Tập 17: Tốt nhất nên tôn trọng các ca ca của ta

 

Trong khoảnh khắc, một tia sáng lóe lên trong mắt Uyên Xích Hà.

 

Hắn dường như cảm nhận được khao khát sống mãnh liệt từ đôi mắt mờ đục của đối phương.

 

'Ha! Phải thế chứ. Chút nữa thôi là ngươi sẽ phải quỳ xuống xin ta tha mạng'

 

Đột nhiên phác đao dưới sự điều khiển của Uyên Xích Hà thoát khỏi vỏ đao.

 

Dù ra đao muộn hơn Hoàng Diệu Minh một nhịp nhưng đường đao của cậu lại nhanh hơn.

 

Keng.

 

Cùng với tiếng kim loại va vào chói tai, phác đao của Hoàng Diệu Minh đã bị cắt xẻ làm đôi, vô dụng rơi xuống đất.

 

Hắn trân trân nhìn Uyên Xích Hà với đôi mắt mở to hoảng hốt

 

Rõ ràng là phác đao đã gần như chạm đến đỉnh đầu, sao tiểu tử này lại vẫn có thể vẹn nguyên không vết xước được chứ?

 

"Trời đất ơi!"

 

Hoàng Minh Diệu giờ mới muộn màng nhận ra sự cách biệt một trời một vực cả về tốc độ lẫn nội lực của bản thân với người đang đứng trước mặt, vội vàng lủi về sau.

 

"Cái kia, dừng lại đi. Ta xin nhận thua."

 

Cùng với cái mồm đang lắp bắp, hắn cũng vội vàng ném phác đao sang một bên, sợ Uyên Xích Hà nhìn thấy chướng mắt sẽ cho hắn một đao về chầu trời luôn.

 

Uyên Xích Hà nhăn mặt nhìn hắn, miệng lầm bầm.

 

"Vị thúc thúc này chịu đựng cũng giỏi quá đấy nhỉ."

 

"...?"

 

Hoàng Diệu Minh nghiêng nghiêng đầu, không biết tiểu tử này đang nói gì, liền dời ánh mắt sang phía Thẩm Dương Khắc và Bạch Kiêu, những người mà hắn coi là cùng phe.

 

Thẩm Dương Khắc trên mặt vẫn còn chưa hết kinh hoàng, run run chỉ vào cánh tay hắn

 

Lúc này Hoàng Diệu Minh mới nhìn đến cánh tay của mình.

 

"Áaaa!"

 

Phần cùi chỏ bị chém gần như đứt lìa, cánh tay đang treo lủng lẳng trên mảnh da còn sót lại.

 

Hắn lập tức ôm chặt cánh tay trái bị đứt lìa bằng bàn tay phải, điên cuồng chạy xuống núi. Có vẻ như hắn định đi kiếm lang y dưới thôn Phương Hạ kia.

 

Một lúc sau, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn sang Thẩm Dương Khắc và Bạch Kiêu.

 

Ánh mắt của hai tên ma đầu cũng chạm nhau.

 

Cả hai đang mở ra cuộc chiến bằng mắt xem ai là người lên tiếp theo.

 

Thực ra cả Thẩm Dương Khác và Bạch Kiêu đều đã có “một chút” sợ hãi trước đao kỹ và tốc độ kinh người của Uyên Xích Hà.

 

Rõ ràng là tiểu tử này cũng chỉ vung đao một lần duy nhất từ dưới lên trên, thâm chí còn không thèm di chuyển thân người.

 

Cả hai cũng đã nhìn thấy phác đao của cậu xẻ thanh đao của Hoàng Diệu Minh làm đôi.

 

Nhưng vấn đề là họ không biết tại sao cánh tay tên ngu ngốc kia lại bị đứt lìa, rõ ràng tiểu tử kia chỉ vung đao đúng một lần thôi mà.

 

Thẩm Dương Khác cau mày.

 

Chẳng lẽ lại có thể dồn hai luồng khí vận vào một đường đao? Để làm như vậy thì hẳn phải đạt đến cảnh giới có thể tự do tuỳ ý điều khiển đao khí.

 

Nhưng cảnh giới đó đến cả một người tu luyện đao pháp suốt hơn một hoa giáp còn chưa đạt được mà.

 

'Tiểu tử đó đã đạt đến cảnh giới này rồi sao? Không đời nào.'

 

‘Mấy tên trưởng lão Thất phái nhị môn kia có biết không nhỉ?

Rằng một tên tiểu tử ở chỗ khỉ ho cò gáy này đang sắp tiệm cận với trình độ của chúng rồi? Tin này mà truyền ra thì đúng là trò cười cho thiên hạ mà’.

 

Quan sát Uyên Xích Hà chiến đấu qua 3 trận vừa rồi mà hắn vẫn chưa thể nhận ra đao pháp cậu sử dụng là gì.

 

'Nếu đã là cao thủ thì ắt có thể khiến đối thủ tự mình tiết lộ điểm yếu trước’.

 

Thẩm Dương Khắc đứng yên với hy vọng rằng Bạch Kiêu sẽ tiến lên trước.

 

Thế nhưng Bạch Kiêu lại không nhúc nhích.

 

Bạch Kiêu cũng đâu phải là kẻ ngốc. Bao ngày hành tẩu giang hồ đã đủ khiến lão mệt mỏi rồi, và chắc chắn lão không có ý định đứng ra chịu trận thay cho tên Thẩm Dương Khắc khôn lỏi kia nữa.

 

Uyên Xích khoanh tay theo dõi cuộc đấu mắt căng thẳng của 2 con cáo già đến mất kiên nhẫn.

 

"Có vẻ hai ngươi khó quyết quá nhỉ, thế để ta chọn hộ cho nhé?"

 

Thẩm Dương Khắc vốn đang căng thẳng nghe thấy thế vội vã gật đầu. hắn không muốn phải tốn công phí sức với Bạch Kiêu trước khi ra đấu với Uyên Xích Hà.

 

Bạch Kiêu nhận ra ý định của Thẩm dương Khắc, ngay lập tức đáp lại bằng một tràng cười sảng khoái.

 

"Haha, Uyên đệ à. Thực ra, ta với Thẩm đệ, hai chúng ta rất khó phân biệt ai trên ai dưới......"

 

Uyên Xích Hà cắt ngang lời hắn.

 

"Thôi, ngươi lên trước đi."

 

Bạch Kiêu - “người được chọn” nở nụ cười méo mó.

 

Lão âm thầm tự trách bản thân đã nói dài nên thành nói dại, thà rằng cứ im im như tên Thẩm Dương Khắc kia còn đỡ “lọt vào mắt xanh” của tiểu tử này.

 

Tuy nhiên, lão đã nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đó và bước đến trước mặt Uyên Xích Hà.

 

"Hô hô, đều là người một nhà cả mà, thế nên chúng ta cũng nên nhẹ tay tránh làm nhau bị thương nhé."

 

Lão dám thề, từ khi sinh ra đến giờ lão chưa bao giờ nói ra câu nào ngượng mồm như vậy.

 

Nếu không có tên Thẩm Dương Khắc đang kè kè bên cạnh và sẵn sàng cười vào mặt nếu lão rút lui thì lão đã không đâm đầu vào cuộc chiến lành ít dữ nhiều này rồi. Ai lại muốn mạo hiểm cả cái mạng chỉ vì mấy cái thứ bậc không đâu chứ.

 

"Ta cũng muốn dùng vũ khí nhưng mà lại không quen dùng đao. Trước khi lên núi này ta còn chưa từng đánh nhau với ai luôn đấy"

 

Bạch Kiêu đảo mắt không ngơi nghỉ.

 

Lão có thể cảm nhận được rằng Uyên Xích Hà tuy mạnh nhưng có ít kinh nghiệm chiến đấu.

 

Tiểu tử trước mặt kia thực sự trông không liên quan gì đến hai từ “độc ác”. Những kẻ xấu xa bẩm sinh sẽ có ánh mắt u ám gian xảo, không kể đến tuổi tác.

 

Khác hẳn với điều đó,  đôi mắt của Uyên Xích Hà sáng trong và chính trực đến mức chỉ cần nhìn vào đó thôi cũng đủ để khẳng định tiểu tử này nhất định là võ giả chính phái. Ngoài giọng điệu tự phụ khó chịu ra thì lão tin rằng tên nhóc trẻ tuổi trước mặt nhất định xuất thân từ một vó gia có tiếng.

 

"Hừm, thế nên ta sẽ không dùng đao đâu. Đao kiếm nguy hiểm quá đi mất"

 

Nói rồi lão lấy ra một cây quạt bằng thép đen nhánh từ thắt lưng của mình.

 

Thẩm Dương Khắc đứng từ xa quan sát, thấy thế thì lắc đầu cười khẩy.

 

'Lão già này, đúng là không biết xấu hổ mà’

 

Bạch Kiêu vốn là một đạo tặc nức tiếng, người có biệt hiệu ‘Vô ảnh thần thủ’.

 

Hắn còn có biệt hiệu khác là ‘Lương thượng công tử’ . Biệt hiệu đó ra đời bởi vì lão ta thường sử dụng quạt xếp làm vũ khí chính của mình, trông giống công tử của gia đình danh giá vậy. Tuy nhiên, cây quạt thép đó của lão ta lại ẩn chưa uy lực kinh người, đủ để đốn hạ cả một cổ thụ khổng lồ chỉ với một lần phất.

 

Uyên Xích Hà thấy lão không sử dụng đao, cũng công bằng vứt lại cây phác đao của mình.

 

Một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt Bạch Kiêu.

 

Ngay sau đó, lão xoè quạt thép, nhanh chóng tiếp cận Uyên Xích Hà.

 

Rẹt. Rẹt.

 

Những âm thanh chói tai kỳ lạ liên tục vang lên mỗi khi cây quạt thép đó chuyển động.

 

Khi lão thi triển tuyệt kỹ Cuồng Phong Thần Pháp, xung quanh Uyên Xích Hà tràn ngập phiến ảnh dập dờn như cánh bướm, tuy mảnh mai nhưng lại sắc bén và mạnh mẽ kinh người.

 

Cậu vội giơ tay che mặt.

 

Phập

 

Lần đầu tiên trong ngày, Uyên Xích Hà cau mày.

 

Bàn tay đau nhói như bị một cây dùi sắt đánh vào.

 

Nếu không nhờ Cửu thiên khí trú ngụ trong cơ thể đang không ngừng luân chuyển bảo vệ thì chắc xương của cậu đã bị gãy thành hàng nghìn mảnh rồi.

 

'Đây rõ ràng không phải là một cái quạt bình thường.'

 

Đến khi cậu nhận ra mình bị lừa thì đã quá muộn.

 

Đôi mắt gian xảo của Bạch Kiêu dường như đang cười nhạo cậu.

 

“Này lão già! Không biết ‘đường đường chính chính’ là gì hả?!"

 

Uyên Xích Hà vận công, Cửu Thiên Khí tích tụ lại thành hai quả cầu xanh đáng sợ trong nắm tay cậu.

 

Sau đó, cậu bắt đầu vung liên tiếp những nắm đấm đầy uy lực vào phiến ảnh đang bao quanh.

 

Bang bang, bang bang, bang bang.

 

Mỗi khi nắm đấm của Uyên Xích Hà chạm vào phiến ảnh chiếc quạt thép, tiếng kim loại va chạm phát ra chói tai.

 

 

 

Bạch Kiêu vẫn cười khoái chí.

 

Hắn chắc chắn một khi đã dụ được Uyên Xích Hà dùng tay không giao chiến, phần thắng nhất định sẽ thuộc về hắn.

 

Dùng nắm đấm để chặn phiến ảnh sắc nhọn như dao của chiếc quạt, đây cũng coi như là cùng đường làm liều rồi.

 

Điều này cũng chẳng khác dùng tay không chặn đao chặn kiếm là bao.

 

Với niềm tin chắc thắng đó, Bạch Kiêu ung dung phe phẩy cây quạt trước những đòn tấn công như vũ bão của Xích Hà

 

Nhưng hắn không biết vì sao, một lúc sau người bị thương không phải đối thủ, mà lại chính là mình.

 

Chẳng biết từ lúc nào mà cảm giác ở cổ tay đã biến mất.

 

Chiếc quạt thép và cơ thể lão ta gần như ở trạng thái thống nhất. Những cú đấm tới cây quạt đã làm tổn thương những mạch tượng ở cổ tay lão, dần dần tiến tới đan điền.

 

'Đừng có đánh nữa! Cứ vậy chắc mình chết mất'

 

Bạch Kiêu nghiến răng chịu đựng.

 

Lão toát mồ hôi lạnh, lầm bầm cầu nguyện rằng cơ thể của Uyên Xích Hà sẽ là thứ sụp đổ trước những phiến ảnh kia.

 

Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của lão.

 

'Hộc!'

 

Một cỗ tanh tưởi dâng lên trong cổ họng.

 

Ngay lập tức, Bạch Kiêu biết rằng mình đã bị nội thương nghiêm trọng.

 

Những luồng phiến ảnh vốn luôn miên miên bất tuyệt của Cuồng Phong Thần Pháp giờ đã bị đứt đoạn.

 

Cây quạt chịu sức ép khổng lồ, như sắp bị vỡ tan thành nghìn mảnh, cổ tay lão cũng rung lắc dữ dội như cành cao trước gió.

 

Trước mắt chợt lóe sáng.

 

Bốp.

 

Cơ thể Bạch Kiêu bay ngược ra sau với những mảnh thép của chiếc quạt găm trên mặt.

 

Rầm.

 

Đám sơn tặc phía bên trái vội vã chạy đến chỗ lão ngã xuống, hoảng hốt che miệng khi thấy cái đầu đầy máu của một trong tam đại ma đầu khét tiếng tỉnh Hà Nam.

 

Nhìn khuôn mặt nát bấy của Bạch Kiêu giữa đám đông chen chúc, Thẩm Dương Khắc không khỏi rùng mình

 

'Thằng nhóc này dã man quá.'

 

Dù sao cũng cùng là thành viên sơn trại mà, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn với một lão già như thế chứ?

 

Bạch Kiêu cũng như chính hắn đều đã bị vẻ ngoài ngây thơ của tiểu tử này đánh lừa rồi.

 

'Haha, đúng rồi, chỗ này thì moi đâu ra người hiền lành tử tế chứ?’

 

Người đang đứng trước mặt hắn kia không phải là một tên nhóc ăn may gặp thời mà đích thị là một cao thủ võ lâm.

 

Không giống như tên Hoàng Diệu Minh đó chỉ có chút tiếng tăm ở trong huyện nhỏ, hắn và Bạch Kiêu đều là cao thủ nức tiếng cả tỉnh Hà Nam rộng lớn, nhưng nhìn kết cục của lão già Bạch Kiêu kia đủ để hắn hiểu bây giờ nếu dám chọc vào tiểu tử kia thì chẳng khác nào tự sát.

 

'Vô ảnh thần du Bạch Kiêu mà lại bị đánh gục chỉ trong mười giây… '

 

Trên thực tế, Uyên Xích Hà chỉ có một lần duy nhất tấn công trực diện.

 

Và chỉ với một đòn đó thôi đã đủ kết liễu lão già Bạch Kiêu kia rồi.

 

Thẩm Dương Khác lúc này tự biết rằng hắn không phải là đối thử của Uyên Xích Hà. Vì so với Bạch Kiêu, võ công của hắn tính ra cũng chỉ ngang bằng hoặc nhỉnh hơn một chút thôi.

 

Nghe nói tiểu tử đó đã học Hàng ma đao pháp, ngay cả chiến đấu bằng tay cũng đáng sợ tới như vậy.

 

Nhiều năm lăn lộn giang hồ, Thẩm Dương Khắc cũng đã có có thể mơ hồ đoán được bí mật về sức mạnh của kinh người của Uyên Xích Hà.

 

'Chết tiệt. Giờ mới thấy tên đó chính là cao thủ nội công.'

 

Nếu không có nội công thâm hậu, chắn sẽ không thể hạ Bạch Kiêu chỉ với một cú đấm.

 

Nội công đó, không phải điều do tình cờ hay may mắn mà có được.

 

Cổ họng hắn bỗng chốc trở nên khô khốc.

 

'Một cao thủ như thế sao lại ở Ngũ phong sơn trại chứ?'

 

“Không, ở độ tuổi đó mà có thể đạt được đến cảnh giới này sao?”

 

'Từ đã, đó không phải là vấn đề. Bây giờ phải làm sao đây...'

 

Trong khi Thẩm Dương Khắc đang vật lộn với mớ suy nghĩ hỗn độn, Uyên Xích Hà nhặt phác đao dưới đất đặt lên vai, thong thả tiến tới gần hắn.

 

"Còn ngươi nữa thôi đúng chứ, có dùng đao không?"

 

Thẩm Dương Khắc giật nảy mình, lắc đầu nguầy nguậy.

 

"Không, không. Ta đổi ý rồi. Ta không có ý định tỷ võ nữa đâu."

 

"Không sao?”

 

"Đúng thế. Rất khó để phân định ta và Bạch Kiêu ai trên ai dưới.Bạch Kiêu đã thua như vậy rồi thì ta nghĩ ta cũng không cần phải ra mặt làm gì nữa…"

 

Uyên Xích Hà liếc nhìn Bạch Kiêu, người đã bất tỉnh với khuôn mặt bầm dập.

 

"Ngươi muốn kết thúc như thế này à?"

 

Đúng là chán ngắt mà.

 

Cậu quay sang Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh, thấy hai người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ra hiệu cho cậu hãy dừng lại. Trận chiến gió tanh mưa máu này mà còn tiếp tục thì  cả chỗ này sẽ thành bãi tha ma mất.

 

Uyên Xích Hà không trả lời, dùng phác đao gõ gõ vào bàn chân.

 

Đó là thói quen của cậu mỗi khi ngẫm nghĩ về điều gì đó.

 

Khoảng hai mươi tên đạo tặc chăm chăm nhìn vào bàn chân của Uyên Xích Hà với ánh mắt căng thẳng cực độ. Mặc dù ở đâu cậu là người nhỏ tuổi nhất, nhưng chẳng có ai dám mở miệng nói cậu phải làm này làm kia.

 

Cuối cùng, Uyên Xích Hà mở miệng.

 

"Này lão già"

 

Thẩm Dương Khắc vẫn đứng chôn chân một chỗ.

 

"Không trả lời sao? Vậy đấu tiếp nhá?"

 

Phải đến khi thấy ánh mắt sắc bén của Uyên Xích Hà, hắn mới nhận ra hai từ “lão già” đó là chỉ bản thân.

 

"Không, không"

 

"Không? Vậy xem như các ngươi đã thua cả bảy huynh đệ bọn ta đấy nhé?”

 

"À, vâng. à không phải…nhưng…."

 

Lòng kiêu hãnh bị tổn thương nghiêm trọng nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay hắn chưa từng phải khúm núm trước ai như này.

 

Xét cho cùng, chẳng phải đây là nơi con người đối xử với nhau không dựa trên tuổi tác mà bằng vũ lực sao?

 

"Tốt nhất nên tôn trọng các ca ca của ta. Nếu ta còn thấy đám các ngươi vô ý với họ thêm một lần nữa, ta không dám chắc sẽ để các ngươi toàn mạng bò ra khỏi đây đâu."

 

….

 

"Sao không trả lời?"

 

"Vâng, vâng. Thuộc hạ sẽ phụng dưỡng các ngài thật chu đáo."

 

Thẩm Dương Khắc cúi gằm đầu xuống.

 

Nghĩ đến bản thân đường đường là ma đầu khét tiếng lại bị một thằng nhóc lớn tiếng sỉ nhục trước mặt bao nhiêu tên đạo tặc khác, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì ngoài chịu đựng nữa đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương