Cướp Sắc
Chương 18: Mặt hồ dậy sóng [ nhị ]

“Hỗ trợ ?”

Phượng hồ ly cười rộ lên, thanh âm vừa thanh lại vừa lãnh.

“Ngươi cho mình là ai, chẳng qua là một cái thôn phu sơn dã, Đậu Đỏ Nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy, ngươi xứng với nàng sao?”

Nghe lời châm biếm của Phượng hồ ly , nam nhân không hề có động tĩnh gì, con ngươi đen sắc bén thâm thúy chống lại ánh mắt khiêu khích của Phượng hồ ly, sau đó hắn chậm rãi nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

“Phượng công tử, ngươi không có nhìn thấy sao, nàng cũng không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”

Nghe thấy lời nói đó Phượng hồ ly cũng không cảm thấy kinh ngạc khi nam nhân nhận thức hắn, nhưng phượng mâu diễm lệ lại bỗng nhiên hiện lên một tia sát khí.

Bàn tay kéo ta sát lại gần hắn, ở dưới ánh mắt lãnh đạm của nam nhân, đôi môi nóng bỏng của Phượng hồ ly từ cằm của ta một đường chậm rãi đi xuống cái cổ mảnh khảnh, sau đó lại ái muội mà hướng hướng lên bên tai của ta nói.

“Đậu Đỏ Đậu, thân thể của ta chỉ có một mình ngươi xem qua, nếu ngươi dám không cần ta, ta nhất định sẽ làm cho Trung Liệt Hầu Phủ gà bay cho chạy, còn có, nếu cho đại ca của ngươi biết ngươi hẹn hò với nam nhân khác, ngươi nói hắn sẽ làm thế nào?”

không để ý đến phượng mâu yêu diễm kia, ta như trước nhìn chằm chằm vào thân ảnh áo xám trước mặt, ta chậm rãi khơi mào đuôi lông mày, sau đó mỉm cười nói.

“không nhọc Phượng Tể Tướng lo lắng, đại ca của ta, những điều hắn biết, tuyệt đối không ít hơn so với ngươi.”

Bị ta nói như vậy, một cỗ khí âm tà chậm rãi ở Phượng hồ ly trên người mạnh mẽ xuất hiện, khuôn mặt diễm lệ vô cùng lại trở nên giống như yêu ma đến từ bóng tối.

“Đậu Đỏ Đậu, ngươi là cố ý muốn chọc giận ta đúng hay không? Vì cái gì ngươi lại không biết, đối với ngươi, ta thật sự đã rất nhân từ, ngươi chẳng lẽ muốn đem ta bức thành một ác ma giống như đại ca của ngươi ?”

Hành động cùng lời nói vô cùng thân thiết như vậy, xem ở trong mắt của người khác, có lẽ sẽ cảm thấy kinh thế hãi tục, nhưng áo xám nam nhân lại chỉ lẳng lặng nghe rồi trầm mặc đứng yên đó .

thật sâu nhìn hắn, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

“Phượng Vô Trần, ta nói rồi, ta và ngươi, không có một điểm quan hệ!”

không coi ai ra gì mà hôn lên mái tóc của ta, một cỗ hơi thở triền miên ở không khí chung quanh ta bắt đầu lan tỏa.

“Đậu Nhi, ngươi thật vô tình, xem ra công phu trở mặt của ngươi càng ngày càng tiến bộ nha, bất quá công phu này đối với ta không có công dụng, ngươi là một người thông minh, ta nghĩ, ngươi cũng không muốn ta thực sự đối với ngươi làm ra hành động gì, phải không?”

Nhìn hắn một cái, ta không lên tiếng, phía sau, trời đã càng ngày càng tối, ánh trăng đã muốn lên tới đỉnh đầu, cuối mùa thu ở trên núi, không khí càng trở nên lạnh lẽo.

Nam nhân có mái tóc dài đang bay nhẹ trong gió, tuy là một bộ dáng nhàn nhã, nhưng cả người hắn lại tràn ngập khí phách.

Hai mắt đen như ngọc càng thêm sâu thẳm.

ẩn ẩn tỏa ra khí thế vương giả, làm cho Phượng hồ ly cảnh giác nheo lại đôi mắt, bàn tay nắm chặt thành quyền hơi hơi phát run.

Phượng mâu chống lại ánh mắt thâm thúy kia, trong mắt là thân ảnh bí hiểm kia cùng với khí thế chung quanh nói cho hắn biết nam nhân này, tuyệt đối không đơn giản.

Địch bất động, ta bất động, nhưng bởi vì đố kỵ, Phượng Vô Trần cũng là người ra tay trước tiên .

Trước khi Phượng Vô Trần xuất chưởng, một đạo thon dài thân hình, đã nhanh như điện nhảy lên thân mình.

Thân ảnh màu xám phiêu dật , từng đợt chưởng phong bao vây lấy y bào trắng hoa lệ của Phượng Vô Trần, trong trẻo nhưng lạnh lùng lóng lánh dưới ánh trăng, màu xám cùng tuyết trắng dây dưa trên không trung.

Chưởng phong lạnh thấu xương, màu xám thân ảnh lại giống như mây bay nước chảy lưu loát mà sinh động, Phượng Vô Trần mỗi một chiêu, đều bị áo xám nam tử hóa giải.

không nghĩ ham chiến, bóng xám nương theo phản lực của chưởng phong, thân như chim nhạn bay qua đầu của Phượng Vô Trần, dừng lại trước mặt ta.

Động tác nhanh như chớp, ngay cả Phượng Vô Trần cũng không thể tưởng trên thế gian này lại có người, có thể ở trong nháy mắt mà tránh thoát sự tiến công của hắn rồi đem ta ôm đến trên cây.

Bị nam nhân ôm, ta ngốc lăng nhìn hắn, sự ấm áp cuồn cuộn dâng lên từ trên ngực hắn truyền qua thân thể ta.

“Nam nhân chết tiệt, đem nàng buông ra. Long Đậu Khấu, ngươi trở về cho ta, ta không cho phép ngươi đi cùng hắn.”

Như dã thú kêu gào, Phượng Vô Trần muốn đuổi theo, nhưng rừng cây trùng trùng điệp điệp lại đầy trời những đóa hoa bay như tuyết đều làm thành bức tường lớn chắn trước mặt hắn.

Trơ mắt nhìn ta bị nam nhân ôm biến mất ở trong rừng cây, một chút bóng trắng kia, ở dưới ánh trăng thản nhiên, nhìn qua lại có vẻ phá lệ cô đơn.

********

Ôm ta, vững bước như bay xuyên qua cánh rừng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trên người nam nhân.

Chưa bao giờ có một nam nhân nào có thể cho ta loại cảm giác an tâm này, cũng không có người đối với ta ôn nhu như vậy, tuy rằng ngay cả tên của hắn ta cũng không biết, nhưng lại nghĩ rất muốn tiếp cận thân thiết với hắn hơn.

Nghĩ như vậy nên ta liền hành động .

Tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng của hắn, khuôn mặt tươi cười chôn vào lồng ngực rắn chắc.

Cảm thụ được sự chủ động của ta, nam tử yên lặng cùng ta bốn mắt nhìn nhau, lập tức, tim đập nhanh hơn .

không thèm nghĩ đến đại ca sẽ tức giận cỡ nào, cũng không suy nghĩ hắn sẽ dùng phương pháp gì mà trừng phạt ta.

Đêm nay, ta chỉ là muốn phóng túng một lần……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương