Chap 49. Cảm giác có người sống

 

Ngay khi tiệc rượu đêm khuya kết thúc, những kẻ trộm di tản về chỗ ở.

Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc, Độc Tâm Lãng Nhân Hoàng Diêu Minh và Thiên Kì Đức cũng đã trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng dường như trong lòng Hoàng Diêu Minh lại rối như tơ vò vì mọi chuyện không như ý muốn.

Hoàng Diêu Minh đã càu nhàu từ khi buổi tiệc rượu kết thúc, bây giờ đang lén lút tiếp cận Thẩm Dương Khắc.

“Huynh nghĩ thế nào về lời của Trại Chủ Phong Trại?”

“Lời gì?”

“Là về chuyện bạc lợi đa mại. Không phải Trại chủ đã nói là cho dù các thương nhân có lừa gạt thì cũng cứ để như vậy sao?”

“Rồi sao…?”

Thẩm Khắc Dương nhìn chằm chằm Hoàng Diêu Minh.

“Trời ơi! Tên ngu ngốc nhà ngươi làm công việc của trại chủ được 4 tháng, bây giờ gan cũng lớn lên rồi nhỉ?”

Dường như hắn ta vẫn chưa thoát được ký ức trong quá khứ. Ý ta là bây giờ đang trong thế cục không biết chừng uy vũ của Ngũ Phong Thập Kiệt sẽ vượt qua được hắn ta.

“Huynh biết thương nhân đang lừa dối Lục Lâm nhưng vẫn để im sao? Thật sự sẽ không có vấn đề gì ư?”

“Nếu không thích chùa thì nhà sư phải bỏ đi chứ?” (Nếu ghét nơi nào hay đối tượng nào đó thì người có lòng không thích đó phải bỏ đi.)

“Sao ạ?”

Hoàng Diêu Minh cứ ngỡ bản thân nghe lầm.

Thẩm Dương Khắc vốn là người khi nào cũng lải nhải sau lưng Trại Chủ Phong Trại sao đột nhiên bây giờ lại như vậy chứ?

“Lỗ tai ngươi bị điếc hả? Nếu không thích Trại Chủ Phong Trại thì ngươi hãy xuống núi đi, tên tiểu tử.”

“Ý của đệ không phải như vậy….Đệ chỉ muốn nói nếu huynh trở thành chủ nhân thì tốt biết bao nhiêu..”

“Tên điên này!”

Thẩm Dương Khắc đang ngồi liền giơ chân ra đá.

Ầm.

Hoàng Diêu Minh lăn lộn vài vòng ra sau rồi nhanh chóng quỳ gối.

“Đệ đã sai rồi. Mong huynh lượng thứ!”

“Nếu ngươi muốn chết thì cứ yên lặng mà chết mội mình đi, sao còn định lôi cả ta vào nữa hả? Ngươi nên biết rằng nếu ngươi còn đưa miệng đi xa thêm một lần nữa, ta sẽ đích thân xé toạc cái miệng của ngươi bằng đôi bàn tay này.”

“Vâng. Đệ sẽ không tái phạm nữa.”

Hoàng Diêu Minh đập đầu xuống sàn nhà. 

Thẩm Dương Khắc không thể nắm được tính xác thực trong lời nói Hoàng Diêu Minh. Một người cho đến vài tháng trước còn nhăm nhe vị trí Trại chủ sao lại có thể thay đổi như thế được chứ?

***

Ngày hôm sau.

Khi Thiên Kì Đức mở mắt tỉnh dậy thì đã là giờ ăn trưa.

Trong phòng yên tĩnh, hắn quét mắt nhìn quanh nhưng không có ai. Bình thường nếu Hoàng Diêu Minh dậy trễ hơn ta thì ta sẽ đá hắn để đánh thức hắn. Hôm nay hắn lại lặng lẽ ra ngoài như vậy thì có lẽ hắn vẫn còn khá sốc vì chuyện hôm qua.

Thiên Kì Đức ngày thường luôn khổ sở bởi Hoàng Diêu Minh nên bây giờ trong lòng cảm thấy rất khoan khoái

Rồn rột.

Nghe tiếng bụng réo nên đột nhiên cũng cảm thấy đói bụng.

Thiên Kì Đức đi đến nhà ăn, ăn bất cứ thứ gì trong tay nắm được rồi đi ra sân sau.

Lấp đầy bụng xong, Thiên Kì Đức không thấy có việc gì để làm.

Hắn cứ vô định đi loanh quanh nơi này nơi kia thì vô tình nhìn thấy bằng hữu Lí Thiết Sơn.

“Thiết Sơn à.”

“A. Kì Đức, sao ngươi lại đến tận đây vậy?”

Lí Thiết Sơn vẫy tay với khuôn mặt vui mừng.

Sau khi chỗ ở thay đổi, họ không thể thường xuyên gặp mặt như trước.

“Ta cứ đi loanh quanh thì đến đây thôi. Ngươi làm gì mà mồ hôi đổ nhiều dữ vậy?”

Thiên Kì Đức mặc dù biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Hôm qua Trại chủ đã nói ta luyện võ công đi mà. Trại chủ đã yêu cầu thì phải làm chứ? Ngươi có tiến triển gì không?

Lý Thiết Sơn lỡ miệng sử dụng từ “tiến triển”.

Tiến triển là từ thường được sử dụng khi luyện một loại võ công chủ lực nào đó.

Nụ cười cay đắng hiện trên khóe môi Thiên Kì Đức- người chuyển đổi từ võ quán này sang võ quán khác và chỉ luyện được loại võ công cơ bản.

“Chà, trước tiên thì ta đã luyện hết mấy võ công như Tam Tài Đao Pháp hay Lục Hợp Đao Pháp. Ngươi cũng biết mà đúng chứ?”

Lý Thiết Sơn gật đầu.

Mấy võ công như Tam Tài Đao Pháp, Lục Hợp Đao Pháp, Bát Tương Đao Pháp là những thứ nhất định sẽ dạy trong những võ quán nhỏ lẻ.

“Vậy còn người thì sao? Nghe nói ngươi được học võ thuật từ Uyên huynh, kỹ năng của ngươi đã tiến bộ hơn chưa.”

Thiên Kì Đức nhìn Lý Thiết Sơn với ánh mắt kỳ lạ.

Hai người lớn lên trong một khu nên hầu như không có gì là không biết về nhau. Hơn một thập kỉ qua, hai người đã đánh đấm lẫn nhau nên nắm rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của nhau.

Lý Thiết Sơn trả lời với giọng điệu bình tĩnh.

“Tuy là có tiến bộ một chút…nhưng vẫn còn xa lắm. Uyên huynh nói trước mắt ta phải luyện thêm 2,3 năm nữa.”

“Vậy sao? Lâu rồi chúng ta không thi đấu với nhau, hay là bây giờ thử một chút nhỉ?”

Thiên Kì Đức nhìn Lý Thiết Sơn với ánh mắt rực lửa hiếu thắng.

Ta muốn xem ngươi đã tiến bộ bao nhiêu sau khi học tập từ Uyên Xích Hà.

“Nghe được đó.”

Lý Thiết Sơn cũng tò mò năng lực hiện tại của bản thân.

Để biết được điều đó, không có đối thủ nào thích hợp bằng Thiên Kì Đức. Bởi vì cho đến vài tháng trước thì hai người họ vẫn là đối thủ ngang tài ngang sức.

Hai ngươi giơ mộc kiếm (kiếm gỗ) lên và đứng đối đầu nhau.

“Hấp!”

Thiên Kì Đức tấn công trước cùng với tiếng hô hào.

Cạch cạch.

Thiên Kì Đức di chuyện mộc kiếm y như lời dạy trong Lục Hợp Đao Pháp.

Thiên Kì Đức vung mộc kiếm một hồi lâu thì cảm thấy rất kỳ lạ.

Mộc kiếm của hai người luôn va “cạch cạch” vào nhau ngay ở giữa không gian như thể chuyển động đã được sắp đặt.

Thông thường khi đánh nhau bằng mộc kiếm thì cứ năm lần đánh sẽ có hai lần vung kiếm không theo ý muốn. Tuy nhiên mộc kiếm của hai người vẫn luôn ăn khớp va vào nhau đến mức nổi cả da gà.

Cách cách.

Sau khi bị đối phương liên tục dồn ép, Thiên Kì Đức thở hổn hển.

Lồng ngực như muốn nổ tung.

Thiên Kì Đức nới rộng khoảng cách sau khi cáu kỉnh đánh vào mộc kiếm của Lý Thiết Sơn.

“Phù phù! Hự! Dừng lại đi. Mệt quá, ta không thể tiếp tục nữa.”

Lý Thiết Sơn gật đầu khi nhìn thấy Thiên Kì Đức thở hổn hển run cả vai.

“Được thôi. Ngươi vất vả rồi.”

"...”

Thiên Kì Đức không thể nhìn thẳng vào mắt Lý Thiết Sơn được nữa mà quay đầu nhìn về ngọn núi phía xa. Chỉ mới nửa năm trước vẫn là đối thủ ngang cơ mà giờ đây Lý Thiết Sơn đã trở thành một võ giả thực thụ.

Chỉ trong vòng nửa năm, con người có thể biến đổi như thế ư?

Cho dù vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không tài nào hiểu được.

“Ôi trời, ta phải bỏ rượu và luyện tập thêm mới được. Chưa gì đã hết hơi thế này.”

Thiên Kì Đức lắc lắc đầu rồi rời khỏi sân sau.

Khi Thiên Kì Đức hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Lý Thiết Sơn đổi sang cầm phác đao.

Và thi triển chiêu thức nhất thức Phi Long Thăng Thiên.

Thanh đao được nâng từ phần dưới của Lý Thiết Sơn, phóng lên theo hình chữ Chi (之) và vượt qua đỉnh đầu. Tại vị trí đó, thanh đao nhẹ nhàng vẽ một đường vòng cung rồi lao về phía mặt đất.

 

Trong phút chốc, khí tức màu xanh hình thành trên lưỡi đao.

Lý Thiết Sơn dựng thẳng thanh đao rồi điều hòa lại nhịp thở gấp gáp của mình.

Khí tức hình thành trên lưỡi đao dần dần tan biến như làn khói.

Đây là Long Mậu Thiên Thượng mà Lý Thiết Sơn liên lục học dạo gần đây.

Sau khi mạnh mẽ vung đao sang trái phải, cuối cùng Lý Thiết Sơn vung đao về phía chính diện.

Vào khoảnh khắc Lý Thiết Sơn nâng gót chân lên, mũi đao bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên thật đáng tiếc, đao phong không dồn dập như Uyên Xích Hà đã làm.

“A!”

Có vẻ như chỉ cần nổ lực thêm một chút thì khí tức sẽ tuôn trào ở phần mũi đao.

“Tiếc quá!”

“Chắc thêm khoảng vài năm nữa thì ta mới có thể rút khí tức này ra ngoài.”

“Vậy tiếp sau đó thì sao?”

Tâm trạng Lý Thiết Sơn đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Nếu ước mơ của Hà Tiêu Bạch là trở thành chủ quán trà, thì ước mở của Hàn Thái Liên là vận hành một khách điếm nhỏ ở trấn lớn. Muốn làm như vậy trước tiên phải xuống núi.

Có thể duy trì cái tên Ngũ Phong Thập Kiệt đến khi nào đây?

Trở thành cao thủ là chuyện đáng vui mừng nhưng khi nghĩ đến giây phút chia ly, Lý Thiết Sơn lại trở nên u sầu.

***

Hoàng hôn.

Uyên Xích Hà thu dọn đao sau khi luyện Cửu Thiên Kiếm Thế tại đỉnh núi cao nhất Ngũ Phong Sơn. Hôm nay Uyên Xích Hà cảm thấy lòng mình thật trống trải khi ngắm hoàng hôn đỏ rực.

Thật phù hợp để luyện Cửu Thiên Khí vào một ngày như thế này nhưng tâm trí con người lại không giống vậy.

Uyên Xích Hà hướng về sân sau để xoa dịu cảm giác trống rỗng.

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt đang thảo luận sôi nổi về võ công thì đổ dồn ánh mắt khi nhìn thấy Uyên Xích Hà.

Phong Diễn Tiêu vừa là đại huynh vừa là người lớn tuổi nhất đã lên tiếng trước.

“Uyên đệ, vừa rồi chúng ta đã phát hiện ra một điểm hơi lỳ lạ. Chúng ta muốn nghe ý kiến của đệ về chuyện đó.”

“Chuyện gì ạ?”

“Uyên đệ đã dạy cho chúng ta nhất thức và nhị thức của Cửu Thiên Kiếm Thế rồi đúng chứ?”

“Đúng là vậy.”

“Ta muốn nói đến khi thực hiện nhất thức Phi Long Thăng Thiên. Đao khí màu xanh sẽ hình thành trên phác đao. Theo ta biết đó là đao khí mà những cao thủ mới có thể tạo ra được. Với trình của bọn ta thì đó là việc không thể nào, nhưng quả thực mọi người đã tạo được đao khí...”

“Vậy thì sao ạ?”

“Chúng ta chỉ mới luyện chưa được nửa năm, điều này có khả thì không? Không phải vô lý sao? Có người thì nói “Chúng ta đã trở thành cao thủ rồi”, có người lại cho rằng “Không phải đâu.”

Hàn Thái Liên tiếp lời.

“Đúng vậy ạ. Huynh hãy cho mọi người biết chính xác trình độ của mọi người đang đến đâu đi. Đệ không muốn bị kiếm đâm chết trong khi ảo tưởng bản thân đã là cao thủ đâu ạ.”

Uyên Xích Hà hiểu được những bối rối của nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt.

Đây là điều sẽ xuất hiện khi thiếu hiểu biết về Bạch Tự Khẩu Quyết và Cửu Thiên Kiếm Thế.

“Đúng là tốc độ thúc khí của Bạch Tự Khẩu Quyết rất nhanh nhưng mọi người vẫn chưa thể đạt đến Đao Khí Bạt Xuất (刀氣拔出). Lần trước ta đã nói ở từ đường Bao Thị rồi đó. Tư thế đúng của Cửu Thiên Kiếm Thế sẽ giúp phát huy toàn bộ sức mạnh. Nếu mọi người thi triển Hàng Ma Đao Pháp, Thiên Địa Đao Pháp hay Lục Hợp Đao Pháp sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Phong Diễn Tiêu hỏi với vẻ mặt nửa hiểu nửa không.

“Vậy nên mỗi khi thi triển Cửu Thiên Kiếm Thế thì đao khí sẽ xuất hiện sao?”

“Vâng, chính xác là khi thi triển Cửu Thiên Kiếm Thế bằng công lực của Bạch Tự Khẩu Quyết.”

“À! Rốt cuộc thì chúng ta chỉ là cao thủ nửa vời.”

“Huynh đừng đau lòng. Nếu huynh tiếp tục tôi luyện thì một lúc nào đó huynh sẽ tạo ra được đao khí bằng Thiên Địa Đao Pháp của huynh thôi.”

Lão bát Lý Thiết Sơn thận trọng nói.

“Uyên huynh nói đúng đó. Vừa nãy khi đệ tỉ thí võ thuật với Thiên Kì Đức, đệ đã nhìn rõ từng chuyển động của hắn. Cho dù không sử dụng Cửu Thiên Kiếm Thế thì đệ vẫn có thể dễ dàng đánh bại hắn. Đệ nghĩ rằng nếu tiếp tục luyện Cửu Thiên Kiếm Thế và Bạch Tự Khẩu Quyết thì uy lực sẽ ngày càng nâng cao.”

Nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt gật đầu.

Bọn họ đều cảm nhận được rằng càng luyện tập thì năng lực của họ càng tiến bộ.

Đột nhiên lão tam Ma Hành Đao hướng ánh mắt vê Phong Diễn Tiêu.

“Nhưng mà đại ca, huynh có biết có tin đồn rằng huynh đã rút tay khỏi sơn trại không?”

“Hửm? Ta chưa bao giờ nói sẽ rút khỏi Sơn trại mà.”

Lão tứ Hứa Lâm Đạt tiếp lời.

“Đệ cũng vừa nghe người ta xì xào chuyện này tối qua.”

“Là do ta không sơn hành nên có tin đồn đó sao?”

Lão nhị Thác Cao Minh gật đầu ra vẻ đồng cảm.

“Bởi vì chúng ta liên tục giao phó mọi việc cho Hoàng Diêu Minh nên mọi người đã đồn đại như vậy.”

“Ra là vậy. Các ngươi có muốn sơn hành lần nữa không?”

Phong Diễn Tiêu quay lại hỏi nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Phong Diễn Tiêu, nhóm người còn lại đều lắc đầu như thể đã hẹn trước. Điều này là bởi vì nếu không định sống cả đời ở sơn trại thì không nên trưng mặt mình ra với tư cách đạo tặc.

Ma Hành Đao và Hứa Lâm Đạt mặc dù chưa có mục tiêu nào khác cũng phản đối. Đương nhiên là họ cũng không muốn phải chạy vào núi sâu trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt thế này.

“Lão tam và lão tứ sẽ sơn hành khi thời tiết ấm lên chứ?”

“Vâng.”

“Bọn đệ cũng định như vậy.”

Hai người họ xuất thân là trộm cướp và cường đạo nên hài lòng với cuộc sống của Lục Lâm.

Phong Diễn Tiêu gật đầu và dời ánh mắt sang Uyên Xích Hà.

“Uyên đệ thì sao?”

“Đệ cũng chưa biết nữa.”

Uyên Xích Hà nhún vai.

Uyên Xích Hà không có kế hoạch gì đặc biệt cho cuộc đời nên cũng không bận tâm về việc sơn hành. Cho đến hiện tại, nếu nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt nói đi thì hắn đi, nói nghỉ thì hắn nghỉ.

Thác Cao Minh chen vào.

“Vậy thì Uyên đệ nên bỏ qua sơn hành dịp này đi. Với uy lực của đệ mà chỉ giở mấy trò trộm cướp thôi sao, nó giống như dùng dao chặt bò để chặt gà vậy. Ta nghĩ đệ cứ ở lại đây chỉ dạy bọn ta thì sẽ tốt hơn đó, đệ thấy thế nào?”

“Đúng vậy đó, Uyên ca. Muội cũng muốn học hỏi thêm nhiều điều từ ca ca.” 

Uyên Xích Hà gật đầu trước lời cầu khẩn của Hà Tiêu Bạch.

Mặc dù không nói ra nhưng Uyên Xích Hà cũng thích chỉ dạy võ công cho các huynh đệ hơn là việc trộm cắp.

“Ta sẽ làm như vậy.”

Ngay khi Uyên Xích Hà quyết định, nhóm Ngũ Phong Thập Kiệt liền reo hò vui mừng.

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của các huynh đệ, Uyên Xích Hà mỉm cười.

Bây giờ mới có cảm giác có người sống một chút.

Trong Cửu Thiên Nữ Nhất Chân Cảnh có câu “Cửu Thiên Khí đến giữa hư ảo vì vậy hãy chờ đợi bằng Hư Tâm (虛心)”, nhưng Uyên Xích Hà cảm thấy huyên náo vẫn tốt hơn.

Dù sao ta cũng không muốn được trở thành Đại Bằng.

 

*Đại Bằng trong câu

 Bể bắc có loài cá, tên nó là Côn, bề lớn của Côn không biết mấy nghìn dặm, hóa mà làm chim, tên nó là Bằng, lưng của Bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương