Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 50
Chương 50: Nhược nhục cường thực (弱肉强食/ cá lớn nuốt cá bé).
Hàn Thái Liên đang thì thầm với Lý Thiết Sơn, đột nhiên quay sang hỏi Phong Diễn Tiêu.
"Nhưng đại ca sẽ làm gì chứ?"
Cô muốn hỏi liệu hắn có quay lại Ngũ Phong sơn hay không.
Vì trách nhiệm của trại chủ, Phong Diễn Tiêu do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn thú nhận.
"Chẹp, ta nghĩ sẽ kiếm việc gì đó để làm ở Khai Phong, đủ để tự lo cho bản thân mình là được."
Hắn đang nghĩ đến việc tìm lại gia đình mà hắn đã bỏ lại mười năm trước.
"Lão nhị cũng sẽ theo ta, nên sau này lão tam và lão tứ sẽ phải lo việc sơn trại."
Lão tam Mã Hành Đao và lão tứ Hứa Lâm Đạt gật đầu.
Hàn Thái Liên thấy thế liền quay sang hỏi Thác Cao Minh.
“Huynh cũng sẽ đi cùng đại ca sao?”
"Ừm. Ta cùng đại ca có giao tình lâu dài, kỳ thật ta là cô nhi, không còn nơi nào để đi."
"Thì ra là vậy……"
Khi câu chuyện đến đây, Ngũ Phong sơn trại nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp. Mặc dù bây giờ họ đang ở bên nhau, nhưng thật buồn khi nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ phải chia xa.
Nhưng mọi thứ đâu phải lúc nào cũng đi theo đúng tính toán chứ?
Vẫn còn phải xem liệu tương lai có diễn ra đúng như họ mong muốn hay không.
***
Lệ Châu, tỉnh Hà Nam.
Ven bờ sông Liêu Thủy, Ngân Hạ Trang.
Một người đàn ông độ khoảng năm mươi tuổi đang đứng đó, một tay cầm Bát Chủ Lệnh, tay kia cầm một thanh trường đao sắc nhọn.
Một hòa thượng khoảng năm mươi tuổi đang quỳ trước mặt anh ta. Khác với phần thân trên cứng nhắc, nếu nhìn vào khuôn mặt sợ hãi thì có vẻ như đã bị điểm huyệt.
Người đàn ông lầm bầm đọc một câu thần chú dài, sau đó dứt khoát vung trường đao. Đầu của hòa thượng ngay lập tức lìa khỏi cổ, lăn xuống đất.
Không gian tràn ngập mùi máu.
Làn sương đỏ bay ra từ cổ họng bị cắt đứt, quẩn quanh Bát Chủ Lệnh trên tay người đàn ông.
Lão nhắm mắt, nhẹ nhàng đung đưa thân người với vẻ mặt thỏa mãn.
Thời gian trôi qua, màn sương đỏ cũng dần tan biến.
Người đàn ông mở mắt ra.
Ánh sáng xanh quye dị lóe lên như tia chớp.
Sau đó, khoảng hơn chục người đang ẩn nấp trong bóng tối đồng thanh hô to.
"Chúc mừng ngài đã trở thành Bạch Thủ Ma Quân."
….
Tỉnh Hà Nam, Song Sơn Thiếu Lâm Tự.
Huyền Bạch đại sư, trưởng môn nhân Thiếu Lâm Tự nhìn Chấp Pháp trưởng lão Công Bạch với ánh mắt bối rối.
Bản thân hắn vốn là một người nguyên tắc, không bao giờ nói về những vấn đề cá nhân. Vậy mà hôm nay lại đến thẳng tư gian của y.
"A di đà phật. Có vẻ như huynh trưởng của ngài đang gặp rắc rối. Ngài muốn điều tra sao?"
“Nó giống với một vụ án từ hai mươi năm trước, vì vậy ta muốn xác nhận lại.”
Ngay lập tức, khuôn mặt Huyền Bạch đanh lại.
"Ngài đang nghi ngờ Di Minh giáo?"
"Đúng vậy.""
"Hừm! Không phải là ta không tin tưởng phán đoán của ngài, nhưng đây là một vấn đề nghiêm trọng, xin mời giải thích cặn kẽ hơn."
“Ta có một người sư huynh kết nghĩa, huynh ấy đã xuất gia trước. Chính là Bảo Quang tự ở Lệ Châu. Nhưng huynh ấy không lâu trước đó đã bị mất tích.”
"Không phải chỉ đơn giản là đi đâu đó thôi sao?"
“Vài ngày trước, huynh ấy nói với ta, 'dường như có ai đó đang theo dõi' và 'Ta cảm thấy không ổn lắm, gặp nhau đi”. Nhưng khi ta đến thăm thì huynh ấy đã không còn ở đó nữa rồi”.
“Y có gây thù chuốc oán với ai không ?”
"Huynh ấy đã xuất gia hơn ba mươi năm rồi, còn thù oán cái gì nữa chứ."
“Thế tại sao ngài lại nghi ngờ Di Minh giáo?”
Huyền Bạch đại sư nhìn Công Bạch đại sư đầy khó hiểu.
Đó không phải là một tình huống bình thường, nhưng y nghĩ thế là không đủ để liên hệ nó với Di Minh giáo.
"Số lượng đạo sĩ và hòa thượng biến mất ở tỉnh Hà Nam đã vượt quá ba trăm. Gần đây, điều đó lại càng xảy ra thường xuyên hơn. Điều này không giống hai mươi lăm năm trước sao? Đám Di Minh Giáo ác ôn đó cũng đã ráo riết bắt người như vậy.."
“Vậy ý ngài là đám Di Minh giáo đang ẩn náu đó đã hết kiên nhẫn rồi sao? Thế mục đích của chúng là gì?"
"Ta cũng không rõ”.
“Vậy chẳng phải nhờ Chính Nghĩa Minh điều tra sẽ tốt hơn sao?”
"Đó vẫn chỉ là suy nghĩ của ta thôi. Nếu xác nhận được dù chỉ một chút, ta sẽ liên lạc với Chính Nghĩa Minh ngay"
"Được rồi. Vậy ngài định sẽ đi với ai ?"
"Tuy đó là đệ tử của Chấp Pháp đường nhưng đây lại không phải việc mà Chấp Pháp đường có thể đảm đương nổi. Thế nên ta mới mạo muội đến tìm trưởng môn nhân. Ta muốn mang theo một số vị La Hán."
"Thế cũng được. Đúng lúc có vài La Hán mới được tuyển chọn, ngài có thể đưa họ theo. Ta cũng hy vọng qua chuyến này họ sẽ tích thêm được chút kinh nghiệm”.
“A, ngươi đang nói năm vị La Hán sao?”
“Đúng vậy, nhưng họ vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm nên ngài cũng đừng hy vọng hay cưỡng ép quá, nhất là đối đầu với thế lực mạnh như Di Minh giáo đó nữa”.
"Ta hiểu rồi. Xin đa tạ trưởng môn nhân."
"Đa tạ gì chứ. Nhưng cũng đừng vội vàng kết luận chuyện của huynh trưởng ngài, có thể y ra ngoài xử lí việc gì đó chăng. Dù sao thì ta cũng cầu chúc những gì tốt đẹp nhất đến với y."
"Phải. Ta cũng mong thế. Huynh ấy đã chọn con đường lánh xa trần thế rồi, vậy mà..."
Công Bạch đã thực sự hy vọng rằng sư huynh mình rời Bảo Quang tự để xử lý việc gì đó. Cho dù khả năng đó rất khó xảy ra.
***
Huyện Khai Phong, tỉnh Hà Nam.
Bách Tuế thương bang.
Bang chủ Lý Thế Sang chào đón Bạch Mỹ Chu với một nụ cười rạng rỡ.
“Bạch phu nhân, dạo này vẫn ổn cả chứ? Ngoài trời lạnh giá thế này mà phu nhân vẫn lặn lội đến đây, thật là vinh hạnh quá”.
Lý Thế sang không hiểu sao đột nhiên ả lại mò lên Bách Tuế thương bang lúc này.
Lương bổng hàng tháng của đám võ giả Thanh Long đội và Bạch Hổ đội đã lên đến ba lượng, gần như là mức đãi ngộ tốt nhất trong ngành. Bây giờ lại đang là mùa đông, các chuyến thương hành cũng hạn chế hơn nên đâu cần tăng cường võ giả.
Hiện tại Ngọa Long Trang phất lên như diều gặp gió, phong thái của ả cũng khác hẳn, không còn khúm núm như trước đây.
“Ta đến Khai Phong lại nhớ đến bang chủ nên mới ghé vào uống chén trà. Có vẻ bang chủ đang bận rộn, không biết ta đến đường đột thế này có phiền ngài không."
“Haha, phiền gì mà phiền chứ. Bạch phu nhân đây không phải là đối tác đáng tin cậy của Bách Tuế thương bang chúng ta sao? Ở đây phu nhân lúc nào cũng được chào đón hết"
Trái ngược với câu “chỉ ghé qua để uống một tách trà", Bạch Mỹ Chu vừa ngồi xuống đã lôi ra một câu chuyện nặng nề.
"Bang chủ, từ ‘đối tác tốt’ từ miệng ngài nói ra sao mà dễ dàng quá. Ngài có thể nào đối xử với chúng ta cho xứng với cái danh ‘đối tác tốt’ đó một chút được không?"
"Phu nhân nói gì vậy?"
"Ta nghĩ đã đến lúc Bách Tuế thương bang giao lại Tam Hoa điếm, Sa Hải tửu lầu và Bách Dương lầu cho Ngọa Long Trang tiếp quản rồi."
"Cái đó Trường Hải võ quán..."
"Ôi chao, đám Trường Hải võ quán đó đã gây cho thương bang của ngài bao nhiêu thiệt hại, ngài còn cùng bọn họ làm ăn làm gì?"
"ừm, nhưng Trường Hải võ quán vốn đã quen quản lí mấy tửu lầu đó từ lâu rồi. Với lại nếu bây giờ chúng ta cắt đứt giao dịch thì xem ra việc làm ăn của bọn họ ..."
"Ta đành nói thẳng với bang chủ vậy. Tình hình của Ngọa Long trang chúng ta cũng không tốt lắm. Ta muốn đưa Ngọa Long trang trở thành võ lâm thế gia, nhưng để làm được điều đó, ta rất cần sự giúp đỡ của bang chủ đây. Mong bang chủ chiếu cố. "
"Hừm! Võ lâm thế gia à......"
Lý Thế Sang vuốt râu ngẫm nghĩ.
Nhìn Ngọa Long Trang tích cực thu nhận đệ tử là cũng có thể đoán ra được tham vọng của Bạch Mỹ Chu rồi. Nhưng dù sao hai bên giờ cũng xem như cùng hội cùng thuyền, nếu thế lực Ngọa Long trang mạnh hơn, đối với Bách Tuế thương bang cũng chỉ lợi không hại.
‘Chẹp. Trường Hải võ quán, xin thứ lỗi nha … nhưng làm gì có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trường tồn thôi.’
"Được rồi. Ta sẽ cố hết sức."
Nhưng đương nhiên, trên đời này không có gì miễn phí cả. Hắn giao quyền quản lý các khách điếm và tửu lầu cho Ngọa Long Trang, bên kia cũng sẽ phải trả lại cho hắn thứ gì đó.
"Thay vào đó, ta cũng có một yêu cầu."
"Ngài cứ nói?"
“Ta muốn Ngọa Long Trang phải đích thân đảm bảo sự an toàn của ta và đại hành thủ, vì không loại trừ khả năng phía Trường Hải võ quán sẽ bất mãn và tìm cách bào thù."
Đương nhiên, Trường Hải võ quán chỉ là cái cớ. Hắn ta đang nghĩ đến việc mở rộng kinh doanh mạnh mẽ hơn với sức mạnh của Ngọa Long Trang sau lưng. Sự bảo vệ của Ngọa Long trang là cần thiết để thực hiện ý đồ đó. Thế thì các thương bang khác dù có võ quán nào chống lưng cũng không thành vấn đề.
"Ta hiểu rồi."
Bạch Mỹ Chu đồng ý không do dự.
Dù sao thì nếu muốn trở thành thế gia Murim thì phải cạnh tranh với các võ quán khác. Nhân cơ hội này phô trương sức mạnh của Ngọa Long trang ở huyện Khai Phong này cũng không tồi.
Tham vọng của ả và lòng tham của Lý Thế Sang song hành với nhau. Ngọa Long Trang có lực, Bách Tuế thương bang có tiền, quả là sự kết hợp không thể hoàn hảo hơn.
Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật hiển nhiên. Với cái bắt tay này, hai người đang hy vọng về một tương lai xưng hùng xưng bá giang hồ rộng lớn.
***
Ngũ Phong sơn.
Ngũ Phong sơn trại.
Khi mùa xuân đến, Uyên Xích Hà đã truyền dạy tam thức cho đám sơn tặc.
Chỉ với nhất thức và nhị thức, Ngũ Phong thập kiệt cũng xem như đã gần với cái danh cao thủ. Thế nên có thêm tam thức, họ chẳng khác nào mãnh hổ mọc thêm cánh.
Bây giờ mỗi khi thi triển chiêu thức, kiếm phong mạnh mẽ lập tức phóng ra.
Đối với Uyên Xích Hà thì nó chỉ giống như một cơn gió thoảng, nhưng đối với Ngũ Phong thập kiệt thì lại giống như phép màu vậy. Kiếm phong dù sao cũng là biểu hiện của khí, và cuối cùng có thể phóng ra kiếm cang. Nói cách khác, họ đã bước vào giai đoạn đầu của võ đạo thăng thiên rồi.
Những ngày này, những tên đạo tặc Ngũ Phong sơn trại rất háo hức học hỏi từ trại chủ Phong Diễn Tiêu, người thân cận nhất được trực tiếp Uyên Xích Hà truyền thụ võ công. Dù không thể yêu cầu giảng dạy một cách công khai, nhưng họ luôn kéo đến xin lời khuyên từ Phong Diễn Tiêu mỗi khi có cơ hội.
Những lúc như vậy, hắn không từ chối và luôn hào phóng chia sẻ kiến thức của mình. Kết quả là ngay cả khi Phong Diễn Tiêu không đi sơn hành, đám đạo tặc cũng không phàn nàn lấy nửa lời.
….
Thẩm Dương Khắc đang đi dạo hít thở khí trời bỗng nhiên dừng lại.
Hôm nay, ở sân trước, những tên đạo tặc và Phong Diễn Tiêu đang nói chuyện về võ thuật.
'Chậc!'
Không biết là do tức tối hay ghen tỵ nữa, cảm xúc trào dâng mà lão không hay biết.
Trong võ thuật, đi đúng hướng quan trọng hơn là đi nhanh. Ngay cả khi nhanh chóng trở thành bậc thầy với Ma Công, chính vì lý do đó mà cuối cùng cũng phải quỳ gối trước Chính công.
Tuy nhiên, mặc dù Ngũ Phong thập kiệt đi đúng hướng, nhưng điều đáng kinh ngạc là tốc độ tiến bộ cũng không thua kém gì đám tà ma ngoại đạo.
Lão tò mò đến phát điên, nhưng lòng tự trọng đã ngăn lão lại.
Một cao thủ nức tiếng giang hồ như lão mà phải cúi đầu nhờ tên tay mơ như Phong Diễn Tiêu kia chỉ dạy sao? Rõ ràng là không thể!
Theo như lão quan sát, võ vi của Ngũ Phong thập kiệt đã tiệm cận với Độc Tâm lãng nhân Hoàng Diệu Minh, tên mà trên giang hồ cũng xem như là có số má. Chỉ sau một năm mà có thể đạt được đến trình độ đó sao. Mặc dù tận mắt chứng kiến , nhiều khi hắn vẫn không thể tin đó là sự thật.
“Chậc! Đám nhãi con chết tiệt…!”
Mắt không thấy thì tim không đau, lão dứt khoát ngoảnh mặt, quay lưng đi lên núi.
Tản bộ trong vô định một lúc, không biết tự lúc nào lão đã lên tới đỉnh núi cao nhất của Ngũ Phong sơn.
Nhưng đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nhìn thấy bóng lưng của Uyên Xích Hà từ xa, lão định bụng quay lại.
Nhưng chưa kịp cất bước, giọng nói lanh lảnh của cậu đã vang lên bên tai.
"Này lão già, ngươi có vấn đề gì với ta sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook