Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 89: Ta đồng ý để cô ở bên, lẽ ra phải làm ta thỏa mãn
Bạc Dạ Bạch tâm tư rối rắm, tạm thời dừng lại, ánh mắt mang theo vài phần thắc mắc.
Thấy thế, Trì Vi nhẹ nhõm thở một hơi, miệng huyên thuyên giải thích: "Lão sư, anh là đàn ông, còn ta lại là phận nữ nhi. Anh có thể thích làm gì thì thì làm, trước sau đều là sự hưởng thụ. Thế nhưng tôi thì khác, lúc anh tiến vào, ta cảm thấy rất đau..."
Nói rồi, ánh mắt sáng như sao của Trì Vi khẽ buông xuống, nhìn xuống phía bên dưới của người đàn ông, giọng càng ngày càng nhỏ đi: "Của anh lớn như vậy... Ta thật không chịu nổi..."
"Của tôi quá lớn."
Lời miêu tả phát ra từ miệng cô không những không khiến dục vọng trong người Bạc Dạ Bạch giảm xuống mà thậm chí là còn tăng lên, càng không ngừng hừng hực lửa nóng.
Cảm thấy mấy lời mà cô nói còn có chút âm điệu muốn lấy lòng hắn, cúi đầu rút ngắn khoảng cách giữa cả hai: "Trì Vi, thứ này của ta là trời sinh, muốn thay đổi theo ý cô cũng chẳng thể. Sau này, đến lúc nào đó có thể cô còn cảm thấy thích điều này..."
Lời vừa phát ra rõ ràng ngập tràn đen tối, vừa nghe đã thấy xấu hổ, run rẩy.
Nhưng tuyệt nhiên, hắn vẫn giữ ngữ điệu mười phần lạng lùng, một chút cũng không nhìn ra là đan ve vãn, trêu chọc cô.
Lúc này, Trì Vi bị hắn đặt dưới thân, tìm mọi cách thoát khỏi tình cảnh này, vẫn miễn cưỡng phân bua: "Thế nhưng lão sư, ta thật sự đang rất sợ hãi..."
Nhìn vẻ một mực cự tuyệt của cô, hàng mi đen của Bạc Dạ Bạch buông xuống, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm sâu: "Thật sự đau đến vậy sao. Chuyện nam nữ thường tình, lẽ ra phải là quá trình hưởng thụ..."
Hắn bắt đầu để tâm, lời cô nói bắt đầu có tác dụng, Trì Vi gật đầu liên tục, lời nói bắt đầu lộn xộn:
"Đau, thật sự rất đau, ta không chịu được đau! Thật ra cũng có thể là tại lão sư kỹ năng không được thuần thục cho lắm..."
Nói đến đây, Trì Vi chợt nhận ra bản thân dường như đã nói sai, đầu lưỡi không ngừng thắt lại.
"Kỹ thuật không thuần thục."
Cảm giác của cô chẳng hề sai, vẻ mặt hắn dường như đen lại, lặp lại câu nói của cô như đang ghim chặt, tiếng nói mười phần nguy hiểm.
"Lão sư, tôi nói lung tung thôi, anh không cần coi là thật đâu! Chính ta mới là nguyên nhân, không cùng lão sư ân ái..."
Trì Vi hốt hoảng giải thích, chỉ là giải thích cũng đã muộn, chẳng có chút tác dụng.
Bạc Dạ Bạch vẫn giữ ánh mắt lãnh đạm, nhàn nhạt nói, lời lẽ như gió thoảng: "Kỹ thuật không đủ điêu luyện, là bởi vì thiếu kinh nghiệm. Nếu đã đồng ý để cô ở bên cạnh, ta nên làm cô thấy thỏa mãn, để cô thấy vui sướng..."
"Không phải, ý ta không phải như thế đâu..."
"Vậy sao, vậy thì bây giờ bắt đầu."
Không màng đến lời giải thích của cô, Bạc Dạ Bạch mạnh bạo xé chiếc áo sơ mi trên người cô, để lộ ra xác thịt trắng như tuyết.
Cô mới chỉ mười chín tuổi, giống hệt như một bông hồng đang độ nở rộ, đẹp đẽ, e lệ và đầy non nớt, thật chính là một bữa tiệc của thị giác.
Chỉ tiếc một điều không được hoàn mỹ, cô không ngừng run rẩy, cố sức né tránh hắn.
Bạc Dạ Bạch ánh mắt phủ đầy một màn sương mờ mịt, lộ ra vẻ ham muốn, tiếng nói dường như cũng thêm vài phần mê hoặc, như rượu thơm làm say lòng người: "Lần đầu tiên của người con gái, đau là chuyện bình thường. Lần này, nhất định sẽ không quá đau, cô nên ngoan ngoãn phối hợp một chút, có thể tránh bị dày vò..."
Cũng phải nói rằng, nếu như hiện tại nằm dưới thân hắn không phải Trì Vi mà là bất kỳ cô gái nào khác, khi đối diện vớ vẻ khôi ngô như tranh của người đàn ông này, hẳn từ lâu đã không còn khả năng kháng cự, tự nguyện dâng hiến, cùng hắn mây mưa.
Nhưng mà tâm tư Trì Vi không hề ở đây, thừa lúc hắn buông lỏng ra một chút, liều mạng lấy tay che ngực, lấy hết sức lực cuối cùng mà giãy dụa: "Lão sư, anh có tiền sử bệnh tim, cơ thể thật sự không được! Anh quên rằng bác sĩ đã chính miệng nói anh không thể tiếp tục làm chuyện này sao..."
"Không sao, cũng chỉ làm một lần, ta tự biết chừng mực."
Bạc Dạ Bạch chỉ nhàn nhạt trả lời, chậm rãi khước từ sự từ chối của Trì Vi, đầu gối tách hai chân Trì Vi ra, đem của mình đặt vào bên trong cô.
Mặc kệ sự ngăn cản, chống cự của cô gái, hắn vẫn tùy ý tiếp tục.
Quần áo trên người bị lột, chỉ còn lại chút ít, hắn hung hăng tiến tới gần cô, muốn hạ xuống tùy ý hôn.
Cuối cùng, Trì Vi không thể nào miễn cưỡng để như thế, quyết định dốc hết toàn sức lực, một lần nữa đẩy hắn ra.
Vào thời điểm này, cô không thể nào bận tâm đến nữa chuyện bao dưỡng nữa, chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.
"Bạc Dạ Bạch, anh dừng lại! Không được phép đụng vào ta, anh có nghe hay không. Nhanh thả ta ra a..."
Thấy thế, Trì Vi nhẹ nhõm thở một hơi, miệng huyên thuyên giải thích: "Lão sư, anh là đàn ông, còn ta lại là phận nữ nhi. Anh có thể thích làm gì thì thì làm, trước sau đều là sự hưởng thụ. Thế nhưng tôi thì khác, lúc anh tiến vào, ta cảm thấy rất đau..."
Nói rồi, ánh mắt sáng như sao của Trì Vi khẽ buông xuống, nhìn xuống phía bên dưới của người đàn ông, giọng càng ngày càng nhỏ đi: "Của anh lớn như vậy... Ta thật không chịu nổi..."
"Của tôi quá lớn."
Lời miêu tả phát ra từ miệng cô không những không khiến dục vọng trong người Bạc Dạ Bạch giảm xuống mà thậm chí là còn tăng lên, càng không ngừng hừng hực lửa nóng.
Cảm thấy mấy lời mà cô nói còn có chút âm điệu muốn lấy lòng hắn, cúi đầu rút ngắn khoảng cách giữa cả hai: "Trì Vi, thứ này của ta là trời sinh, muốn thay đổi theo ý cô cũng chẳng thể. Sau này, đến lúc nào đó có thể cô còn cảm thấy thích điều này..."
Lời vừa phát ra rõ ràng ngập tràn đen tối, vừa nghe đã thấy xấu hổ, run rẩy.
Nhưng tuyệt nhiên, hắn vẫn giữ ngữ điệu mười phần lạng lùng, một chút cũng không nhìn ra là đan ve vãn, trêu chọc cô.
Lúc này, Trì Vi bị hắn đặt dưới thân, tìm mọi cách thoát khỏi tình cảnh này, vẫn miễn cưỡng phân bua: "Thế nhưng lão sư, ta thật sự đang rất sợ hãi..."
Nhìn vẻ một mực cự tuyệt của cô, hàng mi đen của Bạc Dạ Bạch buông xuống, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm sâu: "Thật sự đau đến vậy sao. Chuyện nam nữ thường tình, lẽ ra phải là quá trình hưởng thụ..."
Hắn bắt đầu để tâm, lời cô nói bắt đầu có tác dụng, Trì Vi gật đầu liên tục, lời nói bắt đầu lộn xộn:
"Đau, thật sự rất đau, ta không chịu được đau! Thật ra cũng có thể là tại lão sư kỹ năng không được thuần thục cho lắm..."
Nói đến đây, Trì Vi chợt nhận ra bản thân dường như đã nói sai, đầu lưỡi không ngừng thắt lại.
"Kỹ thuật không thuần thục."
Cảm giác của cô chẳng hề sai, vẻ mặt hắn dường như đen lại, lặp lại câu nói của cô như đang ghim chặt, tiếng nói mười phần nguy hiểm.
"Lão sư, tôi nói lung tung thôi, anh không cần coi là thật đâu! Chính ta mới là nguyên nhân, không cùng lão sư ân ái..."
Trì Vi hốt hoảng giải thích, chỉ là giải thích cũng đã muộn, chẳng có chút tác dụng.
Bạc Dạ Bạch vẫn giữ ánh mắt lãnh đạm, nhàn nhạt nói, lời lẽ như gió thoảng: "Kỹ thuật không đủ điêu luyện, là bởi vì thiếu kinh nghiệm. Nếu đã đồng ý để cô ở bên cạnh, ta nên làm cô thấy thỏa mãn, để cô thấy vui sướng..."
"Không phải, ý ta không phải như thế đâu..."
"Vậy sao, vậy thì bây giờ bắt đầu."
Không màng đến lời giải thích của cô, Bạc Dạ Bạch mạnh bạo xé chiếc áo sơ mi trên người cô, để lộ ra xác thịt trắng như tuyết.
Cô mới chỉ mười chín tuổi, giống hệt như một bông hồng đang độ nở rộ, đẹp đẽ, e lệ và đầy non nớt, thật chính là một bữa tiệc của thị giác.
Chỉ tiếc một điều không được hoàn mỹ, cô không ngừng run rẩy, cố sức né tránh hắn.
Bạc Dạ Bạch ánh mắt phủ đầy một màn sương mờ mịt, lộ ra vẻ ham muốn, tiếng nói dường như cũng thêm vài phần mê hoặc, như rượu thơm làm say lòng người: "Lần đầu tiên của người con gái, đau là chuyện bình thường. Lần này, nhất định sẽ không quá đau, cô nên ngoan ngoãn phối hợp một chút, có thể tránh bị dày vò..."
Cũng phải nói rằng, nếu như hiện tại nằm dưới thân hắn không phải Trì Vi mà là bất kỳ cô gái nào khác, khi đối diện vớ vẻ khôi ngô như tranh của người đàn ông này, hẳn từ lâu đã không còn khả năng kháng cự, tự nguyện dâng hiến, cùng hắn mây mưa.
Nhưng mà tâm tư Trì Vi không hề ở đây, thừa lúc hắn buông lỏng ra một chút, liều mạng lấy tay che ngực, lấy hết sức lực cuối cùng mà giãy dụa: "Lão sư, anh có tiền sử bệnh tim, cơ thể thật sự không được! Anh quên rằng bác sĩ đã chính miệng nói anh không thể tiếp tục làm chuyện này sao..."
"Không sao, cũng chỉ làm một lần, ta tự biết chừng mực."
Bạc Dạ Bạch chỉ nhàn nhạt trả lời, chậm rãi khước từ sự từ chối của Trì Vi, đầu gối tách hai chân Trì Vi ra, đem của mình đặt vào bên trong cô.
Mặc kệ sự ngăn cản, chống cự của cô gái, hắn vẫn tùy ý tiếp tục.
Quần áo trên người bị lột, chỉ còn lại chút ít, hắn hung hăng tiến tới gần cô, muốn hạ xuống tùy ý hôn.
Cuối cùng, Trì Vi không thể nào miễn cưỡng để như thế, quyết định dốc hết toàn sức lực, một lần nữa đẩy hắn ra.
Vào thời điểm này, cô không thể nào bận tâm đến nữa chuyện bao dưỡng nữa, chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.
"Bạc Dạ Bạch, anh dừng lại! Không được phép đụng vào ta, anh có nghe hay không. Nhanh thả ta ra a..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook