Cửu Đại Dị Thuật
Chapter 7 - Vũ nữ duyên dáng

 

Chương 7: Vũ nữ duyên dáng

 

Âm thanh không lớn nhưng lại đủ để chạm thẳng vào lòng người. Sau khi nó vang lên không lâu, mấy con rối gỗ tạc hình vũ nữ đứng sừng sững bất động ở một bên đột ngột nhúc nhích, bắt đầu điệu múa uyển chuyển theo tiết tấu từ tiếng hét của nữ nhân.

Có điều, thứ khiến người ta cảm thấy kì quái chính là tuy bọn chúng là những hình nhân được tạc từ gỗ, song khi bắt đầu nhảy múa lại không có vẻ cứng nhắc, thiếu sinh động một tí nào. Động tác uyển chuyển, lưu loát như nước chảy mây trôi, tràn đầy nét quyến rũ đặc trưng của một nữ nhân chân thực.

Tuy những con rối ấy là người giả nhưng trong mắt Trương đại soái, bọn chúng giống như những cô nương đang độ xuân thì, quyến rũ, mê hoặc, nở nang khiến người ta cứ phải nghĩ bậy nghĩ bạ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bọn chúng lắc lư phần eo theo tiết tấu điệu nhạc, giống như phi tiên bước ra từ những bức bích họa trong hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng, khiến tất cả những người nam nhân từng nhìn thấy chúng đều phải thèm thuồng nhỏ dãi, không kiềm chế được bản thân.

Tiếng nhạc bên tai khiến tinh thần của Trương đại soái hoàn toàn thả lỏng, cô nương diễm lệ tựa thiên tiên trước mặt làm hắn ta như say như dại. Trương đại soái ngắm mãi ngắm mãi, ngắm đến ngẩn ngơ mà chẳng hay biết gì, cảnh tượng trước mặt cũng mờ nhạt dần...

Giây phút này, Trương đại soái không rõ bản thân mình đang ở nơi nao, cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân đang làm gì. Trương đại soái chỉ biết là những cô nương kia đang mỉm cười đi về phía hắn ta, từng bước từng bước tiến lại gần. Bọn họ dang rộng vòng tay, Trương đại soái cũng dang rộng vòng tay.

Ngay khi sắp sà vào trong lòng nữ nhân ấy, Trương đại soái đột nhiên nhìn thấy một nụ cười quỷ dị trên gương mặt nàng ta. Nét cười quỷ dị ấy chỉ thoáng qua một chút, nó lộ ra trong đôi mắt của cô nương ngoài cùng bên trái. Nếu không vì quá đột ngột, có lẽ Trương đại soái cũng sẽ chẳng phát hiện được.

Đáng tiếc, khi Trương đại soái nhận ra thì tất cả đều đã muộn. Bởi vì, ngay lúc này một con dao quân dụng đang đâm thẳng về phía Trương đại soái. Con dao ghim vào người Trương đại soái từ phía sau, mà hiển nhiên sau lưng hắn ta chẳng hề có mắt, người đâm dao ấy đã tính toán đúng rồi. Trong tình cảnh thế này, Trương đại soái không cách nào tránh đi được. Vì vậy, nàng ta chắc chắn mình có thể một phát ăn ngay.

Lạnh lẽo, lại thêm một luồng khí lạnh lẽo thấu xương nữa theo vết thương lan tỏa khắp cơ thể Trương đại soái. Lúc bị luồng khí lạnh ấy gặm nhấm, hắn ta lần nữa nhìn thấy nữ nhân kia. Theo nhịp bước đong đưa, Trương đại soái nhìn thấy gương mặt ẩn hiện giữa những sợi tóc của nàng ta. Khác hẳn với làn da khô héo, trắng bệch trên cánh tay, nàng ta là một nữ nhân rất đẹp.

Có điều, thứ khiến Trương đại soái cảm thấy kì lạ đó là hắn ta cảm thấy dường như mình đã từng gặp nàng ở đâu đó rồi, song trong phút chốc lại không nhớ nổi là rốt cuộc đã gặp ở đâu.

Tuy bước đi không nhanh nhưng nàng ta lại cách Trương đại soái mỗi lúc một gần. Trương đại soái cũng hô hấp ngày càng khó khăn, ý thức cũng trở nên mơ hồ, dần dần Trương đại soái chẳng biết gì nữa.

Cảnh tượng cuối cùng mà Trương đại soái nhìn thấy là nàng ta giơ con dao lên cắm thẳng xuống lồng ngực hắn. Âm thanh cuối cùng hắn nhìn thấy là tiếng va chạm, tiếng va chạm của đồ kim loại.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Sau đó nữa thì chẳng còn hay biết gì.

Không rõ đã qua bao lâu, một cơn đau kịch liệt đột ngột ập tới. Đầu tiên là phần đầu bên trái, tiếp theo là lồng ngực, tứ chi, cuối cùng cơn đau khó lòng diễn tả nổi ấy lan ra khắp toàn thân. Trương đại soái hít sâu một hơi nhưng luồng hơi ấy vừa đến lồng ngực đã bị cảm giác đau đớn ngăn cản lại.

Đau đớn, có lúc sẽ khiến cho người ta không thoải mái. Tuy nhiên, lại có lúc đau đớn cũng là một việc tốt, bởi vì chỉ có người sống mới cảm nhận được cơn đau, người chết không thể nào cảm nhận được.

Nếu Trương đại soái cảm nhận được đau đớn, điều đó chứng tỏ hắn ta vẫn còn sống. Trương đại soái chậm rãi mở mắt ra. Ngay lúc hắn mở trừng hai mắt, một luồng sáng bập bùng rọi thẳng vào đôi mắt của Trương đại soái.

Ánh lửa, là ánh lửa.

Ánh lửa tỏa ra từ đống lửa cách Trương đại soái không xa, có một người đang ngồi bên cạnh đống lửa đó, một người mà hắn ta quen.

Thuyên Tử!

Nhìn thấy Trương đại soái đã tỉnh, Thuyên Tử mỉm cười hỏi han: “Tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác rất tốt! Cảm giác còn sống thật tốt!” Trương đại soái cười đáp.

Vốn muốn ngồi dậy nhưng vừa nhúc nhích, cảm giác đau đớn như sắp chết ấy lại lan ra toàn thân, đau đến mức khiến hắn ta không ngừng ho khan.

“Được rồi, nằm yên ở đó đi!” Thuyên Tử bước tới đỡ Trương đại soái nằm xuống, khuyên nhủ.

“Làm sao ngươi tìm được ta?” Trương đại soái nhìn Thuyên Tử.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương