Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
-
4: Nhất Định Phải Có Được Em
Khi Hứa Phong Đàm đang hoàn thành nốt công việc thu phí chiều của mình thì Chúc Tự Đan lại chạy tới chỗ anh.
Có lẽ vì quá mệt mà cô cúi gằm mặt xuống, chống tay vào đầu gối rồi cúi người thở hổn hển.
Vì hai người đối mặt nhau nên Hứa Phong Đàm có thể nhìn thấy dáng vẻ thường ngày này của cô, anh chưa từng nhìn chằm chằm một cô gái lâu như vậy.
- Anh gì ơi, tiền thừa của anh.
Hứa Phong Đàm nhìn xuống tờ tiền một trăm nhưng thứ mà anh để ý sau đó lại là đôi gò bồng đang ẩn hiện bên trong chiếc áo phông trắng kia kìa, cô ấy dường như đang mặc áo lót đen nên làm da trắng nõn nà càng trở nên nổi bật hơn.
Trái tim của Hứa Phong Đàm liền xôn xao.
Chúc Tự Đan thấy đỡ mệt hơn thì đứng thẳng người dậy rồi đưa hai tay cho anh, mãi không thấy anh ấy cầm nên đã nhét nó vào bàn tay của anh rồi chạy đi thật nhanh.
Cô ấy vừa tránh người vừa quay đầu lại nói với anh:
- Cảm ơn anh đã ủng hộ quán chè của nhà em nhé.
Chẳng hiểu vì sao, giọng nói dịu dàng kia lại liên tục vang vọng trong trí óc của anh mãi như vậy, trước mắt anh đều chỉ là hình dáng thiếu nữ yêu kiều.
Cho tới khi bóng dáng nhỏ bé kia khuất dần, Hứa Phong Đàm nhìn xuống bàn tay mình, đây là tiền thừa hồi sang hay sao?
Anh khẽ cười nhếch rồi nhét vào ví của mình, đặc biệt để vào ngăn trống duy nhất.
Bỗng nhiên anh nhớ lại câu nói kia của Chúc Tự Đan, cô ấy sẽ lên thành phố vào chiều nay.
Vì thế, Hứa Phong Đàm liền chạy về nhà, gom góp vài bộ quần áo vào balo rồi cầm một chút tiền, vừa sắp xếp đồ đạc vừa gọi điện cho Đường Tam:
- Tôi lên thành phố vài ngày, các cậu ở nhà đừng có mà làm loạn.
Nói xong thì Hứa Phong Đàm chạy thật nhanh tới bến xe, anh đã cố ý thăm dò, chỗ anh chỉ có một chuyến duy nhất vào buổi chiều nên chắc chắn anh cùng Chúc Tự Đan sẽ đi cùng nhau.
Những khi anh lên thì chẳng thấy cô gái ấy ở đâu, chỉ thấy ánh mắt sợ hãi của người khác.
Một phần có thể do cách ăn mặc côn đồ của anh, phần khác là do gương mặt của anh quá nổi tiếng chăng?
Hứa Phong Đàm lặng lẽ tìm chỗ ngồi, nhìn xa xăm ra ngoài.
Một lát sau thì anh nhìn thấy Chúc Tự Đan đi lên xe, trong lòng liền xôn xao, nhưng người đi cùng cô ấy lại là người đàn ông kia.
- Mau lên, bác tài đang đợi đấy.
Giọng nói trong vắt của Chúc Tự Đan vang lên, rất tiếc cô ấy đang quan tâm tới VƯơng Tiểu Thông chứ không phải là Hứa Phong Đàm.
***
Thời gian trôi đi cũng thật nhanh, cuối cùng xe cũng cập đến thành phố, lâu lắm rồi Hứa Phong Đàm không đặt chân tới đây, vì thế trước mặt anh đều rất lạ lẫm.
Chỉ có một mình Chúc Tự Đan đối với anh là quen thuộc.
Anh để ý thấy tên đàn ông đi cùng với Chúc Tự Đan đã xuống từ rất lâu rồi, chỉ còn mình cô ấy ở trên xe, sau cùng cô ấy còn nói chuyện với anh một cách tự nhiên.
- Anh gì ơi, anh không xuống sao, điểm cuối rồi.
Hứa Phong Đàm khá bất ngờ nhưng anh không dám biểu lộ nó ra ngoài, anh lặng lẽ đi xuống xe theo cô.
Chúc Tự Đan cúi đầu chào anh rồi đi về phòng trọ của mình nhưng khi cô chỉ đi được vài chục mét thì lại quay lại vì xuất hiện gì đó không yên tâm.
Đúng là vậy, khi quay lại Hứa Phong Đàm vẫn đang nhìn dõi theo cô.
Cô chủ động quay lại.
- Anh gì ơi, anh không đi đâu à?
Hứa Phong Đàm lại một lần nữa bị lay động, có lẽ cái cây già cỗi trong anh đã bị Chúc Tự Đan bứt rễ rồi.
Anh chỉ gãi gãi đầu rồi lắc đầu.
Chúc Tự Đan chủ động hỏi.
- Thế anh muốn đi đâu?
Hứa Phong Đàm không trả lời, anh chỉ đứng yên như khúc gỗ.
Vì thế, Chúc Tự Đan đành nói:
- Vậy anh đi theo em, hề như chỗ trọ của em vẫn còn phòng, nếu như anh muốn ở lâu hơn thì có thể thuê.
Hứa Phong Đàm vẫn không nói gì nhưng biểu cảm có vẻ đang hướng theo ý của cô.
Chúc Tự Đan cũng không suy nghĩ nhiều liền dẫn anh theo.
Khi tới nơi thì cô còn nhiệt tình giúp anh nói chuyện với bà chủ trọ.
Hứa Phong Đàm từ đầu tới cuối chỉ việc xách balo đi theo cô mà thôi.
Tình cờ là phòng trọ của cô và của anh cũng cùng tầng nên họ đều đi cùng nhau.
Khi trở về phòng mình, Chúc Tự Đan lưỡng lự rồi nói:
- Hứa Phong Đàm, dù sao chúng ta cũng cùng quê nên có gì anh cứ nói với em nhé.
Chúc Tự Đan nói xong thì liền đóng cửa phòng lại, Hứa Phong Đàm chỉ biết đứng im rồi dựa vào tường, anh đã mỉm cười, từ lâu rồi anh chưa cười, thậm chí quên cách cười.
Giờ đây lại vì cô gái nhỏ bé kia mà vui vẻ không thôi.
Anh cũng không dám nghĩ tới rằng Chúc Tự Đan biết tên của anh, từ đầu cô ấy đều gọi anh là “anh gì ơi”, bây giờ được nghe tên từ cái miệng nhỏ xinh kia cũng thật là vui sướng.
Bỗng nhiên trong anh bắt đầu xuất hiện suy nghĩ.
- Tôi nhất định phải có được em.
Chúc Tự Đan, mặc kệ em có bạn trai, chỉ cần em chưa kết hôn là được, à không, mặc kệ em đã kết hôn, tôi nhất định sẽ khiến em thuộc về một mình Hứa Phong Đàm này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook