Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 774
Chương 774. Nhân danh Tứ Thiên Vương
Uyên Xích Hà liếc nhìn quanh các chỉ huy Thiên tộc và các cao thủ tông môn
Gương mặt ai cũng mang biểu cảm bực tức khi bị bị người mình tin tưởng phản bội.
Không phải là cậu không hiểu cảm giác của họ, nhưng cũng tránh khỏi sự bức bối.
Thiên Môn chỉ có thể được sử dụng một lần.
Điều này là do Thiên Môn phải bị phá hủy thì mới có thể hoạt động.
Nghĩ một hồi, Uyên Xích Hà chậm rãi thở dài.
“Dường như các vị đây đều rất quan tâm đến Thiên Môn thì phải. Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á vừa hỏi có phải ta 'đang cố gắng phá hủy Thiên Môn hay không’, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì ta sẽ nói cho các người về những bí mật Thiên Môn mà ta và Băng Đế Quân đã khám phá được. Nghe rồi thì mọi người sẽ biết tại sao chúng ta lại làm vậy.”
Cả khách sảnh xôn xao khi nghe thấy ‘bí mật Thiên Môn’.
“Đầu tiên, ta sẽ nói về những đặc điểm quan trọng của Thiên Môn. Sau khi biết điều này, các người sẽ cảm thấy an tâm hơn. Trong suốt một thời gian dài, Ma thiên vì tham lam Thiên Môn nên đã xâm chiếm Cửu Châu, thế nhưng Thiên Môn chưa một lần bị đánh cắp. Ta tưởng là do các tông môn và chân thần đã ra tay ngăn cản nhưng sau khi ta điều tra thì hóa ra là có lý do khác. Ma thiên không thể động vào Thiên Môn. Tại vì sao ư? Theo truyền thuyết của tộc Bố La Khắc, Thiên Môn có chứa đựng chúc thánh của Sáng Thế Thần.”
Ngừng một lát, cậu tiếp tục nói.
“Không có gì trên thế giới này có thể phá vỡ chúc thánh của Sáng Thế Thần. Cách đây không lâu, Ma vương, kẻ đã chiếm được Huyết Chu Tông cũng đã cố gắng di chuyển Thiên Môn đến Ma thiên nhưng cuối cùng đã thất bại. Chúng không thể phá vỡ chúc thánh của Sáng Thế Thần nên đành phải rút quân. Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á? Điều ta nói liệu ta có sai không? Ta đoán là Thiên tộc cũng đã biết điều này rồi nhỉ.”
Ánh mắt của các chỉ huy Thiên tộc và các cao thủ tông môn đều đổ dồn về Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á.
Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á liếc nhìn Tổng tư lệnh.
Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ khẽ gật đầu với vẻ mặt bất lực.
“Đúng, ta đã nhận được thông tin đó gần đây. Nhưng thực hư thế nào thì vẫn chưa chắc.”
“Nếu các người muốn biết điều đó có phải sự thật hay không thì hãy thử mở Thiên Môn ở Thiên Địa Tông chúng ta đi. Chính ta đã tự tay thử nhưng cũng không thể phá vỡ chúc thánh của Sáng Thế Thần.”
Các chỉ huy Thiên tộc và các cao chủ ai nấy đều hoang mang.
Khi không khí hỗn loạn tạm lắng xuống, Uyên Xích Hà tiếp tục nói.
“Đó là đặc điểm của Thiên Môn mà chúng ta đã tìm hiểu được, giờ chuyển sang phần tiếp theo nhé. Điều này cũng liên quan đến việc tại sao ta lại muốn phá hủy Thiên Môn. Tên khác của Sáng Thế Thần là Đại Tự Tại Thiên (大自在天). Đại Tự Tại Thiên luôn phá hủy những gì đã tồn tại và sáng tạo ra những thứ mới trên nền móng đổ nát đó. Đó vừa là người sáng tạo, vừa là kẻ hủy diệt. Vì vậy, Băng Đế Quân và ta nghĩ rằng nếu chúng ta phá hủy Thiên Môn thì lúc đó cánh cửa Thiên Môn cũng sẽ mở ra.”
“… … .”
Khách sảnh ồn ào bỗng chốc trở nên yên ắng.
'Phá hủy Thiên Môn để mở nó' là một phương pháp cực đoan chưa từng tồn tại trước đây.
Ai nấy đều ngạc nhiên, nhưng không ai phản bác và cho rằng đó là điều vô nghĩa.
Đó là bởi vì họ biết khả năng của Đại Tông Sư và Băng Đế Quân.
“Thân Vô Hy Lão Tổ đã tình cờ nghe được câu chuyện giữa ta và Băng Đế Quân và báo lại với Khốc Phận Triều Lão Tổ. Khốc Phận Triều Lão Tổ lại kể lại câu chuyện đó cho người khác, và cuối cùng câu chuyện đã lan truyền ra khắp nơi và đưa tất cả mọi người tới đây. Tuy nhiên, như ta đã nói, Thiên Môn chứa đựng chúc thánh của Sáng Thế Thần nên không thể bị phá hủy bởi bất cứ thứ gì. Nếu muốn kiểm tra, các người có thể thử bao nhiêu tùy thích với Thiên Môn của Thiên Địa Tông.”
Những tiếng cảm thán tuôn ra từ miệng của các chỉ huy Thiên tộc và cao thủ tông môn.
“Khốc Phận Triều Lão Tổ muốn biến ta thành kẻ tham lam. Nhưng nếu ta có khả năng làm điều đó thì tại sao ta vẫn còn đứng ở đây để tìm cách mở Thiên Môn? Đáng lẽ ta phải thăng thiên lên thượng giới từ lâu rồi mới đúng chứ? Sao nào? Các người đã có được câu trả lời mình muốn chưa?”
Uyên Xích Hà liếc Tổng tham mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á.
Không còn gì để nói, cô hướng ánh mắt về phía tổng tư lệnh.
“hừm.”
Một tiếng thở dài phát ra từ miệng Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ.
Việc Thiên Môn có chứa chúc thánh hắn cũng mới chỉ được biết gần đây.
Mục đích của nghị sự lần này cũng chỉ nhằm gây áp lực lên Đại Tông Sư để tìm ra những bí mật của Thiên Môn.
Bây giờ mọi bí mật đều đã được phơi bày, cũng đã đến lúc nên khôi phục mối quan hệ với Đại Tông Sư rồi.
Tông Tư Lệnh Trạch Lạp Đồ hắng giọng.
“Hờm. Đa tạ Đại Tông Sư vì đã hào phóng kể cho chúng ta biết những bí mật của Thiên Môn. Suốt một thời gian dài, Thiên giới và tông môn đã dồn bao tâm sức để mở Thiên Môn, nhưng cũng không có bất kỳ tiến triển nào cả. Thay mặt Thiên giới, ta với tư cách là Tổng tư lệnh lực lượng quân viễn chinh, một lần nữa xin bày tỏ lòng biết ơn của mình tới Đại Tông Sư. Từ giờ trở đi, ta đảm bảo Đại Tông Sư sẽ không gặp bất kỳ phiền toái nào nữa.”
Ngay khi tổng tư lệnh quân viễn chinh Thiên tộc bày tỏ quan điểm của mình xong, Thái Ất Tôn Giả của Tiêu Dao Tông vội vàng đứng dậy.
Lão ta không giấu được sự bàng hoàng khi biết được Thiên Môn là thứ không thể phá hủy được.
Nếu thế thì sẽ rất khó để có thể buộc tội Đại Tông Sư.
Hơn hết, vì Thiên tộc đã rút lui khỏi cuộc chiến này nên họ cũng không thể đơn phương độc mã được.
“Tông môn chúng ta cũng rất cảm kích trước tấm lòng hào phóng của Đại tông Sư. Xin hãy tha thứ cho sự ngu dốt nhất thời của chúng ta.”
"Xin hãy tha thứ cho chúng ta!"
Sáu vị tôn giả lập tức bắt chước lời của Thái Ất Tôn Giả như những con vẹt.
Uyên Xích Hà thấy thế chỉ mỉm cười và vẫy tay.
“Tha thứ gì chứ. Không sao."
Khi bầu không khí trong khách sảnh cuối cùng dịu đi đôi chút, bốn lưu tinh đột nhiên đáp xuống sân trước.
Đó chính là Quang Minh Chân Thiên, được mệnh danh là 'Tam Thiên Chi Thần' và 'Tứ thiên vương', Cô Phạm Thiên Vương, Bắc Minh Thiên Vương và Cuồng Dục Thiên Vương.
Sau khi nhìn thấy các Chân Thần, các chỉ huy của Lực lượng viễn chinh Thiên giới và các cao thủ tông môn vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi xuống sân.
Uyên Xích Hà cũng nhìn từng Chân Thần rồi di chuyển ra sân.
Trong số họ, chỉ có Quang Minh Chân Thiên là có vẻ quen thuộc, những người còn lại cậu mới gặp ta lần đầu tiên.
'Quang Minh Chân Thiên đến đây làm gì chứ?'
Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ đến gần các Chân Thần và cúi đầu.
“Ta là Trạch Lạp Đồ, tổng tư lệnh của Lực lượng Viễn chinh Thiên tộc. Sao các ngài lại tới đây vậy?"
Quang Minh Chân Thiên tiến lên một bước.
“Đại Tông Sư của tông môn đang cố gắng phá hủy Thiên Môn ở Cửu Châu sao? Chuyện đó có phải sự thật không hả?”
Các Chân Thần đi cùng hắn ta cũng trừng mắt nhìn các cao thủ thiên tộc bằng ánh mắt đầy sát khí.
Cảm giác như một cuộc hỗn chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào vậy.
Tuy nhiên, Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ không hề nao núng.
Bây giờ là thời điểm thích hợp để nói với họ về những bí mật của Thiên Môn.
“Quang Minh Chân Thiên, ta có chuyện muốn nói với ngài đây.”
Quang Minh Chân Thiên cau mày.
"Chuyện gì?"
“Đại Tông Sư đã nói rằng ‘Theo truyền thuyết của bộ tộc Bố La Khắc, Thiên Môn chứa đựng chúc thánh của Sáng Thế Thần và nó không thể bị phá hủy bởi bất cứ thứ gì.'”
“Ngươi nói thật sao?”
“Đại Tông Sư cũng nói có thể kiểm tra với Thiên Môn của Thiên Địa Tông.”
Quang Minh Chân Thiên nheo mắt nhìn Chỉ huy Trạch Lạp Đồ.
Đã khẳng định như vậy thì có lẽ đây là sự thật.
'Chậc! Hóa ra vì thế nên bầu không khí mới như thế này sao?'
Quang Minh Chân Thiên thầm tặc lưỡi và hướng ánh mắt về phía Đại Tông Sư đang ẩn mình trong số các cao thủ Tông Môn.
“Uyên Xích Hà! Tại sao ngươi lại muốn phá hủy Thiên Môn hả? Ngươi không biết rằng nó thuộc về tất cả những người tu luyện của thế giới này sao?
Quang Minh Chân Thiên gay gắt chỉ trích Uyên Xích Hà.
Hiện tại, đó là đòn tấn công tốt nhất.
"À! Có một điều mà Tổng tư lệnh của chúng ta đã bỏ qua: muốn mở Thiên Môn thì phải phá hủy nó. Ta đã khám phá ra bản chất của Sáng Thế Thần, đồng thời đi đến kết luận đó.”
Mặt Quang Minh Chân Thiên đỏ bừng lời nói trống không của Uyên Xích Hà.
‘Tên khốn coi trời bằng vung này… .'
Thấy lão giận dữ, Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ nhanh chóng can thiệp và giải thích chuyện gì đã xảy ra.
“Đó là lý do tại sao phải bị phá hủy để mở được Thiên Môn. Xét đến dị danh và chúc thánh của Sáng Thế Thần thì ta nghĩ đó có vẻ là cách thức đúng.”
Quang Minh Chân Thiên chần chừ không bước tới vì lão không có cách nào đối phó với Uyên Xích Hà.
Nhưng Tứ Thiên Vương đi cùng lão thì khác.
Mặc dù biết tất cả nhưng họ vẫn trừng mắt nhìn Đại Tông Sư như thể sắp ăn thịt cậu.
Hư Không Thiên Vương bước tới và hét lên.
“Uyên Xích Hà! Có phải ngươi là người đã giết Cô Phạm Thiên Vương, người đã cố gắng giúp đỡ Cửu Châu phải không?”
“Cô Phạm Thiên Vương? À! Không phải là ta muốn giết… .”
Uyên Xích Hà đang cố giải thích rằng chính hắn ta là người muốn lấy mạng cậu trước.
Thế nhưng Hư Thiên Vương căn bản không muốn nghe Uyên Xích Hà trình bày.
“Ngươi đã giết Cô Phạm Thiên Vương, vậy hôm nay chúng ta sẽ nhân danh Tứ Thiên Vương báo thù cho ngài ấy!”
Dứt lời, Hư Thiên Vương, Bắc Minh Thiên Vương và Cuồng Dục Thiên Vương đồng loạt vào Uyên Xích Hà như một tia sét.
3 trong số bát vương đã hợp công.
Mặt đất đang lành lặn bỗng chốc nứt vỡ, và một cơn giông bão giáng xuống từ phía bầu trời.
Hư Không Thiên Vương, Bắc Quang Thiên Vương, và Cuồng Dục Thiên Vương đều không coi thường Đại Tông Sư.
Điều này là do Đại Tông Sư là người đã đánh bại Quang Minh Chân Thiên, còn một tay giết chết Ma Thần và Ma Vương.
Bộ ba được trong Tứ Thiên Vương đã tung ra những sát chiêu ngay từ khi trận chiến nổ ra.
Sinh Pháp Thị Vô (生法是無) của Không Hư Thiên Vương, Tich Diệt Thần Kiếm (寂滅神劍)của Bắc Minh Thiên Vương, và Không Trung Vô Sắc (空中無色)của Cuồng Dục Thiên Vương đồng loạt bay về phía Uyên Xích Hà.
Uyên Xích Hà giật mình trước những đòn tấn công bất ngờ của Tứ Thiên Vương và lùi lại phía sau.
Cậu không ngờ rằng đang nói chuyện thì các thiên vương lại hợp lực tấn công như thế này!
Tuy nhiên, chỉ xét về mặt võ lực thì Tứ Thiên Vương lại vượt trội hơn Uyên Xích Hà.
Dù theo phản xạ lùi lại nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi đòn tấn công của ba Chân Thần.
Chân Kiếm Cang sắc lạnh lướt qua thắt lưng Uyên Xích Hà.
'Hự!'
Vừa cảm thấy lưng mình nóng bừng, Tich Diệt Thần KIếm của Bắc Minh Thiên Vương đã áp sát đến trước mặt cậu.
Không có thời gian để triệu hồi Thiên Độn Kiếm.
Cậu phải chiến đấu chống lại Xích Diệt Thần KIếm bằng Tịch Thủ Công Quyền của mình.
Uyên Xích Hà dùng lòng bàn tay đánh bật lưỡi kiếm của Xích Diệt Thần KIếm, nhưng sức mạnh chứa đựng trong Xích Diệt Thần Kiếm không hề dễ chơi.
Rầm-!
Cánh cay cậu bị phản lực đẩy mạnh ra sau, nhưng Xích Diệt Thần KIếm chỉ bị biến dạng một chút.
Khi mũi kiếm bay như gió hướng vào ngực cậu, Uyên Xích Hà nhanh chóng hạ lưng xuống, nhanh chóng tránh đi bằng thủ pháp Thiết Bản Kiều.
Thế nhưng Xích Diệt Thần KIếm cuối cùng vẫn sượt qua cổ Uyên Xích Hà.
Lách tách-.
Những giọt máu đỏ tươi chạy dọc theo cơ thể rơi xuống mặt đất.
Nhưng Uyên Xích Hà biết rõ hơn ai hết rằng đó chưa phải là kết thúc.
Ánh mắt cậu không rời thanh kiếm của Cuồng Dục Thiên Vương.
Nhưng chuyện này là sao?
Đột nhiên, thanh kiếm của Cuồng Dục Thiên Vương lại biến mất khỏi tầm mắt.
Uyên Xích Hà giật mình, không đứng thẳng lên mà đạp xuống đất, xoay người sang một bên như cối xay gió.
Vút-.
Cậu nhanh chóng xoay một vòng tròn lớn quanh khu vực đó, nhưng vẫn chưa thấy thanh kiếm thứ ba đâu.
'Không lẽ là vô hình kiếm?'
Cậu nổi da gà khi nhớ đến vô hình kiếm đã trở thành huyền thoại ở giang hồ.
Làm thế nào có thể đối phó với một thanh kiếm mà cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy chứ?
Nỗi sợ bất thình lình ập đến, Uyên Xích Hà lập tức triệu hồi Thiên Độn Kiếm ra từ không trung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook