Cuối Cùng Anh Đã Đến
22: Đều Nghe Theo Em


Mỹ Lệ cảm giác như nghe không rõ cô liền hỏi lại “ Anh nói cái gì cơ? ” cô không tin vào những gì mình nghe được anh ấy muốn cô kết hôn với anh sao?
“ Em không nghe nhầm đâu, em có đồng ý kết hôn với anh không? ”
“ Anh không đùa em đấy chứ? ” mọi thứ đến quá bất ngờ, mới đây anh ấy còn đang lạnh lùng xa lánh cô giờ lại muốn kết hôn không nghi ngờ không được.
“ Anh không lừa em, chỉ cần em đồng ý mọi chuyện đều nghe theo em ” Lục Minh thẳng thắn bày tỏ
Gương mặt anh không biểu lộ quá nhiều “ Em cứ suy nghĩ đi ” anh quay người bỏ đi
Mỹ Lệ không chần chừ cô níu tay anh lại, “ Em có thể nghe lý do được không? ”
Anh cười nhẹ “ Vì anh thích em ”
Mỹ Lệ không tin được cô tròn mắt, nước mắt rưng rưng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy.

“ Không phải vì anh không tốt mà là do em thấy mình không xứng….


Chưa nói hết Mỹ Lệ đã bị anh chặn lại bằng một cái ôm ấm áp an ủi, cô do dự không biết nên ôm lại hay …..

“ Anh không phải một con người hoàn hảo như em thường hay thấy vậy nên nếu nói xứng hay không thì anh thấy bản thân cũng không xứng với em ” Lục Minh biết cô nói đến chuyện gì anh không phủ nhận, anh thích cô vì là chính cô chứ không phải đem quá khứ cô ra so sánh.

Mỹ Lệ ôm chặt anh vào lòng giải tỏa mọi chuyện từ lâu cô giấu trong lòng “ Cảm ơn anh ”
……..
Khi tiệc tan mọi người đưa nhau về phòng, anh cũng đưa cô về phòng.

Hai người suốt đoạn đường đều nắm chặt tay đến khi dừng trước cửa phòng.
Đến phòng Lục Minh mở cửa cho cô, anh chỉ đưa cô vào xoa nhẹ mái tóc rời đi.

Ngắm nhìn bóng lưng ấy sao trong lòng cô lại thấy an tâm như đang được che chở.
Lục Minh về phòng anh ta ngồi ngay vào bàn làm việc, xem xét lại tài liệu đến gần sáng đôi mắt không mở được nữa mới đi ngủ.
Tầm trưa mọi người trong đoàn rủ nhau đi ăn, Mỹ Lệ đã dậy từ sớm cô thích phong cảnh quanh đây thật yên bình còn được hoà mình vào thiên nhiên.
“ Hôm nay là ngày nghỉ chị không cần đi theo em mọi nơi đâu ” Mỹ Lệ nói
“ OK vậy chị đi chơi đây bảo bối, nhớ cẩn thận đừng đi lung tung ” Chị Thanh nhắc nhở cô
Cô chỉ gật gật đầu, Mỹ Lệ đi ra sau khách sạn khu vườn đây thật đẹp.

Hôm qua mới chỉ ngắm nhìn được một lúc thật sự chưa đã, cảnh đẹp như vậy thật khiến con người ta dễ chịu.
Chiếc điện thoại reo lên “ Em đang làm gì vậy? ” giọng nói còn ngái ngủ vâng lên
Mỹ Lệ ngạc nhiên “ Anh vẫn còn đang ngủ sao? ”
“ Ừ, hôm qua xem tài liệu mệt quá ”.

||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
“ Nếu vậy, anh ăn gì không em mang lên cho ” Mỹ Lệ lo lắng hỏi
“ Em xem có món gì mang lên, anh ăn gì cũng được ” giọng nói ấm kèm theo điệu buồn ngủ khiến cô bật cười nhẹ
“ Hihihi, được em biết rồi ”
Tắt điện thoại Mỹ Lệ bỗng cười bật lên, lần đầu tiên nghe điện thoại xong cô cười hạnh phúc đến như vậy.
Mang theo món ăn đến trước cửa phòng, cô gõ nhẹ khoảng một phút sau Lục Minh mở cửa.

Người đàn ông trước mặt cô đang mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc ướt đang được đặt lên một chiếc khăn cảnh tượng đẹp đến siêu lòng.
Vừa gợi cảm lại khiến con tim cô đập loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm không rời “ Em vào đi ”

Câu nói ấy như đang gọi cô tỉnh giấc, bước vào trong phòng lòng cô như lửa đốt.

Vừa xấu hổ vừa ngại, ngồi xuống chiếc ghế không dám cử động nhiều.
“ Em đợi anh chút ” nói rồi Lục Minh đi vào phòng tắm, rồi bước ra quần áo ngay ngắn.
“ Em không biết món này có hợp khẩu vị anh không nhưng ….

” cô nói nhỏ
“ Không sao, anh dễ ăn món nào cũng ăn được ”
Đôi mắt ấy nhẹ nhàng ôn nhu làm sao! Người cô xuất hiện cảm giác bồn chồn, cô bắt đầu thở nhanh hơn.

Ăn xong món cô mua Lục Minh liền hỏi “ Sao em dậy sớm vậy, tối quá party tới muộn em không mệt sao? ” anh xoa lên mái tóc cô
Mỗi hành động lời nói đều khiến tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, “ Em….không …thấy….mệt lắm nên ….”
Đột nhiên Lục Minh nắm chặt tay cô “ Anh cũng thấy hơi mệt, em ngủ thêm với anh được không? ” đôi lông mày nhấc lên đang hỏi ý kiến của cô.
Cô hơi ngập ngừng, sao anh ấy lại chủ động như vậy vừa có sự chiếm hữu vừa có sự dịu dàng khiến cô không biết phải làm sao.
Lục Minh kéo cô lên giường, với chiếc điều khiển bấm đóng rèm cửa căn phòng sáng dần tối.

Để cô ngồi trên giường không hiểu chuyện gì, không biết phải nói sao? “ Anh vẫn còn mệt, anh có thể ôm em ngủ được không? ” giọng nói nhẹ nhàng mang hơi khàn kèm theo sự nài nỉ.
Mỹ Lệ suy nghĩ một lúc, cô liền đồng ý nằm xuống bên cạnh anh ấy.

Cô quay lưng về phía anh nhìn cô co rúm như con vật sợ bị thịt khiến Lục Minh bật cười nhẹ.

Anh nằm xuống, hơi thở mùi hưởng hoà quyện vào với ga giường khiến cô có chút rạo rực, nằm không yên.

Lục Minh xoay người đôi tay anh ôm lấy cô vào lòng cô giật mình đặt tay lên tay anh “ Yên tâm anh không làm gì em đâu ” nói rồi anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, hơi thở từng đợt từng đợt đưa vào sau gáy khiến Mỹ Lệ hơi buồn hơi rụt cổ lại.
Sau một lúc chấn tĩnh lại cô mới dám nhắm mắt, cảm giác như được bảo vệ chở che khiến cô ấm lòng.

Cả hai người ôm nhau ngủ đến khi tối mịt, bất giác mở mắt tỉnh dậy gương mặt như điêu khắc đập vào mắt cô.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng hàng mi dài thật khiến người ta ghen tị
Mỹ Lệ nằm trọn trong tay anh từ bao giờ, ngắm nhìn anh hồi lâu cũng không chán Lục Minh tỉnh giấc anh quay sang nhìn cô “ Em tỉnh rồi à ”
Cô gật đầu, anh xoay đầu nhìn cô nói “ Anh có phải làm em sợ rồi không? ”
Mỹ Lệ nhìn anh cô chọc vào chiếc mũi “ Hơi hơi ”
“ Chuyện của hai chúng ta do em quyết định, em muốn tổ chức hôn lễ hay không đều do em quyết.

Anh không có yêu cầu nào dành cho em hết ”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương