Cửu Đại Dị Thuật
Chapter 6 - Thanh đồng nữ đăng

 

Chương 6: Thanh đồng nữ đăng

 

Không một ai đáp lời, Thuyên Tử không phản ứng lại lời Trương đại soái.

Thuyên Tử quay lưng lại với Trương đại soái, nói ra những lời khiến hắn không hiểu được.

“Đừng lại gần nó! Nhất định không được lại gần nó! Cầu xin ngài đấy, nhất định không được lại gần nó! Nhất định đừng...”

“Thuyên Tử...”

Trương đại soái còn chưa kịp nói dứt lời, Thuyên Tử thình lình hét lớn một tiếng, rồi chạy về phía trước với tốc độ vô cùng nhanh, còn khẩu súng mà hắn ta vốn nắm chặt trên tay cũng đã bị rơi mất trong lúc đang vùng vẫy.

Sau vài khúc ngoặt, Trương đại soái chẳng còn nghe thấy tiếng bước chân của Thuyên Tử nữa, chỉ còn nghe được tiếng Thuyên Tử hét lớn. Hắn cứ lặp đi lặp lặp câu vừa rồi...

Bóng tối, bóng tối vô tận, giữa bóng tối này chỉ có đốm đèn pin yếu ớt trên mặt đất khiến người ta cảm thấy trong lòng có được chút an ủi. Trương đại soái cúi người xuống nhặt chiếc đèn pin dưới đất lên, hắn ta chợt nhận ra chiếc đèn pin đó không phải là trang bị của lính Phụng quân. Thế nhưng giờ phút này rồi, Trương đại soái cũng chẳng bận tâm đến những điều đó nữa.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Trương đại soái cau mày tự lẩm bẩm một mình.

“Hướng giọng của Thuyên Tử truyền tới cách mình không quá xa, mình nên qua đó xem sao vậy! Tìm được hắn ta rồi mình còn có cái bia đỡ đạn!”

Cả năm mươi lính Phụng quân đều đã chết hết, chỉ còn lại mỗi mình Thuyên Tử, cho dù Trương đại soái đoán có thể Thuyên Tử cũng đã chết rồi nhưng hắn vẫn muốn đi xem sao.

Sau vài khúc ngoặt, Trương đại soái nhìn thấy một bậc thang rất hẹp, bậc thang kéo dài lên trên, phía bên trên có ánh sáng lọt qua, là ánh lửa.

Ánh lửa truyền tới từ một đại sảnh. Thạch thất hình vuông, bích họa phủ đầy trên bốn bức tường xung quanh. Trương đại soái nhìn tổng quát một lượt, dường như bức tranh là một kiểu lễ bái Tát Mãn thời cổ đại.

Trên đỉnh mộ có mười hai người phụ nữ trần truồng bằng đồng treo ngược, bọn họ mỗi người mỗi vẻ, toàn thân lõa lồ, biểu cảm quyến rũ. Đặc biệt là đôi mắt đó, tựa như biết nói chuyện vậy, bất cứ người nam nhân bình thường nào chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó là sẽ cầm lòng không được mà bị cô ta mê hoặc mất.

Đáng tiếc, bọn họ chỉ là tượng đồng, những pho tượng đồng bị dây thừng buộc vào treo ngược xuống, trong miệng mỗi bức tượng có ngậm một cây đồng đăng hình thù kì lạ, ánh lửa tỏa ra từ mười hai cây đồng nhân đăng đó.

“Tìm thấy rồi!”

Nhìn thấy món đồ bên trong thạch thất, Trương đại soái tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Chỉ cần có được thứ này, cho dù là tất cả lính Phụng quân dưới trướng mình có chết hết thì bản thân hắn ta cũng vẫn có thể lật đổ được các đại quân phiệt khác.

Trương đại soái lại gần, dùng đôi tay không ngừng run rẩy, chậm rãi vuốt ve cỗ quan tài ngọc mà bản thân tha thiết ước mơ có được.

Nó được khắc ra từ một khối ngọc bích hoàn chỉnh, quan và quách hợp thành một, trong suốt nhìn thấy được bên trong, có chất dịch màu lam nhạt không ngừng chuyển động bên trong quan tài.

Từ góc nhìn của Trương đại soái có thể nhìn rõ được người nằm bên trong, một nữ nhân cực kì xinh đẹp. Ngoài ra, xung quanh cỗ quan tài ngọc còn bày trí rất nhiều nhạc cụ và những hình nộm làm bằng gỗ, phong cách cổ xưa, quần áo hoa lệ.

Ở đây có rất nhiều nhạc cụ mà Trương đại soái chưa từng thấy bao giờ, trong phút chốc Trương đại soái cũng chẳng thể gọi tên được chúng. Tuy nhiên chiếc chuông đứng sừng sững bên cạnh thì Trương đại soái có biết.

Song, điều khiến Trương đại soái nghi ngờ đó là rõ ràng tiếng kêu của Thuyên Tử vọng ra từ chỗ này nhưng ở đây lại chẳng thấy bóng dáng của cậuhắn ta đâu. Thậm chí chẳng hề có dấu vết chứng tỏ từng có người nào đó nơi này.

Trương đại soái đi tới đi lui, tìm kiếm khắp cả thạch thất năm sáu vòng mà chẳng tìm được bất cứ manh mối nào.

Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nếu chưa từng có ai đến đây, vậy đèn dầu ở đây là do ai thắp? Nếu như có ánh sáng thì bản thân hắn ta phải chú ý đến mới đúng. Nếu có người thắp sáng được đèn, vậy thì người đó đã đi đâu?

Tiếng kêu gào thảm thiết của Thuyên Tử vọng ra từ nơi này nhưng bây giờ hắn lại biến mất giữa trời không, chẳng thấy đâu nữa?

Trương đại soái đứng ở giữa thạch thất, trong nháy mắt vô số nghi ngờ tràn ngập trong đầu hắn. Hắn vốn muốn tìm được chút manh mối từ trong sự việc lộn xộn và phức tạp này nhưng những tình tiết ấy như một đống lộn xộn, quấn chặt lấy nhau khiến hắn không thể nào tìm được.

Trương đại soái hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó quay người tiến về phía cửa.

Ngay khoảnh khắc quay người lại, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết rợn cả tóc gáy vọng lại từ sau lưng Trương đại soái. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, một tiếng kêu đầy đau đớn!

Âm thanh ấy nghe giống như hàng vạn con rắn độc xông lên cắn xé cùng một lúc vậy. Âm thanh ấy phát ra từ cỗ quan tài ngọc đằng sau lưng hắn ta.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương