Chương 771. Gậy ông đập lưng ông




 

Khoảng giờ Hợi (10 giờ tối).

 

Ngục giam Quân Lâm Điện.



 

Thân Vô Hy Lão Tổ đang đang mệt mỏi gục xuống sàn, quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

 

Các Chân Nhân canh ngục vừa mới kiểm tra lần cuối và rời đi cách đây không lâu mà?

 

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua mặt đất, xem ra đây không phải là Chân Nhân của Quân Lâm Điện.

 

Ngay khi bà ta đang nghĩ rằng Mộc Tu Bình Lão Tổ sẽ thẩm vấn mình lần nữa vào lúc tối muộn thế này thì một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện.

 

Đó chính là Khốc Phận Triều Lão Tổ.

 

Khuôn mặt tái nhợt như sắp chết của Thân Vô Hy Lão Tổ lập tức ánh lên huyết sắc.

 

Đó là bởi vì bà ta đã tìm được đồng minh duy nhất của mình trong tình thế vô vọng.

 

Ánh mắt của Khốc Phận Triều Lão Tổ và Thân Vô Hy Lão Tổ hòa quyện vào nhau trong không trung.

 

Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ của trái tim.

 

Thân Vô Hy Lão Tổ cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khốc Phận Triều Lão Tổ.

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ tiến vào nhà lao và nhìn quanh bên trong.

 

Đúng như dự đoán, đó là nơi giam giữ đủ loại tội phạm nghiêm trọng của Thiên Địa Tông.

 

Khi Khốc Phận Triều Lão Tổ đứng trước song sắt, hiệp hội Thân Vô Hy Lão Tổ cười nhạt và nói.

 

“Chính huynh là người gắn Thính Âm Phù nhỉ?”

 

"Tại sao muội lại nghĩ như vậy?"

 

“Bởi vì cho đến khi ta nói với huynh điều đó, không có chuyện gì xảy ra xung quanh Đại Tông Sư và Băng Đế Quân cả.”

 

"Ồ."

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ không bác bỏ nghi vấn của cô.

 

Trong tình huống như thế này, việc cô nghi ngờ hắn là điều đương nhiên.

 

Thân Vô Hy Lão Tổ lắc đầu với vẻ mặt đáng thương.

 

“Dám dán Thính Âm Phù tại nơi ở của Đại Tông Sư và Băng Đế Quân. Huynh không thấy nó quá mạo hiểm sao?”

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ đáp lại bằng một nụ cười gượng rồi chuyển chủ đề.

 

"Nhưng muội đã nói dối điện chủ Quân Lâm Điện."

 

“Ta nói dối gì chứ?”

 

“Không phải muội nói là vì muốn vượt qua sinh tử quan nên mới không khống chế được tham vọng à?”

 

“Bởi vì ta không thể nói ra sự thật. Và chuyện sống chết đó không phải là nói dối.”

 

Là một Lão Tổ, ước mơ của bà ta quả thực là vượt qua sinh tử quan để bước vào hàng ngũ Đế Quân.

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ gật đầu.

 

“Ta nghĩ muội sẽ nói với điện chủ Quân Lâm Điện về bí mật của Đại Tông Sư và Băng Đế Quân cơ. Tại sao muội lại không làm thế?”

 

"Tại sao ta phải làm vậy?"

 

“Cho dù muội có tội thì cũng có thể so sánh với việc phá hủy Thiên Môn. Ta nghĩ tội lỗi của muội sẽ được giảm nhẹ nếu muội hướng sự chú ý của Thiên Địa Tông về hai người bọn họ đấu.”

 

"Không phải. Trên thực tế thì ngược lại. Ta không nói với hắn vì ta không nghĩ nó sẽ giúp ích gì cho chúng ta.”

 

“Không giúp ích gì sao?”

 

“Ai sẽ tin lời của một tên tội phạm đã dán Thính Âm Phù trong tư gian của Đại Tông Sư và Băng Đế Quân chứ? Họ sẽ nghĩ rằng ta bịa chuyện để thoát khỏi Đại Tông Sư và Băng Đế Quân. Không giống như huynh, điện chủ là một người khá ngây thơ.”

 

Thân Vô Hy Lão Tổ nhìn Khốc Phận Triều Lão Tổ với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của Khốc Phận Triều Lão Tổ.

 

Thân Vô Hy Lão Tổ là một người tốt, nhưng hắn nghĩ đã đến lúc kết thúc mối quan hệ này.

 

“Đáng lẽ muội nên nói sự thật với điện chủ Quân Lâm Điện. Mưu đồ của Đại Tông Sư và Băng Đế Quân phải được nhiều người biết đến thì ta mới có thể vẽ được bức tranh mình muốn.”

 

“Cho dù có nói họ cũng sẽ không tin mà.”

 

“Không quan trọng tin đó có đúng hay không. Dù là người hay thần, họ cũng chỉ nghe những gì họ muốn nghe. Cái ta muốn là một cái cớ để các chân thần hành động.”

 

Thân Vô Hy Lão Tổnhìn hắn với ánh mắt ngơ ngác, nuốt nước bọt khô khốc xuống cổ họng.

 

"Lẽ nào…ngay từ đầu đó là điều huynh mong muốn ư? Huynh dùng Thính Âm Phù để lợi dụng ta sao?”

 

Khuôn mặt của Thân Vô Hy Lão Tổ đỏ bừng vì tức giận.

 

Nghĩ lại thì cũng thật kỳ lạ khi Thính Âm Phù bị lộ chỉ trong một ngày.

 

Một người tỉ mỉ và tính toán như Khốc Phận Triều lão tổ chắc chắn không có chuyện hành động qua loa như vậy.

 

“Đáng lẽ muội nên tiết lộ bí mật của Đại Tông Sư Băng Đế Quân. Nếu vậy thì có lẽ ta đã có cơ hội rồi. Sự im lặng của muội chỉ làm phiền ta thôi.”

 

“Vậy huynh định giết ta vì ta đã không làm điều huynh muốn à?”

 

“Không phải ta giết muội, mà là Đại Tông Sư. Hắn ta giết muội để giữ bí mật của mình.

 

Thân Vô Hy Lão Tổ cắn chặt môi.

 

"Ngươi điên rồi. Ngươi là người ngoài duy nhất đến thăm ta, sao ngươi có thể nói Đại Tông Sư giết ta chứ? Ngươi nghĩ người khác sẽ tin điều vô lý đó sao? Không, ngươi có nghĩ rằng Băng Đế Quân có thể bị qua mặt bởi một lời nói dối rõ ràng như vậy à?

 

“Không phải ta đã nói rồi sao? Sự thật là gì không quan trọng. Khi các chân thần ra mặt và tìm hiểu sự thật của tin đồn, việc Đại Tông Sư và Băng Đế Quân đang cố gắng phá hủy Thiên Môn sẽ lộ ra. Đó chính xác là điều ta mong muốn.”

 

“… … .”

 

Khuôn mặt của Thân Vô Hy Lão Tổ trở nên trắng bệch.

 

Đương nhiên, các chân thần sẽ cố gắng loại bỏ vợ chồng Đại Tông Sư để bảo vệ Thiên Môn.

 

bà ta không thể tin được người chung chăn gối lại lấy mình ra làm mồi nhử!

 

“Ngươi xấu xa hơn ta tưởng đấy.”

 

“Ngươi có thể chỉ trích ta bất kể điều gì. Ta không có gì để phủ nhận."

 

Dứt lời, Khốc Phận Triều Lão Tổ búng ngón tay.

 

Với một âm thanh nặng nề, cơ thể của Thân Vô Hy Lão Tổ cứng đờ.

 

Sau đó, hắn không ngừng dùng thủ pháp Hư Không Nhiếp Vật kéo cơ thể của Thân Vô Hy Lão Tổ ra.

 

Cơ thể bà ta ép sát vào song sắt.

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ nắm lấy một chân của Thân Vô Hy Lão Tổ và kéo nó ra khỏi song sắt.

 

"Thay vì mất đi linh khí và chết già, đi với hình dạng hiện tại không phải tốt hơn sao?"

 

“Dừng lại đi. Ta sẽ làm theo mong muốn của ngươi. Ta sẽ kể hết mọi chuyện cho điện chủ, cũng sẽ đi lan truyền tin đồn cho tất cả mọi người. Dừng lại đi!”

 

"Việc nào cũng có thời khắc của nó. Thật không may, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Bây giờ ngươi chỉ có chết mới giúp được ta thôi."

 

“Nếu bây giờ ngươi giết ta thì ngươi sẽ bị nghi ngờ!.”

 

“Ta nói ta sẽ giết ngươi khi nào vậy? Sáng mai ngươi mới chết.”

 

“Ý, ý ngươi là sao?”

 

“Ở phía trên ở gót chân có Thượng Lưu Huyệt (上瘤穴) giúp điều hòa lưu lượng máu đến đỉnh đầu. Chỉ cần nắm chắc nơi đó thì ta có thể cứu hoặc giết người bất cứ khi nào ta muốn.”

 

Cùng với lời giải thích, hắn hơi nhấc chân Thân Vô Hy Lão Tổ.

 

Nhưng khi hắn còn chưa kịp chạm vào huyệt trên chân của Thân Vô Hy Lão Tổ, một âm thanh ‘lạch cạch’ bất ngờ vọng đến từ bên ngoài.

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ vội vàng đẩy Thân Vô Hy Lão Tổ vào sâu bên trong và đứng dậy.

 

"Hừ! Họ nói sẽ thẩm vấn một lúc thôi mà, ta không thể đợi được nữa … .”

 

“Vâng vâng.”

 

Cơ thể của Khốc Phận Triều Lão Tổ lập tức cứng đờ.

 

Giọng điệu gắt gỏng đó rõ ràng là của Đại Tông Sư.

 

Làm sao mà Đại Tông Sư vốn chỉ qua lại giữa Thiên vực và An Hạc Cung lại ghé thăm ngục thất vào tối muộn thế này chứ?

 

Sau khi định thần lại, hắn vội vã bước ra hành lang và khom lưng.

 

"Đại Tông Sư! Muộn rồi mà ngài còn đến đây làm gì thế?”

 

“Ta đến để gặp tội nhân. Mà tại sao Khốc lão tổ lại ở đây? Không lẽ ngươi và điện chủ Quân Lâm Điện đã đổi vị trí khi nào mà ta không biết à?”

 

"Không không. Ta chỉ muốn giúp chút gì đó cho Đại Tông Sư. … .”

 

"Hừ! Lòng trung thành của Khốc lão tổ thật khiến ta cảm động đấy.”

 

“… … .”

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ nghe thấy lời đó thì lén cụp mắt xuống, bởi lão không biết đó là khen hay chê nữa.

 

Bỗng nhiên, một âm thanh như sấm sét vang lên bên tai Khốc Phận Triều Lão Tổ.

 

“Ngươi dám dán Thính Âm Phù vào nơi ở của ta sao? Định chối à? Ngươi định giết chết Thân Vô Hy Lão Tổ và đổ lỗi cho ta còn gì? Gì nhỉ? ‘Không phải ta giết muội, mà là Đại Tông Sư. Hắn ta giết muội để giữ bí mật của mình’ đúng chứ?

 

Uyên Xích Hà thậm chí còn nhại lại y nguyên cách nói chuyện của lão.

 

"Ngươi đang tự hỏi làm sao ta biết chứ gì? Khốc Lão Tổ đây hẳn vẫn chưa biết phu nhân ta là người như thế nào nhỉ? Tỷ ấy có rất nhiều biệt danh, và một trong số đó là Hoa Dung Độc Tâm. Tỷ ấy có thể đoán biết suy nghĩ của mọi người như thần vậy. Ngươi có thể lừa ma lừa quỷ chứ không qua mắt được tỷ ấy đâu.”

 

“Ôi, ngài hiểu lầm rồi. Ta không biết ngài đã nghe được điều quái gở ấy từ ai, nhưng mà… .”

 

Khi Khốc Phận Triều Lão Tổ sợ hãi lùi lại một bước, Uyên Xích Hà đã chộp lấy vai hắn như một tia sét.

 

Sau đó cậu kéo hắn ta ra trước song sắt, chỉ lên trần nhà lao nơi Thân Vô Hy Lão Tổ bị giam giữ.

 

“Nhìn xem có gì dính trên đó kìa. Trông quen mắt không? Đây là chiêu mà Khốc lão tổ thường dùng mà. Gậy ông đập lưng ông thôi.”

 

Một tiếng hét phát ra từ miệng của Khốc Phận Triều Lão Tổ đang chằm chằm nhìn Thính Âm Phù dính trên trần nhà lao.

 

"Hầy! Ta thua rồi. Ngài cũng định giết ta sao?”

 

"Không. Giết thôi thì có gì thú vị. Ta sẽ hút cạn linh khí của ngươi”

 

"Giết ta đi. Thà chết còn hơn là mất đi linh khí ở tuổi này.”

 

Khốc Phận Triều Lão Tổ hy vọng rằng Đại Tông Sư sẽ giết lão.

 

Đó là bởi vì nếu mất đi linh khí, hắn sẽ già đi nhanh chóng và chết trong đau đớn.

 

Uyên Xích Hà nhếch miệng cười.

 

“ Ngươi có biết điều xấu xa nhất trên đời là gì không? Đó là đâm sau lưng người thân cận với mình. Thân Vô Hy Lão Tổ và ngươi đều không đáng được chết một cách thoải mái.”

 

“Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ cho cả thế giới biết Đại Tông Sư và Băng Đế Quân đang định làm gì. Ngươi tin không?”

 

"Ồ! Ngươi đang khiêu khích ta đấy à? Ta cũng đã nghe thấy chuyện này, không biết có đúng không. Người ta nói rằng nếu mất đi linh lực thì hiện tượng lão hóa đã bị ngăn chặn bấy lâu nay sẽ quay trở lại đúng chứ? Thân Vô Hy Lão Tổ đang ở cảnh giới Độc Diệu nên chắc phải sống ít nhất năm đến sáu trăm năm đấy nhỉ. Năm sáu trăm năm dồn lại trong cùng một lúc, liệu ngươi có chịu được không đây?”

 

Vì Đại Tông Sư không từ bỏ ý chí của mình, Khốc Phận Triều Lão Tổ lắc đầu.

 

“Nếu ta là Đại Tông Sư, ta sẽ hành động cẩn trọng để không để lại hậu quả gì.”

 

"Không sao. Bởi vì hai người các ngươi sẽ không thể sống sót ra khỏi nhà lao này nên ta sẽ lấy đi linh khí của các ngươi và biến nơi này thành cấm địa. Đừng lo lắng, Thẩm Thống Chân Nhân sẽ cung cấp thức ăn cho ngươi. Hãy yên tâm dành trọn tuổi già bên nhau đi nhé.”

 

“Đừng nói nhảm, cứ giết ta đi. Giết ta đi!"

 

Khi Khốc Phận Triều Lão Tổ gào thét như kẻ điên, Uyên Xích Hà thong thả quay người về phía lối vào.

 

"Vào đi."

 

Mộc Tu Bình Lão Tổ xuất hiện như đã chờ đợi sẵn.

 

Uyên Xích Hà nhìn ông ta bằng ánh mắt tán thưởng.

 

Nhờ đề xuất của ông ta nên cậu đã sử dụng Thính Âm Phù để nghe lén.

 

"Vất vả rồi. Nhờ sự hợp tác của Mộc Lão Tổ mà mọi việc đều rất suôn sẻ. Bình Hữu Phương Sĩ mà chúng ta nói đến hồi nãy, hãy bảo hắn tới đây. Còn nữa, nhà lao này cũng phải phong tỏa lại. Từ giờ Thẩm Thống Chân Nhân sẽ chịu trách nhiệm quản lý nhà lao ”.

 

"Vâng!"

 

Mộc Tu Bình Lão Tổ đáp lời rồi rời đi như cơn gió.

 

Chẳng bao lâu sau, Mộc Tu Bình Lão Tổ trở nhà lao cùng với Bình Hữu Phương Sĩ.

 

Uyên Xích Hà là người thưởng phạt phân minh.

 

Đêm hôm đó, Mộc Tu Bình Lão Tổ, người được hấp thụ linh khí của Khốc Phận Triều Lão Tổ, đã trở thành Độc Diệu lục thành, và Bình Hữu Phương Sĩ, người được hấp thụ linh khí của Thân Vô Hy Lão Tổ, cũng nhanh chóng thăng cấp lên Luyện Hư thập thành.



 

Sáng hôm sau.

 

Khi Thẩm Thống mang thức ăn đến nhà lao, Khốc Phận Triều Lão Tổ và Thân Vô Hy Lão Tổ đều đã chết, thi thể dựa vào các bức tường bên trái và phải cách xa nhau.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương