Cứu Rỗi - Bất Dữ Yếm
-
Chương 6
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Mộc Hàn trịnh trọng nói một tiếng “cảm ơn” với Tô Ngữ rồi rời đi.
“Anh Thẩm rất quan tâm cậu, cậu cũng phải cố gắng chủ động đối xử với anh ấy tốt một chút. Lần sau không được ngồi đó không nói lời nào, như vậy sẽ khiến người quan tâm cậu thất vọng đó.” Mặc dù trong lời nói mang theo một chút chỉ trích rất nhỏ, nhưng giọng điệu của Tô Ngữ đặc biệt dịu dàng.
Ôn Hoa không đồng ý cũng không từ chối. Cậu đứng dậy muốn kéo cô đi lên lầu, nhưng Tô Ngữ đứng đó không chịu đi, nhìn chằm chằm cậu, như muốn cậu phải đồng ý.
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Ôn Hoa gật đầu, Tô Ngữ thấy vậy thì cười tươi, chủ động nắm tay cậu lên lầu.
Trong chớp mắt, Tô Ngữ đã ở nhà họ Ôn gần một tháng. Tiến triển của Ôn Hoa rất nhanh, cậu không còn mỗi lần nói chuyện chỉ nói một chữ. Mặc dù cậu vẫn chỉ chủ động nói chuyện với Tô Ngữ, nhưng khi ba Ôn và quản gia Lý bắt chuyện, cậu vẫn trả lời lại. Cũng vì thế mà ba Ôn rất vui vẻ.
Cố Mộng gọi điện thoại tới, giọng điệu trách cứ: “Đồ phản bội! Đã lâu lắm rồi hai đứa mình không gặp nhau đó! Em nghĩ chị chỉ bận mấy hôm, có thời gian sẽ gọi cho em, thế mà một tháng rồi, chị cũng không liên lạc với em lần nào!”
“… Em đừng nói thế, oan uổng chị lắm, rõ ràng hai ngày trước còn nhắn tin trên WeChat mà.” Tô Ngữ đỡ trán.
“Đâu có giống nhau đâu? Em muốn đi uống trà sữa với dạo phố với chị cơ! Cuối tuần nhàm chán quá, chị mau sắp xếp thời gian rồi đi chơi cùng em được không ạ?”
Nghe cô ấy làm nũng, Tô Ngữ bật cười: “Chị biết rồi, để chị xem có ra ngoài được không đã.”
“Vâng vâng vâng, vậy em chờ tin tốt của chị nhaaaa.” Nói xong, Cố Mộng cúp máy.
Còn Tô Ngữ thì ngồi không nhúc nhích, như là đang suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Tô Ngữ biết ba Ôn ở nhà, cô bảo Ôn Hoa vẽ một bức tranh sơn dầu cho mình rồi nhân cơ hội tới phòng làm việc tìm Ôn Lỗi.
“Bác Ôn, là như thế này, cháu tới đây cũng được một thời gian rồi, cuối tuần này cháu có hẹn với bạn, bác xem có được không ạ?”
“Cháu nói với Mặc Thư chưa?” Ôn Lỗi hơi nhíu mày một chút, rồi lại thả lỏng.
“Cháu chưa nói. Cháu muốn bác đồng ý trước rồi mới nói với cậu ấy.”
“Mặc Thư đồng ý là được. Cháu cũng cần thời gian riêng tư, bác hiểu mà.”
“Vâng, cảm ơn bác, cháu không quấy rầy bác nữa.” Nói xong, cô ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài phòng vẽ tranh, Tô Ngữ dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng chăm chú của Ôn Hoa, suy nghĩ nên nói như thế nào. Vài phút sau, cô mới đi vào, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hoa.
“Ôn Hoa, cậu còn nhớ bạn hồi nhỏ của mình không? Có muốn gặp lại họ không?”
Ôn Hoa nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ: “Có chị là đủ rồi, không cần những người khác.”
Tô Ngữ hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, lát sau cô nhẹ giọng: “Chỉ có một người bạn thì đôi khi sẽ cô đơn. Bởi vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình, không ai có thể ở bên nhau mãi mãi không rời xa.”
Ôn Hoa nhíu mày, như là không vui vẻ: “Tại sao không thể mãi mãi ở bên nhau?”
“Bởi vì mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, chỉ có vợ chồng mới bên nhau cả đời, nhưng cho dù có là vợ chồng thì cũng sẽ có thời gian riêng của mình, họ sẽ có bạn của riêng mình, có công việc của riêng mình.” Tô Ngữ kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì chúng mình làm vợ chồng để cả đời ở bên nhau đi, em không cần những người khác, chị cũng không cần làm việc, em sẽ nuôi chị.” Cậu nghiêm túc nhìn cô, nói.
Tô Ngữ sững người ngay tại chỗ, cô không ngờ cậu sẽ nghĩ như vậy. Cô im lặng, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt rũ xuống.
Ôn Hoa nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Ngữ, chị nhớ bạn bè sao?”
Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, đáp: “Đúng vậy, bạn bè của chị cũng nhớ chị nữa.”
Ôn Hoa cảm thấy hơi bực bội, cậu rời mắt, cúi đầu, không nói gì.
Tô Ngữ cũng không nói gì, yên lặng chờ cậu suy nghĩ.
Qua một lúc lâu sau, Ôn Hoa vẫn không mở miệng. Tô Ngữ thất vọng ra khỏi phòng vẽ tranh, trở về phòng của mình. Ngay lúc cô vừa xoay người, Ôn Hoa ngẩng đầu nhìn cô, cho tới khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
Cứ ngồi nhìn cánh cửa như vậy, mãi một lúc sau, cậu mới đứng dậy bước đi.
Tới trước cửa phòng của Tô Ngữ, Ôn Hoa gõ cửa. Tô Ngữ mở cửa, nhìn cậu không nói gì.
“Bạn của chị là con gái à?” Dường như cậu có hơi bất an.
“Đúng vậy, em ấy là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này.” Khi nhắc tới cô ấy, giọng điệu của Tô Ngữ như trở nên dịu dàng hơn.
“Vậy bao giờ chị đi?” Cậu chắp tay sau lưng, nắm thật chặt.
“Cuối tuần, chắc là ngày mai đó. Cậu ở nhà làm chuyện mình thích, chị sẽ về sớm, được không?” Cô biết cậu đã đồng ý rồi.
“Vậy Ngữ, sau khi chị về, chị gọi em là Mặc, được không?” Dường như cậu hơi xấu hổ.
Một chữ thì hơi kì lạ, Tô Ngữ mắng thầm, rồi nói: “Một chữ thì hơi kỳ lạ, chị gọi cậu là Mặc Mặc, được chứ?” Cô xoa tóc cậu.
Ôn Hoa lập tức mỉm cười, gật đầu, vươn tay nắm tay cô.
“Đi thôi, chúng ta đi vẽ tranh tiếp.” Tô Ngữ nắm tay cậu, đi về phòng vẽ tranh.
“Anh Thẩm rất quan tâm cậu, cậu cũng phải cố gắng chủ động đối xử với anh ấy tốt một chút. Lần sau không được ngồi đó không nói lời nào, như vậy sẽ khiến người quan tâm cậu thất vọng đó.” Mặc dù trong lời nói mang theo một chút chỉ trích rất nhỏ, nhưng giọng điệu của Tô Ngữ đặc biệt dịu dàng.
Ôn Hoa không đồng ý cũng không từ chối. Cậu đứng dậy muốn kéo cô đi lên lầu, nhưng Tô Ngữ đứng đó không chịu đi, nhìn chằm chằm cậu, như muốn cậu phải đồng ý.
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Ôn Hoa gật đầu, Tô Ngữ thấy vậy thì cười tươi, chủ động nắm tay cậu lên lầu.
Trong chớp mắt, Tô Ngữ đã ở nhà họ Ôn gần một tháng. Tiến triển của Ôn Hoa rất nhanh, cậu không còn mỗi lần nói chuyện chỉ nói một chữ. Mặc dù cậu vẫn chỉ chủ động nói chuyện với Tô Ngữ, nhưng khi ba Ôn và quản gia Lý bắt chuyện, cậu vẫn trả lời lại. Cũng vì thế mà ba Ôn rất vui vẻ.
Cố Mộng gọi điện thoại tới, giọng điệu trách cứ: “Đồ phản bội! Đã lâu lắm rồi hai đứa mình không gặp nhau đó! Em nghĩ chị chỉ bận mấy hôm, có thời gian sẽ gọi cho em, thế mà một tháng rồi, chị cũng không liên lạc với em lần nào!”
“… Em đừng nói thế, oan uổng chị lắm, rõ ràng hai ngày trước còn nhắn tin trên WeChat mà.” Tô Ngữ đỡ trán.
“Đâu có giống nhau đâu? Em muốn đi uống trà sữa với dạo phố với chị cơ! Cuối tuần nhàm chán quá, chị mau sắp xếp thời gian rồi đi chơi cùng em được không ạ?”
Nghe cô ấy làm nũng, Tô Ngữ bật cười: “Chị biết rồi, để chị xem có ra ngoài được không đã.”
“Vâng vâng vâng, vậy em chờ tin tốt của chị nhaaaa.” Nói xong, Cố Mộng cúp máy.
Còn Tô Ngữ thì ngồi không nhúc nhích, như là đang suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Tô Ngữ biết ba Ôn ở nhà, cô bảo Ôn Hoa vẽ một bức tranh sơn dầu cho mình rồi nhân cơ hội tới phòng làm việc tìm Ôn Lỗi.
“Bác Ôn, là như thế này, cháu tới đây cũng được một thời gian rồi, cuối tuần này cháu có hẹn với bạn, bác xem có được không ạ?”
“Cháu nói với Mặc Thư chưa?” Ôn Lỗi hơi nhíu mày một chút, rồi lại thả lỏng.
“Cháu chưa nói. Cháu muốn bác đồng ý trước rồi mới nói với cậu ấy.”
“Mặc Thư đồng ý là được. Cháu cũng cần thời gian riêng tư, bác hiểu mà.”
“Vâng, cảm ơn bác, cháu không quấy rầy bác nữa.” Nói xong, cô ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài phòng vẽ tranh, Tô Ngữ dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng chăm chú của Ôn Hoa, suy nghĩ nên nói như thế nào. Vài phút sau, cô mới đi vào, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hoa.
“Ôn Hoa, cậu còn nhớ bạn hồi nhỏ của mình không? Có muốn gặp lại họ không?”
Ôn Hoa nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ: “Có chị là đủ rồi, không cần những người khác.”
Tô Ngữ hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, lát sau cô nhẹ giọng: “Chỉ có một người bạn thì đôi khi sẽ cô đơn. Bởi vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình, không ai có thể ở bên nhau mãi mãi không rời xa.”
Ôn Hoa nhíu mày, như là không vui vẻ: “Tại sao không thể mãi mãi ở bên nhau?”
“Bởi vì mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, chỉ có vợ chồng mới bên nhau cả đời, nhưng cho dù có là vợ chồng thì cũng sẽ có thời gian riêng của mình, họ sẽ có bạn của riêng mình, có công việc của riêng mình.” Tô Ngữ kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì chúng mình làm vợ chồng để cả đời ở bên nhau đi, em không cần những người khác, chị cũng không cần làm việc, em sẽ nuôi chị.” Cậu nghiêm túc nhìn cô, nói.
Tô Ngữ sững người ngay tại chỗ, cô không ngờ cậu sẽ nghĩ như vậy. Cô im lặng, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt rũ xuống.
Ôn Hoa nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Ngữ, chị nhớ bạn bè sao?”
Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, đáp: “Đúng vậy, bạn bè của chị cũng nhớ chị nữa.”
Ôn Hoa cảm thấy hơi bực bội, cậu rời mắt, cúi đầu, không nói gì.
Tô Ngữ cũng không nói gì, yên lặng chờ cậu suy nghĩ.
Qua một lúc lâu sau, Ôn Hoa vẫn không mở miệng. Tô Ngữ thất vọng ra khỏi phòng vẽ tranh, trở về phòng của mình. Ngay lúc cô vừa xoay người, Ôn Hoa ngẩng đầu nhìn cô, cho tới khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
Cứ ngồi nhìn cánh cửa như vậy, mãi một lúc sau, cậu mới đứng dậy bước đi.
Tới trước cửa phòng của Tô Ngữ, Ôn Hoa gõ cửa. Tô Ngữ mở cửa, nhìn cậu không nói gì.
“Bạn của chị là con gái à?” Dường như cậu có hơi bất an.
“Đúng vậy, em ấy là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này.” Khi nhắc tới cô ấy, giọng điệu của Tô Ngữ như trở nên dịu dàng hơn.
“Vậy bao giờ chị đi?” Cậu chắp tay sau lưng, nắm thật chặt.
“Cuối tuần, chắc là ngày mai đó. Cậu ở nhà làm chuyện mình thích, chị sẽ về sớm, được không?” Cô biết cậu đã đồng ý rồi.
“Vậy Ngữ, sau khi chị về, chị gọi em là Mặc, được không?” Dường như cậu hơi xấu hổ.
Một chữ thì hơi kì lạ, Tô Ngữ mắng thầm, rồi nói: “Một chữ thì hơi kỳ lạ, chị gọi cậu là Mặc Mặc, được chứ?” Cô xoa tóc cậu.
Ôn Hoa lập tức mỉm cười, gật đầu, vươn tay nắm tay cô.
“Đi thôi, chúng ta đi vẽ tranh tiếp.” Tô Ngữ nắm tay cậu, đi về phòng vẽ tranh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook