Cứu Rỗi - Bất Dữ Yếm
-
Chương 7
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau. Ngay sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Ngữ đã trở về phòng để chuẩn bị ra ngoài, còn Ôn Hoa thì vẫn luôn đứng ngoài cửa nhìn cô.
Một giờ sau, Tô Ngữ đã trang điểm và làm tóc xong. Khuôn mặt trang điểm không đậm nhưng lại động lòng người, mái tóc dài được uốn xoăn, trên người mặc một chiếc váy sơ mi trắng càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ cùng đôi chân dài.
Gửi cho Cố Mộng một tin nhắn xong, cô cầm túi đi ra cửa.
“Giờ chị phải đi rồi, cậu ở nhà không muốn luyện đàn vẽ tranh thì nói chuyện với chú Lý dì La ấy, không thì chơi trò chơi trong điện thoại cũng được.” Tô Ngữ thật sự muốn cậu tiếp xúc với những người khác hơn.
“Em ở nhà chờ chị, nếu chị nhớ em thì phải nhanh về với em đó.” Vẻ mặt cậu ấm ức, làm cho Tô Ngữ nhớ tới chú chó nhỏ mà hồi bé cô nuôi trong nhà.
Cô không kìm lòng được mà nhẹ giọng đáp: “Chị sẽ về sớm thôi.” Sau đó vươn tay xoa đầu cậu, “Cậu phải ngoan ngoãn ở nhà chờ chị, chị đi đây.”
Tô Ngữ và Cố Mộng hẹn nhau ở trung tâm thương mại. Sau khi đi dạo hai giờ, cả hai người đều mệt mỏi, ngoại trừ một đôi hoa tai thì chẳng mua được gì cả. Quần áo ở đây khá đắt, loại có giá thấp hơn một chút thì lại không đẹp. Vậy nên hai người nhìn nhau, cười nói: “Hàng trên mạng vẫn hợp với chúng ta hơn!” Quần áo trên mạng cũng giống như đồ được bày bán ở đây, nhưng giá lại mềm hơn rất nhiều.
Hai người đi vào một tiệm trà sữa, mỗi người gọi một ly rồi bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm, mà một khi đã nói chuyện là nói hơn một giờ.
“Chị biết gì chưa? Hồi trước đi học, em có một người bạn khá thân, mà nhỏ hơn em một tuổi. Mặc dù em đã đi làm ba, bốn năm rồi nhưng vẫn có cảm giác mình chỉ là một cô gái nhỏ thôi. Thế mà bạn cùng trang lứa đã làm mẹ hết rồi.” Cố Mộng vừa nói vừa dùng ống hút chọc vào cái cốc.
“Ừ, bạn cùng phòng hồi đại học của chị cũng mới kết hôn tháng trước. Hai người họ yêu đương từ đại học rồi, nhưng mà hai người cách nhau khá xa, bọn chị còn tưởng là sau khi tốt nghiệp sẽ không còn ở bên nhau nữa cơ.” Tô Ngữ nghiêng đầu nhìn cửa sổ, dừng một chút rồi nói tiếp, “Có thể gặp được và kiên định lựa chọn đối phương thật sự may mắn lắm nhỉ?”
Cố Mộng nở nụ cười xấu xa: “A Ngữ, chị xinh đẹp như thế, lại còn dịu dàng nữa, nếu em là đàn ông, em nhất định sẽ chọn chị.” Nói rồi, cô bé còn nháy mắt với Tô Ngữ.
Tô Ngữ mỉm cười: “Bé Mộng của chúng ta lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, miệng còn ngọt hơn cả mật ong thế này, không biết ai may mắn trở thành nửa kia của bé đây?”
Cố Mộng giơ hai tay che mặt, nghiêng đầu bật cười.
Mà ở bên kia, Ôn Hoa chẳng hề vui vẻ chút xíu nào. Cậu ngồi một mình trên xích đu trong vườn hoa, nhìn về phía cổng lớn, người giúp việc mang đồ ăn tới, cậu cũng không để ý.
Chú Lý gọi điện thoại cho ba Ôn, sau đó đi đến bên cạnh Ôn Hoa, cúi người, hỏi: “Cậu chủ, cậu đang đợi cô Tô về sao?”
Ôn Hoa không phản ứng gì, chú Lý lại nói: “Không biết lúc nào cô Tô mới về nhà nữa. Nhưng mà tôi biết bây giờ cô Tô đang ở đâu, tôi đưa cậu chủ đi tìm cô ấy được không?”
Ôn Hoa chậm rãi quay đầu, lẩm bẩm: “Đi tìm cô ấy…” Cậu cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhưng A Ngữ bảo cháu ở nhà chờ chị ấy, hơn nữa ngoài kia có rất nhiều người.”
“Không sao đâu, cậu chủ. Nếu cô Tô biết cậu tự mình ra ngoài tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ.”
Đối với Ôn Hòa mà nói, những lời này chính là sự quyến rũ không thể cưỡng lại được: Làm cho Tô Ngữ vui vẻ.
Vì thế, khi Tô Ngữ vừa bước ra khỏi quán cơm trưa thì đụng phải Ôn Hoa. Đi theo sau cậu là chú Lý và hai người đàn ông mặc đồ Tây, rõ ràng đó là bảo vệ rồi. Nhưng vẻ mặt cậu vô cùng bất an, có lẽ là do trung tâm thương mại có quá nhiều người. Cho đến khi nhìn thấy Tô Ngữ, sự lo lắng lập tức bị thế chỗ bởi nụ cười tràn ngập sức sống.
Cậu nhanh chân rảo bước tới trước mặt Tô Ngữ rồi ôm lấy cô: “A Ngữ A Ngữ, em nhớ chị lắm.”
Rõ ràng là mới tách nhau ra được mấy tiếng đồng hồ thôi mà, Tô Ngữ có hơi bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau, mặt Tô Ngữ dựa vào ngực cậu, cô chạm rãi đưa tay ôm lấy cậu.
“Cậu ăn cơm chưa?” Tô Ngữ nhẹ giọng hỏi, Ôn Hoa lắc đầu.
“Về nhà, về nhà ăn.”
Tô Ngữ nhớ tới Cố Mộng ở phía sau, nhẹ nhàng đẩy vòng ôm ấm áp của Ôn Hoa ra.
“Bé Mộng, đây là con trai… Đây là Ôn Hoa.” Cô kịp thời nuốt mấy chữ “con trai chủ thuê” xuống. Cô vươn tay về phía Ôn Hoa, rồi lại nhìn về phía Cố Mộng, vươn tay ra.
“Mặc Mặc, đây là bạn tốt của chị, tên là Cố Mộng.”
“Xin chào nha, tôi nghe A Ngữ nhắc tới cậu rồi, cậu đẹp trai thật đấy!” Cố Mộng cười tươi, hai mắt cong cong.
Ôn Hoa nhìn cô ấy một cái rồi thu hồi tầm mắt, không có phản ứng gì cả. Tô Ngữ nhẹ nhàng kéo tay áo cậu. Cậu dùng ánh mắt tủi thân nhìn Tô Ngữ, sau đó cúi đầu nói: “Chào.”
Tô Ngữ muốn nói với cậu rằng, người khác khen cậu, cậu phải cảm ơn người ta. Nhưng nghĩ lại ở đây còn có người khác, Tô Ngữ đành thôi.
“Chị với bé Mộng còn đang đi dạo, em tự về nhà ăn cơm, được không?”
“Không thích, em muốn đi cùng chị.” Ôn Hoa nóng nảy, hai tay nắm chặt lấy tay Tô Ngữ, hoảng hốt nhìn cô. Tô Ngữ nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu, có hơi không đành lòng.
“Nhưng bây giờ cậu phải ăn cơm, trung tâm thương mại lại nhiều người như vậy, cậu có thể ăn cơm ở đây không? Hơn nữa…”
“Cô Tô.” Chú Lý nhẹ nhàng cắt ngang lời cô, “Tôi đã tìm một nhà hàng cho cậu chủ rồi, cô đi cùng cậu ấy có được không?” Sau đó, chú Lý nhìn về phía Cố Mộng, “Cô Cố, cũng làm phiền cô đi cùng rồi.”
Tô Ngữ nhìn Cố Mộng, Cố Mộng mỉm cười gật đầu, sau đó cô nhìn Ôn Hoa, đáp: “Vậy thì đi thôi.”
Tới nhà hàng mà chú Lý tìm, Tô Ngữ nhìn bốn phía xung quanh. Như những gì cô nghĩ, cả một nhà hàng lớn như vậy nhưng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi, rõ ràng là đã được bao hết rồi. Sau khi nghĩ xong, cô lại không nhịn được mà cảm thán về sức mạnh của tiền bạc.
Lúc Ôn Hoa ăn cơm rất ngoan, nhưng hôm nay cậu vẫn luôn dùng tay trái nắm chặt tay Tô Ngữ không chịu buông ra. Cố Mộng ở bên cạnh không nhịn được mà lặng lẽ che miệng cười, nội tâm thì gào thét: Trời ơi ngọt ngào quá đi!
Sau đó âm thầm chụp hai tấm ảnh.
Một giờ sau, Tô Ngữ đã trang điểm và làm tóc xong. Khuôn mặt trang điểm không đậm nhưng lại động lòng người, mái tóc dài được uốn xoăn, trên người mặc một chiếc váy sơ mi trắng càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ cùng đôi chân dài.
Gửi cho Cố Mộng một tin nhắn xong, cô cầm túi đi ra cửa.
“Giờ chị phải đi rồi, cậu ở nhà không muốn luyện đàn vẽ tranh thì nói chuyện với chú Lý dì La ấy, không thì chơi trò chơi trong điện thoại cũng được.” Tô Ngữ thật sự muốn cậu tiếp xúc với những người khác hơn.
“Em ở nhà chờ chị, nếu chị nhớ em thì phải nhanh về với em đó.” Vẻ mặt cậu ấm ức, làm cho Tô Ngữ nhớ tới chú chó nhỏ mà hồi bé cô nuôi trong nhà.
Cô không kìm lòng được mà nhẹ giọng đáp: “Chị sẽ về sớm thôi.” Sau đó vươn tay xoa đầu cậu, “Cậu phải ngoan ngoãn ở nhà chờ chị, chị đi đây.”
Tô Ngữ và Cố Mộng hẹn nhau ở trung tâm thương mại. Sau khi đi dạo hai giờ, cả hai người đều mệt mỏi, ngoại trừ một đôi hoa tai thì chẳng mua được gì cả. Quần áo ở đây khá đắt, loại có giá thấp hơn một chút thì lại không đẹp. Vậy nên hai người nhìn nhau, cười nói: “Hàng trên mạng vẫn hợp với chúng ta hơn!” Quần áo trên mạng cũng giống như đồ được bày bán ở đây, nhưng giá lại mềm hơn rất nhiều.
Hai người đi vào một tiệm trà sữa, mỗi người gọi một ly rồi bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm, mà một khi đã nói chuyện là nói hơn một giờ.
“Chị biết gì chưa? Hồi trước đi học, em có một người bạn khá thân, mà nhỏ hơn em một tuổi. Mặc dù em đã đi làm ba, bốn năm rồi nhưng vẫn có cảm giác mình chỉ là một cô gái nhỏ thôi. Thế mà bạn cùng trang lứa đã làm mẹ hết rồi.” Cố Mộng vừa nói vừa dùng ống hút chọc vào cái cốc.
“Ừ, bạn cùng phòng hồi đại học của chị cũng mới kết hôn tháng trước. Hai người họ yêu đương từ đại học rồi, nhưng mà hai người cách nhau khá xa, bọn chị còn tưởng là sau khi tốt nghiệp sẽ không còn ở bên nhau nữa cơ.” Tô Ngữ nghiêng đầu nhìn cửa sổ, dừng một chút rồi nói tiếp, “Có thể gặp được và kiên định lựa chọn đối phương thật sự may mắn lắm nhỉ?”
Cố Mộng nở nụ cười xấu xa: “A Ngữ, chị xinh đẹp như thế, lại còn dịu dàng nữa, nếu em là đàn ông, em nhất định sẽ chọn chị.” Nói rồi, cô bé còn nháy mắt với Tô Ngữ.
Tô Ngữ mỉm cười: “Bé Mộng của chúng ta lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, miệng còn ngọt hơn cả mật ong thế này, không biết ai may mắn trở thành nửa kia của bé đây?”
Cố Mộng giơ hai tay che mặt, nghiêng đầu bật cười.
Mà ở bên kia, Ôn Hoa chẳng hề vui vẻ chút xíu nào. Cậu ngồi một mình trên xích đu trong vườn hoa, nhìn về phía cổng lớn, người giúp việc mang đồ ăn tới, cậu cũng không để ý.
Chú Lý gọi điện thoại cho ba Ôn, sau đó đi đến bên cạnh Ôn Hoa, cúi người, hỏi: “Cậu chủ, cậu đang đợi cô Tô về sao?”
Ôn Hoa không phản ứng gì, chú Lý lại nói: “Không biết lúc nào cô Tô mới về nhà nữa. Nhưng mà tôi biết bây giờ cô Tô đang ở đâu, tôi đưa cậu chủ đi tìm cô ấy được không?”
Ôn Hoa chậm rãi quay đầu, lẩm bẩm: “Đi tìm cô ấy…” Cậu cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhưng A Ngữ bảo cháu ở nhà chờ chị ấy, hơn nữa ngoài kia có rất nhiều người.”
“Không sao đâu, cậu chủ. Nếu cô Tô biết cậu tự mình ra ngoài tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ.”
Đối với Ôn Hòa mà nói, những lời này chính là sự quyến rũ không thể cưỡng lại được: Làm cho Tô Ngữ vui vẻ.
Vì thế, khi Tô Ngữ vừa bước ra khỏi quán cơm trưa thì đụng phải Ôn Hoa. Đi theo sau cậu là chú Lý và hai người đàn ông mặc đồ Tây, rõ ràng đó là bảo vệ rồi. Nhưng vẻ mặt cậu vô cùng bất an, có lẽ là do trung tâm thương mại có quá nhiều người. Cho đến khi nhìn thấy Tô Ngữ, sự lo lắng lập tức bị thế chỗ bởi nụ cười tràn ngập sức sống.
Cậu nhanh chân rảo bước tới trước mặt Tô Ngữ rồi ôm lấy cô: “A Ngữ A Ngữ, em nhớ chị lắm.”
Rõ ràng là mới tách nhau ra được mấy tiếng đồng hồ thôi mà, Tô Ngữ có hơi bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau, mặt Tô Ngữ dựa vào ngực cậu, cô chạm rãi đưa tay ôm lấy cậu.
“Cậu ăn cơm chưa?” Tô Ngữ nhẹ giọng hỏi, Ôn Hoa lắc đầu.
“Về nhà, về nhà ăn.”
Tô Ngữ nhớ tới Cố Mộng ở phía sau, nhẹ nhàng đẩy vòng ôm ấm áp của Ôn Hoa ra.
“Bé Mộng, đây là con trai… Đây là Ôn Hoa.” Cô kịp thời nuốt mấy chữ “con trai chủ thuê” xuống. Cô vươn tay về phía Ôn Hoa, rồi lại nhìn về phía Cố Mộng, vươn tay ra.
“Mặc Mặc, đây là bạn tốt của chị, tên là Cố Mộng.”
“Xin chào nha, tôi nghe A Ngữ nhắc tới cậu rồi, cậu đẹp trai thật đấy!” Cố Mộng cười tươi, hai mắt cong cong.
Ôn Hoa nhìn cô ấy một cái rồi thu hồi tầm mắt, không có phản ứng gì cả. Tô Ngữ nhẹ nhàng kéo tay áo cậu. Cậu dùng ánh mắt tủi thân nhìn Tô Ngữ, sau đó cúi đầu nói: “Chào.”
Tô Ngữ muốn nói với cậu rằng, người khác khen cậu, cậu phải cảm ơn người ta. Nhưng nghĩ lại ở đây còn có người khác, Tô Ngữ đành thôi.
“Chị với bé Mộng còn đang đi dạo, em tự về nhà ăn cơm, được không?”
“Không thích, em muốn đi cùng chị.” Ôn Hoa nóng nảy, hai tay nắm chặt lấy tay Tô Ngữ, hoảng hốt nhìn cô. Tô Ngữ nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu, có hơi không đành lòng.
“Nhưng bây giờ cậu phải ăn cơm, trung tâm thương mại lại nhiều người như vậy, cậu có thể ăn cơm ở đây không? Hơn nữa…”
“Cô Tô.” Chú Lý nhẹ nhàng cắt ngang lời cô, “Tôi đã tìm một nhà hàng cho cậu chủ rồi, cô đi cùng cậu ấy có được không?” Sau đó, chú Lý nhìn về phía Cố Mộng, “Cô Cố, cũng làm phiền cô đi cùng rồi.”
Tô Ngữ nhìn Cố Mộng, Cố Mộng mỉm cười gật đầu, sau đó cô nhìn Ôn Hoa, đáp: “Vậy thì đi thôi.”
Tới nhà hàng mà chú Lý tìm, Tô Ngữ nhìn bốn phía xung quanh. Như những gì cô nghĩ, cả một nhà hàng lớn như vậy nhưng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi, rõ ràng là đã được bao hết rồi. Sau khi nghĩ xong, cô lại không nhịn được mà cảm thán về sức mạnh của tiền bạc.
Lúc Ôn Hoa ăn cơm rất ngoan, nhưng hôm nay cậu vẫn luôn dùng tay trái nắm chặt tay Tô Ngữ không chịu buông ra. Cố Mộng ở bên cạnh không nhịn được mà lặng lẽ che miệng cười, nội tâm thì gào thét: Trời ơi ngọt ngào quá đi!
Sau đó âm thầm chụp hai tấm ảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook