Chương 784. Có lẽ thật sự có ý trời thì phải.

 

Thanh Thành Phái.

 

Biệt cung Thượng Thanh Cung.

 

Lúc mặt trời lặn.

 

Nam Cung Nhiên, người được mệnh danh là Thập Toàn Vũ Hầu, bất ngờ cảm thấy đau bụng dữ dội đến mức ngay cả nàng cũng không biết phải làm thế nào.

 

Dù nàng sở hữu vô số kiến thức về mọi sự trên đời, nhưng với việc hạ sinh của chính mình thì đống kiến thức đó không còn hữu dụng nữa.

 

Khi nàng rên rỉ vì đau đớn, bà mụ chuẩn bị nước sôi và những miếng vải sạch.

 

Nam Cung Nhiên nằm tựa lưng vào giường, mồ hôi lạnh toát ra, hỏi bà mụ.

 

"Bé con sẽ ra đời khi nào vậy?"

 

"Thưa phu nhân, mỗi người hạ sinh mỗi khác, rất khó để nói chính xác là khi nào ạ."

 

"Không cần chính xác đâu, chỉ cần gần đúng là được."

 

"Phu nhân có cảm thấy cơn đau liên tục với khoảng cách dưới nửa khắc (khoảng 7 phút) không ạ?"

 

"Chưa, vẫn chưa đều đặn như thế đâu."

 

"Vậy thì có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt phu nhân sẽ hạ sinh."

 

"Hầy..."

 

Nam Cung Nhiên thở dài nhẹ nhàng.

 

Dĩ nhiên, nàng không phải là không biết quá trình sinh nở diễn ra như thế nào.

 

Nhưng vì cú va đập nhỏ khi quay về giang hồ và sự mệt mỏi từ chuyến hành trình dài có thể sẽ khiến quá trình sinh nở của nàng có thể không giống những người khác.

 

Nhìn thấy nàng lo lắng, bà mụ cười nói.

 

"Khi cơn đau trở nên đều đặn, phu nhân sẽ mất ít nhất nửa ngày nữa để hạ sinh, nên cứ thư giãn đi ạ."

 

"Ta sẽ không hạ sinh muộn hơn ngày mốt chứ?"

 

"Hẳn là vậy ạ. Theo ta, có lẽ phu nhân sẽ hạ sinh vào đêm mai hoặc rạng sáng ngày mốt."

 

"Ra vậy..."

 

Một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi Nam Cung Nhiên.

 

Nghĩ đến việc phải cắt đứt nghiệp chướng của bé con trước khi hạ sinh làm nàng cảm thấy nặng lòng.

 

Khi thấy nàng trầm tư, bà mụ liền an ủi.

 

"Đừng lo lắng quá. Trước hết, phu nhân vẫn khỏe mạnh, và sau nữa là phu quân của người vẫn đang dâng tế lễ rất thành tâm, nên phu nhân sẽ hạ sinh thuận lợi thôi ạ."

 

"Rất cảm ơn bà."

 

Nam Cung Nhiên cố gắng mỉm cười.

 

Lúc đó, Uyên Xích Hà và Thẩm Thống quay lại biệt cung.

 

Nhìn vẻ mặt của hai người họ, có vẻ như mọi việc không diễn ra như mong muốn.

 

Khi Uyên Xích Hà bước vào phòng, bà mụ liền cúi chào và lui ra ngoài.

 

Đúng lúc đó, Nam Cung Nhiên cảm nhận được cơn đau ở bụng dưới ập đến, nàng nhăn mặt hỏi.

 

"Mọi việc không thuận lợi sao?"

 

"Đúng vậy ạ. Không dễ dàng như tưởng tượng."

 

"Vậy à. Bà mụ nói rằng có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt bé con sẽ chào đời."

 

"……."

 

Mặt Uyên Xích Hà hơi cứng đờ lại.

 

Điều đó có nghĩa là buổi tế lễ ngày mai là cơ hội cuối cùng rồi.

 

Cả hai người đều im lặng suy nghĩ một hồi lâu.

 

Nam Cung Nhiên là người phá vỡ sự im lặng trước.

 

"Nếu đến ngày mai mà vẫn không có hồi đáp từ Cửu Thiên Huyền Nữ thì đệ tính sao?"

 

"Lúc đó, đệ sẽ dâng tế lễ cho Thái Nhất Tiếu."

 

Nam Cung Nhiên thận trọng nói.

 

"Đệ không cần bám víu vào Cửu Thiên Huyền Nữ quá đâu. Với ta, bé con của chúng ta mới là quan trọng nhất."

 

"Dĩ nhiên rồi."

 

Uyên Xích Hà liếc nhìn Nam Cung Nhiên.

 

Nàng giống hệt Cửu Thiên Huyền Nữ, và khi nàng nói vậy, cậu cảm thấy một cảm giác lạ lùng.

 

"Tỷ tỷ."

 

"Sao?"

 

"Ta đã nói rằng tỷ tỷ giống Cửu Thiên Huyền Nữ chưa?"

 

"Rồi."

 

"Nếu đến tối mai mà Cửu Thiên Huyền Nữ không hồi đáp lại, ta sẽ đến Thiên Tư Động."

 

Điều này có nghĩa là cậu sẽ dâng tế lễ cho Thái Nhất Tiếu tại Thiên Tư Động.

 

Nam Cung Nhiên, hiểu được niềm tin của cậu vào Cửu Thiên Huyền Nữ, nhẹ nhàng cười và gật đầu.


 

Sáng hôm sau.

 

Lộ thiên tế đàn trên đỉnh núi Lộ Tiếu Đình.

 

Uyên Xích Hà và Thẩm Thống lên núi ngay sau khi ăn sáng.

 

Các đạo sĩ Thanh Thành Phái thực hiện tế lễ như ngày hôm qua.

 

Đến giờ đọc bài tế văn, Uyên Xích Hà tiến đến trước tế đàn.

 

Nghĩ rằng hôm nay là cơ hội cuối cùng, Uyên Xích Hà gọi tên Cửu Thiên Huyền Nữ bằng giọng trang trọng.

 

“Cửu Thiên Huyền Nữ, người ngự trên Cửu Thiên cao vợi! Người có lẽ đang bận tương trợ Thánh Mẫu Nguyên Quân ở Tam Thanh, nhưng đệ tử của người là Uyên Xích Hà đang có việc hệ trọng muốn xin người giúp đỡ! Xin hãy đáp lại lời kêu gọi làm của đệ tử!”

 

Khi không có hồi đáp, cậu lớn tiếng đọc thần chú triệu hồi Cửu Thiên Huyền Nữ.

 

"Ngô phụng Cửu Thiên Huyền Nữ cấp cấp như luật lệnh!"

 

Một cơn gió lạnh thoảng qua đỉnh núi, nhưng không có gì xảy ra cả.

 

Vù-.

 

Cửu Thiên Huyền Nữ không hề hồi đáp lại.

 

Không kiềm chế được cảm xúc, Uyên Xích Hà dùng cả linh khí để đọc câu thần chú giáng lâm của Cửu Thiên Huyền Nữ.

 

"Ngô phụng Cửu Thiên Huyền Nữ cấp cấp như luật lệnh!"

 

Tiếng hét chứa đầy linh khí của Uyên Xích Hà khiến cho cả Thanh Thành Sơn rung chuyển.

 

Các đạo sĩ Thanh Thành Phái, đến để trợ giúp tế lễ lập tức ngã quỵ xuống vì đôi chân bọn họ không còn sức lực.

 

Công Vũ đạo sĩ há hốc miệng nhìn lên Uyên Xích Hà.

 

'Con người sao có thể có sức mạnh như vậy chứ...'

 

Tiếng hét của Uyên Xích Hà như tiếng sư tử hống của thần linh.

 

Nghe tiếng ấy, toàn thân ông ta mất hết sức lực và đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

 

'Uyên Xích Hà không bằng thập đại cao thủ sao?'

 

Tin đồn thật sự đã sai lầm nghiêm trọng.

 

Thậm chí, thập đại cao thủ cũng không thể làm các đạo sĩ Thanh Thành Phái ngã quỵ chỉ bằng tiếng sư tử hống được.

 

Nhưng hiện tại, chỉ có Uyên Xích Hà và Thẩm Thống đứng trên đỉnh núi Lộ Tiếu Đình.

 

Ông ta nghĩ rằng tin đồn về Cửu Thiên Nộ Đao Thẩm Thống trong giang hồ cũng hoàn toàn sai lầm.

 

Thẩm Thống đứng đó, yên lặng chịu đựng tiếng sư tử hống mà ngay cả ông, đại đệ tử, cũng không chịu nổi.

 

'Phải báo cho Chưởng Môn nhân biết mới được.'

 

Rằng Uyên Xích Hà, Trang chủ của Thạch Khánh Trang, chỉ quan tâm đến việc tế lễ là thật.

 

Đối đầu với cậu là một việc làm ngu xuẩn.

 

Thanh Thành Phái cần giữ khoảng cách với Tứ Xuyên võ lâm là bọn họ sẽ bình an vô sự.

 

Uyên Xích Hà gọi tên Cửu Thiên Huyền Nữ với toàn bộ sức lực, nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn không hề đáp lại.

 

Tiếng hét dữ dội của cậu khiến tế đàn bằng đá đổ sập.

 

Tế đàn bị phá hủy, nhưng các đạo sĩ Thanh Thành Phái chỉ biết im lặng, chờ xem phản ứng của Uyên Xích Hà.

 

Công Vũ đạo sĩ đứng sau tế đàn cùng các đạo sĩ khác, miệt mài đọc chú thanh tịnh trời đất.

 

Dù đã qua giờ trưa nhưng không ai dám nói rằng họ sẽ lui đi trước như ngày hôm qua nữa.

 

Uyên Xích Hà hôm nay khác hoàn toàn với hôm qua, luôn sắc bén và căng thẳng.

 

Công Vũ đạo sĩ theo bản năng cúi đầu, chờ Uyên Xích Hà tự dừng lại.

 

Nhưng Uyên Xích Hà tiếp tục đọc đọc câu thần chú giáng lâm của Cửu Thiên Huyền Nữ đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ Thanh Thành Sơn.

 

Cảnh tượng đó khiến người xem phải rùng mình.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, Công Vũ đạo sĩ lén nhìn Uyên Xích Hà.

 

Ông ta không hiểu tại sao Uyên Xích Hà lại cố tìm kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ đến vậy, trong khi với võ công hiện tại là thừa sức để cậu có thể làm mọi thứ trong giang hồ rồi.

 

"……Ngô phụng Cửu Thiên Huyền Nữ cấp cấp như luật lệnh. Khụ!"

 

Uyên Xích Hà bị nghẹn khi đọc đọc câu thần chú giáng lâm của Cửu Thiên Huyền Nữ.

 

Lần đầu tiên từ sáng tới giờ, việc đọc câu thần chú giáng lâm bị gián đoạn.

 

Sau vài cơn ho, Uyên Xích Hà đứng thẳng người lên.

 

Câu thành ngữ ‘bách xích can đầu’ (đứng đầu ngọn sào trăm thước) thấm nhuần vào tâm trí cậu.

 

Nhưng cậu không có ý định tiến nhất bộ (tiến một bước).

 

Nếu đây chỉ là vấn đề của riêng cậu, cậu sẽ ‘tiến nhất bộ’ đến cùng.

 

Nhưng đây là việc liên quan đến số phận của bé con sắp chào đời.

 

Cậu không thể bám víu vào Cửu Thiên Huyền Nữ mãi khi vốn đã biết giải pháp rõ ràng được.

 

'Cửu Thiên Huyền Nữ, ngài có thể gọi ta là tên khốn ích kỷ. Nhưng ta không phản bội ngài. Như lời Thẩm Lão Nhân, ta dựa vào cả ngài và Thái Nhất Thần.'

 

Uyên Xích Hà quay đi mà không hối tiếc, bước từng bước đến chỗ các đạo sĩ Thanh Thành Phái.

 

"Công Vũ đạo sĩ?"

 

"Vâng!"

 

Công Vũ đạo sĩ trung niên trả lời lớn như một đệ tử mới nhập môn.

 

"Xin thứ lỗi, nhưng ta muốn thực hiện tế lễ thêm một lần sau bữa tối."

 

"Vâng! Chúng tiểu nhân sẽ chuẩn bị."

 

"Xin cảm tạ. Ta sẽ sử dụng tế đàn ở Thiên Tư Động, hãy chuẩn bị ở đó."

 

"A! Không phải ở Lộ Tiếu Đình mà là ở Thiên Tư Động hay sao ạ?"

 

"Đúng vậy."

 

"Tiểu nhân hiểu rồi. Chúng tiểu nhân sẽ chuẩn bị ở Thiên Tư Động. Có cần làm như ở lộ thiên tế đàn này hay không ạ?"

 

"À, ta quên chưa nói điều quan trọng. Tế lễ ở Thiên Tư Động là Thái Nhất Tiếu nhé."

 

"Thái Nhất Tiếu sao ạ? Có chắc là tiếu tế không ạ?"

 

Công Vũ đạo sĩ hỏi lại để xác nhận.

 

Tiếu tế này chắc chắn phải diễn ra vào ban đêm và cần lễ vật như rượu, trái cây, mì, thức ăn và lễ vật.

 

"Đúng vậy."

 

"Vâng, chúng tiểu nhân sẽ chuẩn bị Thái Nhất Tiếu tại Thiên Tư Động."

 

Dù cả ngày đã đói lả nhưng Công Vũ đạo sĩ vẫn tận tình đối đãi với Uyên Xích Hà.

 

Thanh Thành Phái.

 

Biệt cung Thượng Thanh Cung.

 

Uyên Xích Hà lững thững trở về biệt cung.

 

Thẩm Thống hiểu tâm trạng rối bời của cậu, không nói lời nào cả.

 

Khi Uyên Xích Hà trở về, bà mụ rời khỏi phòng.

 

Trước khi bà mụ ra khỏi phòng, Uyên Xích Hà gọi bà lại.

 

"Bà ơi. Thê tử ta thế nào rồi ạ?"

 

"Phu nhân vẫn khỏe mạnh. Nhưng vì đây là lần sinh đầu nên có lẽ sẽ lâu hơn dự kiến."

 

"Bé con sẽ chào đời khi nào ạ?"

 

"Vừa rồi có dấu hiệu rồi, nên tốt nhất là ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."

 

"Có nghĩa là sắp sinh sao?"

 

"Chưa phải ngay nhưng sớm thôi, nhưng chu kỳ cơn đau sẽ ngắn lại. Khi đó phu nhân sẽ bắt đầu hạ sinh."

 

"Bé con sắp ra ư?"

 

Giọng Uyên Xích Hà cao lên một chút.

 

Bà mụ vội vàng xua tay.

 

"À! Không. Ta đoán ít nhất cũng cần khoảng nửa ngày nữa. Bé con không ra ngay khi đau bụng ẻ đâu... Ôi trời, xin thứ lỗi ạ. Ta không nên so sánh với những thứ bẩn thỉu như thế. Ta chỉ muốn nói là lúc đó mới bắt đầu thôi."

 

"À, vâng. Vậy là khi bắt đầu thì vẫn còn nửa ngày nữa phải không ạ?"

 

"Đúng vậy. Ít nhất là sáu giờ đồng hồ nữa. Đàn ông thường nghĩ rằng bé con sẽ ra ngay nhưng không phải vậy đâu ạ."

 

"Vậy, nhờ bà chăm sóc ạ."

 

"Nếu cơn đau đột nhiên ngắn lại, xin gọi ta ạ."

 

"Được rồi."

 

Bà mụ ra ngoài, Uyên Xích Hà ngồi phịch xuống bên giường nơi Nam Cung Nhiên đang nằm.

 

Nam Cung Nhiên nhìn vẻ mặt u buồn của cậu, cẩn trọng nói.

 

"Không thuận lợi à?"

 

"Đệ sẽ thực hiện Thái Nhất Tiếu tại Thiên Tư Động."

 

"Được rồi, đừng lo lắng quá. Chúng ta không còn thời gian. Cửu Thiên Huyền Nữ cũng sẽ hiểu thôi."

 

Uyên Xích Hà thở dài.

 

"Hà, bây giờ đệ mới hiểu. Có lẽ thật sự có ý trời thì phải."

 

"Sao vậy ạ?"

 

"Đệ nghĩ Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ giúp. Nhưng lại có Thái Nhất Thần bảo thực hiện tế lễ. Cửu Thiên Huyền Nữ thì im lặng. Quá khác so với dự đoán của đệ, bây giờ dù chuyện gì xảy ra đệ cũng không ngạc nhiên nữa rồi."

 

"Thật sao? Nhưng trời giúp người biết giúp mình, đừng nản lòng. A!"

 

Cơn đau đột ngột khiến Nam Cung Nhiên rên rỉ.

 

Uyên Xích Hà lo lắng nhìn nàng.

 

Nam Cung Nhiên thở đều, nhưng lại nhăn mặt.

 

Cơn đau ngắn lại đột ngột xuất hiện.

 

Tiếng ‘phụt’ bật ra và cảm giác như thứ gì đó chảy ra từ thân dưới khiến Nam Cung Nhiên hoảng hốt hét lên.

 

"Gọi bà mụ! Bé con sắp ra rồi!"

 

Uyên Xích Hà lao ra ngoài như hổ, gọi bà mụ vào phòng.

 

Rồi cậu chạy thẳng đến Thiên Tư Động.

 

Tâm trí cậu đầy những suy nghĩ về việc thực hiện Thái Nhất Tiếu.

 

Rời khỏi Thượng Thanh Cung, cậu nhìn thấy một từ đường nhỏ xập xệ.

 

Qua khe cửa hé mở, cậu thấy các vị thần tiên trên bức tường phía trước.

 

Một trong số đó thu hút ánh nhìn của cậu.

 

Đó là Cửu Thiên Huyền Nữ.

 

Bằng sức hút không thể kiềm chế, Uyên Xích Hà bước chân vào từ đường như có ai đó chỉ dẫn vậy.

 

Cậu muốn ít nhất thì cũng nên chào tạm biệt.

 

Nhưng khi cậu bước vào trong, cậu dừng lại trước chiếc gương đồng treo trên tường.

 

Làm sao mà, ngay lúc này, mảnh kính lại bắt đầu phủ một lớp mây chứ.

 

Chợt nhớ lại hình ảnh của Cửu Thiên Huyền Nữ mà cậu thấy từ ngày trước trong nhà kho, cậu tiến lại gần gương.

 

Cậu thấy loáng thoáng dáng vẻ trưởng thành của bản thân ở phía bên kia gương mờ.

 

Tại khoảnh khắc đó, cảm xúc trong cậu trào dâng.

 

Khoảnh khắc ấy cảm xúc trong cậu lẫn lộn.

 

Khi đang kiềm chế tâm tình thì bỗng gương đồng bị bao phủ đầy mây.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương