Chương 13: Chuyến sơn hành đầu tiên

 

Cuộc chiến có vẻ kéo dài hơn dự kiến, Thác Cao Minh liếc nhìn Phong Diễn Tiêu.

 

Về mặt thể chất thì Thiên Kỳ Đức vượt xa, nhưng tính đến bây giờ hắn ta cũng chưa thể hạ đo ván được Uyên Xích Hà nhỏ bé. Tuy thế thì cũng không có gì đảm bảo cho chiến thắng của cậu, khi mà nhìn sự chênh lệch này thực sự chẳng khác nào châu chấu đá xe phiên bản tả thực.

 

Cả hai quấn lấy nhau và lăn lộn trên sàn.

 

Phong Diễn Tiêu thở dài nhìn Uyên Xích Hà bị hắn đè xuống đất, tặc lưỡi nói.

 

"Này Cao Minh."

 

"Sao ạ."

 

"Nhìn tình hình này thì có vẻ...."

 

Ngay khi hắn định tuyên bố một trong hai  là người chiến thắng, tiếng “bốp’ giòn giã vang lên khiến hắn khựng lại.

 

Một lúc sau, Uyên Xích Hà mới lồm cồm bò dậy từ nền đất.

 

Đôi mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về Thiên Kỳ Đức.

 

Phía bên kia, hắn đã bị đấm văng ra sau mấy bước chân, đập đầu vào một tảng đá lớn bất tỉnh.

 

Hoang mang một lúc mới nắm được tình hình, Thác Cao Minh quay sang hỏi Lý Thiết Sơn và Hàn Thái Liên.

 

"Cuộc chiến này người chiến thắng đã rõ, chính là Uyên Xích Hà. Hai người có ai muốn thách đấu với nó nữa không?"

 

Lý Thiết Sơn và Hàn Thái Liên lắc đầu liên tục. Thà cứ chịu ngượng mồm gọi tiểu tử đó một tiếng huynh còn hơn bị đánh bầm dập, nằm bất tỉnh như vậy.

 

Cuối cùng, Thác Cao Minh nói lớn như tuyên bố.

 

"Thiên Kỳ Đức đã bị đánh bại, và những người khác cũng không có ai muốn thách đấu thêm, vì vậy Uyên Xích Hà vẫn sẽ là lão thất của chúng ta. Tất cả những kẻ có cấp bậc xếp dưới đều phải nghe theo lời lão thất nha."

 

"Vâng."

 

"Vâng ạ."

 

Sau ổn định lại cấp bậc xong, Trại chủ Phong Diễn Tiêu mới bước ra.

 

"Bây giờ Thái Liên Là em út, nên việc bếp núc của Xích Hà sẽ giao lại cho muội. Còn việc giặt giũ thì... vì có nhiều người hơn nên Kỳ Đức sẽ lo nhé. Được rồi! Mọi người vào nghỉ ngơi đi."

 

Đến lúc đó các thành viên sơn trại mới tản ra gia, ai làm việc nấy.

 

Lý Thiết Sơn vác người bạn vẫn còn chưa tỉnh của mình lên vai, đưa hắn vào phòng. Còn Xích Hà lảo đảo lê bước đến một nơi vắng người, yên lặng đứng trong góc tối.

 

Sự phấn khích của trận chiến đầu tiên lắng xuống từng chút một.

 

Có lẽ vì vừa kết thúc một cuộc chiến quyết liệt mà không dùng đến nội công nên cậu cảm thấy có đôi chút hỗn loạn.

 

Trước đó, khi gã đàn ông tên tên Thiên Kỳ Đức đó buông lời khinh miệt “Trông đã biết là một tiểu tử vô dụng vắt mũi chưa sạch,” cơn giận dữ đột ngột ập đến không báo trước. Đôi mắt cậu chuyển sang màu trắng, huyết khí như sục sôi trong huyết mạch. Đó là đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được cơn giận như lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể như vậy.

 

"haiz!"

 

Tiếng thở dài vừa thoát ra, một giọng nói the thé đã vang lên từ phía sau.

 

"Uyên ca! Đại ca bảo muội chuẩn bị bữa trưa...huynh dạy cho muội chút được không?"

 

"..."

 

Nghe Hàn Thái Liên, người vốn bằng tuổi gọi mình là ca ca, Uyên Xích Hà không nhìn được rùng mình. Nhưng dù sao thứ bậc đã được quyết định rồi, có kỳ cục cũng phải chấp nhận thôi.

 

Uyên Xích Hà ngập ngừng tiến về phía nhà bếp, Hàn Thái Liên cũng nhanh nhảu theo sao, cất tiếng hỏi.

 

“Huynh đi đâu vậy?"

 

"Nhà bếp."

 

Uyên Xích Hà trả lời ngắn gọn.

 

Vẫn chưa quen với thứ bậc nên việc nói trống không khiến cậu khá bối rối. Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện với một tiểu cô nương  xinh đẹp như Hàn Thái Liên.

 

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Hàn Thái Liên sau khi nghe câu trả lời của nam nhân cô chỉ vừa mới quen chưa đầy canh giờ này.

 

'Ôi, dễ thương quá đi.'

 

Không ngờ nơi rừng rú toàn lũ đàn ông đầu trâu mặt ngựa tại có một thiếu niên tuấn tú đáng yêu thế này!

 

Vào đến bếp, Uyên Xích Hà cẩn thận hướng dẫn cô những việc cậu đã làm thời gian qua.

 

"...Nước dùng phải đến suối xách về, nhưng vất vả lắm, nên cứ để tôi lấy giúp cho. À không, để ta giúp cho."

 

Hàn Thái Liên bật cười hồi lâu mới bẽn lẽn trả lời “vâng ạ~”.

 

"Xong rồi. Vậy ta đi đây"

 

Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Thái Liên, vội vàng chạy ra khỏi bếp.

 

Khi đang băng qua sân trước sơn trại, cậu chợt nghe thấy giọng ồm ồm của Thác Cao Minh.

 

"Này Uyên Xích Hà, mau lại đây."

 

"Vâng!"

 

Đợi cậu chạy đến trước mặt, Thác Cao Minh dúi vào tay cậu một thanh phác đau cũ kỹ to tướng.

 

"Đại ca cho nhóc đấy. Có vẻ như huynh ấy đã cảm động trước tinh thần chiến đấu của nhóc hôm nay đó mà. Với cả từ mai nhóc được dẫn đi sơn hành cùng bọn ta đấy nhá"

 

"T…thật ạ?! Đệ nhất định sẽ cố gắng hết sức ạ!!!"

 

Uyên Xích Hà cúi đầu lia lịa.

 

"Được, Cứ giữ cái tinh thần như hôm nay chiến đấu với Thiên Kỳ Đức ấy. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành anh hào xưng bá một phương thôi"

 

"Hì hì! Vâng ạ."

 

Nhìn khuôn mặt bầm tím của tiểu tử trước mặt, Thác Co Minh tặc lưỡi.

 

"Hừm. Có tinh thần chiến đấu là tốt. Nhưng đánh nhau bằng tay không và đánh nhau bằng đao là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thế nên hôm nay ta sẽ đặc biệt dạy cho đệ Hàng Ma Đao Pháp của ta ."

 

"Hàng Ma Đao pháp sao?"

 

"Ừm, nhóc biết ta đã từng sống ở chùa khi còn nhỏ rồi phải không?"

 

"Vâng."

 

"Đao pháp này ta đã học được lúc đó đấy. Từ trước đến giờ ta chưa dạy cho ai đâu, nhưng thấy cuộc đời nhóc đáng thương nên ta mới ưu ái truyền lại đấy. Vì trận chiến lúc nãy chỉ dùng tay không, nên may mắn là đệ chỉ mới bị thương như thế thôi. Chứ mà dùng đao chắc đệ đã chết hơn mười hai lần rồi."

 

Uyên Xích Hà lúng túng gãi đầu.

 

'Nhưng đệ có thể chiến thắng dễ dàng nếu được dùng đao ngay từ đầu mà ... '

 

"Bớt nói nhảm, chỉ có ba chiêu thôi, cứ chú ý là rất nhanh liền học được."

 

Nói rồi Thác Cao Minh bắt đầu biểu diễn ba chiêu thức quờ quạng như say rượu.

 

"Chắc hơi khó nhỉ? Lần đầu tiên khó là phải rồi, đừng nản đấy. Giờ ta làm lại một lần nữa, nhớ chú ý đấy biết chưa?"

 

Uyên Xích Hà nãy giờ vẫn nguyên một vẻ mặt ngơ ngác, chớp chớp mắt nói.

 

"Nhưng đệ nhớ hết rồi mà?"

 

"Cái gì? Mới xem một lần mà đệ đã thuộc hết các động tác rồi sao? Thật á?"

 

"Vâng ạ."

 

"Thế làm thử coi."

 

Uyên Xích Hà lập tức cầm thấy thanh đao, chuẩn bị lặp lại những động tác trước đó của hắn.

 

Hàng Đao Ma pháp này chỉ gồm ba chiêu thức tương đối đơn giản: chém từ trên xuống như sấm sét, đảo lại chém từ dưới lên và đi đao từ đông sang tây ở vị trí ngang bằng với đầu.

 

So với Cửu Thiên kiếm pháp mà cậu đã học thì mấy thế võ mèo cào này thực sự dễ như trở bàn tay.

 

Vút. Rầm. Vút. Vút.

 

Đao quang mạnh mẽ  như ánh nắng mùa thu, tỏa sáng rực rỡ.

 

Trong suốt mười năm bị nhốt ở nhà kho chật hẹp kia, cậu đã luyện tập 'Cửu thiên thế pháp' và 'Cửu thiên cực kiếm' không biết bao nhiêu lần.

 

Vào tay cậu, ba chiêu thức đơn giản của Hàng Ma Đao Pháp trở nên phức tạp, hoa mỹ lạ thường.

 

Thác Cao Minh nhìn đến đờ đẫn, xem xong một màn này mà không ngừng cảm thán.

 

"Trời đất! Đệ là thiên tài sao?”

 

"Haha, Minh ca quá lời rồi"

 

Buổi học kết thúc, “sư phụ” Thác Cao Minh vẫn tâm huyết dặn dò “tiểu đệ tử”.

 

"Này này, đừng tưởng học được đao pháp tuyệt thế này mà tự mãn, phải biết luyện tập không ngừng nghỉ. Biết chưa hả?"

 

"Vâng ạ."

 

Uyên Xích Hà dùng hai tay nâng phác đao lên ngang tầm mắt, cung kính gập người xuống, vô tình làm theo  hành động của các Võ giả Ngoạ Long Trang mà cậu thường thấy khi còn nhỏ.

 

Một nụ mãn nguyện hiện trên khuôn mặt của Thác Cao Minh.

 

"Ái chà! Tiểu tử này ! Tư thế gì thế này? Ngươi làm thế này người khác nhìn vào lại tưởng chỗ này là đại thế gia nào đấy! Hahaha!"

 

"Hì hì!"

 

Hai người nhìn nhau, bật cười hồi lâu.

 

"Nhưng mà nhị ca, đại ca học loại võ công gì thế?"

 

cậu tò mò vì bình thường trông đao pháp của Phong Diễn Tiêu khá độc đáo.

 

“Ừm…ta nghe nói rằng đại ca đã học được Thiên địa đao pháp từ một lão già bốc thuốc trên phố.”

 

“Thiên địa đao pháp?”

 

"Đó là một đao pháp khá phổ biến thôi, nhưng do sức mạnh của đại ca quá xuất sắc nên nơi đây không ai có thể sánh được."

 

"Ồ!"

 

Uyên Xích Hà giả bộ ngạc nhiên.

 

Mặc dù không mấy hứng thú nhưng cậu vẫn muốn thể hiện sự tôn trọng đối với đại ca. Trên thực tế, Phong Diễn Tiêu và Thác Cao Minh chính là ân nhân cứu mạng của cậu, vì vậy đối với Uyên Xích Hà, họ cũng là những người quan trọng như máu mủ.

 

 

….

Cho đến khi mặt trời khuất núi thì Thiên Kỳ Đức, người mới bị đánh bất tỉnh ban sáng mới tỉnh dậy..

 

Và thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt của Uyên Xích Hà.

 

Thấy thế, hắn vẫn cứng đầu lẩm bẩm như thể chưa chấp nhận trận thua bẽ mặt kia.

 

"Uyên huynh, sau này chúng ta hãy cầm dao và chính thức đấu một trận tử tế đi."

 

"Vậy cũng được"

 

So với đấu tay không thì dùng đao khiến cậu thấy tự tin và thoải mái hơn.

 

Hầu hết những người từng học kiếm pháp hoặc đao pháp đều sẽ như vậy.

 

Sau bữa tối, Phong Diễn Tiêu gọi tất cả những thành viên sơn trại lại một chỗ.

 

"Nào, trật tự nào. Có một thương bang sẽ đi từ Nam Dương đến huyện Chu Khẩu. Ta nghe phong thanh rằng chính bang toạ lạc ở Nam Dương nên có tên gọi là Nam Dương thương bang, ngoài ra chuyến này họ đi có bảy võ giả hộ tống."

 

Lão tam Mã Hành Đao nói với giọng không mấy tự tin.

 

"Đại ca, tận 7 tên thì không phải hơi khó đối phó sao?"

 

"Nếu lao vào đánh nhau thật thì mới thế, nhưng nếu chúng ta xưng Lục Lâm ngay từ đầu thì nghe danh đó họ cũng không dại gì so chiêu đâu."

 

"À, vậy sao..."

 

Mã Hành Đao nghe cũng thấy có vẻ hợp lí, ù ù cạc cạc gật đầu

 

"Nếu mà khó nhai quá thì cho một hai đứa ăn tên là được. Nếu chỉ còn lại 5 người thôi thì chẳng phải chúng ta thắng chắc sao."

 

"Nhưng mà ai dùng cung?"

 

Trước câu hỏi của lão tứ, Phong Diễn Tiêu quay sang nhìn Thiên Kỳ Đức và Hàn Thái Liên.

 

“Vì Kỳ Đức và Thái Liên biết bắn cung nên ta định giao cho họ.”

 

"Ồ!"

 

Các thành viên sơn trại đồng loạt hướng về phía hai người với ánh ngưỡng mộ.

 

“Còn nữa, ngày mai Xích Hà không cần ra mặt, cứ đi sát cạnh lão nhị là được rồi. Cả Xích Hà và mấy người mới chuyến này chỉ đi với tinh thần “học tập” là chính thôi, hiểu chưa hả?”

 

"VÂng.""

 

Bốn người đồng thanh đáp.

 

"Nếu ép được phía Nam Dương đó trả phí thông hành thì mấy thương bang khác chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn dâng phí đầy đủ thôi. Nếu vậy thì chúng ta cũng có thể trải qua mùa đông ấm áp rồi. Nên tất cả phải thật tỉnh táo và đừng phạm sai lầm. Biết chưa hả?""

 

"Vâng!"

 

"Chúng đệ nhất định sẽ chú ý, đại ca đừng lo."

 

Phong Diễn Tiêu nhìn quanh “gia đình” với ánh mắt mãn nguyện.

 

Đối thủ là một Nam Dương Thương Bang tuy không quá lớn nhưng lại rất có tiếng.

 

Họ băng qua Ngũ Phong trại ba tháng một lần, nhưng cho đến nay chưa bao giờ trả phí thông hành.

 

Đám sơn tặc ở đây cũng đã mệt mỏi với kiểu sơn hành bừa bãi rồi.

 

Bây giờ đã gia nhập Lục Lâm và số lượng thành viên cũng tăng lên đáng kể, nên điều cần thiết là phải nhanh chóng ổn định được nguồn cung từ việc thu phí thông hành.

 

Điều đó không có nghĩa là họ mong muốn có được số tiền lớn như các Lục Lâm khác. Mà đơn giản chỉ là có được phí thông hành mà không cần phải chiến đấu đổ máu, ngay cả khi đó chỉ là một số tiền nhỏ cũng được. Nếu Nam dương thương bang cúi đầu, các thương bang khác cũng sẽ làm như vậy, từ đó cũng sẽ tạo tiền lệ giúp họ bớt phải động đao kiếm hơn.

 

***

 

Sáng hôm sau.

 

Khoảng 30 thương nhân đã tiến vào lối vào Ngũ Phong sơn.

 

Đó là những thương nhân Nam Dương thương bang và mấy tên tiểu thương nhỏ bám lấy họ để an toàn vượt qua ngọn núi.

 

Bảy võ giả của đội hộ tống hiên ngang dẫn đầu.

 

Phong Vân đội chủ Vương Nhân Kiệt vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh vừa cất lời cảm thán.

 

"Ha ha! Viễn thưởng hàn sơn thạch kính tà, Bạch vân sinh xứ hữu nhân gia."

 

(Trèo mãi lên ngọn núi trong tiết trời lạnh, đường đá chênh chênh,

Ở giữa nơi mây trắng sinh sôi thoáng thấy có nhà người.)

 

Đây là một câu trong bài thơ “Sơn hành” của Đỗ Mục.

 

Lâm Ngũ Quân, người đang ngồi trong xe ngựa sang trọng bên cạnh nghe thấy thế tiếp lời.

 

 "Haha! Vương đại hiệp, hay là chúng ta dừng xe thưởng ngoạn phong cảnh một lúc nhé?"

 

"Ta cũng muốn lắm, nhưng nếu làm vậy thì mấy thương nhân kia làm thịt ta mất. Phải nhanh chóng vượt qua núi…."

 

Phập.

 

Trước khi Vương Nhân Kiệt kịp nói hết lời, một mũi tên đã bay tới trước mặt, cắm vào thành cửa sổ..

 

Lâm Ngũ Quân vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, theo phản xạ co rúm người lại.

 

Vương Nhân Kiệt liếc qua cửa sổ với đôi mắt sắc bén.

 

Một lá cờ màu xanh lục phấp phới bay trên cái gậy thô kệch đẽo bằng nứa.

 

Khuôn mặt hắn bỗng chốc cứng đờ.

 

Điều này là do lá cờ màu xanh lục ấy, trên giang hồ được coi là biểu tượng của Lục Lâm.

 

'Gì cơ? Ở Ngũ phong sơn này cũng có Lục Lâm thảo khấu à ….'

 

Ngay lúc đó, từ trong các bụi rậm, mấy tên sơn tặc đồng loạt lao ra.

 

Phong Diễn Tiêu vác phác đao lên vai, tiến lên vài bước.

 

"Mấy vị huynh đệ! Chắc các vị đây không định đi qua Ngũ Phong Sơn mà không chào hỏi gì chủ nhân nơi này đâu nhỉ?!"

 

Thay vì trả lời, Vương Nhân Kiệt cẩn thận quan sát đám sơn tặc. Có tổng cộng tám tên.

 

Mấy tên này mặt mũi thô kệch, trên tay cầm theo đao và rìu, nhưng trông lại có vẻ hơi vụng về.

 

Vương Nhân Kiệt lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói.

 

"Ta là thủ lĩnh của Phong Vân đội thuộc Nam Dương thương bang. Không biết người tự xưng là chủ nhân của Ngũ Phong sơn kia quý danh là gì?"

 

“Ta là Phong Diễn Tiêu, trại chủ của Ngũ Phong sơn trại.”

 

Trong khoảnh khắc khóe miệng của Vương Nhân Kiệt hơi nhếch lên. Cái tên Phong Diễn Tiêu này nghe rất quen tai.

“À, thì ra ngươi là thủ lĩnh của đám cướp vặt ở Ngũ Phong Sơn này sao ?”

 

Vút. Phập

 

Đúng lúc đó, một mũi tên bất ngờ lao ra từ trong rừng.

 

Mũi tên sượt qua mặt Vương Nhân Kiệt trong gang tấc, găm vào cái cây khổng lồ phía sau hắn ta.

 

'Hừ! Cái gì nữa đây? Thực sự muốn đổ máu mới được à?'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương