Chương 51. Đến lúc đó đừng oán trách tata

 

Thẩm Dương Khắc giật bắn mình, vội quay lại lắc đầu nguầy nguậy.

 

"Đâu có đâu."

 

"Thế sao lại đến đây?"

 

“Ờm, thì…”

 

Lão nhìn vào ánh mắt Uyên Xích Hà.

 

Thật kỳ lạ, hình dáng của cậu bây giờ khiến lão bất giác nhớ về quá khứ của mình. Ở tuổi đó, lão cũng đã từng sống như thể mình chính là bá chủ cả giang hồ rộng lớn này.

 

Tuy nhiên, tương lai của Uyên Xích Hà chắc chắn sẽ còn chói lọi hơn thế này nữa kia. Khác hẳn với lão bây giờ….

 

“Ngươi sống vì điều gì vậy?”

 

Trước câu hỏi bất ngờ của cậu, Thẩm Dương Khắc cũng không kịp nghĩ nhiều.

 

"Haha, ta sống với thú vui cướp bóc, đánh đập, giết chóc.Không phải Lục Lâm ai cũng vậy sao?"

 

"Đó là lý do tại sao người ta lại gọi ngươi là ma đầu nhỉ."

 

“Chứ sao? Mấy tên gọi là “Lục Lâm hào kiệt” đều là những kẻ đạo đức giả cả thôi.” 

 

Cậu luôn tự hỏi tại sao Thẩm dương Khắc đến bây giờ vẫn còn ở lại sơn trại, ngay cả khi những người từng đi cũng lão đều đã lần lượt rời đi. 

 

"Tại sao ngươi không đến Xích Phong trại?"

 

“Ta có đi thì bên đó cũng chỉ xem là đồ thải. Nhìn đám ngu xuẩn kia là biết, đâu ai coi bọn chúng ra gì. Chẳng thà cứ ở đây nhận ba lượng một tháng cho rồi”.

 

“Trông ngươi có vẻ không hài lòng.”

 

"Ta đâu có phàn nàn gì. Chỉ là..."

 

"Chỉ là?"

 

Uyên Xích Hà  nhìn chằm chằm vào Thẩm Dương Khắc

 

Sau khi do dự một lúc, tiếng thở dài tuôn ra từ miệng lão

 

"Haa! Không phải là ta không hài lòng, ngươi muốn biết lí do không?"

 

“Nếu không muốn nói thì thôi đi. Ta cũng đâu ép. Dù gì chúng ta cũng không có thân thiết gì, đúng chứ?"

 

Thẩm Dương Khác thấy thế vội vàng nói.

 

"Ấy, không không. Ta sẽ nói hết. Thật ra từ khi biết mình sống như ếch ngồi đáy giếng suốt bao lâu qua, ta chẳng còn thiết tha làm việc gì nữa.”

 

“Trộm cắp, đánh đập, giết chóc mãi rồi cũng chán à?”

 

"Cũng có chút như vậy."

 

"Ma đầu khét tiếng giờ lại chán giết người, không  biết là nên vui hay nên buồn đây."

 

Thẩm Dương Khắc tức tối định quay đi.

 

"Này, thưa ngài ếch. Một lão già như ngài thì có ước mơ không?"

 

“……trái tim đâu có già đi chứ.”

 

“Vậy nên trong lòng vẫn còn là thanh xuân hả?”

 

"Phải nha, vẫn còn trẻ như Uyên thiếu hiệp vậy. Dù cái thân già này đã sắp tàn rồi."

 

"Phụt! Vậy ước mơ của ngươi là gì?"

 

"Là vượt qua giới hạn của bản thân."

 

"Ngươi biết cách để vượt qua không?"

 

"Biết chứ."

 

Uyên Xích Hà nghiêng đầu trước câu trả lời ngoài dự đoán.

 

"Biết rồi thì sao không vượt qua đi?"

 

"Bởi vì đó không phải là điều ta có thể làm một mình."

 

"Phải có người giúp mới được saosao?"

 

"Đúng thế."

 

Lão nhìn chằm chằm vào Uyên Xích Hà.

 

"Không lẽ…là ta sao?"

 

"Không được sao?"

 

Thẩm Dương Khắc mím môi chờ đợi.

 

Khi nói chuyện với Uyên Xích Hà, lão đã nhận ra bản thân thực sự muốn gì. Chứng kiến ​​sự trưởng thành nhanh chóng của Ngũ Phong thập kiệt, lão thấy rằng trong đời, một lần thử thách thế này cũng rất xứng đáng.

 

Chỉ mất một năm để Ngũ Phong thập kiệt trở thành cao thủ của huyện.

 

Không giống như họ, những người chỉ mới bắt đầu, lão có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm phong phú về võ thuật. 

 

Nếu có thể học dược thêm những chiêu thức đó, lão có thể vươn tới cảnh giới cao hơn. Tất nhiên, điều đó chỉ có thể xảy ra nếu Uyên Xích Hà cho phép.

 

"Hừ!"

 

Cậu nhìn lão từ trên xuống dưới với vẻ mặt mơ hồ.

 

Không phải cậu không muốn giúp lão bời lão là một ma đầu khét tiếng. Rốt cuộc, Ngũ Phong thập kiệt kia so với lão cũng xem như một chín một mười. Không thể nói kẻ giết một người thì tử tế hơn kẻ đã giết mười người được!

 

Lí do là vì bản chất con đường hai bên theo quá khác biệt.

 

Ngũ Phong Thập kiệt đều là  lần đầu tiên tiếp xúc với nội công chân khí nên mới có thể tiếp nhận Bách Tự Khẩu Quyết một cách suôn sẻ. Tuy nhiên, không giống như họ, Thẩm Dương kHắc là một ma đầu đã học nội công của Tà phái trong suốt một thời gian dài.

 

Chính công vfa tà công giống như nước và dầu, không thể hòa lẫn với nhau. Không, đừng nói là hòa thuận, thậm chí chúng còn có thể xung khắc, phá hủy lẫn nhau.

 

"Nội công mà ngươi học, cùng với nội công mà ta học, chúng không thể hòa hợp, phải không?"

 

“Ta đang giác ngộ sơn công rồi. Kiên trì một thời gian nữa chắc chắn nội công vốn có của ta sẽ bị tiêu tán bớt thôi."

 

"Muốn dạy cũng không khó, nhưng sau này kết quả không tốt cũng đừng trách ta, ta cũng không ép ngươi học."

 

"Đây là chuyện đương nhiên, nếu như ngươi dạy ta, cả đời này ta vĩnh viễn không quên ơn của ngươi."

 

"Ta không tin lời đạo tặc nói đâu, hơn nữa cho dù nói cả đời, thì đời này của lão già như ngươi cũng còn được bao nhiêu năm đâu chứ."

 

"Dù sao thì...."

 

"Thôi được rồi, nhưng ta có một cái điều kiện, nếu như ngươi đồng ý, ta liền dạy cho ngươi."

 

"Cứ nói đi. Ta sẽ làm hết những gì ngươi muốn. Chỉ cần không bắt ta chết luôn bây giờ là được."

 

"Không khó lắm đâu. Chỉ cần đừng đâm sau lưng ta là được."

 

"Ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi. Nếu ta có làm cái điều tệ hơn dê chó như vậy thì chết cũng đáng, lúc ấy ngươi có giết ta luôn cũng được."

 

"Ồ, có vẻ như ngươi hiểu lầm gì đó rồi. Nếu như phản bội, cái chết là cái giá đương nhiên phải trả rồi. Ai lại đặt điều kiện vớ vẩn vậy chứ."

 

"Hả? Vậy thì là gì?"

 

“‘Đâm sau lưng’ ta nói có ý nghĩa hơi khác. Ví dụ như lão già nhà ngươi đã làm một việc gì đó, và kết quả là mọi người chửi bới nguyền rủa ta chẳng hạn. Nói cách khác, ta không làm gì mà phải nghe chửi thay ngươi, thì ngươi biết hâụ quả rồi đó."

 

"Ah!"

 

Chỉ khi đó Thẩm Dương Khắc mới biết Uyên Xích Hà đang nói về điều gì.

 

Nói một cách dễ hiểu, đó là 'đừng làm bất cứ điều gì gây phiền toái cho ta'.

 

Nghe thì có vẻ nhỏ nhặt nhưng đối với Thẩm Dương Khắc, điều này lại khó thực hiện hơn bất cứ thứ gì. Trên đời này làm gì tên Lục Lâm nào không bị người đời mắng mỏ chứ!

 

Tất nhiên, không phải là lão không hiểu cảm giác của Uyên Xích Hà.

 

Nó giống như sư phụ bị chỉ trích vì điều gì đó mà đệ tử đã làm vậy.

 

Nếu Uyên Xích Hà cũng là một ma đầu, lão ta sẽ gật đầu không do dự. Bởi vì khi ấy sư phụ sẽ ngợi khen lão ta mỗi khi lão làm một việc ác.

 

Vấn đề là bản chất của Uyên Xích Hà

 

Cậu khá tùy tiện, nhưng cũng không hành động như một ma đầu độc ác. Cậu chính là người sẽ hùng hùng hổ hổ đánh cho đối phương sống dở chết dở, nhưng cũng sẽ cực kỳ ngoan ngoãn hiền lành, miễn là không có ai tìm đến quấy rầy.

 

Thấy lão có vẻ khá đắn đo, Uyên Xích Hà hỏ dò.

 

“Ngươi lo lắng rằng sẽ không thể tận hưởng ba thú vui của cuộc sống nữa à?” 

 

Tất nhiên, “ba thú vui” được đề cập ở đây có chính là trộm cắp, đánh đập và giết chóc.

 

Thẩm Dương Khắc nghiến răng.

 

"Không. Ta nhất định sẽ không làm gì gây rắc rối cho ngươi đâu.."

 

"Vậy câu trả lời là?"

 

"Ta đồng ý, ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm."

 

“Nếu ngươi dám đam sau lưng ta, ta sẽ lấy đi tất cả những gì ngươi có được từ Bách Tự Khẩu Quyết.”

 

Điều đó có nghĩa là cậu sẽ phá hủy nội công của lão.

 

Nếu như mất một tay hoặc một chân, lão có thể phục hồi bao nhiêu tùy thích. Nhưng nếu mất đi nội công, đó sẽ là dấu chấm hết. Nó giống như một bản án tử hình dành cho các ma đầu, người vốn gây thù chuốc oán với người khắp thiên hạ như lão.

 

"Được! Xin hãy dạy ta!"

 

Thẩm Dương Khắc đã đưa ra quyết định trong sợ sợ hãi "Nếu cứ như thế này thì sớm muộn cũng sẽ bị đám Ngũ phong thập kiệt kia vượt mặt". Lão ta không bao giờ muốn trở thành một tên ngốc vô dụng giống như Hoàng Diệu Minh.

 

"Được. Ngồi xuống đi."

 

Lão ngay lập tức ngồi xếp bằng.

 

“Tâm pháp này gọi là ‘Cửu Thiên nữ nhất chân cảnh’. Hãy lắng nghe theo lời chỉ dạy của Cửu Thiên Huyền nữ,  ‘đặt tâm trí sang một bên, đừng cố gắng làm bất cứ điều gì khác’”

 

Trước tiên, Uyên Xích Hà đọc lại các quy tắc của Bách Tự Khẩu Quyết.

 

Đáng ngạc nhiên là Thẩm Dương Khắc chỉ cần nghe ba lần đã nhớ được hết.

 

Nếu so sánh với đám người Ngũ Phong thập kiệt phải vật lộn suốt nửa ngày thì tốc độ này đúng là một trời một vực.

 

Sự tò mò đánh thức cậu, cậu tiếp tục đọc thêm Bách tự.

 

Thẩm Dương Khắc nhắm mắt và lặp đi lặp lại nó, và chỉ khoảng nửa giờ sau, lão đã đọc vanh vách.

 

Uyên Xích Hà tò mò muốn xem lão có thể đi được bao xa, tiếp tục đọc Cửu Thiên huyền nữ nhất chân cảnh.

 

Khi mặt trời lặn, Thẩm Dương Khắc đã nhớ được đến Tam Bách tự (300 từ). Nhưng sau đó, lão không thể ghi nhớ một từ nào nữa. Như thể có thứ gì đó vô hình đang cố chặn lão lại vậy.

 

Lão bực tức tự đập vào đầu mình mấy cái. Dù vậy cũng không có tác dụng gì. Sau khi học thuộc ba trăm văn tự, trong đầu lão trống rỗng như tờ giấy trắng.

 

"Lão già, hôm nay học văn tự đến đây thôi”.

 

"À, được."

 

Lão cũng không khăng khăng muốn học thêm nữa.

 

Tâm thí của lão đã hoạt động hết công suất để ghi nhớ đống văn tự đó suốt cả nửa ngày. Bây giờ là lúc để cơ thể thực hành rồi.

 

Hắn nhắm mắt lại, chầm chậm thở ra.

 

Uyên Xích Hà chằm chằm nhìn lão với ánh mắt tò mò.

 

Ngũ Phong thập kiệt không biết cách vận khí nên cậu phải tự mình dạy cặn kẽ. Tuy nhiên, có vẻ như Thẩm Dương Khắc đã thành công với lần thử đầu tiên. 

 

Thiên Chí Thượng nhân đã từng nói rằng có bốn giai đoạn trong vận khí: đó là Phong (風), Thiên (天), Khí (氣), Tức (息).

Nếu hơi thở vờn nơi đầu mũi thì chính là Phong; nếu không nghe tiếng thở, mà hít vào thở ra bị ngắt quãng là Thiên; không bị đứt quãng như cột hơi mảnh như sợi chỉ là Khí, còn nếu nhìn vào không biết có đang thở hay không thì chính là Tức.

 

Ngũ Phong Thập kiệt phải sau tận 4 tháng hành trình của Lục Lâm đại hội thì mới đạt tới cảnh giới Tức. Vậy mà Thẩm Dương Khắc lại có thể đạt được ngay trong ngày đầu tiên.

 

Quả không hổ danh cao thủ…

 

Nhưng ngay sau đó, sự cố lại bất ngờ phát sinh.

 

Khuôn mặt của lão vặn vẹo khó coi, và phần thân trên không ngừng run rẩy.

 

'Ồ! Có vẻ như nội công đang tiêu tán.'

 

Nhưng cơn đau có vẻ nghiêm trọng.

 

Cậu cứ nghĩ rằng qua một lúc nữa sẽ ổn thôi. Thẩm dương Khắc vốn thông thạo võ công, mà đây lại là điều chính miệng lão nói muốn làm, vì vậy chắc không thể nào xảy ra sai sót được!

 

Nhưng đó chưa phải là kết thúc.

 

Đột nhiên máu đỏ thẫm chảy ra từ mắt, mũi và miệng của Thẩm Dương Khắc.

 

Đang tu luyện mà lại thất khiếu chảy máu?

 

Nói đó là tác dụng phụ của sơn công thì hơi quá.

 

Uyên Xích Hà hoảng hốt không biết nên làm gì.

 

“Khục! Khục!!"

 

Cuối cùng, lão ho ra máu và ngã sang một bên.

 

Chỉ có một trường hợp nôn ra máu và bất tỉnh trong quá trình vận khí.

 

'Không lẽ nào, tẩu hỏa nhập ma??

 

Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vác theo Thẩm Dương Khắc trên lưng, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.

 

***

 

Thôn Phương Hạ. 

 

Y phòng.

 

Ba người đàn ông đang ngồi quanh Thẩm Dương Khắc đang nằm yên bất tỉnh. Đó là y viên Hà Tiên Vũ, trại chủ Phong Diễn Tiêu và Uyên Xích Hà.

 

Sau khoảng một khắc thăm khám, Hà Tiên Vũ nói một cách thận trọng.

 

"Kỳ kinh bát mạch đều bị tổn thương. Nếu là người bình thường thì chắc chắn ngay cả đi lại cũng không nổi nữa. Có tuổi rồi nên sẽ khó hồi phục đây."

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương