Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
-
3: Chỉ Vì Ánh Mắt Ấy Mà Say Đắm Cả Đời
Giữa trưa hè ấy, đám người Hứa Phong Đàm đang đi thu phí ở chợ, vô tình anh nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Chúc Tự Đan.
Cô ấy không ăn mặc lộng lẫy, không quyến rũ ngút người, gương mặt cũng đại trà không có gì nổi bật nhưng lại mang một sắc thái gì đó vô cùng cuốn hút, đặc biệt là nụ cười và ánh mắt thân thiện kia.
Hứa Phong Đàm đã làm cái nghề này được gần mười năm nay, cũng nhìn Chúc Tự Đan lớn lên, đương nhiên họ cũng chạm mặt nhau vài lần.
Hứa Phong Đàm mặc kệ đàn em, anh ngồi xuống quán chè của Mai Vu Đồng.
- Bà chủ Mai, cho tôi cốc chè đậu đỏ.
Mai Vu Đồng nghe thấy giọng nói ấy thì liền ớn lạnh, cả cái chợ này không ai là không biết Hứa Phong Đàm.
Nhưng vì làm ăn buôn bán nên bà đành tươi cười rồi nói:
- Có ngay, có ngay.
Chúc Tự Đan hiếm khi thấy mẹ mình run sợ như vậy nên phụ mẹ mang chè ra cho Hứa Phong Đàm.
Cô cũng chỉ nghe thấy tên Hứa Phong Đàm chứ chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt ấy.
Vì thế, cô vẫn đối xử với anh như những người khác.
- Mời anh.
Hứa Phong Đàm nghe thấy giọng nói mềm nhẹ như lông hồng kia mà say đắm, trong tâm hồn bỗng trở nên bay bổng trái ngược hoàn toàn so với hình tượng của mình.
Chúc Tự Đan còn cười với anh rồi nói thê:
- Chúc anh ngon miệng.
Hứa Phong Đàm vốn lạnh lùng lại không vướng víu tới phụ nữ, xưa nay chưa trải qua thú vui trai gái bao giờ, nay lại được một thiếu nữ đối xử giống hệt như những người bình thường khác nên ngại ngùng không dám đáp lại, anh chỉ gật đầu.
Anh vốn không thích đồ ngọt nhưng lại mê luyến hương mật từ Chúc Tự Đan, khi cô ấy rời đi liền cảm thấy hối tiếc nên đã kêu đàn em.
- Mấy thằng kia, vào đây.
Có lẽ vì giọng nói trầm của Hứa Phong Đàm quá dày nên khiến cho Chúc Tự Đan để ý, cô hơi sợ thì phải, khi anh nhìn ra thì liền nói nhẹ lại:
- Gọi chè đi, tao bao.
Mấy đàn em vừa thấy lạ nhưng cũng thấy vui, thậm chí Đường Tam còn trêu đùa anh.
- Đại ca, từ khi nào anh đối xử tốt với tụi em như vậy?
- Ăn của chúng mày đi.
Bọn họ chỉ còn cách ngậm ngùi ăn chè.
Hứa Phong Đàm khẽ liếc mắt nhìn Chúc Tự Đan, cô ấy vẫn còn đang chăm chỉ múc chè vào cốc giúp mẹ.
Anh chỉ cười nhếch rồi ăn thử thêm một miếng nữa.
Trong lòng không ngừng nghĩ, dường như cũng không quá tệ.
Có lẽ máu ngứa của dân xã hội đen không bao giờ ngừng chảy nên Đường Tam cố ý chọc ghẹo Chúc Tự Đan khi cô ấy mang chè ra cho họ.
- Ê, em gái, xinh quá, về làm vợ anh nhé.
Sau khi nói năng nhẹ nhàng đủ rồi thì hắn ta bắt đầu gồng giọng lên để đe dọa cô:
- Có lấy không hả?
Chúc Tự Đan có hơi sợ, cô mới được hai mươi tuổi, cuộc sống còn tươi đẹp, vậy mà phải lấy chồng thì thật khổ tâm.
Ban đầu Hứa Phong Đàm không nói gì, mặc kệ cho đàn em chọc ghẹo cô, sau cùng anh nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Mai Vu Đồng thì chủ động giúp Chúc Tự Đan giải vây giúp cô.
- Chúng mày thôi đi, nói thêm câu nữa, tao cắt lưỡi mày.
Thôi coi như xong, Chúc Tự Đan có thể bình yên rời đi nhưng xem ra bọn người Đường Tam thì sắp ăn cám rồi.
Đường Tam không dám ngo nghe nói câu gì, im bặt hệt một con ốc sên.
Nhưng kỳ lạ, bình thường họ làm sai thì y rằng sẽ bị Hứa Phong Đàm đấm cho ra bã, vậy mà bây giờ anh ấy lại tiếp tục ung dung ăn chè, thậm chí ăn rất nhanh.
Sau khi Chúc Tự Đan trở lại quầy thì khẽ nhìn Hứa Phong Đàm, trong đầu cô liền nảy ra một chút thiện cảm với anh.
Dù cô chỉ nghe bóng nghe gió, bây giờ trực tiếp nhìn mặt lại không thấy xấu xa như lời đồn.
Một lát sau, khi bọn người Hứa Phong Đàm định rời đi thì một người đàn ông trẻ tuổi tới gặp Chúc Tự Đan.
- Đan Nhi.
Chúc Tự Đan sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền nhảy cẫng lên vì vui sướng, ngay lập tức cô chạy ra ôm cổ bá vai anh ta.
- Uầy, không nghĩ là anh đến tìm em đâu.
Anh ta chính là Vương Tiểu Thông, bạn trai của Chúc Tự Đan, thân hình cao ráo, trắng trẻo, khá thư sinh, gia cảnh ổn định lại còn gia giáo.
- Vui không?
Chúc Tự Đan nhanh chóng đáp:
- Có chứ.
Mai Vu Đồng nhìn sơ qua liền ưng ý, bà ấy nhanh nhảu mời cậu ấy vào.
- Ngồi đi cháu, ta lấy cho cháu một phần chè đặc biệt nhé.
Vương Tiểu Thông khá lanh lợi, nhìn cũng trạc tuổi của Chúc Tự Đan.
Cũng chính vì thế mà Hứa Phong Đàm liền không muốn ở lại, vì anh thấy được sự khác hẳn về thái độ của họ với mình nên trong lòng cũng phát sinh một chút phiền muộn.
Thứ duy nhất mà anh nhớ đến chính là ánh mắt thân thiện của Chúc Tự Đan, mặc dù cô ấy đang tươi cười với người đàn ông khác cũng không sao, anh vẫn mê luyến nụ cười kia.
- Chúc Tự Đan, rồi sẽ có ngày nụ cười đó chỉ dành cho một mình tôi mà thôi.
Có lẽ tư tưởng đó của anh quá ấu trĩ lại ích kỷ nhưng đó thật sự là khao khát của một người đàn ông.
Cho dù anh có đáng trách hay bị ghét bỏ đến mức nào thì đó cũng chỉ là mong muốn xuất phát từ đáy lòng của một người đàn ông mà thôi.
Khi anh vừa mới bước ra khỏi quán thì liền nghe thấy giọng nói của cô.
- Chiều nay chúng ta lên thành phố nhé, mai em phải đi học rồi.
Sau cùng anh vẫn rời đi.
Khi ấy, Chúc Tự Đan có nhìn theo bóng lưng cô độc của Hứa Phong Đàm, cô lại nhìn về phía bàn ghế mà họ ngồi vừa rồi, trên đó có một tờ tiền hai trăm, đủ để trả gấp đôi số chè mà họ ăn rồi.
Chỉ là Chúc Tự Đan thấy mẹ của mình cầm chúng mà không hề có do dự.
Cô liền thắc mắc trong lòng nhưng quyết định thu hồi lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook