Cướp Sắc
-
Chương 19: Mặt hồ dậy sóng [ tam ]
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trên mặt của ta, trong không khí tràn ngập hương hoa, nghe chim chóc kêu to, ta chậm rãi mở mắt.
đã lâu không có ngủ sâu như vậy, lúc mi mắt nhấc lên liền nhìn thấy mặt cỏ bên người, cũng không có bóng người nào bên cạnh.
Mạnh mẽ đứng lên, trên người còn khoác một cái áo choàng màu xám, nhưng mà nam nhân kia không biết đã đi nơi nào?
Ở trên mặt cỏ bên cạnh ta còn có dấu vết đã từng có người ngồi, trong không khí còn lưu lại hơi thở thơm mát của nam nhân……
Nhưng mà, người đâu?
hắn đâu? hắn ở nơi nào?
Nhìn cái áo xám đang khoác trên mình, ta lại nhìn xung quanh mà tìm kiếm……nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh đã làm cho ta động tâm kia……
Rất muốn liều lĩnh mà gọi to, nhưng mà, ta ngay cả tên của hắn cũng không biết.
Ngồi ở trên cỏ, đầu vai đang run rẩy, hắn như thế nào có thể như vậy, không nói một tiếng mà đã bỏ đi .
Ôm chặt hai đầu gối, ta giống như cảm thấy rất lạnh, dường như có cái gì đó đang đè ép trên ngực, chậm rãi kìm hãm hô hấp của ta.
Rất hy vọng hắn có thể xuất hiện, nhưng mà ở trong rừng trừ bỏ tiếng gió ra cũng không có gì đáp lại.
không biết qua bao lâu, ẩn ẩn có tiếng bước chân truyền đến, ta mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân đang cầm túi nước, trong tay còn gắt gao nắm cái gì đó.
Con ngươi đen dừng ở trên mặt của ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng như ngọc kia còn đọng lại chút nước, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
“Thực xin lỗi, ta sợ cô tỉnh lại đói bụng, nên xuống núi mua cho cô chút bánh bao.”
Nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tất cả là sủng nịnh cùng ôn nhu.
Trong lòng của ta bỗng run sợ và giật mình.
Nước mắt đột nhiên trào ra, ta chạy đến bên hắn, vươn hai tay gắt gao ôm lấy hắn……
Tuy có chút oán giận, nhưng tâm cũng cảm thấy rất ngọt .
“Ta nghĩ là huynh đi rồi……”
Hai tay không biết nên ôm ta hay là đẩy ta ra, nam nhân cười đến ấm áp.
“Ta không có đi, đến đây nào, bánh bao vẫn đang nóng, có đói bụng không?”
Dựa vào hắn, bánh bao vẫn bị hắn ôm nãy giờ, thật sự rất nóng .
Bàn tay to nhẹ nhàng vén lên những lọn tóc bị gió thổi có chút tán loạn, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn ta……
“Ăn ngon không……”
Tâm tư vẫn luôn khép kín của ta từ trước tới giờ lại vì nam nhân trước mặt này mà dần dần mở rộng ra, ta ngẩng đầu, lá cây lấp lánh sáng lên, nam nhân dưới ánh dương có chút chói mắt, làm cho ta mê mẩn.
“Ăn ngon……”
Tuy rằng so ra có chút kém đầu bếp tỉ mỉ mà đại ca kêu đến để làm điểm tâm cho ta nhưng khi ăn vào miệng vẫn thắng tất cả sơn hào hải vị……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook