Chương 16: Đừng oán trách ta

 

Hoàng Diệu Minh chật vật bò dậy.

 

“Đã đến lúc rồi sao…vậy giờ đệ đến tìm trại chủ nhé?”

 

Thẩm Dương Khắc không nói, chỉ hất cằm ra hiệu đồng ý.

 

Hoàng Diệu Minh dùng chân đạp vào chân mấy kẻ làm biếng giờ vẫn còn đang nằm ngủ lăn lóc.

 

Ba gã đàn ông đang nằm co quắp miễn cưỡng đứng dậy và đi ra ngoài.

 

Vừa bước xuống sân, Hoàng Diệu Minh đã cất giọng nói lớn.

 

"Aidaaa! Trời lạnh quá! Thời tiết thế này thì phải làm vài động tác cho ấm người chứ nhỉ! Mà hôm nay là ngày gì thì phải. À, là ngày tỉ võ để phân thứ bậc đúng không! Thế thì mau đi gọi mọi người đi, còn đứng đờ ra đấy làm gì. Nhanh lên không mặt trời lặn mất bây giờ. "

 

Đợi hắn diễn xong đoạn kịch nhỏ này, mấy tên sai vặt kia lập tức tản ra các lán trại.

 

Một lúc sau, đám sơn tặc lần lượt bước ra khỏi lán, Hoàng Diệu Minh đần mặt không hiểu gì khi thấy nụ cười méo mó trên gương mặt Trương Tiêu Phong. Nhìn cứ như đang thương hại bọn chúng vậy.

 

"Trương huynh, huynh chắc cũng biết hôm nay là ngày gì chứ hả? Vốn dĩ, những việc như vậy nên phải được giải quyết nhanh chóng để tránh lời ra tiếng vào mới phải. Để càng lâu thì tình hình càng tệ, huynh thấy đúng không?"

 

"Ừm . . ."

 

Trương Tiêu Phong biểu tình quái dị, miễn cưỡng gật đầu.

 

“Cơ mà không thấy Phong trại chủ đâu nhỉ?”

 

"Đại ca đang nói chuyện với lão thất. Huynh ấy sẽ ra ngay thôi, các ngươi không cần sốt sắng thế."

 

"Haha! Không phải là chưa động kiếm mà đã muốn đầu hàng đấy chứ?"

 

Đúng lúc đó, Uyên Xích Hà và Phong Diễn Tiêu xuất hiện.

 

Trông thấy Uyên Xích Hà khiến hắn có cảm giác như toàn thân đang bị đè nặng bởi áp lực vô hình nào đó, thế nên theo phản xạ lùi lại phía sau.

 

Uyên Xích Hà nhìn chằm chằm vào hắn ta như nhìn một con chuột nhắt đang cố tìm đường trốn vào cống, nhưng chỉ một khắc sau là chẳng thèm quan tâm nữa. Dù sao thì hôm nay cậu  cũng định một lượt dọn dẹp hết tất cả những thứ chướng mắt này.

 

Phong Diễn Tiêu, người đang gãi đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, từ từ mở miệng.

 

"Mọi người đều biết tại sao hôm nay chúng ta lại tụ tập ở đây đúng chứ? Vậy ta sẽ nói một cách đơn giản thôi. Ai hài lòng với thứ bậc của mình rồi thì đứng sang bên trái, còn ai muốn thách đấu thì đứng sang bên phải".

 

Đám sơn tặc lưỡng lự chia trái chia phải.

 

Hầu hết bọn chúng đều di chuyển sang phía bên trái của Phong Diễn Tiêu. Đây là những người đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh đáng sợ của Uyên Xích Hà qua những chuyến sơn hành..

 

Tất nhiên,còn năm tên sơn tặc, bao gồm cả Thẩm Dương Khắc, nhàn nhã đi về phía bên phải.

 

Phong Diễn Tiêu kiên nhẫn theo dõi hành động chậm chạp của chúng, sau đó tiếp tục.

 

“Ta, Thác Cao Minh, Mã Hành Đao, Hứa Lâm Đạt, Khúc Sơn Thanh, Trươmg Tiêu Phong là huynh đệ kết nghĩa với lão thất Uyên Xích Hà.”

 

Trước lời nói của hắn, Hàn Thái Liên bĩu môi.

 

Đây chẳng phải là cáo mượn oai hùm, lôi tên Uyên Xích Hà ra để đảm bảo chỗ đứng cho bọn họ từ đầu cho đến thứ sáu sao.

 

Cô lén lút liếc nhìn Uyên Xích Hà. Ở bên kia, cậu đang gật gật đầu với khuôn mặt vô cảm.

 

Giờ thì cô đã hiểu rồi. Chính trại chủ và phó trại chủ đã cứu cậu khỏi cái chết cận kề. Vì là ân nhân cứu mạng nên dù có phải dùng cả đời để đền đáp cậu cũng không nửa câu oán trách.

 

Nhưng phân biệt rõ ràng đâu là huynh đệ một nhà, đâu chỉ là thành viên sơn trại thì chẳng phải có chút quá đáng sao?

 

'Haiz! Nếu nhập trại sớm hơn vài tháng, tên của mình giờ cũng nằm trong số đó rồi … '

 

Nghĩ thôi là thấy tiếc, Hàn Thái Liên thở dài thườn thượt.

 

Chừng nào Ngũ Phong sơn trại này vẫn còn, bảy người vẫn sẽ gắn với nhau như một thể. Cô cảm thấy hơi bực mình vì không thể nhập hội dù chỉ gia nhập chỗ này sau đó có vài tháng thôi.

 

Trong khi đó, Phong Diễn Tiêu tiếp tục nói.

 

“...Vì vậy, bọn ta quyết định giao phó mọi thứ cho lão thất, Uyên Xích Hà. Nói tóm lại, có nghĩa là bất cứ ai đánh bại được nó sẽ trở thành trại chủ mới của Ngũ Phong sơn trại”

 

Phong Diễn Tiêu ngừng nói một lúc, đưa mắt nhìn xung quanh.

 

Những người bên trái gật đầu tán thành. Năm người bên phải cũng vậy.

 

Thấy không ai còn ý kiến gì, hắn mới quay sang nói với Uyên Xích Hà.

 

"Xích Hà à, bắt đầu đi."

 

"Vâng."

 

Cậu trả lời ngắn gọn, bình tĩnh bước ra giữa sân. Trong một khoảnh khắc, dường như có sự biến đổi trong ánh mắt của Thẩm Dương Khắc.

 

Mặc dù đang là giữa mùa đông nhưng Uyên Xích Hà vẫn mặc quần áo phong phanh như mùa hè. Điều đó có nghĩa là cậu có thể chất rất nóng, hoặc là cậu đã đạt đến trạng thái không thể bị lạnh.

 

“Tiểu tử đó là ai vậy?”

 

Ở độ tuổi ấy mà không co ro dưới cái lạnh cắt da cắt thịt này thì đúng là vô lí.

 

Ở phía bên kia, Vô Ảnh thần du Bạch Kiêu cũng đang vuốt cằm với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Ánh mắt Thẩm Dương Khắc và Bạch Kiêu không hẹn mà gặp.

 

Hai bên khẽ nhướn mày nhìn bộ y phục lông thú dày cả gang tay của nhau từ trên xuống dưới, biểu cảm một lời khó nói hết.

 

Ngay cả khi đã tu luyện võ công trong suốt một hoa giáp (60 năm) thì việc mặc áo lông vào mùa đông là điều hoàn toàn bình thường mà.

 

Một lúc sau, Uyên Xích Hà hướng ánh mắt về phía năm người họ.

 

"Này, mấy người mới kia, còn đứng đó làm gì vậy hả? Bắt đầu nhanh lên nào, ta định kết thúc chỉ với một chiêu thôi đấy."

 

Mí mắt Hoàng Diệu Minh giật giật.

 

Câu này nghe quen tai thật đấy.

 

Thấy Uyên Xích Hà hùng dũng đi ra như vậy, hắn đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi lạnh không kiềm được túa ra như tắm. Chẳng phải trên giang hồ có câu “phải cẩn thận với trẻ em, người già và phụ nữ” hay sao?

 

Trong lòng bất an, hắn vô thức quay đầu về phía Thẩm Dương Khắc và Bạch Kiêu.

 

Tuy nhiên, ngay cả vào thời điểm không thể lùi bước này, hai lão già chết tiệt kia vẫn tỏ ra nhàn nhã ung dung như thể đó là việc của người khác. Điều đó có nghĩa là bất cứ ai trong đám bề dưới bọn hắn cũng phải làm chuột bạch, bước ra nếm thử mùi vị mấy chiêu thức của Uyên Xích Hà trước đã.

 

Tuy nhiên, Hoàng Diệu Minh lại không muốn làm con tốt thí.

 

Hắn nhanh chóng đẩy người đàn ông trạc tuổi tứ tuần bên cạnh mình lên phía trước.

 

Tên này ngơ ngác chậm chạp như con cừu già, bị đẩy đến trước mặt uyên Xích Hà liền gãi đầu nói với một nụ cười gượng gạo.

 

"Ta là Thiên Nhất Bảo. Ngươi muốn dùng tay không à? Hay là dùng đao"

 

"Ngươi tay không, ta cũng tay không, ngươi dùng đao, ta liền theo vậy."

 

Nghe cậu nói thế, Thiên Nhất Bảo cười hề hề.

 

"Chúng ta vốn không phải kẻ thù không đội trời chung gì, ta đây cũng muốn so chiêu một chút thôi nên cũng không cần đến đao kiếm làm gì cho mất hoà khí. Chúng ta dùng tay không đi!."

 

"Được"

 

"..."

 

Giọng điệu của tiểu tử này khá thô lỗ, nhưng hắn cũng không muốn hây hấn làm gì. Cấp bậc của cậu cao hơn hắn, vì vậy ngay cả khi cậu chửi hắn đi chăng nữa thì điều đó cũng không có gì đáng tranh cãi.

 

'Nghe đồn tên này dùng đao giỏi…vậy thì chỉ cần thuyết phục hắn không dùng đao đấu với mình là được rồi.’

 

Tất nhiên, bản thân hắn cũng sử dụng đao tốt hơn là chỉ với một nắm đấm.

 

Tuy nhiên, những tin đồn kia chắc cũng không hoàn toàn là bịa đặt, nên hắn nghĩ bụng cứ nên tránh một cuộc đấu đao kiếm trực diện thì hơn.

 

Thiên Nhất Bảo chậm rãi vận nội công bằng Tam tài Tâm pháp hắn đã trau dồi suốt 10 năm qua.

 

Cơ bắp đang căng cứng đã thả lỏng một chút, và tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

 

Mười năm khổ luyện đúng là không phí công vô ích mà.

 

Ngay sau đó hắn một chân đạp đất, lao người lên phía trước.

 

Bốp

 

Cùng với tiếng xương va chạm vào nhau, cơ thể Thiên Nhất Bảo lập tức văng lên giữa không trung.

 

Rầm

 

Hắn rơi xuống đất như một bao cát, bất tỉnh nhân sự khi còn chưa kịp định hình mình vừa bị đánh vào đâu.

 

Hoàng Diệu Minh đang căng thẳng quan sát nãy giờ, thấy một màn này sợ đến mức chân tay nhũn ra, trong một lúc dường như quên mất cách hít thở.

 

Hồi nãy bị phần thân trên của Thiên Nhất Bảo che khuất nên hắn đã bỏ lỡ chuyển động của Uyên Xích Hà.

 

Dù thế thì làm thế nào mà chỉ với một cú đấm thôi đã khiến tên ngu ngốc kia bị hất văng cả thước rồi nằm lăn lóc trên nền đất thế này?

 

Rõ ràng so với hắn thì võ công Thiên Nhất Bảo không thể sánh bằng, nhưng thành thật mà nói, hắn cũng không tự tin rằng mình có thể hạ gục Uyên Xích Hà chỉ với một đòn.

 

“Sao mọi chuyện lại rối tung hết lên vậy?”

 

Hoàng Diệu Minh quay sang cầu cứu Thẩm Dương Khắc và Bạch Kiêu, cuối cùng chỉ nhận được mấy biểu cảm khác thường trên khuôn mặt của hai người họ.

 

Trong khi đó, hai sơn tặc bên trái bụm miệng cười khoái chí, liên tục phẩy tay ra hiệu cho hắn mau mau lên tiếp chiêu đi kìa.

 

Hoàng Diệu Minh lắc đầu như điên, dùng chân đá vào lưng Liêm Từ Hùng đang do dự.

 

Nó có nghĩa là bảo hắn hãy ra tham chiến tiếp đi.

 

Liêm Từ Hùng liếc nhìn Hoàng Diệu Minh với ánh mắt bất bình, nhưng không dám làm trái ý hắn. Dù chưa thực sự vào trận đấu mà hắn đã bị khí thế ngút trời kia của Uyên Xích Hà đè nén đén không thở nổi.

 

Trái với không khí căng thẳng bên này, Uyên Xích Hà phía đối diện chỉ hỏi với giọng thờ ơ.

 

"Trận này vẫn muốn tay không hả? hay là dùng vũ khí đây?"

 

Giống như hầu hết những tên đạo tặc khác, Liêm Từ Hùng vẫn thành thạo sử dụng đao hơn. Nếu có đao trong tay, hầu như bọn chúng chẳng bao giờ đánh nhau bằng tay không.

 

Tuy nhiên, hắn không thể mở miệng nói hãy dùng đao đi được.

 

Mới dùng tay không thôi mà đã bị giã bầm dập thế kia thì dùng đao chắc tiểu tử này tiễn hắn sang thế giới bên kia luôn quá!

 

Liêm Từ Hùng lắc đầu nguầy nguậy.

 

"Không không không. Đấu tay không đi."

 

"Mời"

 

Tuy nhiên, hắn không xông vào bừa bãi như Thiên Nhất bảo.

 

Sau khi vận công, hắn cẩn thận đi vòng quanh Uyên Xích Hà để thăm dò.

 

Trái ngược với hắn, người đang bận rộn di chuyển, cậu lại chỉ đứng yên với đôi tay khoanh trước ngực.

 

Mặt của Liêm từ Hùng đỏ bừng khi thấy Uyên Xích Hà  thậm chí còn không thèm quay đầu lại.

 

Lại dám coi thường hắn đến mức này!.

 

‘Thằng nhóc khốn kiếp này!’

 

Mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ bé của Uyên Xích Hà, sau đó hạ quyết tâm, nín thở và lao về phía cậu như lấy hết sức bình sinh.

 

Bốp!

 

Cơ thể cường tráng của Liêm Từ Hùng nối tiếp Thiên Nhất Bảo lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống như một bao cát.

 

Đôi mắt của Hoàng Diệu Minh tối sầm.

 

Vì Liêm Từ Hùng tấn công từ phía sau, lần này hẳn đã có thể nhìn thấy rõ ràng chuyển động của Uyên Xích Hà.

 

Dường như không có kỹ thuật đặc biệt nào trong động tác di chuyển của tiểu tử đó.

 

Cậu chỉ đơn giản chỉ quay lại và giơ nắm đấm ra, nhằm thẳng cằm của Liêm Từ Hùng mà vung tới.

 

'Tên đần độn'

 

Cho dù có đấm đá chán thế nào thì sao có thể ngu đến nỗi để mặt mình ngay tầm vung của đối thủ như thế chứ?

 

Uyên Xích Hà chỉ thắng vì nhanh hơn Liêm Từ Hùng một chút.

 

Tất nhiên, hắn cũng có một chút ngạc nhiên khi một tên vạm vỡ như Liêm Từ Hùng lại nằm thẳng cẳng chỉ sau một cú đấm của đứa nhóc vắt mũi chưa sạch.

 

'Nội lực của tiểu tử đó có vẻ mạnh hơn mình nghĩ .'

 

Hoàng Diệu Minh đã tìm ra cách đối phó với Uyên Xích Hà.

 

Khi mấy tên đạo tặc phía bên trái kéo Liêm Từ Hùng đang bất tỉnh nhân sự ra ngoài, hắn lập tức tiến lên không do dự. Dù sao cũng đến lượt hắn, ít nhất cũng phải xuất trận cho khí thế chút.

 

Hắn tự tin cao giọng.

 

"Tiểu tử không biết trời cao đất dày này, ta phải đích thân dạy dỗ lại ngươi thôi."

 

Một nụ cười kì dị hiện lên trên khuôn mặt Uyên Xích Hà khiến hắn vốn bừng bừng khí thế cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.

 

Hắn quyết định chọn đấu bằng vũ khí vì đao nhất định sẽ nhanh hơn tay không, nhưng giờ nghĩ lại, không phải hắn nhanh hơn thì tên kia cũng vậy sao!

 

Trước khi hắn kịp thay đổi lời nói của mình, một trong những tên đạo tặc bên kia ném vào tay Uyên Xích Hà thanh phác đao to tướng.

 

'Không sao, không sao. Số ngày mình sử dụng đao còn nhiều hơn số ngày hắn sống trên đời ấy chứ.’.

 

Ở vùng này hắn còn có biệt hiệu là Độc Tâm Lãng nhân mà, còn tiểu tử kia chỉ là một tên vô danh tiểu tốt vừa mới được vài ba người biết đến.

 

Nghĩ thế cũng tạm yên tâm, hắn tiến đến nhận thanh đao từ tên cấp dưới.

 

"Kiếm đao không có mắt, đầu rơi máu chảy cũng đừng có oán trách ta đấy…nhé."

 

Ban đầu, hắn định nói ‘đừng có mà oán trách’ một cách dứt khoát. Những cuối cùng lại bị thái độ lạnh lùng của tiểu tử kia doạ cho mất nửa phần tinh thần, đành phải xuống nước ăn nói nhẹ nhàng hơn.

 

Uyên Xích Hà thờ ơ gật đầu.

 

"Không sao. Ta cũng còn vụng về lắm, nếu có lỡ chém nhầm vào đâu đó thì cũng đừng trách ta nhé."

 

Biểu tình Hoàng Diệu Minh thoáng chốc trở nên phức tạp.

 

‘Lỡ chém nhầm vì vụng về sao? Nghe đồn tên này là cao thủ mà, nói nhảm cái gì không biết’

 

Hoàng Diệu Minh đứng đờ người, trong đầu tạp nham đủ loại suy nghĩ.

 

'Trời đất! Suýt nữa thì bị tên nhóc xảo quyệt kia lừa. Muốn làm ta mất tập trung hả, không dễ đâu. Hôm nay nhà ngươi tới số rồi’.

 

Trong mắt hắn loé lên ngọn lửa quyết tâm hừng hực.

 

Không phải vô cớ mà hắn ta được đặt cho biệt hiệu là “Độc tâm lãng nhân”. Khi hắn vẫn còn lang thang đi khắp đó đây trên giang hồ, số lần hắn giết người còn nhiều hơn ăn cơm. Trong đó cũng có không ít đứa trẻ chỉ trạc tuổi Uyên Xích Hà.

 

Hắn thầm tính toán sẽ nhắm vào điểm sơ hở của cậu để ra đòn kết liễu ngay từ đầu.

 

'Ban đầu sử dụng Tâm Xạ đao pháp đã.'

 

Kỹ năng ra đòn từ trên cao, chém ngang, chém chéo của Tâm Xạ đoa pháp chính là tinh túy của mọi loại đao pháp trên đời.

 

Hoàng Diệu Minh bước một bước dài và vung đao lên như một tia sét. Người thường nhìn vào thì có thể thấy chiêu thức này giống như Thái Sơn Áp Định, nhưng uy lực và sự sắc bén của Tâm Xạ đao pháp này vượt trội hơn thế nhiều.

 

Xoẹt.

 

Đao cang giáng xuống như tia chớp trên đầu Uyên Xích Hà mà không báo trước.

 

Một số tên đạo tặc yếu tim hét toáng lên.

 

Còn Hàn Thái Liên, người đã phải lòng Uyên Xích Hà lập tức che mắt lại cùng với tiếng thét chói tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương