngụm lãnh khí. Vô luận là trước đây hay là sau này, nàng cũng chưa từng trải qua nhân sự. Lần đầu tiên bị khác phái đụng chạm, hơn nữa dưới hương liệu kích thích, lý trí của Sở Y Nhân dần dần mơ hồ.
Sở Y Nhân dâng lên đôi môi, truy đuổi theo đầu lưỡi Phùng Tu, không ngừng giao triền. Hai tay Phùng Tu cũng không nhàn rỗi, nhưng hắn chỉ biết không ngừng cọ xát, tà hỏa vẫn không thư thả nửa phần, làm Sở Y Nhân cũng càng thêm khô nóng. Sở Y Nhân vội vàng tự tay lần mò tìm kiếm, vừa tìm được điểm mấu chốt, cửa đột nhiên bị phá mở.
Dương quang nóng cháy chiếu sáng toàn bộ gian phòng, hai cỗ thân thể đang quấn lấy nhau trên mặt đất cũng bại lộ trước mắt mọi người.
Đi đầu là Phùng Hằng lập tức hét lớn:
“Ra ngoài!”
Cửa lập tức bị đóng kín, chỉ để lại một mình Phùng Hằng trong phòng.
Gió lạnh thổi qua, hương khí bên trong tiêu tán không ít, hai người đều ngừng động tác.
Phùng Hằng nhanh chóng tiến lên, lấy một bình nước trà hắt tới trên mặt hai người.
Sở Y Nhân hít ít xuân dược hơn, trước tiên tỉnh lại, thấy Phùng Hằng đen mặt, thầm nghĩ không ổn, lập tức cảm giác được gió lạnh phất qua cơ thể, chầm chậm xâm nhập, mà phía sau có thứ gì đó nong nóng dựa vào......Cúi đầu nhìn liền thấy trước ngực có một bàn tay to không phải của mình, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng từ trong ngực Phùng Tu chạy ra, nhảy đến trên giường, dùng chăn bọc kín cơ thể mình một tầng lại một tầng.
Tiếng kêu sợ hãi của Sở Y Nhân rốt cuộc làm Phùng Tu bừng tỉnh, hắn thất kinh, nhưng vẫn chẳng hay biết gì, ngay cả bị người ta hãm hại thế nào cũng không phát hiện. Biết được mình vừa khinh bạc nghĩa muội, biểu tình trên mặt thập phần phức tạp.
Phùng Hằng nhìn bộ dạng ngu ngốc này của hắn, thật không biết nên tức giận hay khổ sở. Hắn không muốn nhi tử lấn sâu vào quan trường, nên chỉ cho hắn đọc sách thánh hiền, không dạy hắn quyền mưu, nếu không sao hắn có thể dễ dàng bị người ta thiết kế như vậy! Phùng Hằng liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là bị hãm hại, về phần ai làm...trước tiên hắn muốn chặn miệng những người chứng kiến, sau đó tính sổ sau!
******
Sửa sang lại tốt bản thân xong, hai người đều quỳ gối trước mặt Phùng Hằng. Bởi vì Phùng Hằng còn tức giận, bọn họ ngay cả hít thở cũng đặc biệt nhẹ nhàng.
"Nghĩa phụ, thực xin lỗi, là Y Nhân không đúng......Không liên quan gì đến nghĩa huynh, là Y Nhân không biết liêm sỉ......” Sở Y Nhân lê hoa đái vũ, hai tay ôm mặt nhỏ giọng khóc.
"Phụ thân, chuyện này không liên quan đến Y Nhân, là ta......ta......” Nghe được tiếng khóc của Sở Y Nhân, Phùng Tu nhất thời chân tay luống cuống. Uổng công hắn đọc sách mười mấy năm, lúc phát sinh chuyện lại chỉ biết nhìn muội muội khổ sở, bản thân là một nam tử lại không hề có biện pháp.
“Y Nhân, tháng sau ngươi liền cùng Tu Nhi thành hôn.”
Sở Y Nhân ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt. Ánh mắt mềm mại đau thương nhìn Phùng Hằng. Nàng khổ sở không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn hắn rơi lệ. Phùng Tu nhìn thấy Sở Y Nhân như vậy, muốn tranh cãi cái gì, lại bị tiếng quát to của Phùng Hằng làm nghẹn lại.
“Tất cả những người nhìn đến cảnh vừa rồi đều xử lý, miễn cho để lộ tiếng gió.”
Sở Y Nhân biết đây là biện pháp tốt nhất, nàng không phản bác, dùng im lặng để thể hiện bản thân nhu nhược đáng thương, tranh thủ đem nguy cơ lớn nhất hóa giải. Vốn nàng đối với việc lập gia đình đã không còn hy vọng xa vời, thân phận của Phùng Tu rất tốt, tính tình lại dễ mềm lòng dễ xoay tới xoay lui, nàng vẫn tương đối vừa lòng.
“Y Nhân xin nghe theo nghĩa phụ an bài.” Khóe mắt Sở Y Nhân hàm chứa nước mắt, hơi hơi rớt xuống. Nàng khiếp nhược liếc mắt nhìn Phùng Tu một cái, sau đó làm như thẹn thùng dời đi ánh mắt.
Phùng Tu nghe được lời nói của phụ thân, tâm tình thập phần phức tạp.
Đối với vị nghĩa muội này, hắn luôn xem như muội muội ruột mà đối đãi. Tuy rằng bộ dạng nàng rất đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ có ý tưởng dơ bẩn gì trong đầu. Vốn dĩ hắn nghe nghĩa muội kể mình bị khi dễ, nên muốn giáo huấn một chút người luôn khi dễ nàng kia, về sau lại không biết thế nào bị hãm hại, hai tay của hắn còn lưu lại xúc cảm mềm nhẵn từ da thịt của Sở Y Nhân. Hắn là lần đầu tiên đụng tới thân thể khác phái, cảm thấy vừa tân kỳ vừa hưng phấn. Hơn nữa, một cái liếc mắt vừa rồi của nghĩa muội ẩn chứa vô tận phong tình......Đột nhiên, hắn cũng có chút chờ mong đối với hôn sự này.
Phùng Hằng nhìn biểu hiện của hai người, tựa hồ bọn họ đã chịu tiếp nhận cách xử lý này, rốt cuộc thở dài một hơi.
Tin tức Sở Y Nhân cùng Phùng Tu thành hôn truyền ra, tạo nên oanh động rất lớn. Những người có tham dự ngắm hoa yến lại cảm thấy chuyện này không đơn giản, ngày đó Sở Y Nhân cùng Phùng Tu đồng thời mất tích hết nửa ngày, sau đó liền truyền ra chuyện tốt, đây không phải thập phần khả nghi sao?
Hiện tại Sở Y Nhân quả thực hận chết Tố Dĩ. Vận khí của nàng thật tốt a, cư nhiên tránh thoát mưu kế của nàng. Cũng may không tính uổng phí tâm cơ, cùng Phùng Phủ càng chặt chẽ kết hợp đối với nàng cũng có lợi. Sở Y Nhân chỉ lo hảo cảm độ của La Chi Hoán cùng Tân Từ sẽ giảm xuống, khẩn trương mấy ngày, trước đêm đính hôn, nhìn thấy hảo cảm độ vẫn đầy điểm, nàng mới hơi yên tâm.
Bọn họ sao có thể chán ghét nàng a, nàng luôn thực tin tưởng vào mị lực của mình!
Sở Y Nhân mỉm cười đi vào phòng. Nhưng vừa đẩy cửa, nàng liền bị một người che miệng, kéo vào trong lòng, cánh cửa phía sau lập tức khóa lại. Nàng ưm ưm kêu lên, không ngừng vặn vẹo thân thể.
"Là ta.”
Sở Y Nhân trừng lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, lệ châu trên khóe mắt lung lay sắp rớt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia càng thêm nhu nhược.
“Đừng sợ, ta ở đây.” La Chi Hoán cúi đầu hôn lên ánh mắt Sở Y Nhân, ôn nhu lau đi nước mắt của nàng.
La Chi Hoán buông ra Sở Y Nhân, nhưng tay vẫn ôm chặt thắt lưng nàng, tay kia thì vuốt ve đầu tóc nàng, không biết là để trấn an hay là để bình phục tâm tình của mình.
“Sao chàng lại tới đây?”
“Đến xem cô nương của chúng ta trở thành của người khác.” Thanh âm của La Chi Hoán không còn ôn nhuận như nước. Giọng điệu trầm thấp, phảng phất như đang nhẫn nại chịu đựng, hơn vài phần khàn khàn, thêm vài phần bất đắc dĩ.
“Ta......” Sở Y Nhân sốt ruột ngẩng đầu. La Chi Hoán lại che kín môi nàng. Hai tròng mắt sâu như biển cả vẫn ôn nhu nhìn nàng.
“Suỵt! Y Nhân, không cần nói, ta đều biết. Tất cả chỉ là bất đắc dĩ. Sự áy náy của nàng, ta đều nhìn ở trong mắt, đặt ở trong lòng. Ta thương nàng, yêu nàng như vậy, luyến tiếc nàng chịu một chút khổ sở, sao có thể bắt nàng nói ra khỏi miệng đâu.”
Sở Y Nhân cắn chặt môi dưới, si ngốc nhìn hắn.
“Y Nhân của ta, ngày mai liền bắt đầu có một người khác yêu thương, cũng không lại cần chúng ta rồi......”
Sở Y Nhân gắt gao ôm lấy thắt lưng La Chi Hoán, vùi đầu vào ngực hắn rầu rĩ nói:
“Ta không cho chàng nói như vậy. Chàng nói chàng hiểu ta, như vậy chàng có biết ta là không tự nguyện. Ta cỡ nào hi vọng cuộc đời này chỉ có hai người. Nhưng không có biện pháp, ta chỉ là một thiếu nữ nhu nhược, nghĩa phụ muốn ta gả, ta không thể không gả, nghĩa huynh thích ta, ta liền chỉ có thể gả cho hắn.....”
Giọng nói của Sở Y Nhân mang theo nghẹn ngào. Thanh âm của nàng vốn mềm mại, nay lại thêm vài phần quấn quýt si mê, vô cùng động lòng người.
La Chi Hoán thập phần kích động, hắn cũng cầm không được nước mắt, giống như không thể tin vuốt ve khuôn mặt nàng......Sở Y Nhân run run nắm lấy bàn tay của hắn. Bàn tay đó dần dần vuốt xuống môi nàng, cằm của nàng, rồi đến xương quai xanh, sau đó là vén lên áo ngoài, miêu tả dọc theo cái yếm thêu hoa.
Ánh mắt hai người vẫn dây dưa, càng ngày càng thân mật.
“Có thể chứ......Y Nhân, ta có thể chứ......” La Chi Hoán nhẹ giọng nói, như nỉ non cũng như cầu xin.
Sở Y Nhân đã sớm khống chế không được. Nàng nhắm hai mắt lại, hai tay câu lấy cái gáy của hắn. La Chi Hoán liền lập tức hạ thấp người xuống ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong phòng ngủ.
Hắn đem nàng đặt ở trên giường, cúi người hôn lên khuôn mặt nàng, thì thào tự nói:
“Ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể là của ta......”
Nụ hôn của La Chi Hoán nháy mắt liền thiêu đốt Sở Y Nhân.
Từ sau khi thân thể bị Phùng Tu đụng chạm qua, nàng liền trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ cần một cái hôn môi cũng có thể làm nàng động tình.
“A Hoán, A Hoán......”
La Chi Hoán vẫn luôn là một chính nhân quân tử, là Võ Lâm minh chủ người người khen ngợi. Sở Y Nhân không nghĩ tới hắn cũng sẽ một mặt cuồng nhiệt giống như vậy.
La Chi Hoán chính là đối tượng tiến công chiếm đóng khó nhất trong số các nam phụ. Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, hảo cảm độ của hắn đối với Sở Y Nhân đã đạt đến 30%. Bởi vì hắn đối xử với mọi người đều là thái độ ôn hòa, cho nên nàng công lược hắn tiến triển cực kỳ thong thả, hơn nữa lúc vừa lên núi, muốn phá hư cảm tình giữa hắn cùng nguyên nữ chủ cũng không dễ.
La Chi Hoán thập phần chính nghĩa, ưa thích mẫu nữ tử nhu nhược. Sở Y Nhân từ trong cho tới ngoài đều phù hợp với yêu thích của hắn, cho nên hảo cảm mới cao hơn một chút so với những người khác. Nhưng nam nhân ưa thích nữ tử thanh thuần bình thường đều chướng mắt nữ tử quyến rũ, Sở Y Nhân thật vất vả mới khống chế được vừa phải, làm cho hắn đối nàng càng ngày càng để ý.
Nguyên nữ chủ là chân chính tiểu bạch hoa, cho nên chỉ có càng nhu nhược hơn so với nàng, mới dễ dàng hãm hại. Nhưng sau khi La Chi Hoán biết được Sở Y Nhân cùng Tân Từ có ái muội, hảo cảm độ của hắn liền kịch liệt giảm xuống.
Sở Y Nhân gấp đến độ đổi rất nhiều đạo cụ, cùng Tân Từ diễn một tràng tiểu bạch thỏ bị đại sói xám coi trọng, không thể không tuân theo, lại làm bộ tự sát vài lần, mới thu hồi về hảo cảm của La Chi Hoán.
Sở Y Nhân cùng hắn chung đụng cũng thật cẩn thận. Phải bảo trì bộ dạng vừa nhu nhược chọc người trìu mến, vừa cao ngạo không thể xâm phạm như nữ thần, nàng cũng mệt muốn chết. Nhưng La Chi Hoán là một người thực bao che khuyết điểm, chỉ cần hắn tín nhiệm một người, nhất định sẽ bảo hộ ngươi, sủng ngươi vô điều kiện, vì được đến điều đó, Sở Y Nhân cảm thấy cho dù mệt cũng đáng.
“Y Nhân, ngươi thật đẹp, cực kỳ xinh đẹp!” La Chi Hoán hung hăng hôn lên môi nàng.
“Ta thật muốn đem ngươi cất giữ, cất giữ cả đời......”
Sở Y Nhân hơi ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đã tràn đầy mồ hôi. Nàng hơi híp mắt, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dục cự còn nghênh, vừa thanh thuần vừa mang theo vẻ quyến rũ, làm cho mỗi một nam nhân nhìn đến đều điên cuồng, La Chi Hoán cũng không ngoại lệ. Hiện tại, hắn chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó chính là muốn nàng!
------ tiểu kịch trường ------
Mạc Duật: "Khi nào thì đến lượt ta."
Hệ thống: [Cảm tình giữa ngươi và Tố Dĩ hẳn là nước chảy thành sông. Loại đốt cháy giai đoạn này không ổn định.]
Mạc Duật: "Không được thì ăn lại lần nữa."
Tố Dĩ: "Vậy ngươi ăn một năm bánh bao đi."
Mạc Duật: "Ta cũng chỉ ăn bánh bao của ngươi."
Tố Dĩ: "......Hệ thống, thỉnh tái sinh một Mạc Duật mới."
Sở Y Nhân kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn hôn mê. Thân thể của nàng không thể nhúc nhích, nhưng thần trí thập phần thanh tỉnh.
Người đang ở trên người nàng là nghĩa huynh của nàng - Phùng Tu, nàng rõ ràng đã kêu hạ nhân dẫn hắn về phòng, sao hắn có thể xuất hiện trong này? Nàng cũng ngửi được mùi hương quen thuộc kia, rốt cuộc ở đâu phát sinh ra lỗi!? Nếu như không thể ngăn cản thì......
Không được, phải nghĩ biện pháp, Sở Y Nhân vẫn không ngừng gọi hệ thống. Nhưng lại bị thông báo là bởi vì nàng đang ở trong trạng thái đặc thù, kêu gọi không có hiệu quả.
Không xong, nàng vô ý thức hít vào một lượng thúc dục tình dược. Phùng Tu đụng chạm làm cả người nàng run rẩy, bắt đầu như nhũn ra. Sở Y Nhân hít một ngụm lãnh khí. Vô luận là trước đây hay là sau này, nàng cũng chưa từng trải qua nhân sự. Lần đầu tiên bị khác phái đụng chạm, hơn nữa dưới hương liệu kích thích, lý trí của Sở Y Nhân dần dần mơ hồ.
Sở Y Nhân dâng lên đôi môi, truy đuổi theo đầu lưỡi Phùng Tu, không ngừng giao triền. Hai tay Phùng Tu cũng không nhàn rỗi, nhưng hắn chỉ biết không ngừng cọ xát, tà hỏa vẫn không thư thả nửa phần, làm Sở Y Nhân cũng càng thêm khô nóng. Sở Y Nhân vội vàng tự tay lần mò tìm kiếm, vừa tìm được điểm mấu chốt, cửa đột nhiên bị phá mở.
Dương quang nóng cháy chiếu sáng toàn bộ gian phòng, hai cỗ thân thể đang quấn lấy nhau trên mặt đất cũng bại lộ trước mắt mọi người.
Đi đầu là Phùng Hằng lập tức hét lớn:
“Ra ngoài!”
Cửa lập tức bị đóng kín, chỉ để lại một mình Phùng Hằng trong phòng.
Gió lạnh thổi qua, hương khí bên trong tiêu tán không ít, hai người đều ngừng động tác.
Phùng Hằng nhanh chóng tiến lên, lấy một bình nước trà hắt tới trên mặt hai người.
Sở Y Nhân hít ít xuân dược hơn, trước tiên tỉnh lại, thấy Phùng Hằng đen mặt, thầm nghĩ không ổn, lập tức cảm giác được gió lạnh phất qua cơ thể, chầm chậm xâm nhập, mà phía sau có thứ gì đó nong nóng dựa vào......Cúi đầu nhìn liền thấy trước ngực có một bàn tay to không phải của mình, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng từ trong ngực Phùng Tu chạy ra, nhảy đến trên giường, dùng chăn bọc kín cơ thể mình một tầng lại một tầng.
Tiếng kêu sợ hãi của Sở Y Nhân rốt cuộc làm Phùng Tu bừng tỉnh, hắn thất kinh, nhưng vẫn chẳng hay biết gì, ngay cả bị người ta hãm hại thế nào cũng không phát hiện. Biết được mình vừa khinh bạc nghĩa muội, biểu tình trên mặt thập phần phức tạp.
Phùng Hằng nhìn bộ dạng ngu ngốc này của hắn, thật không biết nên tức giận hay khổ sở. Hắn không muốn nhi tử lấn sâu vào quan trường, nên chỉ cho hắn đọc sách thánh hiền, không dạy hắn quyền mưu, nếu không sao hắn có thể dễ dàng bị người ta thiết kế như vậy! Phùng Hằng liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là bị hãm hại, về phần ai làm...trước tiên hắn muốn chặn miệng những người chứng kiến, sau đó tính sổ sau!
******
Sửa sang lại tốt bản thân xong, hai người đều quỳ gối trước mặt Phùng Hằng. Bởi vì Phùng Hằng còn tức giận, bọn họ ngay cả hít thở cũng đặc biệt nhẹ nhàng.
"Nghĩa phụ, thực xin lỗi, là Y Nhân không đúng......Không liên quan gì đến nghĩa huynh, là Y Nhân không biết liêm sỉ......” Sở Y Nhân lê hoa đái vũ, hai tay ôm mặt nhỏ giọng khóc.
"Phụ thân, chuyện này không liên quan đến Y Nhân, là ta......ta......” Nghe được tiếng khóc của Sở Y Nhân, Phùng Tu nhất thời chân tay luống cuống. Uổng công hắn đọc sách mười mấy năm, lúc phát sinh chuyện lại chỉ biết nhìn muội muội khổ sở, bản thân là một nam tử lại không hề có biện pháp.
“Y Nhân, tháng sau ngươi liền cùng Tu Nhi thành hôn.”
Sở Y Nhân ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt. Ánh mắt mềm mại đau thương nhìn Phùng Hằng. Nàng khổ sở không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn hắn rơi lệ. Phùng Tu nhìn thấy Sở Y Nhân như vậy, muốn tranh cãi cái gì, lại bị tiếng quát to của Phùng Hằng làm nghẹn lại.
“Tất cả những người nhìn đến cảnh vừa rồi đều xử lý, miễn cho để lộ tiếng gió.”
Sở Y Nhân biết đây là biện pháp tốt nhất, nàng không phản bác, dùng im lặng để thể hiện bản thân nhu nhược đáng thương, tranh thủ đem nguy cơ lớn nhất hóa giải. Vốn nàng đối với việc lập gia đình đã không còn hy vọng xa vời, thân phận của Phùng Tu rất tốt, tính tình lại dễ mềm lòng dễ xoay tới xoay lui, nàng vẫn tương đối vừa lòng.
“Y Nhân xin nghe theo nghĩa phụ an bài.” Khóe mắt Sở Y Nhân hàm chứa nước mắt, hơi hơi rớt xuống. Nàng khiếp nhược liếc mắt nhìn Phùng Tu một cái, sau đó làm như thẹn thùng dời đi ánh mắt.
Phùng Tu nghe được lời nói của phụ thân, tâm tình thập phần phức tạp.
Đối với vị nghĩa muội này, hắn luôn xem như muội muội ruột mà đối đãi. Tuy rằng bộ dạng nàng rất đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ có ý tưởng dơ bẩn gì trong đầu. Vốn dĩ hắn nghe nghĩa muội kể mình bị khi dễ, nên muốn giáo huấn một chút người luôn khi dễ nàng kia, về sau lại không biết thế nào bị hãm hại, hai tay của hắn còn lưu lại xúc cảm mềm nhẵn từ da thịt của Sở Y Nhân. Hắn là lần đầu tiên đụng tới thân thể khác phái, cảm thấy vừa tân kỳ vừa hưng phấn. Hơn nữa, một cái liếc mắt vừa rồi của nghĩa muội ẩn chứa vô tận phong tình......Đột nhiên, hắn cũng có chút chờ mong đối với hôn sự này.
Phùng Hằng nhìn biểu hiện của hai người, tựa hồ bọn họ đã chịu tiếp nhận cách xử lý này, rốt cuộc thở dài một hơi.
Tin tức Sở Y Nhân cùng Phùng Tu thành hôn truyền ra, tạo nên oanh động rất lớn. Những người có tham dự ngắm hoa yến lại cảm thấy chuyện này không đơn giản, ngày đó Sở Y Nhân cùng Phùng Tu đồng thời mất tích hết nửa ngày, sau đó liền truyền ra chuyện tốt, đây không phải thập phần khả nghi sao?
Hiện tại Sở Y Nhân quả thực hận chết Tố Dĩ. Vận khí của nàng thật tốt a, cư nhiên tránh thoát mưu kế của nàng. Cũng may không tính uổng phí tâm cơ, cùng Phùng Phủ càng chặt chẽ kết hợp đối với nàng cũng có lợi. Sở Y Nhân chỉ lo hảo cảm độ của La Chi Hoán cùng Tân Từ sẽ giảm xuống, khẩn trương mấy ngày, trước đêm đính hôn, nhìn thấy hảo cảm độ vẫn đầy điểm, nàng mới hơi yên tâm.
Bọn họ sao có thể chán ghét nàng a, nàng luôn thực tin tưởng vào mị lực của mình!
Sở Y Nhân mỉm cười đi vào phòng. Nhưng vừa đẩy cửa, nàng liền bị một người che miệng, kéo vào trong lòng, cánh cửa phía sau lập tức khóa lại. Nàng ưm ưm kêu lên, không ngừng vặn vẹo thân thể.
"Là ta.”
Sở Y Nhân trừng lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, lệ châu trên khóe mắt lung lay sắp rớt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia càng thêm nhu nhược.
“Đừng sợ, ta ở đây.” La Chi Hoán cúi đầu hôn lên ánh mắt Sở Y Nhân, ôn nhu lau đi nước mắt của nàng.
La Chi Hoán buông ra Sở Y Nhân, nhưng tay vẫn ôm chặt thắt lưng nàng, tay kia thì vuốt ve đầu tóc nàng, không biết là để trấn an hay là để bình phục tâm tình của mình.
“Sao chàng lại tới đây?”
“Đến xem cô nương của chúng ta trở thành của người khác.” Thanh âm của La Chi Hoán không còn ôn nhuận như nước. Giọng điệu trầm thấp, phảng phất như đang nhẫn nại chịu đựng, hơn vài phần khàn khàn, thêm vài phần bất đắc dĩ.
“Ta......” Sở Y Nhân sốt ruột ngẩng đầu. La Chi Hoán lại che kín môi nàng. Hai tròng mắt sâu như biển cả vẫn ôn nhu nhìn nàng.
“Suỵt! Y Nhân, không cần nói, ta đều biết. Tất cả chỉ là bất đắc dĩ. Sự áy náy của nàng, ta đều nhìn ở trong mắt, đặt ở trong lòng. Ta thương nàng, yêu nàng như vậy, luyến tiếc nàng chịu một chút khổ sở, sao có thể bắt nàng nói ra khỏi miệng đâu.”
Sở Y Nhân cắn chặt môi dưới, si ngốc nhìn hắn.
“Y Nhân của ta, ngày mai liền bắt đầu có một người khác yêu thương, cũng không lại cần chúng ta rồi......”
Sở Y Nhân gắt gao ôm lấy thắt lưng La Chi Hoán, vùi đầu vào ngực hắn rầu rĩ nói:
“Ta không cho chàng nói như vậy. Chàng nói chàng hiểu ta, như vậy chàng có biết ta là không tự nguyện. Ta cỡ nào hi vọng cuộc đời này chỉ có hai người. Nhưng không có biện pháp, ta chỉ là một thiếu nữ nhu nhược, nghĩa phụ muốn ta gả, ta không thể không gả, nghĩa huynh thích ta, ta liền chỉ có thể gả cho hắn.....”
Giọng nói của Sở Y Nhân mang theo nghẹn ngào. Thanh âm của nàng vốn mềm mại, nay lại thêm vài phần quấn quýt si mê, vô cùng động lòng người.
La Chi Hoán thập phần kích động, hắn cũng cầm không được nước mắt, giống như không thể tin vuốt ve khuôn mặt nàng......Sở Y Nhân run run nắm lấy bàn tay của hắn. Bàn tay đó dần dần vuốt xuống môi nàng, cằm của nàng, rồi đến xương quai xanh, sau đó là vén lên áo ngoài, miêu tả dọc theo cái yếm thêu hoa.
Ánh mắt hai người vẫn dây dưa, càng ngày càng thân mật.
“Có thể chứ......Y Nhân, ta có thể chứ......” La Chi Hoán nhẹ giọng nói, như nỉ non cũng như cầu xin.
Sở Y Nhân đã sớm khống chế không được. Nàng nhắm hai mắt lại, hai tay câu lấy cái gáy của hắn. La Chi Hoán liền lập tức hạ thấp người xuống ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong phòng ngủ.
Hắn đem nàng đặt ở trên giường, cúi người hôn lên khuôn mặt nàng, thì thào tự nói:
“Ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể là của ta......”
Nụ hôn của La Chi Hoán nháy mắt liền thiêu đốt Sở Y Nhân.
Từ sau khi thân thể bị Phùng Tu đụng chạm qua, nàng liền trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ cần một cái hôn môi cũng có thể làm nàng động tình.
“A Hoán, A Hoán......”
La Chi Hoán vẫn luôn là một chính nhân quân tử, là Võ Lâm minh chủ người người khen ngợi. Sở Y Nhân không nghĩ tới hắn cũng sẽ một mặt cuồng nhiệt giống như vậy.
La Chi Hoán chính là đối tượng tiến công chiếm đóng khó nhất trong số các nam phụ. Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, hảo cảm độ của hắn đối với Sở Y Nhân đã đạt đến 30%. Bởi vì hắn đối xử với mọi người đều là thái độ ôn hòa, cho nên nàng công lược hắn tiến triển cực kỳ thong thả, hơn nữa lúc vừa lên núi, muốn phá hư cảm tình giữa hắn cùng nguyên nữ chủ cũng không dễ.
La Chi Hoán thập phần chính nghĩa, ưa thích mẫu nữ tử nhu nhược. Sở Y Nhân từ trong cho tới ngoài đều phù hợp với yêu thích của hắn, cho nên hảo cảm mới cao hơn một chút so với những người khác. Nhưng nam nhân ưa thích nữ tử thanh thuần bình thường đều chướng mắt nữ tử quyến rũ, Sở Y Nhân thật vất vả mới khống chế được vừa phải, làm cho hắn đối nàng càng ngày càng để ý.
Nguyên nữ chủ là chân chính tiểu bạch hoa, cho nên chỉ có càng nhu nhược hơn so với nàng, mới dễ dàng hãm hại. Nhưng sau khi La Chi Hoán biết được Sở Y Nhân cùng Tân Từ có ái muội, hảo cảm độ của hắn liền kịch liệt giảm xuống.
Sở Y Nhân gấp đến độ đổi rất nhiều đạo cụ, cùng Tân Từ diễn một tràng tiểu bạch thỏ bị đại sói xám coi trọng, không thể không tuân theo, lại làm bộ tự sát vài lần, mới thu hồi về hảo cảm của La Chi Hoán.
Sở Y Nhân cùng hắn chung đụng cũng thật cẩn thận. Phải bảo trì bộ dạng vừa nhu nhược chọc người trìu mến, vừa cao ngạo không thể xâm phạm như nữ thần, nàng cũng mệt muốn chết. Nhưng La Chi Hoán là một người thực bao che khuyết điểm, chỉ cần hắn tín nhiệm một người, nhất định sẽ bảo hộ ngươi, sủng ngươi vô điều kiện, vì được đến điều đó, Sở Y Nhân cảm thấy cho dù mệt cũng đáng.
“Y Nhân, ngươi thật đẹp, cực kỳ xinh đẹp!” La Chi Hoán hung hăng hôn lên môi nàng.
“Ta thật muốn đem ngươi cất giữ, cất giữ cả đời......”
Sở Y Nhân hơi ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đã tràn đầy mồ hôi. Nàng hơi híp mắt, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dục cự còn nghênh, vừa thanh thuần vừa mang theo vẻ quyến rũ, làm cho mỗi một nam nhân nhìn đến đều điên cuồng, La Chi Hoán cũng không ngoại lệ. Hiện tại, hắn chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó chính là muốn nàng!
------ tiểu kịch trường ------
Mạc Duật: "Khi nào thì đến lượt ta."
Hệ thống: [Cảm tình giữa ngươi và Tố Dĩ hẳn là nước chảy thành sông. Loại đốt cháy giai đoạn này không ổn định.]
Mạc Duật: "Không được thì ăn lại lần nữa."
Tố Dĩ: "Vậy ngươi ăn một năm bánh bao đi."
Mạc Duật: "Ta cũng chỉ ăn bánh bao của ngươi."
Tố Dĩ: "......Hệ thống, thỉnh tái sinh một Mạc Duật mới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook